Hôm đó, Dịch Phàm tiếp tục mất ngủ.

Thấy mặt mũi anh tụ máu bầm, trạng thái tinh thần cũng vô cùng xấu, Lâm Tinh không khuyên nhủ nữa mà trực tiếp gọi người tới.
Mấy ông chú cùng nhau đè Dịch Phàm lại và trói chặt anh, khiêng lên xe, tống anh vào ghế sau rồi mang đến bệnh viện.

Cả quá trình này, anh cũng lười phản kháng.

Họ đông như thế, đều là anh em chú bác trong gia đình, anh khó mà xuống tay được.
Lúc y tá nhìn thấy một đám người hùng hổ mặc đồ đen khiêng một chàng trai vào, cô nàng bị dọa hét ầm lên.

Cách mà họ đi khám bệnh cũng thật bất thường, chủ yếu là vì Dịch Phàm cảm thấy bản thân rất ổn, không chịu tới bệnh viện.
Sau khi làm thủ tục đầy đủ cho họ, y tá vừa khóc vừa nói không muốn làm việc ở đây nữa.

Năm ba bữa bị dọa một lần, tâm lý yếu ớt thật sự khó mà chịu được.

Một người khác thì kinh nghiệm đầy mình, dặn dò:
“Gặp nhiều một chút là quen thôi, để tôi tiếp bọn họ cho.”

Phải mất vài giờ, bác sĩ mới kiểm tra xong bệnh tình của Dịch Phàm.

Cơ thể tương đối khỏe mạnh, vết máu trên mặt là ngoại thương không đáng ngại, nhưng ông lại đề nghị họ đưa Dịch Phàm đi gặp bác sĩ tâm lý, và rằng:
“Tôi đoán cậu Phàm mắc chứng rối loạn nhân cách.”
Mấy ông chú lo lắng hỏi lại:
“Là cái gì?”
“Có nghiêm trọng không?”
“Một chút.” Bác sĩ cẩn thận lật giở hồ sơ của Dịch Phàm, nói: “Các vị nên đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý để biết chính xác hơn, cái này thật ra không phải chuyên môn của tôi.

Tôi chỉ đoán mà thôi.”
Sau đó, không cần nói cũng biết, mấy ông chú sẽ bê Dịch Phàm đi tìm bác sĩ tâm lý giỏi.

Kết quả mà họ nhận được là rối loạn nhân cách tránh né và tự ti.
“Những người như thế thường có xu hướng tự trách và đổ lỗi cho bản thân, gần đây cậu ấy còn bị rối loạn giấc ngủ, dẫn đến trạng thái tinh thần không tốt.

Ngoài ra…”
Bác sĩ nói đến đây, mấy ông chú đã đang lo lắng càng sợ hơn:
“Còn nữa sao?”
“Ừm.

Rối loạn nhân cách hoang tưởng, tuy rằng không nặng, nhưng sẽ ảnh hưởng đến vấn đề tình cảm của cậu ấy.”
“Ảnh hưởng như thế nào?” Cả đám người đều hồi hộp hỏi.
Bác sĩ tâm lý đã dùng một loạt câu hỏi để khai thác thông tin về Dịch Phàm, sau đó rút ra kết luận:
“Nghi ngờ tình cảm của người mà cậu ấy yêu, nghi ngờ bản thân.”
Hóa ra đây là lý do mà Dịch Phàm luôn tìm cách chạy trốn khỏi tình cảm của Yến Thư, mọi người đều muốn biết tại sao Dịch Phàm mắc căn bệnh kỳ lạ này.

Bác sĩ cũng khó lòng kết luận, bởi vì đối phương có chút kín tiếng, khi nhắc đến chuyện cũ, thái độ khó chịu của cậu ta khiến ông suy đoán:
“Hẳn là di chứng từ lúc nhỏ và xung quanh có nhiều người bàn tán tiêu cực về cậu ấy, lâu dần hình thành nên tính cách như vậy.

Tôi cũng không thể nói chính xác, bởi cậu ấy không chịu hợp tác.”

Đối với mấy ông chú lớn tuổi này, Dịch Phàm là một đứa trẻ ưu tú, họ chắc chắn không nặng lời được.

Vậy chỉ có thể quy hết cho đám nhóc lớn tuổi hơn Dịch Phàm một chút, là những kẻ lúc nào cũng soi mói và muốn được ngồi vào vị trí vệ sĩ riêng của Yến Thư.
Chờ họ ra khỏi phòng, Dịch Phàm đang ngồi bên ngoài nhìn điện thoại.

Anh vừa nhận được tin nhắn từ đại thiếu gia, bảo anh tạm thời không cần đi theo Yến Thư nữa.

Anh hiểu, đây vừa là hình phạt, vừa là cách tốt để giải quyết triệt để chuyện giữa anh và cô.
Anh siết chặt nắm tay, vẻ mặt hơi thẫn thờ.
Một ông chú đi lên vỗ vỗ vai anh, trong lòng thương tiếc.

Chẳng trách thằng nhóc này cứ luôn trốn tránh, không chịu đáp lại tình cảm của tiểu thư.

Hóa ra là bị bệnh tâm lý.
Đã là bệnh, thì đương nhiên Dịch Phàm không thể khống chế được.
Ông chú ôm siết Dịch Phàm một cái, vỗ vỗ vai anh và nói:
“Về thôi, nhóc.”
“Chú, kết quả thế nào?” Dịch Phàm hỏi.
“Về nhà rồi chú nói cho cháu nghe.”
Bác sĩ cũng đã lên lịch điều trị cho Dịch Phàm, loại bệnh này nếu không cẩn thận sẽ trở nên nghiêm trọng, nên mấy ông chú gom góp tiền rồi đút lót bác sĩ một chút, hy vọng ông ta để ý tới cậu nhóc của họ nhiều hơn.
Vì tránh cho các vị thiếu gia hiểu lầm Dịch Phàm, mấy ông chú vệ sĩ trong nhà thay nhau đi báo cáo lại tình hình, giải thích giúp anh.
Tử Thiêm nghe xong cũng thấy hơi bất ngờ, bởi anh thật sự không nghĩ đến con người mạnh mẽ như Dịch Phàm còn có một mặt như vậy.


Anh ký một tấm chi phiếu đưa cho cấp dưới, nói:
“Chú lấy tiền này giúp cậu ta điều trị.

Còn nữa, chuyện đám người kia đã điều tra được chưa?”
“Vâng, thiếu gia.

Bọn họ là người của Doãn thị.” Một người ngập ngừng.
“Tên nhóc Patrick kia...” Tử Thiêm nhíu mày.
Một ông chú bất bình thay Dịch Phàm:
“Cậu ta là con trai ruột của Doãn Thế Văn, một chính trị gia kiêm doanh nhân thành đạt ở Mỹ.

Theo như những gì chúng tôi tra được, vì Dịch Phàm đánh Patrick nên bà Doãn định trả thù.”
Đầu ngón tay Tử Thiêm xẹt qua hồ sơ đặt bên bàn làm việc, anh nghĩ một chút rồi nói:
“Gọi cha nuôi của Dịch Phàm qua gặp tôi một lát.”
Trực giác nói cho Tử Thiêm biết, mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.