Diệp Thu ra tay quá mức tàn nhẫn, hơn nữa nói xong liền làm, khi mọi người chưa kịp ngăn cản, hắn đã dứt khoát đập xuống một gậy.

Sau tiếng xương vỡ, là tiếng hét như khỉ bị đốt mông của Hàn Ấu Lăng, con người khi sợ hãi thì toàn thân sẽ mất tự chủ theo phản xạ sẽ lùi về sau, Hàn Ấu Lăng cũng vậy nhưng xương bánh chè chân phải bị đánh nát không thể chống đỡ thân thể hắn, đợi cho cơn đau kia đánh thẳng vào đại não, hắn rút cuộc hét thảm một tiếng sau đó hôn mê bất tỉnh.

Diệp Thu vỗ vỗ mặt Hàn Ấu Lăng, hô: "Uy, còn một chân chưa đập đâu, để như vậy xấu lắm?"

Trầm Mặc Nùng cũng không ngờ Diệp Thu điên cuồng như vậy, vậy mà đẩy ngã mình. Cự tuyệt ý tốt muốn đỡ nàng dậy của Bối Khắc Tùng, nàng đang muốn dựa vào sức mình đứng dậy, đã thấy Diệp Thu giơ cây gậy lên với Hàn Ấu Lăng.

Trầm Mặc Nùng lần này thực sự lo lắng, nếu hắn đánh tiếp, muốn Hàn gia không liều mạng với hắn là không thể? Hàn Ấu Lăng là đại biểu của một thế hệ Hàn gia, nếu hắn bị phế, không phải tát vào mặt Hàn gia một cái sao?

Dưới mông còn truyền lên một trận đau đớn, Trầm Mặc Nùng cũng không nghĩ được nhiều như vậy, lớn tiếng kêu lên liền chạy qua chỗ Diệp Thu.

Vẫn chậm, khi nàng chạy được nửa đường, Diệp Thu đã dứt khoát nện xuống một bổng kia.

Trong đầu Trầm Mặc Nùng ông lên một tiếng lập tức trống rỗng, người cũng cứng ngắc tại đường trường.

Có nữ nhân nhát gan nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, phát ra giọng hét chói tai, còn có người đảo mắt bỏ chạy sợ mình thành cá trong chậu.

Liên Phong Duệ trúng một cước của Diệp Thu, không chỉ có thân thể đau đớn, mà lòng kiêu ngạo cũng bị đả kích.

Quách Thành Chiếu chuẩn bị đỡ thân thể Liên Phong Duệ, lại nghe thấy âm thanh thanh thúy kia tay liền run lên, khiến Liên Phong Duệ đang được dựng dậy lại ngã xuống lần nữa, Liên Phong Duệ chống tay đỡ lấy thân thể, hổ khẩu vốn bị tả tơi, chống xuống như vậy, đau đến nỗi hít thở không thông.

Bối Khắc Tùng vừa rồi còn bị Trầm Mặc Nùng cự tuyệt ý tốt của mình mà thương tâm. Nhưng lập tức lại bị Diệp Thu làm cho trợn mắt há mồm.

"Ngươi... ngươi là ma quỷ.." Cô nàng lúc nãy đứng cạnh Hàn Ấu Lăng đồng dạng run rẩy chỉ vào Diệp Thu nói.

Diệp Thu quay sang mỉm cười với nàng, nữ nhân này rất được, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng khó có thể dấu được sự ngây thơ.

"Cô vẫn là sinh viên?" Diệp Thu đưa một ngón tay vỗ nhẹ lên mặt nàng nói.

"Mau về học tập cho tốt, không nên đi theo bọn chúng càn quấy. Bọn họ đều là đám lòng lang dạ thú. Đợi chơi đùa cô chán rồi sẽ vứt như vứt rác, cô đừng nghĩ chiếm được thứ gì từ bọn họ. Loại người như họ, lấy chỉ số thông minh của cô còn chưa đủ."

"Oa......" Cô gái khóc lên thành tiếng. Diệp Thu vuốt mũi, thầm nghĩ, mình không phải chỉ là tận tình khuyên bảo nàng đừng đi theo chúng làm chuyện xấu sao? Sao cứ như mình mới là kẻ xấu vậy?

Sự kiện ẩu đả ở quán bar Tước Sĩ là bình thường, thường ngày chỗ này thường xuyên phát sinh ẩu đả, cho nên cuối con phố này cũng có một bốt an ninh.

Bọn họ nghe nói bên này có người gây sự, hai cảnh sát đã chạy tới. Khi họ nhìn thấy Tô Hàng tứ thiểu bắt nạt người, liền chạy nhanh về thay quân phục, đổi lại thành thường phục chạy ra xem náo nhiệt.

Hiện tại sự việc lại đột biến. Vốn là Tô Hàng tứ thiểu bắt nạt người lại thành bị người đánh đập, bọn họ liền biết cơ hội lập công đã đến, không chờ đổi quân phục, đã đẩy đám người hai bên ra, lấy giấy chứng nhận quơ quơ trước mặt Diệp Thu nói: "Không được nhúc nhích. Chúng tôi là cảnh sát. Hiện lại nghi ngờ anh cố ý đả thương người, mau theo chúng tôi về cục một chuyến."

"Tôi không thấy rõ." Diệp Thu nói.

"Anh...." Một cảnh sát muốn mở miệng mắng, nhưng lại thấy biểu tình trêu tức của Diệp Thu, liên nhanh chóng câm mồm. So với Tô Hàng tứ thiểu hắn là cái rắm? Tô Hàng tứ thiểu Hàn Ấu Lăng còn bị hắn đánh gãy chân. Khó bảo đảm hắn sẽ không làm thế với mình.

Tuy rằng rất không muốn, nhưng hai người vẫn phải đưa giấy chứng nhận ra trước mặt Diệp Thu quơ qua vài lần.

Trầm Mặc Nùng lúc này mới từ trong rung động mạnh tỉnh dậy, lo lắng Diệp Thu đánh cả cảnh sát, như vậy nếu bị kẻ ác tâm lợi dụng, chỉ sợ gây ra một tràng phong ba. Chạy vội qua, nói: ''Diệp Thu không được xằng bậy nữa. Đi theo bọn họ đi. Tôi nghĩ biện pháp giúp anh."

"Được." Diệp Thu điểm điểm đầu.

"Hy vọng các người đối xử tốt với bạn tôi. Tôi sẽ cửa luật sư tới ngay, nếu bạn tôi phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, hai người nhất định phải gánh trách nhiệm." Trầm Mặc Nùng ngữ khí lạnh băng nói với hai cảnh sát.

"Chị, chị thấy sao?" Ven đường đỗ một chiếc xe màu đen, bên trong Tông Ngụ Ngôn quay sang thấy biểu tình suy tư của chị gái liền hỏi.

"Chuyện này có chút khó giải quyết." Tông Ngụ Thư nhẹ thở ra một hơi mày liều nhíu lại. Sắc mặt ngưng trọng nói.

''Vốn tưởng hắn chỉ thô bạo với nữ nhân, thì ra với nam nhân còn bạo lực hơn." Tông Ngụ Ngôn cười đùa nói. Vừa rồi nàng bị Diệp Thu bắt nạt rất hận hắn, hiện tại thấy hắn đánh cho người ta tơi tả, lại cảm thấy thích thú hắn.

Dù có nhiều niềm vui mới, nhưng tinh thần AQ luôn không hề lỗi thời.

"Chẳng lẽ hắn có chỗ dựa?" Tống Ngụ Thư nhẹ giọng nói nhỏ.

''Có chỗ dựa cũng không phải ở Tô Hàng. Hắn đánh nam nhân Hàn gia, Hàn gia sao có thể tha cho hắn? Chị, chúng ta mau giúp hắn một lần?" "Không được. Nếu một chút xung đột nhỏ. Chúng ta ra mặt hộ trợ cũng chả sao. Nhưng bây giờ giúp hắn. Cũng xem như với trở mặt với mấy nhà kia. Chuyện này không phù hợp vợi lợi ích gia tộc." Tống Ngụ Thư lắc đầu nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Chị, các người cả ngày chỉ lợi ích. Chúng ta giúp hắn một lần không được sao? Khiến hắn nợ chúng ta một cái nhân tình. Xem hắn sau này còn dám túm áo em nữa không. Hơn nữa, chị không phải muốn biết hắn lái xe bao nhanh sao? Chúng ta có thể yêu cầu thẳng với hắn chở chúng ta một lần." Tống Ngụ Ngôn nhăn mũi nói.

"Không được. Chơi đùa thì chơi đùa. Lợi ích gia tộc là trên hết."

"Được rồi. Vậy thì nói lợi ích gia tộc. Bình thường tứ đại gia tộc chẳng phải không vừa mắt Tống gia chúng ta hay sao, không ít lần ngầm ngáng chân, chị cũng ghét bọn họ đó thôi? Vì sao phải nể mặt chúng chứ?"

"Bây giờ chưa phải lúc tuyên chiến chính diện với bọn chúng, cái đó xung đột với bố cục gia tộc bày ra."

"Thật mất hứng. Vất vả lắm mới kiếm được một kẻ chơi đùa thú vị, không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ bị người đùa chết. Chúng ta cũng không thể để hắn bắt nạt như vậy? Không được, em phải chạy ra đá hắn mấy cước mới được." Tống Ngụ Ngôn nói xong liền đẩy cửa xe, chạy tới địa điểm phát sinh sự việc.

Tống Ngụ Thư nghe câu chúng ta không để hắn bắt nạt như vậy hai mắt liền sáng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói: "Em gái ngốc, nhưng lại nhắc nhở ta" Tống Ngụ Thư lấy điện thoại bấm một dãy số.

"Oa, hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?" Tống Ngụ Ngôn đẩy đám người ra, con ngươi đầy ý cười quét khắp toàn trường.

Thấy tiểu ma nữ Tống gia tới, không ít người thấy đau đầu. Thậm chí ngay cả Liên Phong Duệ vừa bị Quách Thành Chiếu thả ngã cũng không nhịn được nhíu mày. Mỗi sự kiện chị em Tống gia dính vào, đã loạn càng loạn, cuối cùng không giải quyết được gì.

Nhìn thấy không ai trả lời mình, Tông Ngụ Ngôn có chút bất mãn, nhắm ngay chỗ Diệp Thu đang bị mang đi, hô: "Uy, ngươi muốn đi đâu?"

"Có thể đi đâu?" Diệp Thu cười khổ sờ sờ mũi, ''Đương nhiên phải đi cục cảnh sát."

''Không được đi." Tống Ngụ Ngôn chạy tới chặn đường bọn họ nói.

"Đâu phải ta muốn đi." Diệp Thu nhún vai nói.

"Tiểu thư, đây là trọng phạm, chúng ta muốn dẫn hắn đến cục thẩm vấn. Mời cô tránh đường, không nên gây trở ngại chúng ta chấp hành công vụ." Hai cảnh sát kia nhận ra Tô Hàng tứ thiểu, lại không nhận ra tiểu ma nữ Tống gia, nói chuyện cũng không quá khách khí.

"Ta gây trở ngại cho các ngươi các gì? Hắn làm hỏng xe chúng ta, đánh người..... còn có ý đồ phi lễ chúng ta, ta thật vất vả mới tìm ra hắn, ngươi muốn dẫn hắn đi? Nói, ngươi có phải đồng lõa với hắn?" Tống Ngụ Ngôn trừng mắt nhìn hai tên cảnh sát mặc thường phục nói.

Toàn trường một mảnh tĩnh lặng!

Đám người nhận ra thân phận Tống Ngụ Ngôn nhất thời quái dị, kẻ kia sao quá cường hãn như vậy?

Thì ra trước chuyện đánh gãy chân Hàn Ấu Lăng hắn còn làm ra những chuyện kinh thiên động địa khác, chị em Tống gia cũng có kẻ dám bắt nạt sao? Hắn còn ghê gớm hơn, không chỉ đụng xe hai chị em nàng, đánh người, còn có ý đồ phi lễ........

A di đà phật, người anh em, sớm đầu thai đi. Năm nay đi sớm, sang năm sớm về.

Tống Ngụ Thư đi vào trong đám người, nói với hai cảnh sát: "Các anh không thể hắn dẫn đi. Hắn đánh chúng ta, hiện tại cảnh sát phân cục thành nam đang tới. Hắn phải giao cho chúng ta xử lý."

Thấy vết sẹo trên trán Tống Ngụ Thư, mọi người liền tin lời Tống Ngụ Ngôn.

Trầm Mặc Nùng khóc không ra nước mắt, nhìn Diệp Thu nói: "Anh còn chọc ai nữa? Nói hết một lần đi, Tôi còn chuẩn bị tốt tâm lý."