Thẩm Đan Vân mặt mày nghiêm túc nhìn chằm chằm Đan Niên, “Ngươi không được đi nói huyên thuyên với người khác.”

Đan Niên giơ tay lên thề, tỏ ý kiên quyết sẽ không kể chuyện hôm nay cho người thứ ba biết.

Thẩm Đan Vân còn muốn nói gì đó, thì nghe có người trên con đường nhỏ lên lương đình gọi tên Đan Niên, Đan Niên đứng lên nhìn qua, chính là người bạn nhiều ngày không gặp – Liêm Thanh Thanh. Nàng hôm nay mặc một chiếc áo màu đỏ thêu hoa, váy hồng thêu bách điệp, cả người thoạt nhìn hết sức xinh đẹp.

Đan Niên đang muốn vui mừng vẫy tay gọi nàng lại đây, chợt nghĩ đến năm đó nàng và ca ca từng có hôn ước, người của Liêm gia lại là loại thái độ này, nhất thời tâm tình có chút mất mát.

Liêm Thanh Thanh ở một nơi thế này gặp được bằng hữu, đương nhiên vui vẻ chạy đến cạnh Đan Niên. Thẩm Đan Vân khẩn thiết nghênh đón, thân thiết cười nói: “Thanh Thanh, ngươi cũng tới.”

Liêm Thanh Thanh tùy tiện chào hỏi, cũng không mấy coi trọng Thẩm Đan Vân, lướt qua người Thẩm Đan Vân trực tiếp đến trước mặt Đan Niên, cười hì hì nói muốn Đan Niên cùng đi dạo chung quanh với nàng.

Thẩm Đan Vân bị thẳng thừng ngó lơ, mặt mày liền có chút khó coi, Đan Niên cười nói: “Vân tỷ tỷ có muốn cùng đi không?”

Có bậc thang để xuống, sắc mặt Thẩm Đan Vân khá hơn nhiều, nàng cười nói: “Tỷ sẽ không đi, mẫu thân không chừng sẽ có chuyện gì muốn tìm tỷ, các ngươi đi một hồi rồi trở lại, sắp đến giờ cơm trưa rồi.”

Đan Niên dạ một tiếng, rồi cùng Liêm Thanh Thanh ra khỏi lương đình.

Vừa ly khai tầm mắt của mọi người, Liêm Thanh Thanh liền khôi phục bản tính hấp tấp của mình, lắc lắc cánh tay Đan Niên, làm nũng nói: “Đan Niên, ngươi không biết đâu, mấy ngày nay ngươi sinh bệnh ở nhà, làm ta buồn muốn hỏng rồi.”

Cánh tay phải của Đan Niên còn đang bó băng, nàng bất động thanh sắc rút tay mình khỏi tay Liêm Thanh Thanh, cười nói: “Làm sao có thể, xem ngươi nói khoa trương chưa kìa, còn không phải cùng các tiểu thư khác chơi đùa thật vui vẻ.”

Liêm Thanh Thanh vểnh môi, “Những người đó sao có thể so với ngươi, cả ngày đều tự cho là bản thân có nhiều giáo dưỡng, đọc rất nhiều sách, một đám đều như đầu gỗ, rất không thú vị! Hôm nào ngươi tới nhà của ta đi, ta dạy ngươi cưỡi ngựa được không?”

Đan Niên cười không nói gì.

Trên đường đi dạo quanh lâm viên, Thanh thanh không ngừng giới thiệu cảnh trí. Đan Niên thấy bộ dạng Thanh Thanh rất quen thuộc, tò mò hỏi: “Ngươi trước kia đã từng tới nơi này?”

Thanh Thanh cười nói: “Mẹ ta và Khánh Vương phi từ nhỏ đã là bạn tốt, lúc nơi này còn chưa xây xong đã mời chúng ta tới xem mấy lần.”

Đan Niên gật gật đầu, các quan gia trong kinh thành luôn có chút quan hệ rắc rối khó gỡ, đếm qua đếm lại đều là quan hệ họ hàng thân thích.

Thanh Thanh chợt nhớ tới cái gì, kéo tay Đan Niên, vui vẻ nói: “Đan Niên, ngươi còn chưa biết đúng không, trên chiến trường biên cảnh, chúng ta đã đánh thắng Lặc Xích, nói không chừng phụ thân ngươi mấy ngày nữa có thể về nhà!”

Đan Niên tuy đã sớm biết việc này, nhưng khi nghe Thanh Thanh nhắc đến vẫn cao hứng không thôi, “Đúng vậy, phụ thân sắp được trở về rồi!”

Thanh Thanh mặt mày kính nể nói: “Ta nghe ông nội và cha nói, là gia phó nhà các ngươi gia liều chết lên chiến trường mật báo, thật là nam nhi tốt của Đại Chiêu a! Nói không chừng Hoàng Thượng còn có thể khen ngợi hắn!”

Đan Niên đành nặn ra vẻ mặt đau thương kịch liệt đáp lại: “Hi vọng lão Thẩm đi đường bình an!” Thuận tiện ở trong lòng yên lặng bỏ thêm câu: Mau quên mất tên nam nhi tốt này đi, ngợi khen cái gì đều miễn.

Chờ đi đến một chỗ hẻo lánh, Thanh Thanh nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng hỏi: “Đan Niên, ngươi có phải là muốn theo tỷ tỷ của ngươi gả đến Ung phủ Quốc Công làm thiếp?”

Đan Niên vừa nghe được câu này, kinh hãi đến độ nói cũng không nói ra lời, sắc mặt trở nên trắng bệch. Mức quan hệ xã giao của Thanh Thanh hoàn toàn trái ngược với Thẩm Đan Hà, tin tức vốn chẳng mấy linh thông, nàng mà biết thì chẳng phải là đại biểu người người đều biết, mình bây giờ tự dưng phải mang tấm biển “tiểu thiếp chưa vào cửa”, làm sao có thể sống cho nổi!

Thanh Thanh vội vàng an ủi: “Đan Niên, ngươi đừng vội a, ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, ta cảm thấy, ngươi mà đi làm thiếp thì rất đáng tiếc. Bất quá nếu ngươi nguyện ý cũng tốt, ta đã thấy Bạch công tử rồi, rất tuấn tú lịch sự!”

Hồi lâu sau, Đan Niên mới tìm được giọng nói của mình, cổ họng khàn khàn, gằng giọng nói: “Tuyệt đối không có chuyện này, ta dù chết cũng sẽ không làm thiếp cho người ta! Hôn sự của ta, chỉ cần phụ mẫu và ca ca ta chưa gật đầu, ai cũng không thể làm chủ.”

Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra, “Ta đã nói rồi, ngươi không phải loại người tham phú quý!”

Đan Niên vội hỏi tiếp: “Việc này ngươi nghe ai nói? Từ đâu truyền tới?”

Thanh Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Ta nghe đám nữ hài thường đi lại với Đại tỷ của ngươi nói, các nàng vụng trộm đồn đãi Đại bá của ngươi đã tuyển ngươi làm của hồi môn. Nói ngươi… nói ngươi bất quá là khuê nữ của một thứ tử ở nông thôn, có thể làm thiếp của Bạch công tử, chính là đã thắp nhang cầu khẩn suốt mấy đời.” Thanh Thanh vừa nói vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của Đan Niên.

Chuyện tới nước này, Đan Niên ngược lại không tức giận. Trước khi chuyện này còn chưa có quyết định chắn chắn, Đại bá và Đại bá mẫu hẳn sẽ không nói ra. Xem ra là do Thẩm Đan Hà để lộ tin. Con người này luôn tự cho mình là hiền lương trí tuệ nhưng thực chất chẳng có đầu óc, biết đường muội mà mình luôn không để vào mắt sắp trở thành của hồi môn đi qua thiếp, trong lòng buồn khổ, nên nói cho với những người mà bản thân cho là khuê mật thân thiết. Kết quả, một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều biết.

Đan Niên thở ra hít sâu mấy hơi, những nữ hài lúc nãy có ánh nhìn không về phía nàng, có lẽ là tự cho bản thân là người của chính nghĩa, phải vì bằng hữu mà ra mặt nói một phen.

Thanh Thanh thấy sắc mặt Đan Niên lúc trắng lúc xanh, vội an ủi: “Đan Niên, ngươi đừng quá tức giận, Bạch công tử bộ dáng đẹp mắt, gia thế lại tốt, các nàng đều ước gì mình được gả qua, chính là ghen tị ngươi mà thôi!”

Đan Niên cười khan một tiếng, nàng không phải tức giận chuyện này a. “Thanh Thanh, nếu ngươi còn nghe có người khác nói đến chuyện này, thì hãy nói cha mẹ ta đã chuẩn bị cho ta một mối hôn sự tốt lắm, chờ ta đến tuổi liền gả đi.” Đan Niên nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất để đối phó lời đồn đãi này chính là như vậy.

Đan Niên âm thầm thề, chờ nàng có đủ tiền, sẽ đi tìm một nơi hẻo lánh một chút, mua một cái thôn trang thật lớn, dẫn theo cha mẹ về cùng làm địa chủ, không phải lại chịu đám người kia chọc tức nữa.

Thanh Thanh thấy Đan Niên nói nghiêm cẩn, không chút do dự liền tin, cam đoan nói về sau nghe thấy ai nói xấu Đan Niên, sẽ cùng người khác giải thích rõ ràng. Nếu tiểu thư nào không tin, còn nói bừa nói bậy, Thanh Thanh lè lưỡi trêu ghẹo nói, nàng sẽ dùng nắm đấm để tiếp đón!

Đan Niên bị chọc cười, Thanh Thanh thật là nữ hài đáng yêu hồn nhiên, cô gái này nếu làm tẩu tử của nàng thì thật tốt, chỉ tiếc người nhà Thanh Thanh hiện tại đoán chừng sẽ không đồng ý.

Bất quá như vậy cũng tốt, Thẩm Ngọc nếu có một vị nhạc phục cường thế như vậy, với cái tính tình tự do tản mạn kia của hắn, khẳng định sống không vui.

Hai người không lại nghĩ chuyện phiền lòng này nữa, tiếp tục vừa tán gẫu vừa đi về phía trước, dần dần đi đến bìa lâm viên, phía trước là một mảng rừng trúc rộng lớn tươi tốt, ra khỏi rừng trúc chính là con đường lớn vào thôn trang, bên kin đường chính là khu vực cưỡi ngựa của các công tử.

Thanh Thanh bỗng nhiên vỗ đầu, nói nàng đi lâu như vậy còn chưa báo một tiếng với mẫu thân, mẫu thân nàng đang ở ngồi uống trà với Khánh Vương phi ở lương đình cách rừng trúc không xa.

Đan Niên cười nói còn không mau đi, Thanh Thanh xin lỗi, bảo Đan Niên ở bìa rừng trúc chờ nàng, nàng rất nhanh sẽ trở lại. Đan Niên quan sát thấy con đường bọc quanh rừng trúc đều là đường thẳng, nếu quát to một tiếng, người hai bên đều có thể nghe được, nghĩ chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, liền đẩy Thanh Thanh mau đến chỗ mẫu thân báo bình an, chớ để mẫu thân lo lắng.

Chờ Thanh Thanh đi rồi, Đan Niên liền đi tới ghế đá ven đường ngồi xuống, đi bộ gần nửa ngày, nàng cũng mệt mỏi.

Không bao lâu sau, chợt nghe có tiếng vó ngựa truyền đến, Đan Niên tưởng là vị công tử nào đó đang đua ngựa ở phía đông chạy ngang qua, cũng không tiện ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ cúi đầu nhìn làn váy của mình, hi vọng người ngựa mau chạy qua đi.

Không ngờ người cưỡi ngựa kia lại dừng ở trước mặt Đan Niên, như là đang ngồi trên ngựa nhìn xuống Đan Niên.

Đan Niên ngẩng đầu lên, liền thấy người mà Thẩm Đan Vân vừa giới thiệu ban nãy: Bạch công tử, trưởng tôn của Ung Quốc Công đang ngồi trên lưng ngựa, cười tao nhã nhìn nàng.

Vẫn là chiếc trường bào gấm màu trắng đó, ngũ quan như ngọc. Ý cười nhè nhẹ trên mặt hắn khiến hắn lúc này thoạt nhìn gần gũi hơn rất nhiều. Nếu Đan Niên không biết mình đang bị tung tin vịt là tiểu lão bà của hắn, đương nhiên sẽ nảy sinh lòng hảo cảm đối với vị quý công tử chẳng khác nào tình nhân trong mộng của mọi người này.

“Ngươi chính là Thẩm Đan Niên, chất nữ của Thẩm Lập Phi?” Bạch công tử cúi người từ trên lưng, nhẹ nhàng cười, thanh âm dễ nghe như nước suối chảy róc rách bên tai.

Đan Niên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bạch công tử, ngữ khí hết sức chân thành, cười nói: “Ta là Thẩm Đan Niên, nữ nhi của Thẩm Lập Ngôn.”

Bạch công tử có chút ngoài ý muốn nhìn Đan Niên, đợi khi Đan Niên nhìn kỹ lại, khuôn mặt hắn đã khôi phục bộ dáng thong dong nhẹ nhàng cười ban nãy. Hắn từ trên eo túm ra một vật, vứt vào tay Đan Niên, xong liền giục ngựa chạy về phía trước.

Đan Niên nghẹn họng trân trối nhìn bóng dáng Bạch công tử đi xa, không nghĩ ra cử động lần này của Bạch công tử rốt cuộc là có ý gì. Nàng cúi đầu thấy một khối bạch ngọc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay mình, còn có một sợi dây đeo màu đỏ được thắt hết sức cầu kì. Chẳng lẽ vị công tử này vừa cho mình tín vật đính ước? Đan Niên chỉ cảm thấy trán đầy hắc tuyến, khối bạch ngọc bội trong tay lúc này chẳng khác nào một củ khoai nóng.

Đan Niên đang định gọi vị Bạch công tử giục ngựa mà đi kia trở lại, nhưng người đã đi xa. Đan Niên nhìn ngọc bội trong tay, giống như đang nhìn một cái tai họa. Đám công tử quý tộc này, người nào cũng là mắt cao hơn đỉnh, thái độ cao ngạo vô cùng, cho dù bọn họ khoan dung bố thí cái gì thì dân chúng cũng phải mang ơn tiếp nhận sao?!

Đan Niên bĩu môi, chuẩn bị tìm một cái xó xỉnh kín đáo để ném ngọc bội đi, nếu đây là thứ thuộc về người thừa kế của Ung Quốc Công, nàng phải cách càng xa càng tốt, giấy cũng càng kín càng tốt, có vậy mới không điều tra ra đến nàng.

Không đợi nàng đứng lên, bỗng một nữ hài thở hồng hộc chạy tới, mặt sau là một nha hoàn đang chạy đuổi theo.

Nữ hài kia đi đến trước mặt nàng, cao thấp quan sát một phen, thấy Đan Niên mặc loại quần áo bằng chất liệu phổ thông, trên đầu cũng không có bao nhiêu đồ trang sức, thái độ liền có chút khinh miệt, ngữ khí không tốt hỏi: “Mới vừa rồi có phải là Bạch công tử nói chuyện với ngươi?”

Đan Niên nhìn nữ hài trước mắt, vóc dáng không cao, ngũ quan khéo léo, dáng vẻ thật tinh xảo, nhưng lời nói ra thật không thể khiến người ta cao hứng.

“Không được sao?” Đan Niên hết bị chuyện tiểu thiếp lại bị một người quái lạ chọc cho tâm tình loạn cào cào, nên không thèm khách khí với nữ hài nọ, nói chuyện cũng không đứng dậy, vẫn ngồi bất động tại chỗ.

Nữ hài nghe vậy càng thêm bất mãn, chống nạnh mắng: “Chỉ bằng ngươi cũng si tâm vọng tưởng Bạch công tử? Cũng không đi soi gương!”

Nha hoàn ở phía sau rốt cuộc đuổi tới, kéo tay áo nữ hài, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư. Chúng ta mau trở về đi!”

Nữ hài không kiên nhẫn gạt tay nha hoàn ra, chỉ vào mặt Đan Niên, kêu lên: “Ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng Bạch Đại thiếu gia nói với ngươi hai câu, ngươi liền cho rằng ngươi có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng…”

Đan Niên lười phản ứng lại, thực không biết đây lại là một khuê mật đần độn nào nữa của Thẩm Đan Hà, chim sẻ cho dù có tiến hóa mười vạn năm nữa cũng biến nổi thành Phượng Hoàng a! Phải lãng phí thời gian với loại người này thực sự là quá phí phạm, Đan Niên trực tiếp không nhìn vị tiểu thư huyên náo này, chuẩn bị đứng dậy chạy lấy người.

Cô nương kia đang nói đến chỗ cao hứng, hai mắt bỗng sáng lên, thấy trong tay Đan Niên lộ ra miếng ngọc bội, liền tiến lên giật lấy ngọc bội, kìm lòng không đậu nuốt ngụm nước miếng. Tiểu thư gắt gao nắm chặt ngọc bội trong tay, giơ lên trước mặt Đan Niên, hỏi: “Ngọc bội này là hắn đưa cho ngươi?”

Đan Niên cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch, đúng là đi tìm mòn giày cũng không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công. Xem ra là vị tiểu thư này lúc đó ở cách khá xa, chỉ thấy Bạch công tử nói chuyện với nàng, không thấy hắn cho nàng ngọc bội.

Chờ Đan Niên ngẩng đầu lên, mặt mày đã trở nên mờ mịt, “Không phải ai đưa, là ta ở trong bụi cỏ nhặt được, thoạt nhìn thật đắt tiền, có thể là ai đó làm rơi xuống.” Nói xong liền định vươn tay lấy lại khối ngọc bội.

Đan Niên vội vàng nói: “Dựa vào cái gì ngươi lấy đi, ngọc này là ta nhặt được, nhất định là do Bạch công tử mới vừa rồi làm rơi xuống, ta muốn đem trả cho Bạch công tử!”

Vị tiểu thư đối diện hung thần ác sát trừng mắt nhìn Đan Niên một cái, “Ngươi là cái thá gì, dám tranh giành với ta? Ta chính là tiểu thư dòng chính thất của Kinh Triệu Doãn!”

Tiểu thư dòng chính thất của Kinh Triệu Doãn?! Đan Niên thực không thể khen tặng gia giáo của nhà Kinh Triệu Doãn. Thẩm Đan Vân mặc dù là thứ nữ lại bướng bỉnh lỳ lợm, nhưng khi ra ngoài đối ngoại đều là bộ dạng thục nữa ôn như lương thiện, cực kì hữu lễ. Trong khi đó, vị Tiểu thư dòng chính thất của Kinh Triệu Doãn này phải nói là còn liều mạng hơn cả nữ Bạo Long của Thẩm gia trang.

Thấy ánh mắt Đan Niên hoài nghi nhìn mình, nữ hài rất không cao hứng nói: “Ta biết ngươi không biết ta, ta chỉ mới vừa theo cha lên kinh thành nhậm chức không bao lâu mà thôi.”

À, Đan Niên sực hiểu, Đại Chiêu có một tập tục quan viên ngoại phái, hễ là ai thi đậu tiến sĩ năm đó, đại bộ phận đều phải rút thăm, phân đến nơi khác làm quan địa phương, trừ phi tìm được cửa sau mới có thể ở lại trong kinh.

Phụ thân của cô nương này đoán chừng là một trong những quan viên bị phái đi xa kinh thành, tích góp khảo hạch không tệ, tặng lễ cũng đưa đến thật đúng chỗ, nên chỉ bị phái đi xa kinh thành ít lâu.

Bất quá, theo nàng biết, Kinh Triệu Doãn cũng không phải là chức quan béo bở gì, những người có dính dáng đến hoàng thân quý thích trong kinh thành có đến một bó to, thường xuyên có con cái các nhà phú quý đánh lộn đánh lạo, khiến các chức Kinh Triệu Doãn chính là chức khổ sai, phải vỗ về bên này lại xoa dịu bên kia, lại còn không được cám ơn.

Đan Niên thâm sâu nhìn vị tiểu thư kia một cái, vẫn chưa lên tiếng, vòng qua nàng đi về phía trước. Vị tiểu thư kia nhìn bóng lưng Đan Niên, đắc ý nhỏ giọng lầm bầm: “Sợ rồi sao!” Rồi cẩn thận đem ngọc bội cất vào trong áo mình, kéo nha hoàn nhà mình đi về hướng ngược lại, đi chưa được mấy bước, liền quẹo vào một khúc quanh, không thấy bóng người.

Đan Niên đi theo đường nhỏ trong rừng trúc, chậm rãi đi về phía trước, chuyện xảy ra trong hôm nay quả thật nhiều lắm, nàng cần phải suy nghĩ kỉ lại một chút. Đầu tiên là chung quanh đồn đãi nàng muốn đi làm tiểu thiếp cho tỷ phu, rồi vị Bạch đại công tử được vạn người mê ném ngọc bội cho nàng.

Tuy rằng nàng thành công đẩy ngọc bội ra ngoài, nhưng không biết sau này còn có biến cố gì, có thể sẽ truy ra đến trên đầu nàng này không, nam nữ thời cổ khi đính hôn thường xuyên đưa nhau ngọc bội hay khăn tay gì đó, nếu không cẩn thận sẽ bị đồn thành phong hoa tuyết nguyệt.

Tính toán thời gian, Thanh Thanh cũng nên trở lại, nàng đã đi được khá lâu. Nghĩ đến đây, Đan Niên chợt cảm thấy căng thẳng, hay là Liêm Thanh Thanh cố ý dẫn mình đến chỗ này? Vừa nghĩ đến Thanh Thanh hồn nhiên thiện lương thực ra luôn mang theo mặt nạ để kết giao với nàng, cảm giác phản bội tự nhiên nảy sinh, lòng Đan Niên liền không cách nào bình tĩnh trở lại.