Thời gian trôi qua như nước, trong nháy mắt, Đan Niên đã đến thế giới này được mười bốn năm, từ đứa bé gào khóc đòi ăn nay đã trưởng thành một đại cô nương nhã nhặn lịch sự.

Thẩm Ngọc mấy năm nay đều học ở thư viện, chẳng qua đã không còn vẻ ngây ngô như lúc mới bước vào, càng trở nên tự tin, thần thái phấn khởi.

Vóc người Thẩm Ngọc cũng cao lên rất nhiều, năm nay mười tám tuổi, khi đứng cạnh Thẩm Lập Ngôn, cái đầu đã sớm vượt qua Thẩm Lập Ngôn. Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương từng muốn bàn chuyện hôn sự cho Thẩm Ngọc, nhưng Thẩm Ngọc kiên trì muốn thi được tiến sĩ mới bằng lòng nói chuyện hôn sự. Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương cũng lo lắng vụ hôn nhân ô long mười mấy năm trước của Thẩm Ngọc, thế nên hôn sự của Thẩm Ngọc cũng theo đó mà yên xuống. Đan Niên thỉnh thoảng nhìn Thẩm Ngọc phong thần tuấn tú mà ngẩn người, không biết tiểu soái ca này tương lai sẽ chọc cho bao nhiêu cô gái thương tâm.

Thẩm Ngọc vào thư viện học năm thứ nhất liền thi đậu tú tài, đến năm thứ ba thì lén người nhà, vụng trộm xin lão sư đề cử đi thi tỉnh, không nghĩ tới lập tức liền đậu cử nhân. Thẩm Lập Ngôn vui sướng, đi đón cả nhà nhạc phụ lên, tổ chức một bữa tiệc rượu lớn, cùng mọi người ăn uống thoải mái, chúc mừng Thẩm Ngọc trúng cử.

Đan Niên có thể rõ ràng cảm giác được Tuệ Nương biến hóa, từ nữ tử trẻ tuổi tú lệ lúc mới ban đầu dần biến thành phụ nhân trung niên vất vả cần cù, thoạt nhìn tuy rằng vẫn trẻ như trước, nhưng những nếp nhăn hằn trên khóe mắt đã ám chỉ những vất vả của Tuệ Nương.

Thẩm Lập Ngôn mấy năm qua mỗi ngày đều kiên trì luyện võ tại hậu viện, tuổi gần bốn mươi nhưng vẫn tràn đầy sức lực như cũ. Đan Niên nhìn khuôn mặt thành thục tràn ngập mị lực của Thẩm Lập Ngôn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy dáng vẻ anh dũng mười mấy năm trước của ông khi cứu mình.

Sau khi quá ba năm giữ đạo hiếu, Tuệ Nương bán mứt thu được không ít tiền, nhà cửa đã sớm tân trang, cũng mua thêm không ít gia sản.

Tuệ Nương thấy gia đình lão Vương thành thật tin cậy, quyết định mua thêm một khoảng đất lớn phía sau nhà mình, xây nhà mới cho gia đình lão Vương, cũng tiện bọn họ làm mứt.

Mấy ngày nay bận rộn lo chuyện xây nhà, cả nhà lão Vương ai nấy đều vui vẻ, cả ngày đều toét miệng cười chỉ thấy răng không thấy mắt. Trong lúc nhất thời không có chuyện gì cho Đan Niên làm, nhà lão Vương nghe Tuệ Nương nói Đan Niên viết chữ rất đẹp, riêng đến năn nỉ Đan Niên, chờ nhà xây xong thỉnh Đan Niên nhất định phải viết một bức tranh chữ, viết xong sẽ khắc làm môn bài.

Thời này nông hộ thích treo một tấm biển trên cổng lớn, thường là mấy câu may mắn như “Gia hòa vạn sự hưng”, “Tường quang may mắn trạch” “Cảnh xuân mãn viện” này nọ, Đan Niên đương nhiên là vui vẻ đáp ứng.

Về phần Tiểu Hắc Mai, từ khi lần đó trở đi không còn dám đến nhà Đan Niên nữa, có đôi khi trên đường xa xa đụng phải, không đợi Đan Niên tới gần, Tiểu Hắc Mai đã như chuột thấy mèo, chạy biến mất.

Đan Niên nhìn bộ dạng chuột nhắt sợ hãi của nàng, liền biết sau lần Tuệ Nương và Thẩm Lập Ngôn đi nháo với Trương thị, Trương thị khẳng định đã đánh nàng một trận ra trò. Cô nương này cũng nên dạy dỗ nghiêm khắc một chút, lần này không gây ra chuyện gì, coi như là Đan Niên gặp may.

Bé Mập hai năm trước phi thường hàm súc biểu đạt ý muốn cưới Đan Niên về làm vợ, bị Đan Niên khinh thường bĩu môi bỏ đi.

Nhưng đến buổi tối Đan Niên nằm mơ, thấy mình gả cho Bé Mập, sau đó sinh một đống tiểu Bé Mập mặt mày dữ tợn, bản thân thì béo ra, mặt tròn đầy phong sương, chẳng khác gì phụ nữ trung niên. Con trai lớn và con trai thứ hai đang vì tranh một cái bánh bao mà đánh nhau, con gái lớn khóc nháo muốn mua dây cột tóc màu hồng, con gái nhỏ thì tè trong quần, đang khóc rống, còn con trai út trong tã lót đang oa oa khóc lớn chờ nàng cho bú. Xa xa có một thau lớn đầy tã bẩn chờ nàng giặt. Còn Toàn Thư Tử và Trương thị thì ngồi trên ghế dựa ở nhà chính, chân cao khí ngang gọi nàng làm này làm kia.

Tiểu Thạch thi đậu Trạng nguyên, cưỡi con ngựa cao to áo gấm về nhà, Đan Niên bỏ thau quần áo chạy tới, Tiểu Thạch lúc này đã không nhận ra nàng, nha dịch đứng bên cạnh còn khiển trách nàng là thôn phụ lỗ mãng.

Giật mình tỉnh mộng dậy, Đan Niên bị dọa sợ, chảy đầy mồ hôi lạnh, âm thầm thề về sau gặp lại Ruột Già, có thể trốn thật xa liền trốn thật xa.

Hai năm qua, trời mưa nhiều, mực nước trong sông nhỏ mấy năm liền đều tràn đầy, đến mùa hè mưa to, người trong thôn còn phải phân công nhau ngày đêm trông coi đê, để ngừa bờ sông vỡ đê.

Đan Niên Hồi nhớ tới kiếp trước, ruộng nước có thể trồng lúa nước. Vùng đất trũng ở Thẩm gia trang có ánh sáng mặt trời sung túc, khí hậu dễ chịu, nếu có thể cung cấp đủ nước, không chừng có thể thử gieo trồng lúa nước. Thế giới này, gạo quý hơn lúa mạch nhiều. Nàng từng cùng Thẩm Lập Ngôn lên những chợ lớn, ở đó một cân gạo trắng bằng giác với ba cân lúa mạch.

Trong ruộng lúa còn có thể nuôi cá chép ruộng, cá chép ruộng thích ăn sâu và hoa lúa rơi xuống, chẳng những giúp nước trở nên thanh khiết, hơn nữa thịt cá còn rất ngon. Đang lúc Đan Niên ngồi xổm trên bờ ruộng nhà mình, nhớ lại mĩ vị cá chép ruộng vô gạn tốt đẹp của kiếp trước, bỗng bị một người đánh thức.

“Đan Niên, con còn ở đây làm gì? Nhanh về nhà đi, có rất nhiều quan sai đến nhà con, có phải là đã xảy ra chuyện gì?” Chu thị hốt ha hốt hoảng tới báo tin.

Đan Niên nghe vậy, mày chợt nhíu lại, trái tim thình thịch bắt đầu kinh hoàng lên. Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương đều an phận thủ thường, trong kinh thành còn có một ca ca làm quan to, sao lại tên quan sai nào đến gây sự với cha? Chẳng lẽ là thân phận của nàng đã bị người ta phát hiện?

Đang lúc Đan Niên lo lắng không thôi, Tuệ Nương đã đi ra ngoài tìm Đan Niên. Đan Niên nhìn thấy Tuệ Nương, vội chạy nhào vào lòng Tuệ Nương, “Nương, nương nhanh đi về đi, nói với bọn họ là cha và nương không biết con!” Đan Niên suy nghĩ thật lâu, chỉ có thể nghĩ ra được một chiêu như vậy.

Tuệ Nương ù ù cạc cạc sờ sờ đầu Đan Niên, “Đứa nhỏ này, đã lớn như vậy sao còn nói mê sảng a? Mau cùng nương về nhà, Hoàng Thượng muốn cha con mang binh đến biên cảnh, muốn người trong nhà đều phải đi nghe chỉ!”

Hả? Đan Niên buồn bực trừng mắt liếc nhìn Chu thị một cái, Chu thị xin lỗi giải thích, “Đan Niên, ta lúc đó chẳng phải là quá lo lắng sao? Quan sai đến nhà thì có thể có chuyện gì tốt?”

Đan Niên cũng hiểu rõ, chuyện này không thể trách Chu thị, nông dân phổ thông quanh năm suốt tháng ở nông thôn, gặp quan sai không được mấy lần, ngẫu nhiên gặp thì cũng là cản quan sai hung thần ác sát trói người mang đến huyện nha. Trong mắt dân chúng, nếu quan sai tới nhà ai, đều bị những vị ôn thần này làm cho hoảng sợ.

Chu thị quả thực không có nói sai, quan sai đến nhà hơn phân nửa là không có chuyện tốt.

Thẩm Lập Ngôn cùng Đan Niên và Tuệ Nương quỳ trên mặt đất nghe một đại hán râu quai nón tuyên đọc thủ dụ của hoàng đế, không giống như cảnh trong phim truyền hình mà Đan Niên từng xem, không phải là một công công cổ họng tiêm tế xoạt mở tờ thánh chỉ bằng vải vàng, tuyên đọc một phen. Bất quá như vậy cũng tốt, vừa nhìn thấy công công, nàng lại nhớ tới cảnh nguy hiểm ngày trước ở hoàng cung.

Bởi vì Đan Niên là cô nương chưa lấy chồng, không tiện gặp khách, chờ đại hán tuyên đọc thủ dụ xong, Đan Niên trở về tránh trong phòng mình.

Trở lại phòng, Đan Niên mới có tâm tư đi cân nhắc ý tứ của triều đình, tuy rằng lời lẽ trong thủ dụ có vẻ đường đường chính chính, nhưng khi Đan Niên nghe vào tai lại phiên dịch thành:

Tộc Lặc Xích tộc đang tăng cường hoạt động ở biên cảnh, triều đình khuyết thiếu người mới, Thẩm Lập Ngôn, ngươi từng bái đại tướng Lý Thông làm thầy, mặc kệ Lý Thông ưu khuyết điểm đúng hay sai, ngươi nếu đã bái ông ta làm thầy khẳng định có chút bản sự, lại từng làm Bách Hộ ở Phòng Vệ Doanh kinh thành, mang binh khẳng định không thành vấn đề, phong ngươi làm Tuyên Phủ Sử Tư Đồng Tri hàm ngũ phẩm, thành thành thật thật đi biên cảnh đánh giặc đi.

Ngươi đến biên cảnh tay cầm trọng binh, triều đình có chút lo lắng, thế nên lão bà và con của ngươi mau đến kinh thành sống đi, tương đương với làm con tin, biến thành ép buộc tướng lãnh liều mạng trên chiến trường.

Khoảng thời gian trước, trong thôn có vài người từ biên cảnh chạy nạn tới, nói là đã khai chiến, quân đội của triều đình căn bản không chịu nổi một kích, tướng lãnh không phải chạy thoát thì chính là chết trận sa trường.

Chờ quan sai đi rồi, Đan Niên mới được ra khỏi phòng. Ngoài cửa có một đống người tụ tập xem náo nhiệt. Đan Niên cho tới bây giờ mới cảm thấy đám người kia đáng giận như vậy, cha nàng sắp phải lên chiến trường, sinh tử chưa biết, đám người kia còn cao hứng phấn chấn chỉ trỏ nhà nàng, nhất là Trương thị và Toàn Thư Tử, gương mặt rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa.

Đan Niên đóng đại môn oành một tiếng, còn có thể nghe Trương thị mắng to ngoài cửa, “Nha đầu phiến tử Đan Niên này, càng lớn càng không đem trưởng bối để vào mắt, tương lai khẳng định không gả được cho ai!”

Chung quanh có người trêu đùa nói: “Vợ Toàn Thư Tử, Bé Mập nhà ngươi có phải là coi trọng Đan Niên không? Ta thấy hắn luôn không có việc gì, đi vòng vòng quanh cửa nhà Đan Niên.”

“Phi! Nha đầu phiến tử Đan Niên kia phải quỳ gối dâng trà cho ta, ta mới cho nàng ta vào cửa!” Trương thị đắc ý không thôi.

Đan Niên cáu giận xách ra hai cái chum ủ phân trong viện, mở cửa, tức giận trừng mắt nhìn đám người vui sướng khi người gặp họa kia.

Trương thị vừa thấy Đan Niên nổi giận, ngượng ngùng ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng khiêu khích trừng mắt nhìn Đan Niên.

Đan Niên không thèm khách khí với bà, mỗi tay một cái chum thối hoắc, ném cực kì chính xác vào mặt Trương thị và Toàn Thư Tử. Hai người không đề phòng, bị thình lình ném tối tăm mặt mũi, còn chưa chờ Trương thị khóc lóc om sòm, Đan Niên lập tức quơ cái xẻng dựa vào tường, xông người đi lên.

Trương thị và Toàn Thư Tử thấy Đan Niên hũng hãn, nhất thời có chút e ngại, hầm hừ vài tiếng liền vội vàng chạy đi, người vây xem cũng bốn phía tản ra.

Đan Niên không muốn đi tranh cãi gì với đám người kia, Tuệ Nương ngồi trong sân lau nước mắt, Thẩm Lập Ngôn nhỏ giọng khuyên giải an ủi bà.

“Cha, cha đừng đi, cha cứ nói là thân thể không tốt, chúng ta nơi nào cũng không đi!” Đan Niên kéo ống tay áo Thẩm Lập Ngôn, giọng nói đã có chút nức nở. Triều đình mấy năm qua đều bận lo nội đấu, tranh giành quyền lực, đợi đến khi chiến sự ở biên cảnh đã không cách nào che giấu mới kéo người đi chịu chết.

“Hài tử ngốc, thiên hạ dù có lớn thì có thể lớn hơn hoàng mệnh sao? Nếu cha kháng mệnh, cả nhà chúng ta đều bị chặt đầu. Phụ thân lấy danh nghịa có đại tang, đã ở nhà nhàn nhã mười mấy năm, triều đình làm sao có thể nuôi không ta. Hơn nữa, bảo vệ quốc gia cũng là trách nhiệm của đại trượng phu a.” Thẩm Lập Ngôn sờ sờ đầu Đan Niên, dường như trong lòng vẫn xem Đan Niên là tiểu oa nhi quỷ tinh linh ngày nào.

“Đứa nhỏ này, thân thủ của phụ thân thế nào, chẳng lẽ con không tin! Đi khuyên mẹ con này, rồi nhanh đi thu dọn đồ đạc, cha đi đón ca ca con về nhà. Chúng ta một nhà sắp đoàn tụ rồi!” Thấy Đan Niên vẫn còn lã chã chực khóc, Thẩm Lập Ngôn nhẹ nhàng nâng Đan Niên lên, đứng dậy khoác áo, kéo xe ngựa ra cửa.

Thẩm Ngọc đã vào danh sách lên kinh ứng thi, Thẩm Lập Ngôn vốn định cho hắn năm nay sẽ tham gia thi thử, hiện tại đành vào kinh trước, dời đến thành thi đợt sau.

Tuệ Nương ôm Đan Niên khóc rống một hồi, lau khô nước mắt liền bắt đầu thu dọn quần áo, đem quần áo của mọi người nhét vào hành lý, còn lấy ra cả tiền và địa khế.

Lúc Thẩm Lập Ngôn dẫn Thẩm Ngọc trở về, mặt mày Thẩm Ngọc cũng rất trầm trọng. Ở thư viện, tin tức linh thông hơn, hắn so với Đan Niên và Tuệ Nương càng rõ ràng tình huống ở biên cảnh, cũng biết rõ tính chất nguy hiểm của lần đi này của phụ thân.

Không kịp cáo biệt với ông bà ngoại của Đan Niên, Tuệ Nương đành phải gởi lại lời nhắn với tộc trưởng và nhà lão Vương, dặn lão Vương xem trọng nhà cửa và hai hộ tá điền kia, đợi cho bọn họ lên kinh thành dàn xếp ổn thỏa, lại xử lý chuyện ở đây.

Nhà Lão Vương đều rất trung tâm, gặp nhà chủ đã nói như vậy, đương nhiên là vỗ ngực đáp ứng. Tộc trưởng tuổi cũng lớn, sớm không còn tinh thần nhanh nhẹn như trước, bất quá cũng chống gậy tỏ vẻ sẽ không để phát sinh chuyện Thẩm Lập Ngôn bị người ta chiếm đất lần nữa.

Thẩm Lập Ngôn nghe được cam đoan, lòng cũng được thả lỏng.

Nhưng Đan Niên lại có ý tưởng khác.

Chuyến đi này không biết lúc nào mới có thể trở về, Đan Niên định đợi sau khi dàn xếp ổn thỏa chuyện ở kinh thành, nếu tạm thời cũng chưa về, sẽ khuyên Tuệ Nương đem đất ở đây bán đi, mua một thôn trang khác ở gần kinh thành, nếu lại có một cặp vợ chồng Trương thị nữa thì mấy năm làm gia nghiệp liền uổng phí.

Tộc trưởng thấy bọn họ vội vàng, liền tìm vài người trẻ tuổi trong thôn đánh xe đến nhà ông bà ngoại Đan Niên, đón vợ chồng già đến tạm biệt bọn họ.

Bà ngoại Đan Niên vừa xuống xe liền khóc không thành tiếng, liên thanh nói không hiểu vì sao lại gặp trận tai họa này. Ông ngoại đứng bên cạnh chậc chậc rít ống thuốc, không nói câu nào. Con mọt sách tiểu cữu cữu đang ở thư viện, còn chưa biết nhà tỷ phu đã xảy ra chuyện.

Tuệ Nương gượng chống tinh thần an ủi cha mẹ, cùng Thẩm Lập Ngôn khuyên vợ chồng già nửa ngày, mới tạm dừng lại nước mắt của bà ngoại.

Sắp tới giữa trưa, Tuệ Nương và Lý thái thái vào nhà bếp làm cơm trưa, người thân hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, buổi chiều Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc liền vội vàng đánh xe ngựa đưa hai người trở về.

Tuệ Nương và Đan Niên đứng ở cửa thôn tiễn ông bà ngoại, vợ chồng già đều đã đi rất xa rồi, còn vén mành lên nhìn hai người, khẽ lau nước mắt. Đan Niên bỗng nhiên thương cảm, nàng có chút e ngại rời đi ngôi làng nhỏ này, nơi này nàng đã ở mười mấy năm, đã quen thuộc hết thảy ở đây.

Tiễn vợ chồng già trở về, Tuệ Nương kéo Thẩm Lập Ngôn qua một bên, lo lắng chuyện thân phận của Đan Niên sẽ xảy ra vấn đề, Thẩm Lập Ngôn phân tích thật lâu, cảm thấy mười mấy năm qua đều không nghe nói qua triều đình có tìm tiểu tin tức về công chúa, huống hồ đây chỉ là một nữ hài, Bạch gia sẽ không thật sự coi trọng.

Hơn nữa, lúc bọn họ về quê, dọc đường đi đều giấu Đan Niên rất kĩ. Người biết thân phận của Đan Niên chỉ có Tuệ Nương, Thẩm Lập Ngôn, Mai Nương, Lý lão trượng và Lý lão thái, ngay cả Thẩm Ngọc cũng không biết Đan Niên là con nuôi. Lần này trở lại kinh thành, Đan Niên hẳn là an toàn.