Editor: Peachy

Sương mù giăng kín bầu trời nhạt màu, gió thổi từng hạt mưa rơi tí tách trên bậc thềm.

Khương Cẩm Niên lùi lại một bước còn Lương Tùng lại trực tiếp tiến lên phía trước. Anh ấy đưa tay chặn Phó Thừa Lâm đang che dù lại chất vấn: "Hôm nay cậu không dẫn theo thư kí à?"

Phó Thừa Lâm trả lời tùy tiện: "Đưa thư kí theo làm gì? Để cho thầy trong học viện mà thấy, chắc chắn sẽ bảo tôi chẳng được tích sự gì, chỉ ra oai là giỏi."

Nói còn chưa hết câu anh đã sải bước.

Lương Tùng đi phía sau Phó Thừa Lâm, cùng anh trò chuyện vui vẻ. Thế nhưng Khương Cẩm Niên lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không hề đưa mắt nhìn về phía anh. Cô đứng thẳng người, quay lưng về phía anh, trên tay cầm một chiếc túi giản dị.

Hôm nay cô chọn cho mình một chiếc váy ngắn màu xanh đậm, kiểu dáng thanh lịch, tựa như một gốc phong lan mọc giữa khe núi những ngày đầu xuân.

Không biết cô cố ý hay chỉ là vô tình, nhưng nhìn cô chẳng khác gì một cô sinh viên nhỏ non nớt. Chiếc váy cô mặc trên người có kiểu dáng đơn giản, nhưng lại phác họa rõ nét đường cong thân thể, eo thon chân dài, vô cùng trang nhã.

Trước cổng ồn ào náo nhiệt mà cô lại cực kì nhẫn nại.

Không khó để nhận ra cô đang đợi một người.

Là chờ ai đây?

Phó Thừa Lâm thử đoán rất nhiều đáp án.

Anh lặng yên đứng ở góc rẽ cầu thang, ánh mắt hướng về phía trước.

Thái độ của Khương Cẩm Niên với anh ngày hôm nay có thể sử dụng sáu chữ để tóm tắt: tưởng quen hóa ra lại không. Thế nhưng tối hôm qua cô không như vậy, vẫn vui vẻ trêu đùa cùng anh, còn tích cực giúp anh chỉnh sửa bản thảo bài diễn thuyết.

Phó Thừa Lâm đứng một lúc Lương Tùng mới cất tiếng hỏi: "Cậu đang nhìn Khương Cẩm Niên à?"

Phó Thừa Lâm hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Nếu đổi lại là cậu đang đứng ở đó, tôi cũng sẽ dừng lại nhìn cậu vài giây."

Không ít cựu sinh viên vượt qua bọn họ, anh ngẩng đầu liếc nhìn hội trường trên tầng hai, nói tiếp: "Buổi lễ còn chưa bắt đầu, bây giờ chúng ta đi lên cũng chỉ có thể ngồi đó ngây ngốc chờ đợi. Có nhất thiết phải như vậy không?"

Lương Tùng xua xua tay: "Bạn tôi tới cũng không ít, chút nữa các cậu nói chuyện sau nhé."

Vừa định nhấc chân dời đi, Lương Tùng lại cảm khái: "Tôi không nghĩ rằng Khương Cẩm Niên sẽ tới. Mối quan hệ giữa cô ấy và Nguyễn Hồng rất gay gắt... Mà Nguyễn Hồng lại là chủ trì cho buổi liên hoan họp lớp trưa nay. Tôi cứ ngỡ một khi Nguyễn Hồng có mặt, Khương Cẩm Niên sẽ không lộ diện."

Trong mắt Lương Tùng, cả Nguyễn Hồng lẫn Khương Cẩm Niên đều không dễ chọc phải. Năm đó, trong lớp bọn họ, Nguyễn Hồng là ủy viên văn nghệ, Khương Cẩm Niên lại là ủy viên học tập, khoảng cách giữa hai người bọn họ... bắt nguồn từ Phó Thừa Lâm.

Nghĩ về chuyện xảy ra tám năm trước mà Lương Tùng lại cảm thấy kí ức ùa về như vừa mới hôm qua.

Mọi nguồn cơn bắt đầu từ việc Phó Thừa Lâm đăng kí tham gia một giải đấu dữ liệu tài chính nhưng lại thiếu một đồng đội. Những cuộc thi trước đây anh tham gia chỉ yêu cầu một team ba người, nhưng lần đó, ban tổ chức lại quy định mỗi team phải có ít nhất bốn người, anh suy nghĩ muốn tìm thêm một người vào team.

Nguyễn Hồng chủ động ứng cử.

Thời điểm đó sát với kì thi cuối kì, hầu như các bạn học ai cũng đều cho rằng lúc này vắt chân lên cổ học còn chẳng kịp, thời gian đâu mà tham gia một cuộc thi gay go khó nhằn như vậy? Còn những nhân vật cùng cấp bậc học thần với Phó Thừa Lâm đều đã có kế hoạch và dự định riêng, không thể tham gia.

Sự xuất hiện của Nguyễn Hồng khi đó chẳng khác gì giải cứu thế giới.

Thế nên team bọn họ đã đủ bốn người, lần lượt là Khương Cẩm Niên, Phó Thừa Lâm, Lương Tùng và Nguyễn Hồng.

Khoảng thời gian đó, bốn người bọn họ thường xuyên cùng nhau đến thư viện, một nắng hai sương, đi sớm về khuya.

Thời gian trôi qua, Lương Tùng phát hiện ra Nguyễn Hòng có ý đồ riêng.

Rõ ràng cô ta gia nhập team vì Phó Thừa Lâm.

Cứ sáng sớm, Nguyễn Hồng lại kéo theo Khương Cẩm Niên đứng trước cổng kí túc xá của nam sinh, bởi nếu đứng đó một mình, cô ta cảm thấy rất mất thể diện.

Nhưng có Khương Cẩm Niên đi cùng, mọi chuyện đều có vẻ hợp tình hợp lý.

Ai cũng biết Khương Cẩm Niên crush Phó Thừa Lâm không màng liêm sỉ.

Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác. Nguyễn Hồng là một nhành hoa, vừa hay Khương Cẩm Niên có thể làm lá xanh cho cô ta.

Quan hệ hòa hợp giữa hoa hồng và lá xanh không thể duy trì được quá lâu. Bởi vì thái độ của Phó Thừa Lâm với Khương Cẩm Niên thân thiết hơn nhiều so với Nguyễn Hồng. Nếu bại dưới tay của một bạch phú mỹ cô ta còn tâm phục khẩu phục, nhưng thua cả Khương Cẩm Niên, cô ta cảm thấy nhất định Phó Thừa Lâm có mắt như mù.

Mâu thuẫn vì thế mà nảy sinh.

Nguyễn Hồng cùng bạn thân bàn tán sau lưng Khương Cẩm Niên bằng những lời lẽ cay độc, mắng cô không biết xấu hổ, không có lòng tự trọng.

Cô ta ghét Khương Cẩm Niên ư? Thật ra cũng không hẳn, Nguyễn Hồng chỉ cần một chỗ để phát tiết. Cậu một câu, tôi một câu, nói xấu người khác giúp cô ta bớt phiền muộn, tránh tâm phiền ý loạn.

Suy cho cùng, những bất hòa và ân oán năm đó xuất phát từ một đám sinh viên mười tám mười chín tuổi trẻ người non dạ.

Còn hiện tại, bọn họ không ít thì nhiều đã bị năm tháng bào mòn.

*

Chín giờ sáng, ngoài cổng vẫn là một biển người huyên náo.

Sương rơi mờ mịt, gió lạnh cuồn cuộn bốn phía, màn mưa âm u vẫn kéo dài, không có dấu hiệu ngừng rơi.

Trái lại, Khương Cẩm Niên lại vui mừng muốn nhảy cẫng lên, vì người cô muốn gặp nhất đã tới.

Người đó là một thầy giáo già bảy mươi tuổi, mái tóc hoa râm, chống gậy ba-toong, sau lưng có người đi theo che ô.

Vị giáo sư này họ Đào, mọi người hay gọi là "Giáo sư Đào", đã dạy học hơn ba mươi năm. Từ ngày mới nhậm chức, tới khi dạy xong Khương Cẩm Niên rồi nghủ hưu, ngày nào thầy cũng chăm chỉ soạn giáo án, dạy sinh viên tùy theo trình độ, hỏi gì đáp nấy... thật sự tỉ mỉ và tận tụy với nghề.

Phần lớn cuộc đời thầy dành cho việc dạy học và nghiên cứu khoa học.

Ông viết thư giới thiệu cho Khương Cẩm Niên, Phó Thừa Lâm, còn cho bọn họ vào phòng thí nghiệm, đưa cho bọn họ "kho báu" của mình. Đó đều là những cuốn sách bản gốc về quản lý đầu tư và chiến lược thương mại.

Lúc ấy, Phó Thừa Lâm không hề có ý định nhận, từ chối: "Đều là sách của thầy, sao bọn em có thể cầm được chứ?"

Giáo sư Đào đáp, bọn họ là lứa sinh viên cuối cùng của ông, nếu bọn họ không nhận, số sách đó chỉ có để đó hoang phí. Ông còn nói, khi nào bọn họ nghiên cứu xong có thể tặng lại cho thư viện, làm tư liệu cho đàn em.

Phó Thừa Lâm nghe theo không hề sai lệch.

Thế nên, vị ân sư này vừa xuất hiện, Phó Thừa Lâm đã chuẩn bị tới chào hỏi, còn kéo theo cả Lương Tùng.

Nhưng Lương Tùng không dám nhúc nhích, vì anh ấy nhìn thấy Nguyễn Hồng.

Hôm nay Nguyễn Hồng mặc một chiếc váy đỏ phối cùng thắt lưng to bản khoan thai tới muộn. Cô ta trang điểm tinh tế, nét mặt hân hoan, so sánh với năm đó dường như không có một chút thay đổi nào.

Lương Tùng lập tức nói: "Tôi không đi, tôi đứng đây đợi cậu. Nhớ giúp tôi hỏi thăm giáo sư Đào."

Phó Thừa Lâm thắc mắc: "Sao lại không đi?"

Lương Tùng đưa mắt nhìn Nguyễn Hồng, sau đó nhìn về phía Khương Cẩm Niên: "Tôi không thể chứng kiến cảnh bạn học nữ cãi nhau nữa. Trận đấu võ mồm giữa Nguyễn Hồng và Khương Cẩm Niên tám năm trước vẫn khiến tôi ám ảnh."

Phó Thừa Lâm thờ ơ nghĩ thầm: "Năm phút trước, tôi bước qua cổng chính, Khương Cẩm Niên không những lơ tôi còn không thèm nói chuyện."

Anh xuống nước, ý tại ngôn ngoại: "Con người không hề nhất thành bất biến [1]."

[1] Nhất thành bất biến: đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới.

Lương Tùng rất để ý: "Ý cậu là sao, đang làm mình làm mẩy với Khương Cẩm Niên à?"

Phó Thừa Lâm làm như không nghe thấy câu nói kia, bước xuống tầng một.

Anh đứng bên cạnh Khương Cẩm Niên, hướng mặt về phía giáo sư Đào và Nguyễn Hồng. Mọi người đều nói chuyện ngày xưa, sôi nổi cười cười.

Giáo sư Đào có thể nhận ra Nguyễn Hồng và Phó Thừa Lâm, nhưng ông không nhớ rõ Khương Cẩm Niên là ai. Hai tay ông chống lên gậy ba-toong, lẳng lặng suy nghĩ vài giây nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào, thừa nhận bản thân đúng là già rồi.

Khương Cẩm Niên lập tức mở lời: "Hồi đi học, em thường xuyên ngồi ở hàng đầu..."

Cô nói như vậy, giáo sư Đào cười: "À, thì ra là em."

Ông dừng một chút, không chắc chắn hỏi: "Khương Cẩm Niên?"

Khương Cẩm Niên trịnh trọng gật đầu.

Giáo sư Đào đã lớn tuổi, đeo một cặp kính lão. Ông nhìn qua thấu kính phản quang, hỏi thăm tình hình hiện tại của sinh viên cũ, cuối cùng chỉ hỏi Khương Cẩm Niên một câu: "Mấy năm nay công việc có thuận lợi không?"

Cho dù đang đứng trước mặt ân sư, Khương Cẩm Niên vẫn nói chuyện úp úp mở mở.

Cô mới nói một nửa, giáo sư Đào đã cười: "Em thông minh lại ham học hỏi, suốt ngày đọc sách. Trước đây thầy vẫn luôn lo lắng, em làm việc trong ngành tài chính sẽ không thích ứng được với mấy chuyện xã giao vòng vo, tính em ngay thẳng, chỉ chú trọng tới chuyên môn... rất nhiều cơ hội đều là do bản thân giành được. Bây giờ thì tốt rồi, nghe em nói như vậy thầy rất yên tâm. Em nhịn ăn thế này đã rất vất vả rồi."

Ở góc đại sảnh có treo một chiếc đèn trang trí. Ánh đèn đan xen rọi sáng ông cụ tóc trắng phơ.

Ông cân nhắc một lúc, không ngừng căn dặn Khương Cẩm Niên trong công việc thường ngày phải chú ý những gì, lời nói chi tiết tường tận, tựa như một vị sư phụ trong tiểu thuyết võ hiệp sắp tiễn biệt đồ đệ trong môn phái.

Giáo sư Đào giảng giải say mê, nhất thời quên đi sự tồn tại của Phó Thừa Lâm lẫn Nguyễn Hồng.

Nhân cơ hội này, Nguyễn Hồng khẽ bắt chuyện với Phó Thừa Lâm: "Phó Thừa Lâm, dạo này cậu thế nào? Tôi không nghe thấy tin tức gì của cậu từ chỗ bạn học cả, chỉ biết mấy năm nay cậu phát triển ở Mỹ. Ở nơi đất khách quê người có gì đặc sắc không? Cậu hẳn là đã kết hôn rồi nhỉ?"

Phó Thừa Lâm ngẫm nghĩ một chút. Trong câu nói của Nguyễn Hồng có tới ba vấn đề. Anh trả lời câu trọng tâm nhất: "Tạm thời tôi chưa kết hôn."

Chỉ vỏn vẹn sáu chữ nhưng lại khiến người ta mơ mộng xa xôi.

Anh cao khoảng 186cm, mặc dù Nguyễn Hồng đi một đôi giày cao gót nhưng vẫn phải ngước mắt lên nhìn anh. Cô ta không bắt gặp một chút biểu cảm dao động nào trên gương mặt anh. Vì sao ngày trước lại thích anh? Chẳng có nguyên nhân cụ thể nào cả, sự tồn tại của Phó Thừa Lâm giống như một trái táo đỏ dụ hoặc bên trong vườn địa đàng.

Một trái táo ở trên cành cao khiến bạn học ngưỡng mộ, mơ tưởng được chạm vào.

Chẳng mấy ai biết, những năm tháng qua anh bận rộn chuyện gì.

Lần tái ngộ ngày hôm nay, anh lại thêm phần điềm tĩnh trầm ổn, mỗi một cử động, mỗi một lời nói đều toát ra sự hấp dẫn, mà thân phận lẫn địa vị và tài sản mà anh sở hữu chẳng qua chỉ là "hàng tặng kèm", có cũng được mà không có cũng chẳng sao... Chỉ tiếc là, Nguyễn Hồng cảm khái: "Năm ngoái tôi với chồng đã đăng kí kết hôn rồi, dự tính năm nay sẽ tổ chức hôn lễ. Chồng tôi từng nghe nhắc đến cậu, anh ấy rất muốn được làm quen. Vậy mời cậu tới chung vui với chúng tôi nhé?"

Dứt lời, Nguyễn Hồng bỗng nhớ tới một câu: "Hận không gặp lại nhau lúc chưa dựng vợ gả chồng."

Phó Thừa Lâm đáp: "Vào tháng chín à? Tôi không rõ lịch trình lúc đó thế nào, nếu có thời gian nhất định sẽ tới."

Thanh âm của anh hơi thấp, vừa tản mạn vừa ấm áp: "Hôm nay chúc trước, mong hai người tân hôn hạnh phúc."

Khương Cẩm Niên bước một bước sang bên cạnh, vừa hay nghe được câu trả lời của Phó Thừa Lâm. Cô nghĩ trong lòng: Định lừa gạt ai vậy, chắc chắn anh sẽ không tới, từ trước tới nay, anh khách sáo xã giao số hai không ai dám nhận số một. Anh rất hay từ chối người khác không để lộ giấu vết, cuối cùng còn để lại cho người ta ấn tượng tốt.

Thế nên, anh không hề đơn giản, không đủ chân thành, càng không có khả năng mang lại cảm giác an toàn.

Trong phút chốc Khương Cẩm Niên không thể hiểu được, năm đó cô vì lí do gì mà bị anh cuốn hút đến chết mê chết mệt, thất điên bát đảo, thậm chí còn đứng trước cổng kí túc xá nữ battle với Nguyễn Hồng.

Khi ấy, Nguyễn Hồng bĩu môi: Con mụ béo nhà mày, cho mấy thằng con trai cũng không ai thèm lấy. Khương Cẩm Niên lập tức đốp lại: Tao vẫn thua xa, cả cái trường này, đứa con trai nào cũng muốn mày.

Nguyễn Hồng mắng lại: Cái đồ lươn lẹo cay nghiệt, tâm sinh tướng, chẳng trách mày lại xấu xí như thế.

Khương Cẩm Niên đáp: Có người tự cho mình là số một nhưng đầu óc ngu si, chẳng trách lại là cục tạ của cuộc thi.

Nguyễn Hồng không biết đối lại thế nào, đột nhiên bật khóc.

Hồi ức tràn về mới nhận ra lúc ấy vừa ngây thơ vừa xấu hổ.

Bởi vì vẫn chìm đắm trong chuyện cũ, Khương Cẩm Niên hơi ngẩn người.

Phó Thừa Lâm thấy vậy, đưa tay kéo cô một cái.

Cô như gặp phải kẻ thù: "Cậu định làm gì?"

Phó Thừa Lâm trả lời: "Xem cậu ngây người ra kìa, thầy đã lên tầng rồi, chỉ còn năm phút nữa buổi lễ sẽ bắt đầu.

Cách xa vài mét, giáo sư Đào đang bắt chuyện cùng một sinh viên khác, nhẹ nhàng nhấc gậy ba-toong, chạm xuống mặt đất phát ra một chút âm thanh. Ông di chuyển chậm chạp, nhưng nhất quyết không chịu để sinh viên đỡ, bóng lưng gầy gò, hơi còng xuống có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn toát ra phong độ của một người có tri thức cho dù ông đã rất già rồi.

Không biết vì sao,trong lòng Khương Cẩm Niên khẽ thở dài.

*

Trên hội trường tầng hai, khách mời đều đã yên vị vào chỗ ngồi.

Lớp của Khương Cẩm Niên đơn độc ngồi trong một khu, những bạn học có mặt chỉ tổng cộng mười người. Lương Tùng đề nghị Phó Thừa Lâm ngồi ở chính giữa, Phó Thừa Lâm liền vỗ vai anh ấy: "Tôi ngồi ở bên phải lối đi lại, chút nữa còn phải lên phát biểu."

Lương Tùng gật đầu: "Được thôi."

Vậy là chỗ ngồi của Phó Thừa Lâm ở sát cạnh lối đi nhỏ, bên trái anh còn một ghế trống.

Lương Tùng trầm ngâm một lúc, không chút đắn đo đi ngang qua Phó Thừa Lâm, không ngồi bên cạnh anh. Lương Tùng để lại vị trí quý giá đó cho Khương Cẩm Niên.

Mỗi khi có người tới hỏi Phó Thừa Lâm bên trái cậu có người ngồi không, Lương Tùng sẽ thay anh trả lời: "Có, cô ấy đang tâm sự với giáo sư Đào, chút nữa sẽ đến."

Hai phút sau, Khương Cẩm Niên nhanh nhẹn bước tới.

Lương Tùng ngồi trước Phó Thừa Lâm một hàng, chỉ vào vị trí trống bên cạnh Phó Thừa Lâm: "Tiểu Khương, phần chỗ cho cậu rồi đó."

Khương Cẩm Niên nhìn quanh hội trường là một biển người đông nghịt, cũng không từ chối, cầm túi xách an tâm ngồi xuống.

Trên sân khấu mở một bản nhạc chào mừng, giai điệu âm vang, dư âm văng vẳng bên tai, rèm bốn xung quanh từ từ hạ xuống, ánh sáng trong khán phòng mờ mịt và xa xăm.

Khi tấm rèm sân khấu được kéo lên, bài hát truyền thống của trường chính thức tấu vang, huy hiệu trường được đặt trên cao như đã có từ lâu đời.

Trong bóng tối, Phó Thừa Lâm khẽ nâng tay trái, định chuẩn bị điều chỉnh tư thế ngồi thì lại chạm vào đầu ngón tay phải của Khương Cẩm Niên.

Khương Cẩm Niên không rõ bản thân vừa tiếp xúc với một khối băng lạnh lẽo hay một ngọn lửa nóng rực, chỉ biết rằng cô bài xích với tất cả các hành vi đụng chạm thân mật. Cô lập tức rút tay về, tránh tiếp xúc với anh, như muốn trong phút chốc xé tan những dây dưa mập mờ.

Đối với Phó Thừa Lâm, phản ứng quyết liệt của Khương Cẩm Niên có phần ngượng ngùng.

Anh không để ý tới nghi thức trên sân khấu nữa mà hỏi: "Sao hôm nay cậu lại nghĩ tới việc tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường?"

Khương Cẩm Niên đáp: "Bởi vì trong bài viết tuyên truyền có nhắc tới giáo sư Đào, đây sẽ là lần cuối cùng thầy ấy tới trường."

Cô quay đầu sang nhìn anh, thẳng thắn: "Còn một nguyên nhân nữa. Tôi rất muốn gặp mặt những tên ngày trước thích gọi tôi là "Đồ con lợn"... Hơn nữa, trong lớp chúng ta có không ít người đã công thành danh toại, ai mà lại từ chối việc mở rộng mạng lưới xã giao chứ?"

Phó Thừa Lâm không nói gì chỉ cười cười.

Cánh tay trái của anh khoác trên tay vịn, kề với cô, thấp giọng nói: "Xã giao thực chất chỉ là một hình thức trao đổi. Cậu muốn lấy được gì từ người khác, đầu tiên là phải nỗ lực... dây dưa tình cảm, móc nối lợi ích, hoặc để bọn họ đầu tư vào cậu, tin tưởng cậu trong tương lai sẽ báo đáp lại."

Khương Cẩm Niên không kìm được tiến tới hỏi anh: "Vậy, tôi và cậu thì được coi là kiểu nào hả bạn học Phó?"

Cô cần anh giải đáp nghi vấn, soi đường chỉ lối: "Cậu tặng tôi một giỏ hoa hồng, đêm khuya cùng tôi uống rượu, kéo tôi tới bể bơi, tự mình đeo dây chuyền giúp tôi... là vì sao vậy?"

Hai người họ vẫn duy trì khoảng cách, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là năm, sáu centimet.

Phó Thừa Lâm ngửi thấy mùi hương trên người Khương Cẩm Niên. Hình như cô đã đổi nước hoa, hương đầu là mùi hoa chanh hoa cam tươi mát nhàn nhạt, đầy cảm giác lạnh lẽo, giống như cô bây giờ, vẫn cứ một mực không có chút nhiệt tình nào.

Yết hầu Phó Thừa Lâm khẽ động đậy, nhìn cô trả lời: "Tôi và cậu là kiểu đầu tiên, dây dưa tình cảm."

Khương Cẩm Niên nghiêng người về phía trước, ghé vào tai anh thở nhẹ một hơi, giọng nói ấm áp thì thầm: "Ừ, là tình đồng chí, tôi hiểu mà."

*

Hội trường rộng lớn có mái vòm che kín bầu trời, chỉ có trung tâm sân khấu là sáng rực.

Lương Tùng ngồi phía trước rất chăm chú xem các tiết mục của buổi lễ, bạn học nam bên cạnh lại kéo tay áo anh ấy, tò mò hỏi: "Người đẹp ngồi cạnh Phó Thừa Lâm là ai vậy?"

Lương Tùng không hề chớp mắt đáp: "Khương Cẩm Niên."

Bạn học đó nhíu mày: "Thật á?"

Lương Tùng không thèm để ý tới cậu ta.

Bạn học đó lại nghĩ ngợi linh tinh: "Vừa nãy tôi còn nghe thấy bọn họ nói cái gì mà, giữa bọn họ chỉ có tình đồng chí..."

Lương Tùng ngắt lời: "Cậu chưa kết hôn thì làm sao mà hiểu được. Để tôi nói cho cậu nghe, cái đó gọi là tình thú.

Hết chương 12

Spoil: Gặp lại tra nam.