Trận đấu đã đến hồi gay cấn, tỷ số đã là 3-4, Lý Chân dẫn trước một điểm, trong lòng Đan Niên âm thầm vui mừng không thôi, tiểu nha đầu này không ngờ lại mạnh mẽ như vậy. Nàng cùng Thanh Thanh ở đối diện cười cười, chỉ cần Lý Chân vào thêm một điểm nữa thì các nàng sẽ thắng trận này!

Hiện giờ là giữa một ngày nóng nhất, nắng gắt cuối thu độc ác không chịu buông tha, lại bắt đầu chiếu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Chân phủ đầy mồ hôi, chỉ có ánh mắt là vẫn sắc bén như cũ, Thẩm Đan Hà mặc dù có chút chật vật, nhưng mà thoạt nhìn không mất sức quá nhiều như Lý Chân.

Đợi cho đến lúc hai người đều giục ngựa đuổi theo trái bóng nhỏ, Lý Chân hơi xoay thân một chút giành lên phía trước Thẩm Đan Hà, Thẩm Đan Hà lúc này chi còn cách trái bóng kia khoảng cách một bước ngựa chạy, Thẩm Đan Hà nghiêng người lách qua Lý Chân để tiến về phía trước, mắt thấy sắp đánh tới trái bóng, dưới tình thế cấp bách Lý Chân giục ngựa tiến lên, vươn gậy đánh bóng chặn lại, Thẩm Đan Hà vừa mới vung gậy đánh bóng nhất thời không dừng được, mặc dù Thẩm Đan Hà đã cố gắng dùng sức đổi phương hướng của gậy đánh bóng nhưng nó vẫn như cũ một đường thẳng tắp đánh tới chân ngựa của Lý Chân.

Con ngựa bị đau bất ngờ tung vó trước, tim Đan Niên nháy mắt vọt lên tận cổ, Thanh Thanh kêu lên sợ hãi, mà Thẩm Đan Hà thừa cơ hội này đánh tới quả bóng nhỏ kia, ngựa của Lý Chân tung vó rồi đạp trên không vài cái, Lý Chân bị hoảng nên nhất thời chấn động, dùng sức giữ dây cương hy vọng ổn định con ngựa bị chấn kinh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vì hoảng sợ mà trắng bệch.

Thẩm Đan Hà cách Lý Chân rất gần thấy thế, vội vàng thúc ngựa ra xa Lý Chân, nhưng lại cưỡi ngựa ở một bên chống nạnh mà nhìn, Đan Niên cực kỳ tức giận, đang chuẩn bị xông vào, nhưng trong thanh âm kinh hãi của mọi người cuối cùng Lý Chân cũng ổn định được con ngựa, trái tim của Đan Niên cũng được thả lỏng đôi chút.

Nhưng mà không đợi mọi người phục hồi tinh thần, con ngựa kia giống như giận dỗi cái gì bỗng tung vó trực tiếp làm cho Lý Chân không phòng bị ngã trên mặt đất, cắn răng chịu đau hồi lâu.

Đan Niên cực kỳ nôn nóng, ngộ nhỡ Lý Chân ngã mà hỏng cả người thì biết làm sao, lúc đó lỗi của nàng cũng không nhỏ, đang suốt ruột muốn xông vào, Thanh Thanh kéo Đan Niên lại, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, đất này xốp lắm, chắc chỉ có cái mông nhỏ hơi đau mà thôi.”

Lại nhìn về Lý Chân trong sân đấu, đang vỗ vỗ mông đứng lên, đồng thời ra sức vỗ một cái vào mông ngựa, ánh mắt nhìn về phía Đan Niên và Thanh Thanh tỏ ý “An tâm” rồi lại phi thân lên ngựa, con ngựa nhỏ đỏ thẫm kia hình như cũng nhận ra mình gây tội, bày ra bộ dáng mặc chủ nhân xử trí.

Chứng kiến Lý Chân còn nhỏ tuổi mà đã anh dũng không chịu khuất phục như thế, người vây xem bên ngoài sân ào ào vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, ngược lại không chú ý tới Thẩm Đan Hà đã ghi thêm một điểm.

Thẩm Đan Hà bị ngó lơ thì trong lòng hận tới nghiến răng, cô ta làm sai cái gì chứ, gậy đánh bóng đập vào chân ngựa Lý Chân là chuyện ngoài ý muốn, rõ ràng đánh bóng ăn điểm là cô ta nhưng tiếng hoan hô vang dội lại dành cho con bé Lý Chân kia!

Nhìn thấy Lý Chân hữu kinh vô hiểm, Đan Niên mới thở phào nhẹ nhõm. Lý Chân lên ngựa có vẻ như đã đuối sức, Thẩm Đan Hà nghỉ ngơi ở một bên lúc này đang chờ xuất phát, đấu qua mấy hồi, Thẩm Đan Hà lại ghi thêm một điểm thì lúc này cấm vệ quân ở bên cạnh sân thổi kèn, tuyên bố trận đấu kết thúc, Thẩm Đan Hà vào năm quả trước giành được chiến thắng.

Mồ hôi trên mặt Lý Chân không ngừng nhỏ xuống, tóc mái ướt sũng dính chặt vào trán, sau khi xuống ngựa thì tập tễnh đi ra ngoài sân, Đan Niên cùng Thanh Thanh vội vàng chạy tới đỡ nàng, từ từ đi ra ngoài sân.

Lý Chân thở hổn hển, một mặt xin lỗi Đan Niên: “Đan Niên tỷ tỷ, thực sự rất xin lỗi, muội không thắng được Thẩm Đan Hà kia.”

Đan Niên lấy khăn ra cho cô bé lau mồ hôi, cười an ủi: “Muội chơi hay lắm, là Thẩm Đan Hà kia lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, tất cả mọi người đều thấy được muội đã đấu hết mình, như vậy là tốt rồi.”

Thanh Thanh ở một bên ra sức gật đầu, ba người cùng nhau đi ra khỏi sân đấu, sớm đã có gã sai vặt đặt ghế dựa cho Lý Chân ngồi nghỉ. Thẩm Đan Hà ra khỏi sân thì trước ra sau đều có một đoàn tỷ tỷ muội muội bám lấy ăn mừng, tuy giành được chiến thắng nhưng nàng ta lại không vui vẻ, những tiếng trầm trồ khen ngợi kia cũng không phải dành cho nàng, ngay cả thanh âm chúc mừng cũng miễn cưỡng đến vậy.

Thẩm Đan Hà cưỡng chế cảm giác không thoải mái trong lòng, xung quanh có một đám nữ hài ăn mừng, Thẩm Đan Hà ngẩng cao đầu, chậm rãi đi tới phía trước ba người Đan Niên, cười nói: “Đan Niên muội muội, thật ngại quá, tỷ tỷ đã thắng trận này rồi.”

Đan Niên ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, không thể không đáp lại: “Ồ, vậy chúc mừng tỷ tỷ.” Thẩm Đan Hà tuy chiến thắng trận này nhưng lại thua mất tâm của người xem, có cái gì để mà kiêu ngạo, không muốn cùng cô ta nói chuyện, cúi đầu dùng tay áo quạt mát cho Lý Chân, cười hi hi an ủi Lý Chân không cần xem nặng kết quả trận đấu, đấu hết sức là tốt rồi.

Thẩm Đan Hà vốn tưởng rằng Đan Niên sẽ lớn tiếng cãi cõ một chút, vì trận đánh cược này, không nghĩ tới chỉ hờ hững thừa nhận chiến thắng của nàng như vậy, trong chốc lát có chút nghẹn lời, ngẩng đầu thì thấy một thân ảnh quen thuộc, mặc câm bào xanh ngọc, đứng ở phía bên kia sân Polo cau mày híp mắt nhìn nàng, trong ánh mắt hết thảy là sự khinh thường v, chính là vị hôn phu của nàng Bạch Chấn Phồn.

Thẩm Đan Hà nhất thời cảm thấy lúng túng vô cùng, vì đấu trận này, búi tóc tỉ mỉ chải vuốt của nàng đã rối tung, lớp trang điểm trên mặt cũng bị mồ hôi làm trôi đi không ít, hi sinh nhiều như vậy chỉ để thắng trận này vậy mà một chút ủng hộ cùng vỗ tay cũng không có, lực chú ý của người xem đều bị con bé Lý Chân kia hấp dẫn đi rồi.

Hiện tại là lúc nàng chật vật nhất, hắn đã thấy rõ rành rành, Thẩm Đan Hà thầm nghĩ tìm cách tránh đi, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, lần trước nàng đem bạch ngọc bội trả lại cho Bạch công tử, chỉ là trong lòng nàng thực sự tức giận, cũng chưa từng muốn chọc giận hắn, cùng mẫu thân đi đến nhà Ung quốc công nhưng lại không thấy hắn đi ra gặp mặt.

Thẩm Đan Hà có lòng muốn đi tìm Bạch công tử giải thích, lại cố kỵ hình tượng không mấy đẹp đẽ của mình hiện tại, đang lúc do dự không biết làm sao, lại ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt Bạch Chấn Phồn đã chuyển về phía ba người Đan Niên. Thẩm Đan Niên kia còn đang phe phẩy tay áo làm quạt cho Lý Chân, ba người đang cười hi hi ha ha nói chuyện gì đó.

Thẩm Đan Hà nghiến răng kèn kẹt, ba người kia rõ ràng là kẻ thua trận, mà cả đám vẫn cười tươi như hoa được, chờ các ngươi thua sạch mấy trận, xem còn cười kiểu gì!

Lúc này một nữ hài ở phía sau thì thầm với nàng: “Viện Phân tỷ đã ở trường đua ngựa chờ chúng ta rồi, chúng ta vẫn nên đi sớm thôi.”

Thẩm Đan Hà buông xuống cái ý tưởng trong đầu kia, cau mày nhìn Đan Niên nói: “Các ngươi mau mau tới trường đua ngựa, chớ để để chúng ta chờ lâu.”

Thanh Thanh tức giận nói: “Biết rồi, các ngươi đi trước đi.”

Thẩm Đan Hà hừ lạnh một tiếng rồi cùng một đám nữ hài vây quanh mình đi tới trường đua ngựa. Trên đường ba người Đan Niên tới trường đua ngựa, Đan Niên kinh ngạc phát hiện Thanh Thanh so với Lý Chân còn hồi hộp hơn, sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh toát, còn không ngừng tự nhủ bản thân nếu bị thua trận này thì chẳng phải thua luôn ba trận sao, đến lúc đó Đan Niên khỏi cần đấu với Hứa Lôi.

Lý Chân an ủi một lúc lâu, lại không có hiệu quả gì, Thanh Thanh vẫn bị tâm trạng lo lắng bủa vây. Đan Niên cười tủm tỉm nhìn, nàng sớm đã mời tới pháp bảo để chống lại vấn đề tâm lý của Thanh Thanh rồi.

Thanh Thanh đã được danh sư chỉ dạy kỹ thuật cưỡi ngựa mười mấy năm, sở dĩ hai năm trước luôn thua Trần Viện Phân thì yếu tố tâm lý cũng là một nguyên nhân chính, nàng luôn cho rằng mình không bằng Trần Viện Phân, sẽ sinh ra tâm lý e ngại với nàng ta, cho dù thực lực vượt qua Trần Viện Phân thì cũng không cách nào phát huy được.

Trường đua ngựa thời này cũng không giống kiểu trường đua vòng tròn quen thuộc, mà là trường đua thẳng tắp rộng rãi. Thanh Thanh giải thích người cưỡi ngựa trên giáo trường đều phải bôi bột vôi khắp lòng bàn tay, hai đầu đường đua căng một mảnh vài đen, phải chạy qua lại mười vòng, mỗi lần muốn quay đầu đều phải lưu lại dấu tay trên tấm vải mới được công nhận.

Đan Niên lắc đầu thở dài, cái này so với đường đua kiểu vòng tròn Đạo Quang thì tốc độ còn yêu cầu cao hơn rất nhiều, tốc độ xoay đầu của người cưỡi ngựa cũng phải nhanh tương đương.

Cũng may lúc trước nàng không một mực muốn đua ngựa cùng Trần Viện Phân, cái này yêu cầu động tác có kỹ thuật rất cao, không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thì rất khó cùng đấu với người này.

Đợi đến trường đua, Thanh Thanh thở dài dắt ngựa của mình qua, rốt cục cùng với Đan Niên và Lý Chân cười một chút, liền lên ngựa, rất có khí thế Bá Vương ngạnh thượng cung. Đan Niên âm thầm cười cười, thờ ơ chỉ về phía bên ngoài trường đua nói: “Xem kìa, ca ca này đúng là, rõ ràng nói không đến, tại sao lại đến đây?”

Thanh Thanh vui mừng ngẩng đầu nhìn lên, bên ngoài trường đua có một thân ảnh cao cao nổi bật, đúng là Thẩm Ngọc đang lộ vẻ lười biếng cười cười.

Thấy mấy người Đan Niên nhìn về phía mình, Thẩm Ngọc cười vẫy vẫy tay về phía các nàng, rồi đi tới.

Thanh Thanh đỏ mặt lí nhí: “Thẩm đại ca không phải là huynh không đến xem à? Sao lại lại đến đây?”

Thẩm Ngọc liếc mắt thấy ánh mắt nguy hiểm của muội muội nhà mình, liền bày ra bộ mặt xuân phong ấm áp cười nói: “Đương nhiên là tới cổ vũ cho muội, lúc luyện tập vừa rồi muội làm rất tốt, chỉ cần ổn định tâm tình mà thi đấu thì thắng cái cô Trần gì đó là không vấn đề.”

Đan Niên vừa lòng nhìn Thanh Thanh dâng trào ý chí chiến đấu trong nháy mắt, hăng hái cùng Thẩm Ngọc nói: “Đó là đương nhiên, con ngựa này con tốt nhất mà cha muội tuyển chọn trong đám tuấn mã Tây Lương, muội dám khẳng định, ngựa trên toàn bộ giáo trường cũng không có con nào tốt như con của muội đâu.”

Thẩm Ngọc chỉ mỉm cười nhìn Thanh Thanh, nghe nàng hưng phấn nói đi nói lại. Đợi cho đến lúc bắt đầu trận đấu, Thanh Thanh mới lưu luyến không rời xoay người lên ngựa, Thẩm Ngọc đứng ở điểm xuất phát của đường đua tươi cười với nàng.

Lúc bắt đầu, Thanh Thanh quát lên một tiếng, ngay lập tức khí thế xông ra ngoài, nhanh đến mức khiến người ta chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng nhỏ nhắn xinh xắn màu đỏ xẹt qua. Ngay lập tức Đan Niên biết được trận này Thanh Thanh thắng chắc, có Thẩm Ngọc trợ trận, Thanh Thanh giống như có được động lực vô hạn.

Quả nhiên đến cuối Thanh Thanh lấy ưu thế nửa thân ngựa mỏng manh thắng Trần Viện Phân, cực kỳ vui mừng đi về phía mấy người đang tới đây, Trần Viện Phân cùng nàng đua ngựa ở sau lưng khuôn mặt âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng Thanh Thanh.

Đan Niên lúc này mới nhìn đến cao thủ đua ngựa trong truyền thuyết Trần Viện Phân kia, khuôn mặt gầy đầy vẻ u ám, một thân hồng trang cưỡi ngựa, nhan sắc quá mức kinh diễm, càng tôn lên màu da. Hơn nữa, nàng cùng Thẩm Đan Hà đứng chung một chỗ trông càng tương phản mãnh liệt.

Đan Niên lắc đầu, nếu nàng là Viện Phân, từ đầu không nên đứng cùng Thẩm Đan Hà, đây không phải là để người ta làm hoa hồng mình làm lá xanh sao!

Thanh Thanh hưng phấn lôi kéo tay Đan Niên cười cười: “Đan Niên, tớ thắng rồi! Tớ thật sự thắng Trần Viện Phân rồi!”

Đan Niên cười tủm tỉm chúc mừng Thanh Thanh, nhưng đột nhiên Thanh Thanh lại cảm thấy sầu lo, “Đan Niên, chúng ta đã một trận thắng một trận thua, kế tiếp là thua hay thắng, tất cả đều phụ thuộc vào cậu đấy.”