Lúc Yến Thư lật đật đuổi tới phòng ngủ của anh trai thì mới hay anh đã đi làm từ sáng sớm.

Hôm nay là chủ nhật, cô quên mất mình được nghỉ có thể ngủ thỏa thích nhưng anh ấy phải đến công ty.
Trên người cô mặc váy dây màu hồng nhạt, đôi dép bông dưới chân bị cô giẫm mạnh mấy cái.

Cô tức đến mức chỉ biết vò tóc của chính mình:
“Chết mất thôi!”
Một lần nữa chạy ầm ầm trở về phòng, Yến Thư cầm điện thoại lên và gọi cho Dịch Phàm.

Nếu giúp việc biết được chuyện này thì anh hẳn cũng phải biết!
Âm thanh tút tút vang lên, Yến Thư không phục tiếp tục gọi mấy lần nữa, cho đến khi đầu dây bên kia có giọng nói nhàn nhạt của Dịch Phàm.
“Tiểu thư?”
“Anh đang ở đâu vậy?”
Cô hỏi xong, chờ một lát mới nghe anh đáp:
“Tôi ra ngoài cùng đại thiếu gia, hiện tại không tiện nói chuyện, nếu cô cần gì thì gọi vệ sĩ mới đến giúp.”
Dứt lời, Dịch Phàm liền tắt máy không cho cô có cơ hội hỏi thêm gì.


Không chỉ phái vệ sĩ mới đến thay anh Phàm chăm sóc cô, mà còn đưa anh ấy theo đến công ty nữa? Chuyện này rốt cuộc là vì sao chứ?
Yến Thư vò đầu bứt tóc, thầm nghĩ cách để anh hai đổi ý.
Dịch Phàm được quản gia nhà Nam Cung nhận nuôi từ khi sáu tuổi, khi đó cô mới một tuổi, còn chưa biết cái gì cả.

Sau này, cô càng lớn càng nghịch ngợm, xung quanh biệt thự Nam Cung gia cũng không có con nít nên cha mới để Dịch Phàm ở bên cạnh chơi cùng và giám sát cô.
Lần đầu tiên họ gặp gỡ là khi cô năm sáu tuổi gì đó, cô còn chê Dịch Phàm ăn mặc quê mùa, quá gầy quá yếu, không cõng nổi cô.

Bây giờ, cô nghĩ lại mà hối hận muốn đâm đầu vào tường.
“Chắc chắn phải tìm ra lý do mới giải quyết được chuyện này, mình và anh Phàm đã ở cạnh nhau cả mười mấy năm, đã bao giờ anh trai ý kiến gì đâu nhỉ?”
Cô lăn lộn trên giường một lúc, quyết định gọi hỏi Nam Cung Lân.

Trong số ba người anh, tính cách của anh ba tương đối ôn hòa, dễ nói chuyện nhất, lại mềm lòng, phải tấn công từ anh ấy thôi.

(Truyện đăng tải miễn phí trọn bộ tại app noveltoon/mangatoon.

Các trang khác đều là ăn cắp chất xám, xin mọi người đừng ủng hộ họ, tác giả sẽ buồn lắm ạ.)
Nam Cung Lân vừa nhìn điện thoại hiện số của em gái liền biết chuyện gì, hắn xin phép bạn bè trong nhóm rồi mới đi về một phía và hỏi:
“Sao vậy? Em gái ngoan.”
“Anh ba, anh thương em nhất mà phải không?”
Giọng của cô có vẻ đáng thương, Nam Cung Lân buồn cười hỏi:
“Có gì thì nói luôn đi, anh đang bận.”
“Sao anh hai lại bắt Dịch Phàm đến công ty vậy?”
Biết thừa con bé sẽ hỏi chuyện này, Nam Cung Lân trêu:
“Em đoán xem?”
“Đừng nói là vì anh hai thích Dịch Phàm nha, không được đâu, ai cũng nói anh hai không thích con gái mà em không tin đây…”
“Em nghĩ đi đâu vậy?” Nam Cung Lân dở khóc dở cười: “Do hôm qua em biểu lộ quá rõ chuyện mình thích Dịch Phàm trước mặt anh ấy đó.”
“Em… Em với Dịch Phàm chỉ là...”
Yến Thư hoảng hốt, mỗi lần có ai thích cô, hay cô thích một chàng trai nào đó thì mấy ông anh đều phát khùng đi điều tra gia phả nhà người ta xem có tiếng xấu gì không, làm cô rất áp lực.


Vì vậy khi chỉ có cô và Dịch Phàm, cô mới dám thể hiện tình cảm ra mặt.
“Không cần giải thích, anh biết mà.

Anh sẽ không can thiệp vào chuyện em thích Dịch Phàm đâu.”
“Thật ạ?”
“Ừ.” Nam Cung Lân đáp, mặc dù tính ra thân phận của hai người quá chênh lệch, nhưng nhân phẩm của Dịch Phàm thì có thể tin tưởng được.
Yến Thư mừng rỡ nói:
“Vậy anh nghĩ cách giúp anh hai trả Dịch Phàm lại cho em đi.”
Đúng thật chỉ có anh ba tốt với cô nhất nhất nhất! Cô còn chưa kịp vui mừng bao lâu, đã bị tạt cho một gáo nước lạnh:
“Cái này em đi mà nghĩ cách, anh hai nghiêm khắc lắm đó.”
Đến đây thì cuộc gọi thứ hai trong ngày của Yến Thư cũng bị người ta ngắt trước, cô ôm một bụng tức, nhưng quả thật khi anh Tử Thiêm nghiêm túc lên là rất khó hòa hoãn.
Yến Thư thở dài một hơi, đột nhiên nghĩ ra ý tưởng hết sức ngu ngốc.

Cô xuống bếp, lén lút tìm một ít đậu phộng mà ăn.

Vì để tránh ảnh hưởng sức khỏe, cô chỉ ăn mấy hạt, chờ người bắt đầu hơi ngứa và nổi ban đỏ, cô liền trở về phòng rồi gọi video cho anh hai.

Tử Thiêm đang đi khảo sát thị trường cùng Dịch Phàm, điện thoại đột nhiên rung lên.


Anh không muốn bắt máy, nhưng tay vẫn cứ chạm vào nút nhận.
Trên màn hình hiển thị hình ảnh bàn tay ngọc ngà của Yến Thư đầy chấm đỏ, cô sụt sịt nói:
“Anh ơi, em bệnh rồi...”
Tử Thiêm nhíu mày, mà Dịch Phàm ở bên cạnh cũng lén lút nhìn màn hình một cái.
Thiếu nữ vừa rên hừ hừ vừa than vãn:
“Ba mẹ đi du lịch, mấy anh thì phải đi làm, đi học, đi giao du với người ngoài, em ở nhà không có ai chăm sóc cả.”
“Chờ một lát, anh sẽ gọi bác sĩ đến chỗ em.” Tử Thiêm nói.
“Thôi, không cần đâu ạ.” Yến Thư giọng run rẩy như sắp khóc.

“Lúc nào em bệnh cũng chỉ biết gọi bác sĩ, cái em cần là có người bầu bạn! Anh có hiểu khi bị cấm túc em buồn thế nào không?”
“Anh còn công việc, không về ngay được.”
“Thì… Anh không cần về đâu mà.” Yến Thư lại hít hít mũi mấy cái.

“Bảo anh Phàm mua đồ ngon về cho em đi.”
Nói đến đây, nếu Tử Thiêm còn không nhận ra em gái mình đang giở trò thì anh không xứng làm anh trai nữa rồi.