Rất nhanh, đám hội viên của hiệp hội Tae Kwon Do tản ra như đàn ong vỡ tổ, chỉ còn lại Sở Phàm và đám người Lôi Chiến.

- Người anh em, không nghĩ đến anh lại lợi hại đến như vậy, ba đòn hai chiêu đã đem Kim Triết Nguyên đánh cho răng rụng đầy đất, ha ha, thật là thống khoái!
 
Lôi Chiến trong mắt toát lên vẻ khâm phục, hưng phấn nói.

- Tôi thì tính lợi hại gì chứ, võ thuật Trung Quốc chúng ta bác đại tinh thâm, điểm bản lãnh này của tôi chỉ có thể coi như là học được một chút lông mao vẻ ngoài mà thôi!
 
Sở Phàm ngừng lại một lát, tiếp tục nói:
 
- Kỳ thật tôi không muốn ra tay, chỉ là tên Hàn Quốc tiểu bổng tử kia thực sự là quá kiêu ngạo, cứ như thể là Trung Quốc chúng ta tìm không ra được một kẻ đánh cùng hắn vậy, quả thực là nhịn không được chỉ muốn ra tay giáo huấn hắn một chút!

- Tên Hàn Quốc chó má đó ngày thường ở trường chúng ta vẫn bộ dạng tự cao tự đại, kỳ thật không nói dối anh, những kẻ gia nhập hiệp hội Tae Kwon Do bọn chúng đều là mấy tên tiểu tử có tiền có thế ăn chơi lêu lổng ở trong trường học, người bình thường muốn gia nhập cái hiệp hội Tae Kwon Do chó má đó quả thực là khó như lên trời, chỉ riêng phí nhập hội thôi anh cũng đóng không nổi.
 
Lôi Chiến tức giận bất bình nói, sau đó thay đổi ngữ khí lại nói:
 
- Người anh em, nếu anh không chê vậy chúng ta kết làm bằng hữu nhé, tôi thấy anh là một người rất sảng khoái!

Sở Phàm nghe xong mỉm cười nói:
 
- Anh đừng nói vậy, con người tôi ngoại trừ mỹ nữ ra cái gì cũng không ham, nhưng cũng thích được kết giao bằng hữu, tôi tên Sở Phàm, tên của anh tôi đã biết, ba vị huynh đệ này của anh xưng hô thế nào nhỉ?

Lôi Chiến nghe xong trong lòng vui vẻ, chỉ vào ba vị huynh đệ bên cạnh hắn lần lượt giới thiệu, nói:
 
- Cậu này tên Vương Hạo, cậu này tên Đoạn Thiên Vũ, cậu ta tên Trần Thần, ba người bọn họ đều là bạn cùng phòng với tôi đồng thời là huynh đệ!

- Sở ca, Sở ca, Sở ca!

Vương Hạo, Đoạn Thiên Vũ, Trần Thần ba người mỉm cười chào hỏi Sở Phàm, lúc này trong mắt của bọn họ đều tràn ngập thần sắc kính nể.

- Ha ha, tuổi của tôi cũng xấp xỉ với các cậu, các cậu gọi tôi là 'Sở ca' tôi thật là chịu không nổi, huống hồ cũng quá khách khí đi, nếu thật sự xem tôi là bằng hữu vậy cứ trực tiếp gọi tên của tôi đi.
 
Sở Phàm ha ha cười nói.

- Ha ha, à đúng rồi, Sở huynh, anh là người hệ nào?
 
Lôi Chiến rõ ràng là đem Sở Phàm thành sinh viên đại học Yến Hoa, cho nên mới hỏi như vậy.

Sở Phàm nghe xong nhùn vai, thản nhiên cười nói:
 
- Kỳ thật tôi không phải là học sinh của trường các anh, ha ha, thân phận của tôi là vệ sĩ riêng của người ta. Người tôi phải bảo vệ là sinh viên Yến đại các anh, mà tôi cũng có dịp đến Yến đại dự khóa, đây cũng là một sở trường đặc biệt của tôi đấy.

Đám người Lôi Chiến nghe xong đều 'a' lên một tiếng, sau đó Lôi Chiến nói:
 
- Hóa ra là như vậy, chẳng trách được thân thủ của người anh em lại giỏi như vậy!

- Tôi có một cái yêu cầu, không biết các anh có thể đáp ứng hay không?
 
Sở Phàm giọng điệu trở nên nghiêm túc.

- Có yêu cầu gì cứ nói ra đi, chỉ cần đủ khả năng làm được chúng tôi sẽ đáp ứng!
 
Lôi Chiến nói.

- Đúng vậy, Sở huynh có chuyện gì cứ nói đi.
 
Vương Hạo, Đoạn Thiên Vũ bọn họ cũng nói.

- Sự việc của hôm nay tôi hi vọng mọi người không cần khoe khoang khắp nơi, không nên tuyên truyền ra ngoài, việc tỷ thí giữa tôi và Kim Triết Nguyên không nên nói với người khác, cũng không nên để lộ thân thủ của tôi ra với những người khác, nguyên nhân là bởi vì chức nghiệp của tôi và đối tượng được bảo hộ, điểm này hi vọng các anh có thể hiểu được.
 
Sở Phàm chân thành nói.

Lôi Chiến nghe xong gật đầu nói:
 
- Điểm này chúng tôi đương nhiên có thể làm được, chúng tôi sẽ không nói với những người khác, nhưng Tae Kwon Do hiệp hội bên kia thì sao? Sợ rằng bọn chúng sẽ truyền ra ngoài!

- Không thể nào.
 
Sở Phàm ánh mắt trở nên sâu sắc,
 
- Kim Triết Nguyên là kẻ rất trọng thể diện, sự việc của hôm nay hắn chắc chắn sẽ nghiêm lệnh hội viên của hiệp hội Tae Kwon Do một chữ cũng không được phép nói với người khác, về điểm này tôi rất chắc chắn.

- Cũng đúng, người trong hiệp hội Tae Kwon Do đều là kẻ tự cao tự đại, rất trọng thể diện, chuyện Tae Kwon Do hôm nay thảm bại bọn chúng chắc chắn sẽ không truyền ra bên ngoài.
 
Đoạn Thiên Vũ nói.

- Như vậy tốt rồi, hôm nay có thể kết giao với Sở huynh quả là chuyện vui lớn trong đời, đúng rồi, hay là tối nay chúng ta đi uống một trận thống khoái đi!
 
Lôi Chiến đề nghị nói.

- Tình cảm của các anh em tôi đây tâm lĩnh, chỉ có điều trước mắt tôi không thể rời khỏi cố chủ của tôi nửa bước, tôi phải đảm bảo sự an toàn của người đó, chỉ là các vị yên tâm, nhất định sẽ có thời gian chúng ta cùng nhau túy lúy một trận.
 
Sở Phàm cười nói.

- Chúng tôi thông cảm với anh, làm bảo tiêu chức trách lớn nhất đó là phải đảm bảo an toàn cho cố chủ, đó là trách nhiệm của bảo tiêu!
 
Lôi Chiến vỗ vỗ bả vai Sở Phàm, nói tiếp:
 
- Tiết thể dục của chúng tôi rồi. Chúng tôi phải đi tập hợp đây. Phòng của chúng tôi ở nhà 7 phòng 514, không có việc gì cứ đến tìm chúng tôi chơi.

- Được rồi, cũng đã đến lúc tôi đi đón nhị tiểu thư.
 
Sở Phàm xem giờ giấc nói.

- Nhị tiểu thư?
 
Lôi Chiến có chút khó hiểu.

- A a, nàng ta chính là cố chủ của tôi.
 
Sở Phàm giải thích nói.

Lôi Chiến nghe xong mỉm cười, sau đó bọn họ cùng Sở Phàm trao đổi số di động rồi phân biệt rời đi.

______________________

Đồng hồ đã sắp chỉ đến con số 12, khóa thể dục nhịp điệu(aerobis)của nhị tiểu thư các nàng cũng sắp kết thúc, cho nên Sở Phàm đi thẳng về phía phòng tập thể dục.

Khi đến gần phòng tập Sở Phàm liếc mắt thấy Lâm Phi Dật, trên đời này có một loại người tùy tùy tiện tiện đứng ở trong đám người vĩnh viễn đều như hạc đứng giữa bầy gà, bắt mắt dị thường, Lâm Phi Dật chính là một trong số đó, trên mặt hắn luôn mang theo nụ cười tao nhã mà lại mê người, không ngại mỉm cười với mỗi nữ sinh chào hỏi hắn, mặc kệ là xấu hay đẹp, hắn đúng là thông qua thái độ ôn hòa ưu nhã như vậy mà bắt được phương tâm của đại bộ phận nữ sinh Yến đại, khiến cho tất cả nữ sinh Yến đại đều nhất trí đem hắn tôn làm bạch mã vương tử trong lòng bọn họ!

Mà Lâm Phi Dật cũng đủ vốn liếng để trở thành bạch mã vương tử trong lòng của nữ sinh, Lâm Phi Dật lớn lên trong một đại gia tộc hiển hách, cha hắn là chủ tịch tập đoàn Lâm thị, bác hắn thân nắm giữ chức vị quan trọng, đảm nhiệm cục trưởng cục tài vụ, bên nhà ngoại hắn cũng là người có quyền có thế, cho nên ở kinh thành nói đến Lâm gia quả thật là nhân vật số một, người khác nói đến Lâm Phi Dật đều cực kỳ tôn trọng mà nịnh nọt thì gọi là "Lâm thiếu", mặc dù lớn lên ở đại gia tộc hiển hách như vậy song trên người Lâm Phi Dật không có loại khí chất ngang ngược kiêu ngọa, trên mặt luôn luôn giữ nụ cười tao nhã, đó mới là chỗ khiến cho nữ nhi ái mộ và đối thủ nhìn không thấu nhất!

Trên đời này cao thủ chân chính đối phó với nữ nhân không phải là loại người nhìn thấy một vị mỹ nữ thì cưa đổ một vị, mà là loại người sau khi cưa đổ xong còn phải khiến cho mỹ nữ đó đối với ngươi một lòng một dạ thề sống chết đi theo, cho dù ngươi đã chơi chán nàng, đề xuất chia tay cũng phải khiến cho nàng cảm thấy không oán không hối.

Sở Phàm nhìn Lâm Phi Dật, trong lòng nhận định Lâm Phi Dật chắc chắn có thể phát triển thành loại cao thủ này, có lẽ, Lâm Dật Phi hiện tại đã làm được rồi!

Lâm Phi Dật lúc này cũng chú ý đến Sở Phàm, nhưng lực chú ý của hắn rất nhanh liền bị bên kia hấp dẫn qua, bởi vì hắn nhìn thấy tử địch của hắn Trần Tuấn Sinh đang hò hét một đám người hùng hổ xông về phía hắn, lông mày của hắn hơi nhíu lại, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, bởi vì thông qua vài lần giao phong trước đây hắn nhìn ra được Trần Tuấn Sinh chỉ là một tên tiểu tử ngoài cứng trong nềm, hắn rất tin tưởng Trần Tuấn Sinh tuyệt không dám làm gì hắn, luận thế lực, trong nhà hắn không nhỏ hơn nhà Trần Tuấn Sinh, luận tài lực, nhà hắn mạnh hơn nhà Trần Tuấn Sinh rất nhiều!

Trần Tuấn Sinh hùng hổ đi đến sau đó vẫy tay một cái, đám tiểu đệ của hắn lập tức vây quanh Lâm Phi Dật, bốn tên tay chân cao to lực lượng bên cạnh hắn vặn vẹo bàn tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phi Dật.

Lâm Phi Dật đảo mắt nhìn bốn phía, cuối cùng mắt nhìn Trần Tuấn Sinh, thần sắc vẫn như cũ trấn định như thường, hắn thản nhiên nói:
 
- Trần công tử, anh đây là cái có ý tứ gì?

- Ai da, tôi có ý tứ gì mà Lâm thiếu không biết sao? Nhìn không ra Lâm thiếu ngoại trừ bộ dạng chó lốt người ra thì bản lãnh giả dối cũng đã luyện đến trình độ lô hỏa thuần thanh a, tôi thật muốn nhìn xem Lâm thiếu còn muốn giả bộ đến khi nào.
 
Trần Tuấn Sinh cười gằn, giọng điệu lạnh lùng nói.

Sở Phàm nghe xong trong lòng cười trộm không thôi, nhìn không ra tên Trần Tuấn Sinh này ngoại trừ vẻ ngoài càn rỡ ra còn ném đá giấu tay, công phu chửi đểu người quả thực rất khá.

- Trần công tử, anh có gì cứ nói thẳng ra, tôi không có thời gian cùng anh vòng vo, ngoài ra. Anh tốt nhất là không nên quấy nhiễu không gian riêng tư của tôi.
 
Lâm Phi Dật lạnh lùng nói.

- Tao khinh, tên tiểu nhân âm hiểm ra vẻ đạo mạo như mày, con mẹ nó chỉ biết núp sau lưng đàn bà. Con mẹ nó, lần này ông đây không tính toán sòng phẳng với mày thì ông sẽ không mang họ Trần.

Lâm Phi Dật nhướng mày, hắn nghe không ra lời nói của Trần Tuấn Sinh là nói cái gì với cái gì, hắn hờ hững nói:
 
- Vô vị, tao không biết mày đang nói cái gì.

- Không biết? Hừ, lưu lại thì mày sẽ biết!
 
Trần Tuấn Sinh âm lãnh nói.

Sở Phàm trong lòng hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Tuấn Sinh, bất cứ một nam nhân nào đều muốn đem tình địch đánh bại ở trước mặt nữ nhân mà mình thích, lấy chiến thắng đó để biểu hiện uy phong của bản thân, từ đó mà thu được ấn tượng tốt với người đẹp. Hiển nhiên, Trần Tuấn Sinh cũng nghĩ như vậy, cho nên ngay sau khi tiếng chuông vang lên, khi nhị tiểu thư Kỷ Tiên Vân đi ra thì cũng là lúc màn trình diễn bắt đầu.

Chỉ là, Sở Phàm vạn vạn không nghĩ đến màn kịch này lại diễn ra nhanh đến vậy.