Cách chừng bốn, năm ngày, Đan Niên lại đến Phức Phương Các tra sổ sách một lần, hỏi thăm tình hình buôn bán. Không phải là nàng không tin Tiểu Thạch, mà là cửa hàng lợi nhuận lớn kinh người, tiền lời một ngày có thể so bằng Duyệt Lai làm việc một tháng, Đan Niên muốn không coi trọng đều không được.

Đan Niên vừa cầm sổ sách vừa vui vẻ cười hì hì, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn có được một chưởng quầy vừa đáng tin lại có năng lực như Tiểu Thạch.

Đan Niên hiện tại đã dưỡng thành thói quen, khi xuất môn đều mang nón che mặt, luôn dẫn theo Bích Dao đi Phức Phương Các. Trong kho hàng của Phức Phương Các hiện chứa toàn bộ hương liệu, Tiểu Thạch mỗi ngày đều ngủ lại trong cửa hàng, sợ hàng có cái gì bất trắc. Đan Niên vì để cho hai người có thêm cơ hội gặp mặt, mỗi lần đến đều dẫn theo Bích Dao.

Trưa hè thời tiết khô nóng, nhưng khách trong cửa hàng vẫn không ít, Tiểu Thạch vừa đón Đan Niên và Bích Dao vào cửa hàng xong liền vội vàng đi đón khách.

Bích Dao rót chén trà cho Đan Niên, ngồi xuống bên cạnh xem Đan Niên lật sổ sách, chốc chốc lại xuyên qua khe hở tấm màn, vụng trộm nhìn Tiểu Thạch đi đi lại lại giữa đám người.

Trên người Đan Niên lúc nào cũng mang theo một cây bút chì chuốt nhọn, lúc này nàng đang lấy ra hí hoáy tính tính. Bích Dao bưng mặt hâm mộ nói với Đan Niên: “Tiểu thư, ngài thật là lợi hại, nhiều khoản như vậy, chỉ tính một hồi liền xong.”

Đan Niên thuận miệng nói: “Ngươi cũng giỏi lắm a, nếu là tính nhẩm, ai có thể hơn ngươi.” Ít nhiều nhờ kiếp trước nàng đã qua quy tắc cộng trừ nhân chia, nên giờ không cần khảy khảy bàn tính, cũng có thể tính hết sức mau. Đằng nào kiếp trước cũng là sinh viên khoa tin, toán học sao có thể kém được.

Đúng lúc này, trong cửa hàng bỗng truyền tới một trận ồn ào rối loạn. Đan Niên nghe có giọng một chàng trai trẻ tuổi đang kêu lớn: “Nơi này có hàng giả, nơi này lừa gạt khách hàng!”

Đan Niên và Bích Dao liếc nhìn nhau, đồng thời đứng lên. Đan Niên vén rèm ra một khe nhỏ, thấy trong cửa hàng có một thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi, dáng người nhỏ gầy, mặc một tấm áo dài hơi cũ màu xanh, thắt lưng đen, bộ dạng lấm la lấm lét, trong tay còn giơ lên một hộp hương liệu, nước miếng tung bay hướng chung quanh nói: “Ta ở trong cửa tiệm này đã đổ ra nhiều tiền mua hương liệu, lại không ngờ vừa mua trở về, hương liệu gặp lửa liền tỏa ra mùi hôi tận trời!”

Đan Niên nhìn chiếc hộp trong tay người kia, đúng là đồ trong cửa hàng, nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng Tiểu Thạch buôn bán rất có nguyên tắc, hương liệu trong chiếc hộp của người nọ khẳng định không phải của cửa hàng nhà mình.

Nhưng người nọ nói có mũi có mắt, đến ngày nào giờ nào tiểu nhị nào đến tiếp hắn, đã nói khéo như rót mật thế nào để gạt bán cho hắn cũng đều rõ ràng rành mạch. Nhất thời, những vị khách vốn định mua hương liệu trong cửa hàng đều thu tay, vây quanh nhìn náo nhiệt.

Tiểu Thạch cau mày tiến lên, nhẹ giọng hòa nhã nói: “Vị tiểu ca này, xin an tâm một chút, chớ vội nóng nảy, tại hạ chính là chưởng quần của Phức Phương Các, có thể cho tại hạ xem hương liệu trong tay ngài không?”

Người nọ liếc nhìn Tiểu Thạch từ trên xuống dưới một cái, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, đem hương liệu đưa cho Tiểu Thạch. Tiểu Thạch nhặt lên một nắm hương liệu, đầu tiên là dùng ngón tay chà xát, lại phóng dưới mũi ngửi ngửi, sau đó khẳng định nói: “Vị tiểu ca ngài, chỉ sợ ngài đã nhớ nhầm, hương liệu này không phải của cửa hàng chúng ta.”

Người nọ nghe vậy liền nổi trận lôi đình, ném hộp hương liệu xuống đất, khối hương liệu đen tuyền trong hộp vẩy ra mặt đất, tản ra một cỗ hương vị khó ngửi.

“Giỏi lắm! Ta biết thế nào các ngươi sẽ không nhận! Chiếc hộp này rõ ràng có khắc tên Phức Phương Các các ngươi, chẳng lẽ ta sẽ lừa các ngươi hay sao?!” Dứt lời lại quay sang những người vây xem náo nhiệt trong cửa hàng hô to: “Tất cả mọi người hãy đến phân xử, mở cửa làm buôn bán chú ý chính là thành tín, cửa hàng này không những bán hàng giả còn không chịu thừa nhận!”

Nhất thời, khách trong cửa hàng nghị luận ầm ĩ. Tiểu Thạch siết chặt nắm tay trong tay áo, từng bước một đi về phía người nọ, hoàn toàn đem người nọ bao phủ dưới thân ảnh cao lớn của mình. Người nọ thấy Tiểu Thạch bỗng dưng cao lớn quá mức, có chút bỡ ngỡ, liên thanh kêu lên: “Ngươi muốn làm gì, a? Muốn đánh nhau sao? Ngươi đánh a? Đến lúc đó đi quan phủ, tính luôn tội bán hàng giả cho ngươi!”

Đan Niên không nhịn được, người này rõ ràng chính là đến phá rối lừa bịp tống tiền, đang định vén rèm đi ra ngoài, lại bị một tiểu nhị của Phức Phương Các ngăn ở cửa, vẻ mặt đau khổ nói chưởng quầy đã dặn, không cho hai vị nữ khách đi ra ngoài.

Bích Dao tuy rằng lo lắng Tiểu Thạch, nhưng trong cửa hàng ngư long hỗn tạp, Đan Niên nếu xuất đầu lộ diện ở đây, nhất định sẽ làm hỏng thanh danh của Đan Niên.

Đan Niên không có cách nào, đành phải sốt ruột đứng sau mặt rèm, lòng nóng như lửa đốt. Làm nghề bán hương liệu, chú ý nhất chính là chất lượng. Những người mua loại hàng này, đại đa số đều là người có tiền, bọn họ vốn không để ý giá cả thế nào. Nếu có tin chất liệu của hương liệu ở Phức Phương Các có vấn đề truyền ra ngoài, cửa hàng chỉ sợ khó có cơ hội xoay người.

“Vị tiểu ca này, chiếc hộp này đúng là của cửa hàng chúng ta, nhưng đồ bên trong không phải của cửa hàng chúng ta. Ngươi nếu muốn vô lại, chúng ta đây đành phải đến Kinh Triệu phủ lý luận!” Tiểu Thạch cúi đầu nhìn người nọ, trầm giọng nói.

Đan Niên vốn tưởng rằng vừa nhấc ra quan phủ, gã nam tử trẻ tuổi lừa bịp tống tiền kia sẽ e ngại, ai ngờ người nọ còn rướn cao bộ ngực gầy nhỏ, chân cao khí ngang kêu lên: “Đi thì đi, ta đang muốn thỉnh Kinh Triệu Doãn đại nhân tới chủ trì công đạo, để xem ông ta có niêm phong cái cửa hàng bán hàng giả này hay không!”

Đan Niên cảm thấy kinh nghi, người này thoạt nhìn đã có định liệu trước, hiển nhiên là chuẩn bị đầy đủ, không sợ giằng co trên công đường.

Người này, toàn thân không có thứ gì đáng giá, quần áo cũng cũ nát, hai tay vừa vàng vừa thô, giữa kẽ tay còn có vết bẩn, hiển nhiên không phải là kẻ có tiền có thể mua nổi hương liệu. Người này nhất định là được trả tiền để gây sự, kẻ chủ mưu chân chính còn tại mặt sau. Nếu kẻ chủ mưu kia có liên hệ với quan phủ, vậy cũng thật phiền não.

Bích Dao khẩn trương cầm lấy ống tay áo Đan Niên, Tiểu Thạch còn đang nhẫn nại giải thích với người nọ, ánh mắt không ngừng nhìn sang chỗ Đan Niên, ý bảo nàng đừng đi ra.

Đan Niên khẽ giọng gọi gã tiểu nhị vừa truyền lời với mình ban nãy, “Ngươi đi nói với chưởng quầy, nếu người nọ cố ý muốn lừa bịp tống tiền, thì cứ đi gặp quan phủ đi.”

Bích Dao có chút khẩn trương kéo áo Đan Niên, “Vạn vạn không thể a tiểu thư, nếu là khách biết cửa hàng chúng ta khai trương không vài ngày liền dẫn khách gặp quan, vậy sau này còn buôn bán thế nào được!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Ở trong mắt Đan Niên, xảy ra chuyện gì, cứ tìm người quản lý doanh nghiệp, tìm pháp viện làm trọng tài, đó chính là phương pháp hết sức bình thường. Chẳng qua, nàng đã quên đây là thời đại mà mọi người đánh nhau, quan tòa tránh còn không kịp.

“Hỏi thử xem người nọ thiếu bao nhiêu tiền, nếu là có thể trả nổi, liền cho hắn đi.” Bích Dao cắn môi nói.

“Cái gì?!” Đan Niên nổi giận, đến cửa hàng gây sự hắt nước bẩn, chẳng những không thể trừng trị người này, còn muốn dùng bạc dàn xếp ổn thoả!

Bích Dao thở dài: “Tiểu thư, ngài chưa từng gặp qua bọn du côn lưu manh đó, không hiểu bọn họ đáng giận đến cỡ nào đâu! Ngài hôm nay kéo hắn đi gặp quan, ngày mai hắn lại sẽ đến, còn có thể dẫn người khác đến gây sự, chúng ta sẽ không thể buôn bán gì được nữa.”

Đan Niên cau mày nhìn nhìn người nọ, nàng không nghĩ tới du côn lưu manh sẽ đến đây. Khu vực xung quanh này đều là khu nhà giàu, cho dù có du côn lưu manh, cũng sẽ không thể đến loại địa phương này, người nọ nhất định là bị ai đó sai sử.

Nàng đến kinh thành, ngoại trừ hai vị đường tỷ là không hợp ý, cũng không kết thù gì với ai a.

Đang lúc Đan Niên nghĩ mãi không xong, bỗng có ba người bước vào cửa, Đan Niên vừa thấy, mắt liền sáng lên: là Đại hoàng tử mặc thường phục đến.

Đại hoàng tử giống như người đang ở bên ngoài, thấy bên trong náo nhiệt nên đến xem. Hắn vào trong cửa hàng, hứng thú nhìn Tiểu Thạch hảo thương hảo lượng nói chuyện với người nọ, người nọ lại làm ra vẻ xa cách.

Hai người đi theo phía sau nhẹ giọng nói mấy câu, Đại hoàng tử nghe xong, khẽ mỉm cười.

Đại hoàng tử liếc nhìn hơn nửa khuôn mặt bị lộ ra sau tấm rèm của Đan Niên, hướng nàng lộ ra một nụ cười an tâm, liền dẫn hai người yên tĩnh đi ra ngoài. Mọi người vẫn đều tập trung chú ý vào Tiểu Thạch và nam tử trẻ tuổi kia, nên không ai phát hiện có người tiến vào rồi lại ra.

Đan Niên cảm thấy có chút mất mát, lúc nãy vừa nhìn thấy Đại hoàng tử đến, nàng kinh hỉ dị thường, vốn tưởng có thể mượn Đại hoàng tử đến diệt uy phong kẻ xấu, tiện thể chặt đứt ý tưởng gây sự của lưu manh.

Bất quá, người ta đâu có nghĩa vụ tới giúp ngươi, phải không? Thân là hoàng thân quốc thích, loại phiền toái giữa các tiểu thương hộ thế này, chỉ sợ hắn cũng không mấy coi trọng. Đan Niên có chút hứng thú rã rời nghĩ.

Đan Niên thở dài khoát tay, nàng lại không thể ra mặt lý luận với người nọ, định bảo tiểu nhị đến nhà mình gọi Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc đến. Ca ca từ trước tới nay nhiều ý đồ xấu, lại biết võ nghệ, đối phó loại du côn này chắc sẽ không làm khó được hắn.

Đúng lúc này, hai nam tử đội nón xăn ống quần đi vào cửa hàng. Nón che gần hết mặt, thấy không rõ lắm mặt mũi, nhìn thoáng qua có vẻ giống những nông phu đến từ nông thôn, Đan Niên nghĩ họ cũng đến xem náo nhiệt nên không để ý.

Một trong hai người nhìn quanh quất, thấy được người gây sự, chợt kinh hỉ dị thường, liên thanh kêu lên: “Mã ca, sao huynh lại ở chỗ này?!”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn, người nọ cũng không xem ra gì, không đợi nam tử bị hắn gọi là “Mã ca” phản ứng kịp, liền kéo người đi cùng hắn lên, cười nói: “Ngươi còn không biết đi, đây là Mã ca mà ta thường nhắc với ngươi, huynh ấy làm việc cho Hồng Định Hào trong kinh thành, đây chính là nhân vật có mặt mũi ở thôn chúng ta a!”

Một lời vừa ra, mọi người đều ồ lên. Đan Niên dạo trước đã có tìm hiểu, nên cũng biết Hồng Định Hào là một cửa hàng hương liệu có tiếng trong kinh thành. Đan Niên trừng mắt nhìn gã nam tử gây sự, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đều là mở cửa làm buôn bán, Hồng Định Hào đường đường là một cửa hiệu lâu đời trong kinh thành, hiện tại vì chèn ép cửa hàng nhỏ mới ra đời của bọn họ, đến loại chuyện vu oan giá họa lừa bịp tống tiền này cũng làm được!

Gã nam tử gây sự kia liền biến sắc, lập tức kêu lên: “Ngươi là ai a? Ta không biết ngươi, ngươi nhận lầm người!”

Gã nam tử đội nón nghi ngờ nói: “Mã ca, huynh không biết đệ? Đệ là Tiểu Đông, ở cách vách nhà của huynh a!”

Nam tử nói xong lại nhìn quanh cửa hàng, nói tiếp: “Cửa hàng này là ông chủ của huynh mới mở sao? Còn cần tiểu nhị không? Đệ mang theo biểu đệ lên kinh tìm chút việc để làm, huynh xem có thể thu lưu chúng ta một chút không?”

Gã nháo sự thẹn quá thành giận, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, vẫn gượng hét lớn: “Ta không biết ngươi, ngươi đừng có vu oan người tốt!” Thừa dịp mọi người không chú ý, chen khỏi đám người chạy ra ngoài, vừa ra đến cửa liền chạy như bay.