Một quyền đánh trúng, Diệp Thu chỉ cảm thấy một khối lực vô cùng lớn mạnh đánh úp tới cánh tay hắn.

Thân thể hắn giống như đột nhiên không có trọng lượng nhẹ phiêu diêu trong không trung, lùi liên tục vài mét. Chiến Thần cũng bị một quyền đánh bay ra ngoài. Hai người đều đứng vững, ánh mắt Chiến Thần tràn đầy hưng phấn và chiến ý càng thêm rừng rực.

"Diệp Thu, cậu quả nhiên là một cao thủ có thể một quyền đánh bay ta, cậu là người đầu tiên" Chiếm Thần ca ngợi nói.

Trong lòng Diệp Thu cũng vạn phần kinh hãi.

Người có sức mạnh ngang bằng mình trong việc đấu nắm đấm đúng là đã ít càng ít hơn, sức mạnh của Chiến Thần quả là kinh người.

Sức mạnh đó không phải là phương thức cao minh nào mà là sức mạnh từ chính cơ thể, cũng chính là nói, nếu dùng một từ để hình dung, đó chính là sức mạnh của nhất trọng kình.

Nếu nắm đấm của Chiến Thần có ám lực thứ hai hoặc ám lực thứ ba, vậy thì sức mạnh của hắn sẽ là khủng bố tới mức nào?

"Diệp Thu, chúng ta đánh tiếp, tới đánh bại tôi đi nào" Ánh mắt Chiến Thần tràn đầy ánh sáng nghiện máu, mặt đầy hưng phấn nói.

Diệp Thu lại lạnh cả người.

Người nước ngoài sao luôn nói câu như vậy nhỉ? Quá dâm tà rồi. "Diệp Thu hãy tới lăng nhục ta đi". Nguồn: http://truyenfull.vn

Nghe lời hắn nói, Diệp Thu luôn không khỏi nghĩ lệch tới phương diện khác.

"Tới đi" Diệp Thu hung dữ nói.

Nếu đi không thể phản khách, vậy thì để Chiến Thần hưởng thụ thoải mái đi, đánh cho hắn không bò dậy được, xem hắn còn chiến đấu thế nào?

Lần này Diệp Thu lại chủ động tấn công.

Hai tay nắm chặt chạy nhanh về phía Chiến Thần, như con ngựa thoát cương điên cuồng ngang ngược "Giết" Tử quang lóe lên trong mắt, Chiến Thần cũng giơ nắm đấm xông tới.

Khoảng cách nhanh chóng được rút ngắn, mặt hai người càng lúc càng dính lại gần, tốc độ rõ ràng rất nhanh, Diệp Thu lại cảm thấy bây giơ giống như pha quay chậm vậy, bản thân chỉ có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông thô to trên mặt Chiến Thần.

Nắm đấm mang theo kình phong dính vào nhau tạo ra tiếng sét đánh cách cách như tiếng dòng điện.

Bịch!

Hai người lại đấm tay vào nhau, nguồn lực mãnh liệt và đau đớn xoáy tim đồng thời lan khắp cơ thể.

Diệp Thu cảm thấy da thịt trên người mình giống như bị ngươi ta lấy đi, đã không nhận thức được sự tồn tại của chúng.

Vì có kinh nghiệm của lần va chạm đầu tiên nên lần này hai người đều có phòng bị. Quyền lực lần này hung mãnh hơn, va chạm cũng lợi hại hơn. Nhưng cơ thể hai người đều không bay ra ngoài.

Bọn họ đều chọn sử dụng cách truyền lực di chuyển sức mạnh đáng lẽ do cơ thể tiếp nhận xuống dưới chân.

Cho nên mặt đất nơi họ đứng đều rạn nứt.

Răng rắc!

Chân hai ngươi cùng lúc rơi vào mặt đất, vỏ đất rắn chắc như vậy bị khối lực vô cùng lớn mạnh làm sụp đổ.

Gần như không cho khe hở ra, hai người lại nổi lên, đã lại ra quyền thứ hai.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Phương thức né tránh độ cao khó và riêng quyền cước chạm nhau hợp thành một trận đấu quy cách cao, hai người đánh không thể tách rời. Người xem bên cạnh cũng đều trợn mắt há miệng.

Không biết từ lúc nào lãnh chúa đại nhân cũng đã đi ra "Ông nội, ông thấy ai sẽ thắng?" Ngân Nhãn không rời mắt khỏi trận đấu, lên tiếng hỏi.

"Ông hy vọng Chiến Thần thắng, vì chúng ta không thể thua tiếp nữa. Cao thủ của Numberone ta chết trong tay cậu ta quá nhiều, quá nhiều rồi" Lãnh chúa đại nhân thở dài nói "Nhưng hiện giờ xem ra giống như mọi thứ đều chưa biết rõ được".

"Đúng vậy, trận chiến của họ vẫn chưa chinh thức bắt đầu. Ai cũng như vậy, đều đang thích thú cẩn thận thăm dò, vừa muốn đánh bại đối thủ lại không muốn lộ ra con át chủ bài của mình, vì thế chỉ có thể trong quá trình tấn công, không ngừng tăng lực, cho tới khi đối phương không thể chịu đựng sức mạnh này nữa, thắng lợi mới nghiêng về một phía".

"Người của gia tộc Hải Mặc nước Pháp có thể có thân thủ trong tình lý, thực lực của Diệp Thu và hắn tương đương nhau, điều này khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, lẽ nào hắn cũng xuất thân từ phương Đông, những gia tộc lớn mạnh ẩn mật đó sao?" Lãnh chúa đại nhân lộ vẻ mặt suy tư. "Nhưng mạng lưới tình báo của chúng ta không hề tiu thập được những tin tức này".

"Ông nội, sư phụ Diệp Không Nhàn của hắn cũng là một người rất giỏi". Ngân Nhãn nhắc nhở.

"Đúng vậy, đó là người ông rất tôn kính. Nhiều năm về trước, ông ấy được tôn là đệ nhất cao thủ của Trung Quốc" Lãnh chúa đại nhân nói "Nhưng rất rõ ràng, thực lực Diệp Thu hiện giờ thể hiện còn vượt qua cả sư phụ của cậu ấy".

Không hiểu sao, nghe thấy ông nội khen ngợi Diệp Thu, Ngân Nhãn lại cảm thấy rất vui.

Thậm chí từ sâu thắm trong trái tim cô còn hi vọng Diệp Thu là người thắng trong trận này.

Thật giống như không cho phép tin ngưỡng của mình sụp đổ trước mặt vậy, cô ở bên cạnh Diệp Thu đã chứng kiến quá nhiều kỳ tích mà ngay mình trước đó đều cảm thấy Diệp Thu không thể chiến thắng.

Tín ngưỡng?

Lẽ nào mình đã coi hắn như thần tượng sao? "Ô, đúng là chuyện không thể tưởng tượng" Ngân Nhãn thầm nghĩ.

"Ông nội, bạn đồng minh của chúng ta có sức mạnh cường đại, đối với chúng ta cũng là một chuyện đáng chúc mừng. Nếu không có năng lực gì lại cứ này nọ, thế thì thật tệ".

"Cháu đang nói Mitsui Viêm?" Lãnh chúa hỏi.

"Có lẽ là vậy. Người như vậy nhiều quá" Ngân Nhãn cũng cười trả lời. "Ngân Nhãn, cháu phải nhớ rằng, cháu là cháu gái của Auburn Laka ta, là một trong ba đại quản giáo của Numberone, cho dù bất cứ lúc nào cháu cũng phải hiểu chỗ đứng của mình là gì?" Lãnh chúa nhìn cháu gái, mặt kìm nén không được vui nghiêm nghị nhắc nhở. Ngân Nhãn ngập ngừng khẽ nói: "Ông, cháu biết ạ, cháu luôn biết. Cháu là một sát thủ".

Hai ông cháu không nói thêm gì nữa, giống như lại chăm chú xem trận đấu phía trước.

Nhưng trong lòng đang nghĩ gì, ai có thể biết được chứ?

Trong trận đấu, Diệp Thu và Chiến Thần với cách đánh nhanh, liên tiếp va chạm hơn hai trăm quyền, cuối cùng cơ thể cả hai một lần nữa tách ra.

Loảng xoảng!

Hai người đều lùi sau mấy bước, vẻ mặt trầm trọng nhìn đối phương.

Vị trí họ đứng ban nãy xuất hiện hai hố hình cung sâu nửa mét, đó là do hai chân dùng lực dẫm ra.

Bây giờ vẻ mặt họ đã không còn tiêu sái dễ chịu như lúc trước nữa.

Quần áo có chút xộc xệch, còn có rất nhiều chỗ bị xé toang thành lỗ. Trán và cơ thể đều chảy mồ hôi ròng ròng, còn có những vết thương không nghiêm trọng lắm dành tặng cho đối phương.

"Diệp Thu, cậu không tôn trọng tôi" Chiến Thần lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Diệp Thu có chút lạnh lùng.

'"Tôi đã cố hết sức rồi" Diệp Thu nhíu mày nói.

"Không, tôi cảm giác được, thực lực của cậu không chỉ có như vậy, cậu nhớ không? Lần đầu khi chúng ta gặp nhau, lúc cậu nhìn thấy ta, vẻ mặt phòng bị đó, lúc đó cậu khiến ta không có cảm giác an toàn, cậu mạnh tới đáng sợ.

"Đó cũng là nguyên nhân ta cố ý khiêu chiến với cậu. Nhưng biểu hiện hiện giờ của cậu còn xa mới đủ. Nếu chỉ thế này, cậu sẽ thất bại. Tôi rất thích thắng lợi, nhưng tôi muốn chiến đấu công bằng".

"Xem ra phải sử dụng ám lực thứ tư". Diệp Thu thầm nghĩ.

"Diệp Thu, lẽ nào thực lực ta thể hiện ra vẫn chưa thể thắng được sự tôn trọng của cậu sao?".

"Anh rất lợi hại, vô cùng lợi hại". Diệp Thu tự đáy lòng nói. Người này có chút không đơn giản.

Có mấy lần mình có cơ hội sát thương hắn, nhưng lại bị hắn né tránh nhanh nhẹn. Bước đi ảo diệu như vậy ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu được.

Hơn nữa cảm giác mỗi quyền đầu thật sự xuất ra từ chính cơ thể hắn, vậy thì tại sao sau khi đánh hơn hai trăm quyền rồi, sức mạnh của hắn vẫn không hề suy yếu? Ngược lại càng ngày càng mạnh như vậy?

Diệp Thu vốn cho rằng chỉ cần đấu nắm đấm là có thể đánh bại đối thủ.

"Vậy thì tại sao cậu không cho ta một trận đấu công bằng?" Chiến Thần hỏi ngược lại.

"Tôi hiểu rồi" Diệp Thu nói "Vậy thì, chúng ta chính thức bắt đầu đi".

Chính thức bắt đầu.

Diệp Thu quyết định mang toàn bộ khả năng của mình ra đánh bại hắn, vì hắn là một đối thủ đáng được tôn trọng.

Một trận chiến nhẹ nhàng vui vẻ, đó mới là cách chào đón khách tốt nhất.

Hít sâu, dồn toàn bộ sức lực vào vùng đan điền.

Đương nhiên, nếu đánh ra một quyền như vây, chỉ là ám lực thứ ba thôi.

Nhưng khi hắn lại vận dụng phương thức dẫn truyền sức mạnh xảo diệu hơn kết hợp hoàn mỹ ám lực thứ ba, đó mới là ám lực thứ tư bách chiến bách thắng.

"Tới đi". Diệp Thu hét lên một tiếng. Lần này hắn định đứng nguyên vị trí chờ Chiến Thần tấn công.

Người trong nghề vừa nhìn là biết, Diệp Thu chỉ là một thủ thế, một vẻ mặt, Chiến Thần liền nhìn ra được khí thế của hắn không giống lúc trước, liềm liếm môi khô khốc, Chiến Thần hét lớn một tiếng. Tử quang trong đôi mắt lại lóe lên, Chiến Thần lại xông về phía Diệp Thu.

Bất động như sông, động như mãnh hổ. Ánh kim tuyến màu vàng phiêu tán trong không khí của áo gió bị gió thổi rung động vù vù.

Gần rồi, gần hơn.

Chiến Thần nắm chặt nắm đấm, nắm đấm vượt qua, giơ lên như một búa tạ ngàn quân.

Không ít người đều căng thẳng, tim đều nhảy tới cổ họng rồi.

Nếu như quyền này đánh lên người, e là xương cốt toàn thân sẽ vỡ nát thôi.

Diệp Thu cũng hành động rồi.

Vẻ mặt bình tĩnh giống như không có bất cứ chuẩn bị nào, nhanh chóng chém ra một quyền.

Nắm đấm của hai người chạm vào nhau.

Chỉ một tiếng chạm Bốp.

Diệp Thu đứng tại chỗ bất động, còn cơ thể Chiến Thần lại bay ra ngoài, tiêu điểm ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chiến Thần đang tự do bay lượn trong không trung, giống như đang xem hắn rốt cuộc có thể bay bao xa.

Loảng xoảng!

Cuối cùng Chiến Thẫn cũng rơi xuống, cơ thể to lớn như đá đập bể mặt đất vang lên tiếng ông ông.

"Trời, sư phụ vẫn là người chứ?" Diệp Hổ há lớn miệng, gần như có thể cùng lúc nhét vào hai quả trứng gà.

Tiểu Bạch đứng cạnh hắn, sát khí hiện lên trong mắt, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn lướt hắn một cái mà không nói gì.

"Hì hì, đừng tức giận, tôi chỉ nói thế mà thôi. Tôi sùng bái sư phụ nhất mà".

Diệp Hổ cười trừ hì hì với Tiểu Bạch. Hắn không phải tên ngốc, vừa nãy, người đàn ông thanh tú trước mặt này nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng như dao, hắn có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt trong đó.

"Đội trưởng quá mạnh, quá mạnh. Chênh lệch càng lúc càng lớn rồi" Trướng Thiên Quân lẩm bẩm tự nói với mình.

"Đúng là biến thái, người nặng như vậy mà bị một quyền của hắn đánh bay".

"Cuối cùng tôi đã phát hiên ra vẻ nhân từ của đội trưởng, thì ra trước đây khi đội trưởng đấu cùng chúng ta chưa thể hiện ra thực lực thật sự" Phong Cẩu liếm miệng, vẻ mặt hạ tiện nói.

Người của tiểu đội Tử La Lan đều đồng cảm như vậy.

Nếu lúc trước khi bọn họ khiêu chiến với Diệp Thu, hắn cũng giống như hôm nay, một quyền đánh bay ra, mặt mũi họ không phải càng khó coi hơn sao?

Thắng rồi?

Diệp Thu cúi đầu nhìn tay mình.

"Đó là đương nhiên" Diệp Thu tự nói với mình như vậy, từ sau khi lĩnh ngộ ám lực thứ tư, hắn vẫn không gặp được địch thủ nào thật sự cả.

Nhưng tại sao người của Numberone lại có biểu hiện như vậy?

Lẽ nào mình lại đánh bại giáo quan của họ khiến họ vô vùng tức giận?

'"Diệp Thu, cẩn thận" Ngân Nhãn hô.

Lãnh chúa trừng mắt nhìn Ngân Nhãn nhưng không nói gì.

'"Cẩn thận, mình đã thắng rồi, sao phải cẩn thận?" Diệp Thu có chút khó hiểu.

Chiến Thần động đậy rồi.

Ngẩng đầu mỉm cười với Diệp Thu.

Thấy khuôn mặt tươi cười đó, Diệp Thu không khỏi trong lòng ớn lạnh.

Vì mắt hắn đều là màu tím.

Không, là cả hốc mắt hắn đều là màu tím.

"Hắn cũng là người dị năng?" Diệp Thu thầm nghĩ.

Không tham ra đại hội di năng lần trước, vậy thì chứng minh hắn chắc chắn không phải là người Thiên Giới.

Thẩm thấu của Numberone đúng là cái gì cũng nhúng tay vào, ngay cả người dị năng cũng bị họ kéo về làm giáo quan. Thật khiến người không thể không đề phòng cẩn thận "Trận đấu vẫn chưa kết thúc". Chiến Thân nói, ngữ khí hòa nhã giồng như đang nói chuyện bình thường với bạn bè.

Nhưng Diệp Thu lại cảm thấy nguy hiểm.

Chính như Chiểu Thần vừa nói, những cao thủ đẳng cấp như bọn họ bình thường rất ít khi ... quan tâm tới những người khác. Nhưng khi đối thủ thật sự xuất hiện trước mặt họ, họ có thể nhạy cảm hơn, hơn nữa, cảm giác an toàn luôn lởn vởn quanh người cũng biến mất, vì dối phó với những người thực lực không bằng họ, bọn ho đều có thể dễ dàng giành chiến thắng. Nhưng có những người lại khiến mình không có lòng tin như vậy cùng dẫn tới cảm giác an toàn biến mất.

Mắt tím? Người của gia tộc Hải Mặc Pháp?

"Như vậy thật đúng là tuyệt, vừa may mình cũng am hiểu cái này" Diệp Thu cười thầm.

Chiến Thần hành động rồi.

Lặng yên không một tiếng động, hai chân giẫm trên mặt đất cũng không vang lên tiếng loảng xoảng nữa.

Vù!

Một hòn đá lồi lên trên mặt đất đột nhiên nhảy lên trên không, giống như có mắt bay về phía Diệp Thu, mà phía sau hòn đá chính là Chiến Thần sát khí đằng đằng.

Dời vật trong không, lực tinh thần đạt tới trung cấp hoặc cao cấp mới có thể luyện ra kiểu dị năng này.

Diệp Thu quyết định tương kế tựu kế cho đối phương bất ngờ.

Từ bề ngoài Diệp Thu giống như bị hòn đá đột nhiên bay trong không đó làm cho kinh ngạc.

Một quyền đánh thẳng tới hòn đá, giống như muốn đánh nát hòn đá.

Nhưng khi hắn vung tay ra, hòn đá lại đột nhiên cất cao hơn một đoạn, hơn nữa nó còn có thể tăng cao nữa.

Lần này nó nhắm vào trán Diệp Thu, may mà Chiến Thần còn ra tay nể tình, không cho hòn đá nhắm vào mắt Diệp Thu.

Thắng lợi rồi, Chiến Thần thầm mừng rỡ, chỉ cần Diệp Thu đưa tay ra chặn hòn đá đánh vào trán, vậy thì không còn cách nào chặn được đòn tấn công của bản thân hắn.

Nhưng có điều bất thường xảy ra.

Hòn đá sắp đập lên đầu Diệp Thu đột nhiên chuyển hướng, với tốc độ nhanh hơn bay về phía Chiến Thần phía trước.

"A!"

Quả nhiên, Chiến Thần bị sự thực trước mắt làm cho chấn động.

Nhưng đã không còn kịp tránh né.

Bịch!

Hòn đá nện trên đầu Chiến Thần.

Hòn đá nát rồi, đầu Chiến Thần cũng vỡ, hòn đá và đầu Chiến Thần, hai bên cùng thương tổn.