Sáng sớm hôm sau, Đan Niên đang ở trong nhà luyện chữ, Tuệ Nương ngồi bên cạnh nhìn, chợt nghe Trịnh bà tử đến báo là có một người tự xưng là Triệu Phúc đến tìm tiểu thư và phu nhân.

Đan Niên bảo Bích Dao thu dọn bút giấy, nhận khăn ướt từ Tuệ Nương để lau vết mực trên tay, thế này mới nói Trịnh bà tử cho người vào.

Xem ra đêm qua Triệu Phúc đã dọn dẹp một phen, quần áo tuy rằng vẫn cũ nát, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, râu cũng đã cắt tỉa, so với bộ dạng nghèo túng hôm qua, hiện giờ tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Đan Niên rất hài lòng với thái độ của Triệu Phúc, nhớ lại kiếp trước, những người thiệt tình muốn có việc làm đều sửa soạn bản thân sạch sẽ, điều chứng tỏ nội tâm hắn vẫn còn tích cực hướng về phía trước.

Đan Niên đứng hầu sau lưng Tuệ Nương, Triệu Phúc hướng Tuệ Nương kể lại tình huống của mình, Tuệ Nương thở dài: “Cũng là đáng thương.” Tay khẽ xoay chén trà, không nói gì thêm nữa.

Triệu Phúc có chút sốt ruột, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Đan Niên. Đan Niên thấy mẫu thân không đáp lời, biết là bà muốn để cho mình quyết định.

“Triệu tiên sinh, ngươi tới kinh thành có mục đích gì?” Đan Niên cũng không lại cùng hắn vô nghĩa, có thể dùng thì giữ lại dùng, không thể dùng thì sẽ nhanh chóng đá đi.

Triệu Phúc chần chờ một chút, khuôn mặt hơn bốn mươi tuổi khẽ nhăn lại, có chút đau lòng nói: “Lão gia nhà ta là bị oan uổng, ta đã quản tiền cho lão gia nhiều năm như vậy, mỗi một khoản tiền nào của lão gia, ta đều biết lai lịch. Tuy không thể nói lão gia làm quan thanh liêm, nhưng nếu bỏ tù lão gia vì khoản bạc kia, thì rõ ràng oan uổng, lão gia quả thật chưa bao giờ nhận chúng.”

“Thế nên, ngươi muốn giúp chủ nhân của ngươi sửa lại án oan?” Đan Niên hỏi, nếu thực là như thế, nàng phải suy nghĩ kĩ lại, mấy cái chuyện báo thù minh oan gì đó đều là đại phiền toái.

“Không có, bản thân lão gia cũng tham không ít, xử tù ông ấy cũng không tính thua thiệt, hơn nữa ta không có khả năng nhúng tay vào chuyện trong quan trường. Chỉ là lão gia có đích trưởng nữ, từ nhỏ được xem như trân bảo, nay bị phát mại đến làm ca cơ trong Nhạc Viện kinh thành… Ta muốn chuộc tiểu thư ra, thay nàng tìm một người trong sạch để gả, cũng coi như trả ân tình của lão gia.” Triệu Phúc giải thích.

Đan Niên nhìn Triệu Phúc, Triệu Phúc mặt mày thản nhiên, vào Nhạc Viện chính là làm quan kỹ, không khác mấy so với bị bán vào kỹ viện tư nhân, nếu muốn chuộc người, nếu không có quan hệ, thì phải trả một lượng bạc lớn.

Đan Niên tâm tư khẽ động, bản tính Triệu Phúc thật ra là người thuần thiện, mọi người sở cầu đều là bạc, cớ sao không làm?

“Triệu tiên sinh, chúng ta nơi này thiếu một quản sự, xử lý chuyện buôn bán, ngươi có muốn làm không? Nếu làm tốt, không đến hai năm, ngươi có thể đủ tiền chuộc người.” Đan Niên bắt đầu cho Triệu Phúc một cái bánh nướng*.

* Ý nói Đan Niên cho Triệu Phúc một món lợi lớn để dụ dỗ.

Triệu Phúc nghe vậy, quỳ xuống đất, bái lạy: “Nếu có thể giúp tại hạ có đủ tiền chuộc tiểu thư để báo ân, tại hạ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho tiểu thư Đan Niên.”

Tuệ Nương âm thầm dằn kinh nghi xuống đáy lòng, nhà bọn họ khi nào thì có làm ăn buôn bán, bất quá Đan Niên từ trước tới nay đều là đứa có chủ ý, Tuệ Nương bình tĩnh ngồi yên, không nói lời nào.

Đan Niên cười nói: “Làm trâu làm ngựa thì không cần, sau này ngươi đến làm việc cho nhà chúng ta, chính là người của Thẩm gia ta, không thể nhắc lại chuyện tiểu thư nhà ngươi, lão gia nhà ngươi, miễn cho người khác hiểu lầm.”

Đan Niên chỉ băn khoăn ngộ nhỡ tương lai làm buôn bán, Triệu Phúc thuận miệng nói tiểu thư nhà hắn từng làm ca cơ, người khác sẽ tưởng lầm là Đan Niên, thanh danh lúc đó đã là càng tô càng đen.

Triệu Phúc lại cuống quít quỳ gối, nói sau này mình sẽ ổn thỏa chú ý, rồi chần chừ hỏi hắn cần phải làm cái gì.

Đan Niên bảo Bích Dao lấy một cái ghế con cho Triệu Phúc ngồi xuống, thương nghị: “Triệu tiên sinh, hôm qua ta đi ngang thành Bắc, người lui tới trên con đường đó không giống như người nghèo, mà giống những chưởng quầy cửa hàng.”

Triệu Phúc đáp: “Nơi đó là nơi tập kết toàn bộ hàng hóa phương Bắc của Đại Chiêu, người lui tới đều là những đại thương nhân chưởng quầy bán sỉ. Đừng thấy cửa hàng nhỏ mà coi thường, định mức tiền tài giao dịch tuyệt không nhỏ.”

Dự tính trong lòng Đan Niên dự tính dần dần có chút thành hình, nàng dần dần hưng phấn lên, “Triệu tiên sinh, những thương nhân đó đều là từ nơi xa khác chạy tới, hẳn là phải đi dạo trên chợ chọn mua một ngày mới trở về. Ta thấy trên con đường kia, ngay cả một nhà ăn ra khuông ra dạng cũng không có, khiến những đại thương nhân chưởng quầy đó đành phải ăn ở quán ven đường giống như người khuân vác. Nếu chúng ta mở một tiệm cơm ngon vật đẹp giá thấp, ngươi nói, có thể làm được không?”

Triệu Phúc nghe xong Đan Niên phân tích, hưng phấn vỗ đùi một cái, “Tiểu thư thật sự là cao minh, ta ở đó quan sát thật lâu, cũng cảm thấy mở một tiệm cơm khẳng định không tệ, chỉ tiếc không có tiền vốn nên không thể làm.”

“Như thế rất tốt, Triệu tiên sinh, phụ huynh ta không ở nhà, chỉ có ta và mẫu thân, không tiện ra mặt. Chuyện tìm mặt tiền cửa hàng, tìm đầu bếp đành phải làm phiền ngươi. Tiền viện còn có phòng trống, nếu không ghét bỏ, ngươi có thể ở lại. Khi mua mặt tiền cửa hàng, nếu có người hỏi thân phận ông chủ, ngươi cứ nói là thân thích của một quan to trong nội các là được.” Đan Niên quyết định mượn danh vọng của đại bá, thứ tốt có sẵn không nên lãng phí.

Triệu Phúc vui sướng đến độ khó biểu lộ bằng lời, đang định xuất môn làm việc, Đan Niên lại gọi hắn lại.

Đan Niên ý cười càng sâu, “Triệu tiên sinh, ngươi nếu đã đến nhà của ta, dĩ nhiên là phải toàn tâm toàn ý, nếu kiếm được tiền, đương nhiên sẽ không thiếu phần của ngươi, nếu bị lỗ thì cứ tính lên nhà của ta, tiền công sẽ rõ ràng minh bạch. Bất quá, thời kỳ này nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tiểu thư nhà ngươi ta đại khái khó biết sẽ đi về đâu.”

Triệu Phúc nhìn không nháy mắt vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt, trong lòng bỗng dưng lủi lên một trận hàn khí, vội quỳ xuống đất, trầm giọng nói: “Tiểu thư đã để mắt Triệu Phúc, Triệu Phúc nhất định ổn thỏa dốc hết toàn lực.”

Đan Niên hài lòng nở nụ cười, có vài người, không cần nói quá nhiều hắn vẫn hiểu được. Huống hồ, Đan Niên cũng không có ý định đem tài vụ giao cho Triệu Phúc trông giữ, Bích Dao tuy rằng không biết chữ, nhưng từ nhỏ đã đi bán đậu hủ khắp hang cùng ngõ hẻm, tính toán đặc biệt thuần thục, một nhân tài như vậy mà phải làm nha hoàn, cũng quá ủy khuất nàng.

Triệu Phúc lĩnh mệnh, lập tức chạy vội tới thành Bắc tìm mặt tiền cửa hiệu thích hợp. Tuệ Nương nhìn Đan Niên, thần sắc có chút lo lắng, Đan Niên hiểu được nỗi lo lắng của Tuệ Nương, nhưng trước mắt trong nhà thật sự là thiếu tiền, Tuệ Nương đã đưa phần lớn tiền cho Thẩm Ngọc mang đi.

Đan Niên không trách Tuệ Nương, trên chiến trường, tướng lãnh phổ thông sống hay chết hoàn toàn phụ thuộc ý niệm của trưởng quan. Nếu số tiền đó đưa cho thượng cấp của Thẩm Lập Ngôn, có thể khiến hắn điều động quân lực chiếu cố cho Thẩm Lập Ngôn trên chiến trường, thì cho dù là dâng lên toàn bộ gia sản, Đan Niên cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Nhưng bây giờ, nàng cũng phải chuẩn bị trong khi chờ Thẩm Lập Ngôn trở về. Không thể luôn ở lại nhà của Đại bá, nhà lão Trịnh cũng phải mau chóng gởi trả. Nếu phụ thân thật sự không về, hai mẹ con nàng sau này tuyệt đối không thể dựa vào Thẩm gia đại phòng, bằng không, bị Thẩm gia đại phòng đưa đi làm thiếp chính là lựa chọn duy nhất của nàng.

Tuệ Nương chắc là biết rõ điểm ấy, nên tuyệt không phản đối chuyện Đan Niên muốn mua cửa hàng làm buôn bán. Tuệ Nương biết Đan Niên từ nhỏ đã là đứa có chủ ý, biết phân tích lại hữu lý, nên rất hiển nhiên để cho Đan Niên quyết định.

Buổi chiều, gần đến chạng vạng, Triệu Phúc mới trở về, cả người đầy mồ hôi, đến báo cho Đan Niên và Tuệ Nương đã tìm xong hai cửa hàng, chỉ chờ ngày mai Đan Niên đi xem rồi quyết định.

Đan Niên cẩn thận hỏi qua Triệu Phúc tình hình thị trường, nhận thấy người buôn bán đa số đều bày quầy dựng sạp, gần như chặn kín con đường dài hơn một trượng, trọng yếu nhất là giá cả tiện nghi, mở cửa hàng buôn bán ngược lại không bằng dựng quầy ngoài cửa. Nếu không kinh doanh tốt, có thể giữ được tiền vốn đã là khá lắm. Hơn nữa, giá trong cửa hàng cũng không thể quá đắt.

Lúc xế chiều, Đan Niên và Tuệ Nương cùng ngồi thương lượng một hồi, tạm ra kết cuộc cho tiệm cơm. Đan Niên định tham khảo những tiệm fastfood sáng sủa sạch sẽ ở kiếp trước, các món ăn sẽ làm theo phong cách fastfood, tiện chiêu đãi những thương nhân thường xuyên lui tới, vừa có lợi ích thực tế, lại có thể giữ được nhiều khách hàng, khả năng kiếm bạc cũng sẽ dễ hơn.

Ngày hôm sau, Đan Niên bảo Triệu Phúc đánh xe mang nàng và Bích Dao đến xem khu chợ ở thành Bắc. Lão Trịnh và Trịnh bà tử đứng một bên nghẹn họng nhìn trân trối, lão Trịnh vội vàng ngăn xe ngựa lại, nói bóng nói gió rằng Triệu Phúc không đáng tin cậy.

Tuệ Nương đi từ trong viện ra, cười tủm tỉm nói với lão Trịnh: “Lão Trịnh a, Đan Niên lo lắng lão bà ta ở nhà một mình, ngươi nên ở nhà canh nhà cho kỹ. Nếu rảnh rỗi không nhịn được, thì cứ trở về nhà đại ca đi, nơi này của chúng ta chỉ là miếu nhỏ, chứa không nổi tượng Phật lớn.” Nói xong, cũng không quản sắc mặt xanh đỏ đan xen của lão Trịnh, quay sang dặn Triệu Phúc đánh xe ngựa đi nhanh lên, đừng chậm trễ chính sự.

Đan Niên đi xem hai vị trí cửa hàng, hai lão bản ở đây rất ngạc nhiên khi thấy một nữ hài tử như Đan Niên làm chủ mua cửa hàng. Đan Niên đối ngoại giải thích là vì phụ huynh bận làm việc trong nha môn, không tiện ra mặt làm ăn buôn bán.

Đan Niên rất hài lòng một trong hai gian cửa hàng, mặt tiền rất lớn, cửa sổ cũng nhiều, nếu muốn đổi thành khách sạn thật dễ dàng. Sau khi Đan Niên hữu ý vô ý tiết lộ nhà mình có mối quan hệ thân thích không gì phá nổi với vị quan to nội các Thẩm Lập Phi, lão bản lập tức thay đổi thái độ.

Lão bản vốn định ra giá hai trăm lượng bạc, tính luôn cả cửa hàng và tiểu viện phía sau. Đan Niên nhẩm tính hồi lâu, nàng không chắc trong nhà còn bao nhiêu tiền, nếu không đủ, thì đành bán trang sức do lão thái thái tặng và vòng tay của Đại bá mẫu, khẳng định sẽ không thành vấn đề.

Còn chưa chờ Đan Niên trả lời, Triệu Phúc tiến lên trước, ra vẻ ‘chúng ta là anh em tốt’ kéo lão bản sang bên trả giá. Lão bản vốn đang vội vã bán cửa hàng để về nhà, vừa rồi thấy vị tiểu thư chủ sự nọ nghe giá xong vẫn không lên tiếng, nghĩ là nàng ngại đắt, lúc này Triệu Phúc lại đè ép giá, rốt cuộc hạ xuống thành một trăm năm mươi lượng.

Đan Niên không nghĩ tới năng lực của Triệu Phúc nhiều đến vậy, tán dương nhìn sang Triệu Phúc một cái, xem ra mình đúng là nhặt được bảo.

Triệu Phúc đưa Đan Niên và Bích Dao về nhà trước để lấy bạc, Tuệ Nương mở ngăn kéo nhỏ đầu giường lấy ra số bạc còn lại trong nhà, tính tính, ước chừng một trăm sáu, một trăm bảy mươi lượng. Đan Niên lúc này lấy đi một trăm năm mươi lượng cùng một ít tiền lẻ.

Triệu Phúc lập tức lại đưa Đan Niên đến chỗ lão bản cửa hàng, cùng lên nha môn kinh thành lập chứng từ bán cửa hàng, nhận địa khế, cũng thuận tiện kí luôn khé bán thân của Triệu Phúc. Đan Niên lại rút ra mười mấy đồng tiền lớn chia vị quan nha lập khế ước, để tiện về sau có chuyện gì lại nhờ đến hắn.

Đan Niên suy nghĩ một hồi, địa khế và khế bán thân của Triệu Phúc đều ghi tên chủ là Tuệ Nương, vô luận thế nào, nàng vẫn thiếu gia đình Tuệ Nương nhiều lắm, dù có làm gì cũng không đủ đền đáp.

Buổi tối cơm nước xong, Triệu Phúc nói hắn trong khoảng thời gian này có quen biết vài hậu bối trẻ tuổi, đều là người thành thật có khả năng, bình thường làm khuân thuê cho những thương nhân trong chợ để kiếm miếng cơm. Những người này có thể dùng làm tiểu nhị, chỉ cần cho đủ cơm ăn là được.

Về chuyện đầu bếp trong tiệm, Đan Niên và Tuệ Nương cũng đã thương lượng, tạm thời để Mai di đi làm cơm, tay nghề của Mai di rất khá. Đan Niên không có ý định mở tiệm cơm cao cấp, thực đơn chỉ là món ăn gia đình, theo kiểu tiệm fastfood ở kiếp trước. Một phần cơm giá một đồng tiền lớn, hai bánh bao giá một đồng tiền lớn, một phần thức ăn chay giá hai đồng tiền lớn, một món ăn mặn thì bốn đồng tiền lớn.

Những thương nhân đi chọn mua hàng hẳn là làm việc mệt chết đi, chỉ cần đồ ăn dầu mỡ vừa miệng, phân lượng vừa đủ, khẳng định không lo không có khách.

Đan Niên cùng Tuệ Nương nói với Triệu Phúc ý tưởng của mình, hóa ra rất ăn nhịp với Triệu Phúc. Đan Niên đã chạy đi một ngày, Tuệ Nương thấy chuyện mua cửa hàng đã xong xuôi, liền đem chuyện còn lại giao cho Triệu Phúc, Mai di và Bích Dao, kiên quyết không đồng ý để Đan Niên lại ra mặt làm ăn.

Tuệ Nương luôn cảm thấy Đan Niên thực chất bên trong là kim chi ngọc diệp, để nàng ra mặt mua cửa hàng đã là vạn bất đắc dĩ. Đan Niên không lay chuyển được Tuệ Nương, đành phải đáp ứng.