Đại hoàng tử cúi đầu nhìn Hứa Lôi, nhìn tới cung tiễn trên đất, hỏi: “Biểu tỷ sao lại không bắn tên?”

Hứa Lôi tựa như mới bừng tỉnh, mơ mơ màng màng cài lại tên cho ngay ngắn, lúc sắp bắn tên, hắc y nhân với khuôn mặt vạn năm bất biến lại lên tiếng: “Điện hạ, tiểu cô nương này chính là chưa từng bắn cung?” Thanh âm tràn đầy ý tứ khẳng định.

Đại hoàng tử quay đầu cười nói: “Đúng vậy, ngươi cũng nhìn ra sao? Cây cung này là Cô đã đưa cho nàng.”

Hứa Lôi nghe được thanh âm của hắc y nhân kia, cảm thấy cả kinh, tay không khỏi run lên, mũi tên bay ra ngoài, rơi vào chỗ đất trống phía trước bia ngắm.

Đan Niên vừa thấy như vậy, vội vàng nói: “Lôi tỷ tỷ, lần này không tính, tỷ bắn một lần nữa đi.”

Hứa Lôi thở dài, quay đầu cười nói: “Tên đã bắn ra không thể thu hồi, lần này ta bắn không trúng bia!”

Ở lần bắn thứ hai, Đan Niên không đấu mà thắng, có chút bất an ngoài ý muốn, hắc y nhân kia sớm không nói muộn không nói, lại đợi tới lúc Hứa Lôi sắp bắn tên mà nói vài câu, rõ ràng là cố ý phân tán lực chú ý của nàng. Đại hoàng tử, ngài ấy đây là muốn giúp nàng sao?

Lần bắn thứ ba, Đan Niên cho Hứa Lôi một ánh mắt cố lên, trong lòng cũng có chút lo âu. Nếu nói về thực lực, Đan Niên không có khả năng thắng Hứa Lôi, nhưng nếu Đại hoàng tử dùng phương thức này giúp mình lấy được chiến thắng, đáy lòng Đan Niên không cách nào tiếp nhận. Nhưng mà Đan Niên lại có cảm giác mình suy nghĩ nhiều, bản thân chẳng qua chỉ là con gái của một quan quân nho nhỏ, có năng lực đức độ gì mà làm cho Đại hoàng tử không giúp biểu tỷ nhà mình mà tới giúp nàng chứ?

Hứa Lôi gửi lại Đan Niên một nụ cười an tâm, mới quen biết Hứa Lôi không lâu, nhưng Đan Niên đã thích tiểu thư hoàng gia sảng khoái mà bình dị gần gũi này. Chờ tới lúc Hứa Lôi sắp bắn ra mũi tên thứ ba, hắc y nhân kia lại mở miệng, nhưng mà không giống lần trước, lần này mang theo sự khinh thường sâu sắc, “Thật sự là có tiền đồ! Lại tỷ thí bắn cung cùng một tiểu cô nương không biết bắn cung.”

Không ngoài dự đoán của Đan Niên, Hứa Lôi nghe được câu này thì tay cũng run lên, mũi tên bắn ra cũng chẳng có lực, yếu ớt bay được hơn mười thước thì rơi xuống mặt đất. Hứa Lôi nhìn mũi tên rơi xuống đất, thở phào một cái, gượng cười với Đan Niên: “Đan Niên muội muội, tỷ lại bắn không trúng bia rồi, thua liên tiếp hai ván, muội thắng rồi!” Dứt lời đeo cung tên trên lưng mạnh mẽ sải bước mà đi, đi qua bên người Đan Niên thì vỗ vỗ bả vai của nàng, nhưng mà một cái liếc mắt cũng không nhìn nam nhân toàn thân y phục màu đen kia.

Còn lại Đan Niên, Thanh Thanh, Lý Chân nhìn bóng lưng cô đơn của Hứa Lôi biến mất trên sân bắn cung, Đan Niên thở dài, hai tay đem cây cung nhỏ cung kính đưa cho Đại hoàng tử, cúi đầu nói: “Đa tạ điện hạ cho mượn cung, hiện giờ tỷ thí đã xong, cũng nên trả lại điện hạ rồi.”

Đại hoàng tử hơi hơi gật đầu, gã tùy tùng sai vặt phía sau cấp tốc tiến lên nhận lấy cây cung trong tay Đan Niên. Đại hoàng tử nhìn Đan Niên cúi mặt nhìn mũi chân, đi tới trước mặt ba người nhỏ giọng cười nói: “Đan Niên vẫn còn muốn cùng Cô khách khí như vậy sao?”

Mặt Đan Niên nháy mắt đỏ tới tận cổ, hắn cần gì phải ở trước mặt mọi người thân cận với mình như vậy? Trong kinh thành cởi mở hơn ở Thẩm gia trang rất nhiều, nhưng mà cái này nghe thế nào cũng làm cho người ta hiểu lầm nha!

Thanh Thanh cùng Lý Chân cũng giật mình nhìn Đại hoàng tử và Đan Niên, Đan Niên xoắn góc áo không biết nên nói cái gì, Đại hoang tử lấy cách này giúp nàng giành được chiến thắng, nàng vốn nên cảm kích Đại hoàng tử mới phải.

Nhưng mà đối với chiến thắng như vậy, nàng thật sự là vui mừng không nổi, nàng tình nguyện để bản thân thua thê thảm. Nhưng mà nàng có thể nói gì với Đại hoàng tử đây, người ta là hoàng tử đã hạ mình giúp ngươi, ngươi nếu nói ra điều gì không phải, không chỉ là đại bất kính mà còn bị coi là cái loại lấy oán báo ơn không biết tốt xấu.

Hơn nữa Đại hoàng tử nói như vậy, cũng không biết Thẩm Đan Hà lưỡi dài kia có nghe thấy không.

Đại hoàng tử thấy Đan Niên vẫn không chịu ngẩng đầu, cũng không miễn cưỡng nữa, khẽ cười rồi dẫn tùy tùng đi.

Chờ cho đoàn người của Đại hoàng tử đi xa, Thẩm Đan Hà hùng hổ đi tới, mặt âm trầm hỏi: “Thẩm Đan Niên ngươi giỏi lắm, tìm được nhân vật lợi hại như vậy tới giúp đỡ, thắng thật là vẻ vang!”

Đan Niên vốn dĩ trong lòng cảm thấy áy náy với Hứa Lôi nhưng đã theo cái trò hưng sư vấn tội của Thẩm Đan Hà về cõi Tây Thiên rồi, “Thẩm Đan Hà, ba trận chúng ta thắng hai, tỷ là phải quỳ xuống xin lỗi ta chứ?”

Thẩm Đan Hà nhất thời nghe không lọt ý tứ của Đan Niên, hơi sửng sốt, bỗng hiểu ra, “Ngươi cứ mơ đi, dựa vào cái gì chứ?”

Vừa dứt lời, người hầu đi theo phía sau Thẩm Đan Hà cũng ầm ĩ theo, mắng Đan Niên chiến thắng chẳng hay ho gì. Đan Niên cũng lười để ý tới đàn lâu la này, dắt Thanh Thanh cùng Lý Chân không muốn cãi cọ cùng bọn chúng đi.

Trên đường Thanh Thanh tức giận, “Đan Niên, chúng ta đã thắng thì không thể đơn giản buông tha nàng ta như vậy! Cậu xem trước đó nàng ta kiêu ngạo ra sao đó, còn muốn cậu quỳ xuống dập đầu với nàng ta, lúc này lại không chịu thừa nhận bản thân đã thua.”

Đan Niên vội vàng nói với Thanh Thanh đang bướng bỉnh,  “Chiến thắng của chúng ta quả thật không vẻ vang cho lắm, hơn nữa, cũng không có khả năng khiến cho Thẩm Đan Hà quỳ xuống dập đầu với chúng ta, cứ như vậy thì cái danh ức hiếp người không phải lại dính trên người chúng ta sao.”

Lý Chân tiến lên an ủi khuyên giải biểu tỷ, “Biểu tỷ, chúng ta thắng là tốt rồi, không cần chấp nhặt cùng đám người này!”

Đợi tới lúc ba người gặp lại Thẩm Ngọc, mặt trời đã nghiêng bóng về phía tây, từ giữa trưa Đan Niên đã không ăn uống tử tế, dạ dày đã sớm không chịu được, liền cáo biệt cùng Thanh Thanh và Lý Chân, muốn về nhà, vốn dĩ Thanh Thanh còn muốn giữ hai người ở lại, nhưng thấy tinh thần Đan Niên không được như trước, cũng không miễn cưỡng, nhìn theo bóng Đan Niên cùng Thẩm Ngọc đi xa.

Đan Niên cùng Thẩm Ngọc đi tới một chỗ Thanh Thanh không nhìn thấy, kéo một gã sai vặt lại hỏi: “Tiểu ca có biết lều của nữ nhi trưởng công chúa ở nơi nào không?”

Gã sai vặt kia chỉ phương hướng, Đan Niên bảo Thẩm Ngọc đi ra ngoài chờ, nàng thật sự cảm thấy hơi áy náy, muốn giải thích với Hứa Lôi một chút.

Chỗ cắm lều của Hứa Lôi đúng là được chiếu cố, gần như có rất ít người qua lại, Đan Niên đi tới phía trước lều đã thấy Hứa Lôi cô đơn đứng dưới tàng cây ngẩn người, xung quanh không có lấy một người hầu hạ.

“Lôi tỷ tỷ!” Đan Niên thấy sau một hồi lâu mà Hứa Lôi chưa có hồi phục tinh thần, chỉ phải kêu lên một tiếng.

Hứa Lôi bị thanh âm của Đan Niên làm cho bừng tỉnh, quay lại thấy là Đan Niên, hé ra một nụ cười, tiến lên kéo tay Đan Niên, ngồi xuống cái ghế nhỏ phía trước trướng. “Muội không đi lĩnh thưởng sao?” Hứa Lôi mỉm cười hỏi.

“Lĩnh thưởng? Thưởng cái gì?” Đan Niên có chút không thông suốt.

Hứa Lôi cười ha ha, “Đan Hà có nói với Hoàng Hậu về cuộc tỷ thí, Hoàng Hậu nương nương có ý ban phần thưởng, lúc ấy tỷ cũng ở đấy.”

Đan Niên cười hi hi hai tiếng, xem như bỏ qua chuyện này, cho nàng một trăm lá gan cũng không dám chạy tới trước mặt Hoàng Hậu cùng Thái Hậu muốn nhận thưởng. Ngộ nhỡ Thái Hậu thành tinh còn nhớ rõ diện mạo đứa bé sơ sinh mười mấy năm trước, chẳng phải là nàng tự chui đầu vào lưới sao.

Sau khi cười xong, Đan Niên ấp a ấp úng mở miệng, “Hứa Lôi tỷ tỷ, muội, lần này muội, lần này tỷ là không phát huy hết năng lực, muội cũng chỉ là may mắn, đúng rồi, là cực kỳ may mắn, Lôi tỷ tỷ ngàn vạn không cần phải suy nghĩ gì nhiều.”

Hứa Lôi nhìn bộ dạng cực kỳ quẫn bách của Đan Niên, không khỏi cười ha ha sảng khoái, “Đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, tỷ vẫn còn nhớ lời của Đan Niên muội muội đó.” Đối mặt với ánh mắt đầy thắc mắc của Đan Niên, Hứa Lôi tiếp tục nói: “Mặc kệ đối thủ là ai, Đan Niên cũng đã nhận chiến thiếp, thì không thể có đạo lý nửa đường chạy trốn, cho dù kết quả có thua thì Đan Niên cũng vui vẻ chấp nhận.”

Đan Niên đỏ mặt, lời này vốn dĩ chỉ là nói tỏ vẻ này nọ thôi, thực ra thì nàng cũng không có hảo sảng được như vậy đâu.

Hứa Lôi cười nói: “Một tiểu cô nương như muội còn có khí phách như vậy, tỷ dẫu sao cũng lớn hơn muội vài tuổi, há có thể kém cỏi như vậy?”

Đan Niên cười hì hì vài tiếng, Hứa Lôi nếu đã không để ý, như vây thì không còn gì tốt hơn, nàng cùng Thẩm Đan Hà trở mặt, Thẩm Đan Hà kia suốt ngày âm thầm suy tính làm sao để hạ bệ nàng, nếu lại có thêm kẻ thù, vậy thì chỉ thêm phiền

Đan Niên có chút kính nể Hứa Lôi, đứng ở vị trí trên cao mà vẫn có thể khiêm tốn đối đãi với mình như thế, đúng là khó gặp, trong nháy mắt, Đan Niên đã hạ quyết tâm, nhất định phải kết giao với Hứa Lôi, không liên quan tới thân thế của Hứa Lôi, chỉ là Đan Niên bội phục người này. Đan Niên thấy trọng tâm câu chuyện bàn tới bàn lui rốt cục lại bàn tới nguyên nhân thất bại của Hứa Lôi – là người áo đen kia, nàng có tâm muốn tránh bãi mìn này, việc riêng tư trong gia đình đế vương thì không nên thăm dò, biết càng nhiều thì đối với mình càng chẳng hay ho gì, ngay lập tức đứng dậy cáo từ. Hứa Lôi cũng không miễn cưỡng giữ lại, chỉ cười nói nếu rảnh rỗi nhất định phải cùng Thanh Thanh tới chơi với nàng, nàng dù sao ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, hết sức nhàm chán, vừa vặn có hai tiểu nha đầu tới giúp nàng giải khuây.

Đan Niên tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, nhìn lều trại một lượt, xung quanh đều chẳng có ai giống như cũ, liền hỏi: “Bên cạnh tỷ tỷ sao không có ai hầu hạ?”

Hứa Lôi không để ý khoát khoát tay, “Tỷ ngại cái đám người tiền hô hậu ủng rất phiền toái, vẫn là một mình đi lại thoải mái hơn.”

Đan Niên nở nụ cười, đáp án này thật đúng là phù hợp với phong cách của Hứa Lôi.

Đan Niên còn chưa đi tới của giáo trường, đã nhìn thấy Thẩm Đan Hà mang bộ mặt cừu hận ở cửa giáo trường chờ nàng, lần này ngược lại không có cái đám lâu la phiền phức kia, Đan Niên làm bộ như không thấy nàng ta, cứ thế đi qua bên người nàng ta.

Thẩm Đan Hà mắt thấy Đan Niên sắp đi qua bên người mình, không khỏi mở miệng kêu lên: “Ta tới chỗ Liêm Thanh Thanh tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi thắng rồi liền chạy trốn!” Đan Niên không còn cách nào, chỉ đành xoay người nói: “Ta y theo lời ngươi phân phó, thi đấu xong rồi về nhà, sao lại thành chạy trốn?”

Thẩm Đan Hà tiến lên, thấp giọng hỏi: “Quan hệ của ngươi cũng Đại hoàng tử là như thế nào? Hắn vì sao muốn giúp ngươi?”

Vừa nhắc tới Đại hoàng tử, trong lòng Đan Niên có cảm giác quái dị “bị bắt buộc trợ giúp, lập tức không vui nói: “Mắc mớ gì tới ngươi?!”

Thẩm Đan Hà cười lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ rằng ta muốn quản chuyện của ngươi sao? Ta chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi, Đại hoàng tử kia cùng với Bạch gia bao gồm cả Hoàng Hậu nương nương không có quan hệ tốt đẹp gì, đến lúc đó chớ để chết rồi còn không biết vì sao, cùng đừng liên lụy nhà chúng ta!”

Đan Niên nhìn bộ dạng đã lường trước mọi sự của Thẩm Đan Hà, từ đâu mà nàng ta có tự tin lớn nhường đó về sau này người ở trên cao vẫn là Bạch gia, ngay cả nàng là người chẳng đếm xỉa tới ai cũng biết mâu thuẫn của Hoàng Hậu cùng Bạch gia ngày càng nhiều, hay là nàng tưởng rằng cái vị trí đương gia chủ mẫu của nàng trong tương lai sẽ thuận lợi an vị?

Đan Niên lười giải thích với nàng, kinh thành đệ nhất tài nữ là được một tay đại bá kinh thành đệ nhất tài tử dạy dỗ, có lẽ người ta có tin tức tuyệt mật cũng không chừng.

Đan Niên trực tiếp vòng qua Thẩm Đan Hà vội vàng đi ra ngoài, trước mắt quan trọng nhất là đi ra cửa giáo trường tìm Thẩm Ngọc, Đan Niên đã khiến hắn chờ rất lâu rồi, nếu tiếp tục chờ nữa sợ rằng Đại thiếu gia Thẩm Ngọc sẽ nổi cơn thịnh nộ tới đây.