“A?” Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, dùng ngữ khí vừa mê hoặc lại vừa có chút sùng bái nói, “Nhưng ta nghe lén phụ thân và cái thúc thúc nói chuyện, ai cũng nói Thẩm Ngọc ca ca biểu hiện rất tốt ở trên chiến trường, hoàn toàn không giống một tiểu tử ranh mới vào chiến trường a, còn nghĩ ra thiệt nhiều kế sách hay, võ nghệ cũng tốt…”

Đan Niên híp mắt không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng khốn khổ vuốt trán, những nữ nhân đang yêu chính là phiền toái nhất, có nói thế nào cũng không hiểu được.

“A, đúng rồi!” Thanh Thanh chợt nhớ tới cái gì, hỏi Đan Niên: “Đan Niên, ngươi còn nhớ vị Đổng tiểu thư trộm ngọc bội của Bạch công tử ở biệt trang của Khánh Vương gia lần trước không?”

Đan Niên làm sao có thể quên vị Đổng tiểu thư kia, chẳng lẽ nàng ta lại bị chuyện kia mà ôm hận, làm ra chuyện gì, Kinh Triệu Doãn chẳng lẽ không thể bớt thì giờ trong lúc cấp bách, canh giữ nữ nhi của mình a!

Đang lúc Đan Niên tưởng rằng lại có cái tai họa gì lan đến gần mình, chợt nghe được Thanh Thanh nói: “Từ sau sự kiện kia, cũng không biết Bạch Nhị phu nhân đã nói gì với Kinh Triệu Doãn phu nhân, mấy ngày nay nghe nói vị Đổng tiểu thư kia đã được hứa gả cho người ta, tháng sau liền phải gả đi, nhà chú rể ở tận Giang Nam, cách kinh thành và quê nhà của Đổng tiểu thư rất xa.” Ngữ khí Thanh Thanh mang theo một chút thương hại.

Nguyên lai là như vậy, tâm tư Đan Niên xoay chuyển trăm lần, vị Bạch Nhị phu nhân kia có quan hệ thân thích với Thẩm Đại phu nhân, Đổng tiểu thư chẳng qua là ôm lòng thầm mến kiểu thiếu nữ hoài xuân đối với Bạch công tử, có cần phải đối đãi một nữ hài như thế sao?

“Ta nghe nói, mẹ ruột của Đổng tiểu thư mất sớm, phụ thân sớm cưới kế thất, mẹ kế sinh con trai, chỉ nhỏ hơn nàng chưa tới hai tuổi. Đổng tiểu thư từ nhỏ đều sống ở quê, không ai quản giáo, thế nên mới có tính tình như vậy.” Thanh Thanh thở dài nói, “A, không phải, Đan Niên, ta không phải nói lớn lên ở nông thôn liền… Liền…” Thanh Thanh ý thức được mình nói sai cái gì, sốt ruột nhìn Đan Niên, càng vội càng nói không ra lời.

Đan Niên mỉm cười, Thanh Thanh là một nữ hài cá tính, khó có lúc cũng sẽ tâm tư nhẵn nhụi, nàng đương nhiên sẽ không vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà nảy sinh hiềm khích với Thanh Thanh, cho dù không thể thành chị dâu em chồng, vẫn có thể làm bằng hữu.

Chỉ là chuyện của Đổng tiểu thư, Đan Niên rốt cuộc vẫn thấy áy náy, tuy rằng vị Đổng tiểu thư này đầu óc hồ đồ, nhưng nếu không phải nàng kéo Đổng tiểu thư liên lụy vào, có lẽ chuyện lấy chồng ở xa sẽ không đến nhanh với Đổng tiểu thư như vậy.

Thanh Thanh lại bô bô kể lại những tin đồn bát quái gần đây trong kinh thành, Đan Niên rất là tò mò, Thanh Thanh vốn là một tiểu thư khuê các được dưỡng trong thâm khuê a, “Thanh Thanh, việc này, ngươi làm sao mà biết được?”

Thanh Thanh bĩu môi, “Trong kinh thành này, các phu nhân thích nhất là tụ hội, mời những tiểu thư chưa lập gia đình đến, mọi người quan sát lẫn nhau một chút, chọn trúng người nào liền cho con trai mình đến cầu hôn! Trong tụ hội, mỗi khi không có việc gì thì phải nói chuyện nhà bên đông thế nào, nhà bên tây ra sao.”

Đan Niên cười đến không khép miệng được, “Nguyên lai Thanh Thanh thường thường tham gia hội thân cận a!” Nguyên lai trong kinh thành ngoại trừ buổi tiệc xem mắt ở biệt trang của Khánh Vương phủ, còn có những buổi tiệc xem mắt kiểu như vậy.

Thanh Thanh buồn bực liếc mắt nhìn Đan Niên, khẽ mắng một câu: “Ngươi đừng cười vui sướng khi người khác gặp họa như vậy, không bao lâu nữa, ngươi khẳng định cũng phải đi!”

Tiểu nha hoàn ngoài cửa vén rèm lên, giòn giã nói: “Tiểu thư, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về!”

Thanh Thanh lưu luyến nắm tay Đan Niên, có chút không nỡ: “Thực mau, ta cũng chỉ có thể nói chuyện vui vẻ với ngươi, mấy tiểu thư đồ bỏ kia, ngược lại thật sự rất là phiền hà.”

Đan Niên cười không nói gì, chỉ thúc giục Thanh Thanh mau chút trở về, chớ lầm giờ cơm.

Lúc đi ngang qua tiền viện, Đan Niên hướng vào trong nhà chính, hô: “Nương, Thanh Thanh phải đi về!” Vừa dứt lời, liền thấy Tuệ Nương vén rèm lên, khách khí cười nói: “Liêm tiểu thư phải đi, về sau nhớ thường đến chơi a!”

Thanh Thanh vểnh cổ lên nhìn hồi lâu, cũng không thấy có người khác vén mành từ trong nhà chính đi ra, tuy rằng trên mặt có chút thất vọng, vẫn ngọt ngào cười nói với Tuệ Nương: “Hẹn gặp lại bá mẫu!”

Chờ Thanh Thanh đi rồi, Đan Niên liền bị Tuệ Nương kéo đi nhà chính. Đan Niên thấy vẻ mặt mẫu thân như thấy, cảm thấy không có chuyện gì tốt. Nàng và Tuệ Nương mẹ con tình thâm mười mấy năm, thái độ của Tuệ Nương lúc nãy đối với Thanh Thanh tuy rằng khách khí hữu lễ, nhưng Đan Niên vẫn sâu sắc cảm nhận được, Tuệ Nương không thích Thanh Thanh, một chút cũng không thích!

Trong nhà chính, Thẩm Lập Ngôn đang nâng chung trà uống nước, Thẩm Ngọc ngẩng đầu cười xấu xa nhìn nàng một cái, bị Đan Niên ném qua một cái nhãn đao, liền cúi đầu cười nham nhở.

Thẩm Lập Ngôn buông chung trà, “Đan Niên, chuyện trong khoảng thời gian qua, phụ thân đã biết. Con yên tâm, chỉ cần có phụ thân ở đây, tuyệt không để cho con chịu ủy khuất.”

Đan Niên hết sức ấm lòng, cười nói: “Phụ thân nghĩ nhiều, bọn họ cũng không dám làm gì con. Chờ chuyện làm ăn hết thảy vào quỹ đạo, kiếm được nhiều tiền, hoàn toàn cắt đứt quan hệ, chúng ta tại sao phải sợ bọn họ làm cái gì.”

Thẩm Lập Ngôn thở dài, “Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn không thể không đề phòng.”

Đan Niên khuyên: “Trải qua chuyện này, bên nhà Đại bá mẫu khẳng định không còn giữ ý tưởng đó với con. Con cảm thấy bọn họ vốn là muốn tìm một nữ hài nghe lời, bây giờ thấy con không chịu nghe bọn họ bài bố, hẳn là sẽ không còn ý nghĩ này nữa.”

Đan Niên quay đầu nhìn Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc cúi thấp đầu, hai tay siết chặt đến trắng bệch. Đan Niên hiểu được trong lòng hắn lúc này đang hờn dỗi, liền nhảy đến trước mặt ca ca, cười nói: “Ca ca đừng lo cho muội, ca ca xem, lúc phụ thân và ca ca không ở đây, có ai khi dễ được muội sao?”

Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên thấy Đan Niên cười cười, đang định giễu cợt nàng, chợt nghe Thẩm Lập Ngôn nói: “Lần này từ biên cảnh trở về, có một số việc phải tìm hiểu thêm. Đan Niên cũng không phải tiểu hài tử, hôm nay, có một số việc phải nói với mọi người một câu, cũng phải có chuẩn bị tốt.”

Đan Niên rất ít nhìn thấy Thẩm Lập Ngôn dùng ngữ khí thận trọng như thế để nói chuyện, lập tức bỏ qua không cùng Thẩm Ngọc quấy rối, xách một chiếc ghế con đến ngồi kế bên Thẩm Lập Ngôn.

“Hiện thời tuy là đánh thắng trận, nhưng cũng không thấy sẽ được ban thưởng. Thái độ của Ung Quốc Công đối với Đại hoàng tử sáng tối không chừng. Long thể Hoàng Thượng không tốt, dưới gối tổng cộng chỉ có hai hoàng tử. Nếu Đại hoàng tử mất tư cách tranh long ỷ, người vào chỗ nhất định là vị thái tử do Hoàng hậu sinh ra. Bạch gia tuy là dòng họ bên ngoại, nhưng quan hệ giữa Hoàng hậu và Bạch gia cũng thật vi diệu. Hoàng hậu vừa muốn dựa vào cho Bạch gia, lại muốn chèn ép Bạch gia, Bạch gia cũng không hẳn sẽ hi vọng bồi dưỡng ra một hoàng đế một lòng chỉ muốn chèn ép mình.” Thẩm Lập Ngôn thở dài nói.

Tuệ Nương cau mày, “Tướng công, ai làm hoàng đế, không liên quan đến chúng ta.” Trên trực giác, bởi vì có Đan Niên ở đây, Tuệ Nương vạn phần không hi vọng nhà mình nhấc lên quan hệ gì với vị đại nhân vật cao cao tại thượng đó.

Đan Niên khẽ thở dài một cái, Thẩm Lập Ngôn còn tính sót một điểm, thì chính là Tô Tấn Điền. Tô Tấn Điền lúc trước dùng thân sinh cốt nhục của mình để đổi chỗ cho Tô Doãn Hiên. Lúc còn ở Thẩm gia trang, nàng đã xem qua không ít tạp ký dã sử, nhà ngoại của Tô Doãn Hiên là đại gia tộc trong kinh thành, có căn cơ tích lũy nhiều năm, sao có thể nói ngã liền ngã. Thế lực mà ngoại tổ của Tô Doãn Hiên lưu lại, còn không đều là tiện nghi cho Tô Tấn Điền.

Mà Tô Tấn Điền nhiều năm qua ở trong triều là một người hiền lành tiêu chuẩn, mọi việc đều thuận lợi, nhân duyên lại rất tốt. Ông ta khổ tâm chuẩn bị kỹ nhiều năm, chưa hẳn không phải là vì để giúp Tô Doãn Hiên mưu hoa thiên hạ này.

Lúc này giọng Thẩm Ngọc vang lên: “Hành vi của vị Đại hoàng tử kia cũng thật khả nghi, từ đầu tới đuôi đều là nằm trên giường bệnh, mỗi khi con và phụ thân đến gặp báo cáo chiến sự, đều phải cách bình phong. Đợi cho đến trận đánh xong rồi, bệnh mới tốt lên bảy bảy tám tám, liền ngay cả trên đường hồi kinh, cũng là suy yếu ngồi trong xe ngựa. Thật đúng là khiến người ta không thể nói gì nổi, người của hoàng thất đúng là hạng người ham sống sợ chết.”

Thẩm Lập Ngôn không đồng ý lắm, “A Ngọc, con còn rất trẻ. Phẩm tính của Đại hoàng tử thế nào, chúng ta không rõ ràng lắm. Hắn từ nhỏ mất mẫu thân, lại có thể bình an lớn lên trong hoàng cung hiểm ác, chỉ bằng điểm ấy, thì không phải là chuyện người thường có thể làm được. Lần này hắn không nhất thiết là bệnh thật, vốn trận chiến sự này là phải thua không thể nghi ngờ, hắn bị thương không thể chỉ huy, thất bại cũng không xuống đến trên đầu hắn, nếu là thắng, công đầu chính là của hắn.”

Đan Niên nghe mà ngũ vị tạp trần, chuyện đấu tranh giành quyền lực của hoàng tộc phức tạp hơn so với nàng tưởng tượng nhiều, mỗi người một người đều có toan tính riêng, xui xẻo chính là dân chúng, tự dưng bị liên lụy vào trong tai hoạ. Nàng không có thực lực để đảo điên triều chính, cũng không có cách nào thay đổi thời cuộc, có thể bảo vệ cả nhà bình an là tâm nguyện lớn nhất của nàng.

“Hơn nữa, ta dự tính, chậm nhất là sang năm sau, Đại Chiêu và Lặc Xích nhất định sẽ bùng nổ một hồi chiến sự quy mô lớn.” Thẩm Lập Ngôn thần sắc ngưng trọng nói.

Tuệ Nương kinh hô một tiếng, không dám tin, thanh âm run rẩy hỏi: “Sao còn phải đánh giặc, Đại Chiêu không phải đã đánh thắng rồi sao?” Đan Niên vội nắm lấy tay Tuệ Nương, cho Tuệ Nương một chút an ủi.

“Lặc Xích vài chục năm nay phát triển hết sức mau, binh lực của bọn họ vượt xa hơn nhiều so với biểu hiện năm nay, ta phỏng chừng, năm nay tiến công chỉ là một phép thử, thử xem thực lực của Đại Chiêu thế nào mà thôi. Xem ra, phép thử này đã khiến Lặc Xích tràn đầy tin tưởng. Bọn họ lui lại cũng chỉ là chờ đến mùa hè lương thực tốt tươi, hơn nữa, nghe nói Đại Hãn của Lặc Xích đã chết, vào chỗ chính là con trai của Đại Hãn. Hắn vội vàng đăng cơ và diệt trừ dị kỷ, cũng là một kẻ dã tâm bừng bừng, đại chiến là không thể tránh.” Thẩm Lập Ngôn giải thích.

Đan Niên lo lắng không thôi, “Cha, cha chẳng lẽ sẽ phải trở lại chiến trường?” Cứ việc muốn nghe đáp án phủ định, nhưng trong lòng Đan Niên rất rõ ràng, nếu võ tướng của Đại Chiêu sung túc, sao còn cần đem Thẩm Lập Ngôn từ trong khe suối đào ra!

Nguyên lai Đan Niên còn ôm hy vọng cả nhà được trở về Thẩm gia trang, hiện tại xem ra đến kinh thành chính là con đường không lối về, nàng đại khái là không thể quay về cuộc sống tường hòa yên ắng ở Thẩm gia trang.

Tuệ Nương che mặt khóc lên, Đan Niên lí giải tâm tình của bà, thật vất vả trượng phu và con về lại bên mình, đảo mắt lại sắp phải đi, còn không biết có thể trở về hay không, điều này khiến một nữ nhân trung niên thực quá khó thừa nhận. Đan Niên ôm lấy cánh tay Tuệ Nương, không ngừng an ủi bà.

Thẩm Ngọc cũng cợt nhả bước lại, nói thẳng, “Con không phải đã trở về rồi sao, nương có cái gì lo lắng a! Đánh giặc cũng là chuyện sau này, nói không chừng liền không tới phiên phụ tử chúng ta!”

Đan Niên liếc trắng mắt Thẩm Ngọc một cái, nếu là đứa con hiểu chuyện, sao có thể vứt bỏ mẫu thân, chạy đến biên cảnh, ra vẻ ta đây rất dễ chơi sao?! Thẩm Ngọc làm bộ như không thấy được ánh mắt xem thường của Đan Niên, tiếp tục làm nũng với mẫu thân.

Đan Niên âm thầm quyết định, nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, mở ra thật nhiều sản nghiệp trong kinh thành, nếu Thẩm Lập Ngôn ngày sau có cái gì bất trắc, những sản nghiệp đó đều là bảo đảm cho cuộc sống sau này của mẫu thân.