Dịch: Huyết Hận

Nguồn: Sưu Tầm

Sau khi ra khỏi khu giải trí Vạn Khải, nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân kéo cánh tay của Sở Phàm khen ngợi:
 
- Tiểu Ngốc Ngốc, không ngờ rằng tửu lượng của anh lại lợi hại như vậy. Liên tục uống một chai Nhị Oa Đầu cùng một chai Kim Lục Phúc mà chẳng làm sao cả. Thật khỏe nha! À, đúng rồi, không phải sư phụ của anh nói muốn anh tuân thủ giới luật Thiếu Lâm sao? Vậy thế này là anh đã phá tửu giới rồi nha!

- Đầu sao lại có chút choáng váng vậy nhỉ? Ách, thật nhiều sao!
 
Sở Phàm thì thào tự nói.

- Sao?
 
Nhị tiểu thư kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn trời thì thấy, đêm nay làm gì có sao đâu!

- Đầu choáng quá! Oa! Xoay nào.xoay tiếp nào!
 
Thần chí Sở Phàm có vẻ không còn được tỉnh táo. Đột nhiên, hắn há mồm "Oa!" một tiếng, bao nhiêu rượu diếc các thứ phỏng chừng đều bị nôn ra hết.

Đại tiểu thư vội vàng đỡ lấy Sở Phàm rồi lôi một chiếc khăn tay ra lau những thứ dơ bẩn còn vương trên miệng hắn, nói:
 
- Tiểu Vân, anh ta say rồi. Nhanh nhanh dìu anh ta lên xa, nhanh!

- A!
 
Kỷ Tiêm Vân nghe vậy liền cùng Tô Phi đỡ Sở Phàm lên chiếc BMW kia của Kỷ Tiêm Tiêm, sau đó Kỷ Tiêm Vân nói:
 
- Phi Phi, bồ lái xe của mình đi nha, mình sẽ ngồi với anh ta trên xe của tỷ tỷ. Anh ta say nên cần mình chiếu cố!

- Ừ! Được rồi!
 
Tô Phi nói xong liền cầm chiếc chìa khóa chiếc Porsche bóng loáng màu đỏ của Kỷ Tiêm Vân rồi lái đi.

- Tỷ, tỷ xem anh ta này, đã không biết uống rượu vậy mà còn cố uống, giờ thì đã say tới bất tỉnh nhân sự rồi!
 
Kỷ Tiêm Vân nhìn Sở Phàm đã say tới mức hôn mê rồi nói.

- Anh ấy cũng là vì giúp chúng ta giải vây nên mới phải làm như vậy. Chúng ta cũng nên cám ơn anh ấy!
 
Đại tiểu thư nói.

- Hừ, chỉ có những tên ngốc nghếch như anh ta mới phải làm những việc ngốc như vậy!
 
Nhị tiểu thư thương xót nhìn Sở Phàm, hừ một tiếng rồi nói.

- Ai yêu, Tiểu Vân nhìn anh ta như vậy nên không đành lòng ư?
 
Đại tiểu thư trêu chọc, nói.

- Tỷ, tỷ đùa giỡn cái gì vậy!
 
Kỷ Tiêm Vân hờn dỗi rồi tiếp tục nói:
 
- Vốn có thể không cần phải làm như vậy nhưng chỉ có kẻ ngốc nghếch, quái gở như hắn mới quên mang Thần đan Thiếu Lâm theo!

- Thần đan Thiếu Lâm? Thần đan Thiếu Lâm là cái gì vậy?
 
Đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi.

- Tỷ, tỷ còn chưa biết. Anh ta có một lọ Thần đan Thiếu Lâm rất thần kỳ. Anh ta chỉ cần ăn nó vào là sẽ trở nên vô cùng lợi hại, là vô cùng lợi hại đó. Khi đó anh ta một người có thể đối phó với cả vài người đấy!
 
Kỷ Tiêm Vân chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói.

- Thật sao? Trên đời lại có thứ thần kỳ như vậy ư? Muội làm sao mà biết được?
 
Kỷ Tiêm Tiêm bán tín bán nghi hỏi.

- Muội.
 
Kỷ Tiêm Vân không dám kể chuyện phát sinh quán bar Sway ra nên đành phải ngập ngừng nói:
 
- Tại sao muội biết chuyện đó thì chờ tên ngốc tử này tỉnh lại, tỷ hỏi hắn thì tốt hơn.

Kỷ Tiêm Tiêm nghe vậy cũng chỉ cười cười, nghĩ Tiểu Vân chắc lại tùy hứng quây rồi nên mới không dám kể ra.

.

Sau khi trở về biệt thự Lam Hải, đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm gọi Trương bá tới hỗ trợ mới đỡ được Sở Phàm lên tới phòng ngủ. Đại tiểu thư sau khi an trí mọi thứ cho Sở Phàm, đắp lại chăn cho hắn thì nàng mới đi ra ngoài, đóng cửa lại để Sở Phàm nghỉ ngơi.

Bởi vì đã quá muộn cho nên Kỷ Tiêm Vân bắt Tô Phi phải ngủ đêm ở đây. Tô Phi sau khi gọi điện về nhà thông bào liền ở lại ngủ cùng Kỷ Tiêm Vân, đúng lúc nàng cũng có tất nhiều chuyện muốn nói với Kỷ Tiêm Vân.

Trong sát na khi đại tiểu thư đóng cửa phòng lại, Sở Phàm vốn đang ngủ mê mệt bỗng nhiên mở mắt. Lúc này, hai mắt hắn đã không còn vẻ đờ đẫn vẩn đục như thường ngày nữa mà trở nên sắc bén, lấp lánh. Hắn đi xuống giường rồi đi tới cửa phòng khóa trái lại. Sau đó hắn lấy từ túi quần ra một cái tai nghe vô tuyến rồi đeo nó vào tai. Hắn bấm một cái nút trên cái tai nghe vô tuyến đó, ngay lập tức, từ cái tai nghe này truyền đến những âm thanh ồn ào, hỗn loạn.

- Anh đầu trọc, hai chị em kia thực là DKM xinh đẹp, xinh như tiên nữ hạ phàm. Nhưng cứ như vậy mà thả các nàng đi thật sự là quá đáng tiếc!

- Mày thì biết cái gì. Đối với những mỹ nữ như vậy thì mày không thể nóng vội. Muốn thì cần phải từ từ. Sau này mấy anh em chúng ta cứ ở đây ôm cây đợi thỏ. Tao không tin tiểu mỹ nữ kia sẽ không xuất hiện nữa!

- Ha ha, anh đầu trọc, cao kiến, cao kiến. Lại đây, chúng ta tiếp tục uống rượu!

.

Sau khi nghe xong, ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lẽo, cười nhạt, thì thào nói:
 
- Thì ra các ngươi vẫn còn ngồi ở khu giải trí Vạn Khải. Đầu trọc, mày chờ nha! Tao còn muốn qua đó kính mày mấy chém nữa và cũng là để xem Thiếu Lâm tự trong mắt của mày có phải là một đống phân hay không!

Lúc này, Sở Phàm cảm thấy đầu mình bỗng choáng váng, đau như muốn nứt ra. Hắn day day huyệt Thái Dương, thầm nghĩ:
 
" Mẹ nó, Nhị Oa Đầu và Kim Lục Phúc này trộn vào nhau uống thực xung quá đi!"

Tiếp theo đó, hắn tứ cái ba lô cũ nát của mình lấy ra một cuộn dây thừng rất dài rồi lặng lẽ không một tiếng động đi ra ngoài ban công, xem xét động tĩnh trong phòng đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư.

Bây giờ, trời đã tồi đen, mọi người cũng đã đi nghỉ, cả biệt thụ đã không còn tiếng động. Phòng của cả đại tiểu thư lẫn nhị tiểu thư đều đã tắt đèn. Kỳ thật dù là đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã ngủ hay là chưa ngủ thì Sở Phàm cũng không lo, hắn rất tự tin vào thân thủ của mình, tuyệt đối sẽ không phát ra tiếng động nào kinh động đến đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư dù chỉ là một chút. Lúc này, hắn tựa như một con báo đi săn đêm, động tác nhanh nhẹn, lặng lẽ không một tiếng động!

Sở Phàm cầm trong tay cuộn dây thừng kia tới một cái cột bên ban công rồi buộc một đầu dây vào đó, Sở Phàm cầm đầu dây còn lại, tiếp theo hắn đột nhiên nhảy lên rơi từ ban công lầu hai xuống. Trong khoảnh khắc khi chạm đất, mũi chân Sở Phàm điểm xuống mặt đất, cơ thể cúi xuống, tay phải chống đất để giảm xung lực khi nhảy từ trên lầu hai xuống. Và cũng trong khoảnh khắc khi chạm đất, Sở Phàm không hề phát ra một tiếng động nào cả. Quả thật là không thể tưởng tượng!

Sở Phàm để cái dây thừng buông xuống mặt đát để sau khi làm xong mọi việc trở về, hắn có thể bám lấy cái dây này leo lên, trở về phòng mình.

Sở Phàm sau khi nhảy xuống cũng không hề nóng lòng hành động ngay mà hắn trước cúi người lắng nghe một hồi. Sau khi xác định là không kinh động tới những người khác, hắn mới nhẹ nhàng như một con mèo, đi tới bức tường báo phía sau biệt thự. Phía sau biệt thự Lam Hải là một cái bể bơi lớn, vòng qua cái bể bơi chính là bức tường bao và Sở Phàm chính là định từ cái tường bao này leo ra ngoài.

Còn như vì sao hắn không đi cửa chính thì nguyên nhân rất đơn giản. Cửa chính có lão Trương bá bí hiểm kia cùng với một con chó săn rất to cao tới nửa người trông coi. Mà lần hành động này của hắn không muốn kinh động tới bất cứ ai nên hắn mới dự định từ tường bao nhảy ra ngoài.

Sở Phàm đi tới bên cạnh bức tường bao kia, nhìn nó mà không khỏi nhíu mày. Bức tường cao tới gần ba thước nhưng trên đỉnh còn có một tầng hàng rào điện cao tới nửa thước nên chỉ cần chạm vào hàng rào điện kia chẳng những bị điện giật mà còn động tới hệ thống báo động của cả biệt thự Lam Hải.

Ánh mắt Sở Phàm ngước lên, lui về phía sau ba bước, sau đó dưới chân súc kình rồi xông về phía trước, tiếp đó hắn đằng không liên tiếp đạp lên trên tường bao hai cước, thân thể lên được hơn hai thước, sau đó mũi chân phải Sở Phàm điểm lên bức tường, mượn lực của mũi chân, thân thể hắn lại lộn vòng bay lên vượt thêm nửa thước của hàng rào điện nữa.

Sở Phàm xoay người đáp xuống đất, sau đó nhìn trái nhìn phải. May mắn là chẳng có ai phát hiện không thì hẳn hắn đã bị nghi oan thành đạo tặc trèo tường rồi. Mà nều vậy thì hắn muốn giải thích cũng thật sự không tốt! Lát sau, hắn bắt một chiếc taxi. Sau khi lên xe, hắn trầm giọng nói:
 
- Khu giải trí Vạn Khải. Phóng càng nhanh càng tốt!