Yến Thư ngâm mình trong bồn nước lạnh, cố nén nước mắt không để mình khóc trước mặt Dịch Phàm.

Dù gì anh cũng chẳng quan tâm đâu, cô rõ ràng thích anh như thế, vậy mà anh cứ giả vờ không biết.
Gia đình cô có tổng cộng bốn người con, anh hai Nam Cung Tử Thiêm, anh ba và anh tư sinh đôi, lần lượt là Nam Cung Lân và Nam Cung Cảnh, sau đó mới đến cô.

Vậy nên, từ trước đến giờ cô đều được họ cưng chiều quá mức.

Mỗi lần một nam sinh nào đó thích cô, họ đều sẽ kiểm tra xem đối phương có phải người tốt hay không, nếu trượt bài kiểm tra, vậy đừng hòng đến gần cô.
Cuối cùng, cả tuổi thơ của Yến Thư chỉ có một người bạn thân khác giới là Dịch Phàm.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khỏi phải nói cô thích anh thế nào.
Vừa nghĩ đến anh, anh đã quay trở lại phòng tắm, dùng vẻ mặt lạnh lùng dặn dò cô:
“Tôi đã chuẩn bị nước chanh cho tiểu thư, lát nữa tắm xong có thể uống một chút để giải nhiệt.”
Khi bị trúng thuốc kích dục, cách tốt nhất để tốt hơn là uống nước có tính axit như cam, chanh.


Dịch Phàm quả thật rất săn sóc, còn gọi bác sĩ qua vì sợ cô ngâm nước lạnh sẽ sinh bệnh.

Nhưng cô căn bản không muốn giải thuốc theo cách này!
Nhìn khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Dịch Phàm, trong lòng Yến Thư vô cùng ngứa ngáy.

Cô còn chưa chính thức tỏ tình lần nào, nhưng biểu hiện đã đủ rõ ràng rồi có được không? Chẳng lẽ anh chờ cô mở lời trước à?
Cô phụng phịu đứng lên, nhưng cơ thể còn đang trong trạng thái yếu ớt liền trượt một cái, suýt chút nữa đã ngã nhào trong phòng tắm.

Cô giật mình, vô thức hét to:
“Anh Phàm!”
Từ nhỏ đã thế, mỗi lần gặp nguy hiểm cô chỉ cần gọi tên anh là được.

Lần này cũng không ngoại lệ, Dịch Phàm tay chân nhanh lẹ, kịp thời xông tới chỗ cô, nhưng vì sàn trơn, anh lại chạy vội, hai người liền ôm lấy nhau ngã mạnh xuống.
Dịch Phàm ngoài mặt luôn từ chối Yến Thư, lúc xảy ra chuyện thì phản xạ đầu tiên của cơ thể anh lại là ôm chặt lấy cô, đem cô bảo vệ chu toàn.
Âm thanh cơ thể va mạnh xuống sàn vang lên, Yến Thư nằm trên người Dịch Phàm chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, có lẽ là tác dụng phụ của thuốc, chứ cơ thể cô không đau mấy.

Cô phát hiện tay mình đặt trước ngực anh, cách một lớp vải mỏng, cơ ngực rắn chắc như đang mời gọi cô, vì vậy, cô đã thật sự… bóp nó.
Bóp xong còn thật thà nói:
“Ngực anh sắp to bằng ngực em rồi.”
Dịch Phàm mặt mũi lạnh tanh không cảm xúc mà đỡ cô dậy, một lần nữa ôm cô thả vào bồn tắm:
“Tôi đã gọi người, lát nữa sẽ đến giúp tiểu thư tắm rửa.”
Anh đang định nói thêm gì đó, nhưng lúc nhìn xuống thì đột nhiên thấy có chút không đúng, vội vàng xoay lưng về phía Yến Thư.
“Tôi đi trước.”
Vừa nói, anh vừa đi nhanh ra ngoài.
Yến Thư còn chưa phát hiện ra sự khác thường, buồn bực mắng anh mấy câu.
Thời điểm hai hầu gái tiến vào, Dịch Phàm đang vội vàng bước tới chỗ họ.


Anh hơi mất tự nhiên nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh lướt ngang qua, gật đầu xem như chào hỏi.
Hai hầu gái đưa mắt nhìn theo anh một lúc lâu mới che miệng nói:
“Ôi trời, anh ấy trông hấp dẫn quá đi!”
“Vai rộng, mông công, dáng người không chê vào đâu được!”
Bọn họ chỉ vừa vào làm việc ở Nam Cung gia không lâu nhưng đã bị Dịch Phàm hớp hồn.

Trong số những vệ sĩ thì anh trẻ tuổi nhất, lại còn đẹp trai.

Tính sơ sơ thì đã được hai tuần kể từ khi ông chủ đưa bà chủ đi du lịch vòng quanh thế giới.

Họ được giao nhiệm vụ chăm sóc bốn anh em nhà Nam Cung, đặc biệt là vị tiểu thư nhỏ tuổi nhất.

(Truyện đăng tải miễn phí trọn bộ tại app noveltoon/mangatoon.

Các trang khác đều là ăn cắp chất xám, xin mọi người đừng ủng hộ họ, tác giả sẽ buồn lắm ạ.)
Yến Thư kéo rèm che bồn tắm lại, ném quần áo ướt cho hầu gái rồi bắt đầu vừa tắm vừa hỏi:
“Hai người vừa nói gì thế?”
“Tiểu thư, chúng tôi đang nghĩ xem nên chọn cho cô bộ quần áo nào.”

“Thật sao?” Giọng cô mang theo chút ý cười.

“Tôi còn tưởng hai người bàn luận về dáng người của anh Phàm.”
Lời nói này làm hai hầu gái giật thót, chuyện này mà lọt vào tai Dịch Phàm thì họ sẽ bị xem là đám con gái hư hỏng mất! Đúng lúc họ có chút thấp thỏm, một bàn tay trắng mềm xinh đẹp vén một góc rèm lên, khuôn mặt xinh đẹp của Yến Thư ló ra từ phía sau, cô nói:
“Anh ấy rất đẹp trai phải không?”
“P-Phải, à không, không phải…” Hai người kia đều ấp úng.
“Không sao, cứ nói thật lòng đi.”
Họ chưa rõ tính tình của vị tiểu thư này lắm, nên do dự không trả lời, cuối cùng phải để Yến Thư nói ra tiếng lòng:
“Từ trên xuống dưới đều hoàn mỹ, càng lãnh khốc vô tình thì càng hấp dẫn! Cảm giác thật muốn chinh phục anh ấy.”
“Đúng vậy.”
“Tôi cũng thấy thế.”
Hai hầu gái hùa theo cho tiểu thư vui, nào ngờ nụ cười trên môi cô lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt cảnh cáo:
“Hai người có thể khen anh ấy tùy thích, ngắm anh ấy tùy thích, nhưng mà nên nhớ một điều… Dịch Phàm là chồng tương lai của tôi.”
Liêm sỉ gì nữa chứ, cô nhất định sẽ dùng mọi cách khiến anh ấy nhận ra sức hấp dẫn của cô.