31.

Quả thật Ứng Tầm đã bảo vệ hài nhi trong bụng Thích Hoa Nguyệt rất tốt.

Ngày hôm nay tỳ nữ của Hoàng Hậu đến Đông Cung mời Thích Hoa Nguyệt vào cung thưởng hoa, Ứng Tầm biết, rút kiếm chém ngay ả nô tỳ đó, còn gán cho cô ta tội danh hành thích Thái Tử Phi.

Nhưng thật ra đến mặt Thái Tử Phi ra sao cô ta còn chưa được diện kiến.

Không biết thế nào trong lòng ta bỗng chua xót, Ứng Tầm đến tìm ta, ta cứ viện cớ tinh thần không tốt không muốn gặp, chỉ cúi sầm mặt lắng nghe bên tai hết lần này đến lần khác: “Nhĩ Yên, nhanh thôi nàng sẽ lập tức khoẻ lại mà.”

32.

Ngày chiếc lá khô đầu tiên rơi xuống bậc thềm trong Đông Cung cũng là lúc ngày vui của Ứng Tầm đã đến.

Thừa Tướng bị lật đổ.

Nghe nói bởi vì ông ta xử lý quốc sự không thuận lợi, Hoàng Thượng đã ban chỉ để Lục Bộ tước hết quyền hành. Lục Bộ trước nay bất mãn với Thừa Tướng chuyên quyền triều đình đã lâu, thời cơ chín mùi bọn họ xông vào như chó đòi dòm mồi, vội vã nuốt trọn thế lực trong triều.

Thừa Tướng của hiện tại, ngoại trừ cái danh Ngự Quốc Đại Thần do Tiên Đế khâm điểm thì xét về thực lực bây giờ e là thần tử quyền lực nhất trong triều cũng chỉ còn là hư danh.

Cây đổ ắt tổ tan, tất cả các đại thần có giao tình với Thừa Tướng lúc trước đều bị cắt chức hoặc trực tiếp giao cho Lục Bộ. Còn nữ nhi duy nhất của ông ta trong hậu cung nghe nói đã quỳ trước Dưỡng Tâm điện suốt ba giờ, Hoàng Thượng cũng không chịu gặp, chỉ sai thái giám truyền lại bốn chữ: “Phẩm hạnh bất đoan.”

(Ý chỉ phẩm hạnh không đoan chính)

“Thừa Tướng đã đổ, phế hậu chỉ còn là vấn đề thời gian.” Lúc Thích Hoa Nguyệt nói với ta những lời này, trên tay còn đang cầm đ ĩa đào mà ăn, dưới cằm còn nhiễu xuống chút nước ngọt lịm từ quả đào, nàng ta cười vui vẻ muốn ta lau cho.

Đúng lúc ta định lấy khăn tay ra lau cho nàng ta thì tiếng Ứng Tầm bỗng từ xa vang lại, nghe như đang bàn bạc với kẻ nào đó, tay ta bất giác ngập ngừng.

“Bây giờ tất cả Thái Tử đã bố trí xong, chàng nói sẽ báo thù cho tỷ.” Thích Hoa Nguyệt lau cho ta một quả đào lớn khoé mắt có hơi ửng đỏ, “Ta biết Thái Tử trước nay chưa từng đặt vào trong mắt những chuyện tranh đấu tiền triều, nhưng chàng đã vì tỷ, việc gì cũng dám làm.”

“Tỷ tỷ à, đừng khổ sở nữa.” Nàng ta sờ vào đầu ta, mỉm cười nói: “Chàng ấy là người rất yêu tỷ.”

33.

Lời nói của Thích Hoa Nguyệt tác động đến ta rất lớn, ta một mình ngồi rất lâu dưới tán cây hoa đào mà ta cùng với Ứng Tầm cùng trồng. Ta nhớ đến Ứng Tầm những năm về trước, cũng nghĩ đến Ứng Tầm của hiện tại.

Sau này Vãn Giang đã dẫn ta đi gặp một người.

Người đó chính là……cha của ta.

Đã trôi qua ngần ấy năm ta chưa từng gặp lại ông ấy, nhưng chỉ cần qua một ánh nhìn thì ta đã nhận ra.

Ông ấy trong hồi ức của ta bây giờ đã già đi không ít, tóc mai toàn bộ bạc trắng, trên người vẫn mặc bộ y phúc cũ kĩ, trên cổ tay vẫn còn mang vòng đan bằng chỉ đỏ mà mẹ đã đan cho ông ấy. Thời gian đã nhuốm thẫm màu lên nó, không còn nét rực rỡ như ban đầu, không còn tươi tắn như trong hồi ức của ta nữa.

Lúc ông ấy gặp mặt ta, đứng lặng người một lúc, đôi mắt như tro tàn bỗng thắp sáng rực rỡ, ông ấy sững sờ nhìn ta một hồi lâu, đôi môi mấp máy gọi tên lúc nhỏ của ta: “A Uyển…”

Hồi ức xé tan linh hồn, trong lúc mơ hồ ta bỗng nhớ lại những năm tháng thời thơ ấu. Ta đã gặp được cha mình, được gặp lại dáng vẻ của ông lúc mua kẹo ngọt dỗ dành ta và cũng được gặp lại ông đôi mắt ửng đỏ đút thuốc cho ta cạnh giường. Hơn nữa ta còn được gặp lại người đã bán ta vào phường nhạc không bao giờ ngoảnh đầu.

Lúc mẹ ta mất, ta chỉ mới sáu tuổi, ta nhớ ngày hôm đó trời âm u. Cha ta ôm lấy ta vào lòng cũng chính là giọng nói run rẫy ấy đã nói với ta: “A Uyển, mẹ con đã mất, nhưng cha lúc nào cũng sẽ mãi ở bên cạnh con.”

Nhưng cha ta đã thất hứa.

Ta không biết tại sao ông ấy lại đem ta bán vào phường nhạc, ta cũng không biết tại sao ông ấy yêu thương ta đến vậy mà trong lúc ta khóc đau đớn xé lòng lại tiếc rẻ bố thí cho ta một ánh mắt.

Nhưng thời gian dịu dàng hơn tất cả, thời niên thiếu chịu đựng nỗi đau trằn trọc mỗi đêm, đến bây giờ nhắc lại dĩ vãng đã qua cũng chỉ trở thành một câu chuyện nhạt nhẽo khiến người ta cười lạnh nhạt.

34.

Dường như cha chỉ đến thăm ta, ông ấy gọi tên thời thơ ấu của ta một lần nữa, ta không trả lời. Sau đó ông ấy thở dài không dám nhìn ta, ông cúi sầm mặt dụi dụi ngón tay tựa như một đứa trẻ vừa mới phạm sai.

Một hồi lâu sau ông ấy cong môi lên miễn cưỡng mỉm cười, đôi mắt hơi rủ xuống tỏ ý muốn lấy lòng. Ông cẩn thận lấy một cây kẹo đường hình nhân được bọc giấy từ trong lòng ra đưa cho ta, nhỏ tiếng nói: “A Uyển, cha nhớ con thích ăn nhất là đồ ngọt…”

Y phục xốc xếch, tóc tai bù xù, dáng vẻ ông như kẻ thất thần. Tuy nhiên tờ giấy gói kẹo trong lòng ông ấy lại vô cùng sạch sẽ. Ta bóc lớp giấy ra, bên trong là một cây kẹo hình nhân được đặt chỉnh tề trong bao giấy, dưới ánh mặt trời còn phản phất ánh sáng vàng kim.

“Khổ thay cho A Uyển của ta, con nên ăn nhiều đồ ngọt một chút.”

Dứt lời ông ấy liền rời đi, trước khi đi còn ngoảnh đầu lại nhìn ta mà lòng nặng trĩu.

Ta nhớ lại khung cảnh tại phường nhạc ngày hôm ấy, cha ta khóc đến nỗi vai run cả, nhưng đến cuối cùng ông vẫn không chịu ngoảnh đầu lại nhìn ta.

Liệu có phải ông ấy sợ rằng nếu nhìn ta thì sẽ không nỡ?

Cha của ta, ông ấy ắt có khổ tâm.

35.

Cây kẹo đường hình nhân ngày hôm đó có chút đắng, Vãn Giang nói đó là vị của nước mắt.

Lúc đó ta không ngờ ngày hôm đó chính là lần gặp mặt cuối cùng với ông ấy, nếu như ta biết trước thì lúc ông ấy gọi ta “A Uyển”, ta nhất định sẽ trả lời ông ấy.

Đáng ra ta không nên để ông ấy trong lòng tràn đầy tiếc nuối mà rời đi.

Nửa tháng trôi qua, tin tức Hoàng Hậu phạm tội bị giam lỏng truyền đến Đông Cung, lúc việc này đến tai đúng lúc ta đang cùng Thích Hoa Nguyệt dùng cây búa nhỏ đập hạch đào, nàng ta không biết dùng lực cho nên lúc nào cũng suýt chút đã đập vỡ cả hạt.

Nàng mang thai nhưng vẫn còn giữ tính cách trẻ con, đập mấy phát thôi mà hư liền mấy hạt nàng ta liền om sòm đòi ta dạy cho nàng ta cách đập vỏ, còn bĩu môi bảo tại mấy hạt đó đều hư sẵn.

Ta cười muốn rơi cả nước mắt, nhẹ nhàng véo mặt nàng ta, nói: “Phải, phải, phải. Mấy hạt đó đều hư hết rồi.”

Nàng ta cười vui vẻ ăn sạch mấy hạt ta bóc ra cho nàng, sờ vào chiếc bụng vừa to vừa tròn của bản thân, nói: “Ca ca của ta sắp phải ra ngoài biên cương, huynh ấy nói muốn gặp mặt tỷ.”

Ta có hơi khó hiểu, giữa ta và Thích Hoa Lê chẳng phải chỉ có duyên gặp mặt một lần thôi sao, cớ sao hắn đòi gặp ta?

Vấn đề này kéo dãi mãi cho đến khi ta gặp trực tiếp Thích Hoa Lê vào ngày trước khi hắn xuất phát vẫn không thể hiểu nổi. Tuy nhiên khi vừa gặp hắn đã hỏi ta khiến cho mọi câu hỏi trong đầu ta tựa như mây mù tan biến.

Ta còn nhớ hắn cưỡi trên một con ngựa lớn, dáng vấp hiên ngang oai hùng. Hùng hổ khí thế, nói: “Nhĩ Yên cô nương, trước khi Vân Nha mất nàng ấy có dặn dò gì không?”

Ta sững người nhìn hắn, hắn nói tiếp: “Vân Nha chính là… tỷ tỷ của cô nương.”

Hoá ra chàng thiếu niên trong lòng tỷ tỷ chính là hắn.

36.

Chàng thiếu niên mà tỷ tỷ nói thích là chàng thiếu niên tốt nhất trong kinh thành, bây giờ ngẫm lại, trong tất cả những nam tử trong kinh người duy nhất có được lời khen của tỷ tỷ chỉ có thể là Thích Hoa Lê.

Tuy nhiên lúc hắn và tỷ tỷ ước định chung thân, hắn vẫn chưa là một tướng quân danh tiếng lẫy lừng thiên hạ, hắn chỉ là cháu trai của Hình Bộ Thượng Thư, đích tử của Phiêu Kị Đại Tướng Quân.

Tâm tính kiêu ngạo, từ lúc sinh ra chưa bao giờ chịu sống dưới gối thanh danh của phụ thân và tổ phụ hắn.

Vì thế hắn quyết định tòng quân tự mình lập chiến công và từ đó cũng lập ra ước định năm năm cùng với tỷ tỷ.

“Ta từng lập lời thề, ta phải vinh quang rước nàng ấy về phủ trong hàng vạn lời chúc phúc của dân chúng trong thành.” Hắn nhìn ta mà khoé mắt ửng đỏ, giọng buồn bã, “Ta phải nói với tất cả người trong thiên hạ, nàng là Vân Nha, là thê tử của Thích Hoa Lê ta.”

Đáng tiếc thay tỷ tỷ ta không đợi được chàng thiếu niên trong lòng mặc chiến giáp vinh quang trở về rước tỷ về nhà.

Đều là lỗi của ta.

Ta có lỗi với tỷ tỷ.

37.

Trước lúc Thích Hoa Lê đi, hắn đã nói: “Nhĩ Yên cô nương, cô nương rất giống với Vân Nha, đều là người hết mực dịu dàng. Muội muội của ta phải trông cậy vào cô nương.”

Lời hắn nói tựa lời uỷ thác, giống như một đi không trở lại.

Hắn không chịu để ta nói cho Thích Hoa Nguyệt biết chuyện hôm nay, sợ nàng nảy sinh đau buồn, làm hại thân thể.

Tuy nhiên Thích Hoa Nguyệt lại biết hết tất cả, lúc ta đi tìm nàng thì khoé mắt nàng đã ửng đỏ, nhìn ta gắng gượng nở nụ cười, nói: “Nhĩ Yên tỷ, tỷ đập giúp ta hạch đào đi. Mãi mà ta không biết dùng lực…”

Ta vội vàng bước đến nắm chặt tay nàng, vuốt lên tóc nàng mà nói: “Hoa Nguyệt, không sao đâu. Có ta ở đây, ta sẽ mãi bên cạnh cô.”

Hoa Nguyệt của ta à. Cô phải sống thật tốt.

Cô phải sống cho thật tốt.

38.

Thích Hoa Lê đã đến biên cương được ba tháng, Hoàng Thượng phế hậu lập Lương Quý Phi làm Tân Hậu. Bên này vừa mới hạ chỉ phế hậu, bên kia liền xếp ngày thi hành đại điển sắc phong tân hậu, tất cả nhanh chóng gọn gàng như được sắp xếp từ trước.

Lý do phế hậu cũng chỉ qua loa lấy lệ, chỉ nói rằng Hoàng Hậu hành thích Hoàng Đế, đến cả cách thức hành thích cũng không công bố.

Lúc đấy Thích Hoa Nguyệt cũng sắp lâm bồn, hai chân sưng tấy lên không thể đi đứng bình thường. Bởi vì cái bầu nặng nề nên nàng ta cũng lười ngồi dậy, chỉ nằm trên giường đợi đến lúc ta bảo xoay người để bóp chân, nàng ta mới chịu xoay người.

Ta nghe thấy tin tức phế hậu trong lòng không vui cũng không buồn, trong những ngày tháng ta ở bên cạnh Hoa Nguyệt, hận thù trong ta dành cho ả nữ nhân đó cũng vơi đi không ít. Thậm chí ta còn có chút buồn thay cho bà ta.

Nếu như ta không gặp được Hoa Nguyệt thì trải qua dày vò những đêm lạnh lẽo bất tận trong thâm cung có lẽ ta cũng sẽ trở thành bộ dạng như thế.

Thích Hoa Nguyệt không giống ta, nàng ta nghe thấy tin tức này thì lền kích động đá vào giường, tiếc không thể bước vào hậu cung đạp cho Hoàng Hậu một cú.

Ta cười vui vẻ vuốt tóc nàng nói: “Hài nhi cô nghe thấy đấy, đừng có dạy hư nó.”

“Nhĩ Yên, đây không chỉ là hài nhi của ta.” Nàng bỗng kéo lấy tay ta, nghiêm túc nhìn vào ta, “Nó cũng là hài nhi của tỷ. Sang năm mới nó sẽ đi đến đòi tiền mừng tết của tỷ, còn sẽ cất giọng thân thương mà nói rằng đạ tạ mẫu thân.”

Ta nghe thấy những lời này bỗng nhắm nghiền mắt, dường như thật sự nhìn thấy một đứa bé bụ bẫm đang vụng về học theo người lớn chắp tay hành lễ trước mặt ta, nó còn gọi ta một tiếng “mẫu thân”. Ta không cầm được niềm vui trong lòng, môi cong lên đáp lại lời nàng ta: “Được.”

39.

Sang năm mới Thích Hoa Nguyệt lâm bồn, ta đứng bên ngoài đợi cùng Ứng Tầm.

Ta nghe nói sinh con là việc vô cùng nguy hiểm, trong lòng khó tránh lo sợ, đứng trước cửa không ngừng đi qua đi lại.

Ứng Tầm biết ta lo lắng, dùng bàn tay căng thẳng đến lạnh toát nắm lấy tay ta, chậm rãi nói: “Nhĩ Yên, đừng sợ. Hoa Nguyệt là người có phúc, nàng ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Chàng giữ ta trong lòng, ta nghe thấy bên tai vang lên tiếng tim đập thình thịch phát ra từ lồ ng ngực, ta bỗng yên tâm đi không ít.

Phật tổ sẽ bảo vệ mẹ con họ mẫu tử bình an.

Ứng Tầm nhận lấy hài nhi từ bà mụ, chàng ấy còn nói với ta sao đứa trẻ này mặt mày lại nhăn nhúm như vậy chứ. Ta đứng nhìn đứa trẻ đang co rút trong lòng chàng lại thành nắm khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy mềm lòng.

“Đứa trẻ này rất có phúc tướng.”

Ứng Tầm cười với ta rồi nói thêm vài câu, một lúc sau bà mụ đi ra nói có thể vào phòng được rồi, nguyên cái thân thô kệch của chàng ấy cứ thế mà chui thẳng vào phòng, ta đứng từ ngoài cửa mà đã nghe thấy tiếng cười vang vọng của chàng.

“Hoa Nguyệt, nhìn xem, đây là hài nhi của chúng ta.”

Tuyết năm nay rơi thật nhiều, ta nhìn thấy hoa tuyết phủ đầy một trời trắng xoá như muốn gửi lời chúc phúc đến đứa trẻ này.

Vãn Giang cầm dù che tuyết cho ta, dụi hai mắt, nói: “Thái Tử Phi nương nương quả thật là một người có phúc.”

Ta nhìn vào bầu trời phủ trắng tuyết, thở ra một làn hơi khói, đáp: “Đúng vậy. Thật tốt quá.”

40.

Ứng Tầm đặt tên cho đứa trẻ này là Thuỵ, ý chỉ điềm lành. Thích Hoa Nguyệt giận lây ta suốt mấy ngày cũng bởi vì cái tên Ứng Thuỵ quá đỗi tầm thường, nhưng làm sao cũng không khuyên được Ứng Tầm, chỉ đành nói với ta.

Ngày thứ hai Ứng Thuỵ ra đời Hoàng Thượng giá đáo Đông Cung còn đích thân tặng lễ vật cho Thích Hoa Nguyệt và cháu trai của ngài ấy.

Hoàng Thượng rất thích đứa trẻ này, trên tay bế mà mắt cười vui vẻ, nói thẳng thừng với Ứng Tầm: “Đứa trẻ này giống con lúc nhỏ y như đúc.”

Ứng Tầm nghe những lời này trong lòng bỗng cảm thấy uất ức, kéo vạt áo ta lại nói: “Ta lúc nhỏ nào có nhăn nhúm như vậy đâu chứ?”

Ta dịu dàng vuốt nhẹ hàng chân mày của chàng ấy, cười vui vẻ nói: “Tiểu điện hạ sau này sẽ anh tuấn như điện hạ thôi mà.”

Chàng giữ lấy tay ta mỉm cười, nói: “Nhĩ Yên, nàng là người hết mực dịu dàng, nàng cũng phải là một người có phúc.”

41.

Đông Cung cuối cùng có một đứa trẻ, hơn nữa còn là cốt nhục của Thích Hoa Nguyệt, vì thế ai cũng lấy làm vui mừng, mỗi ngày mọi người đều xếp hàng để nhìn đứa bé mặc tã này ngủ ngon giấc, hàng ngày chủ đề nói chuyện của bọn phục dịch trong cung đều bàn luận đứa trẻ này.

Tiệc trăm ngày* Thích Hoa Lê gửi quà tới, là một con chim sinh sống nơi biên cương, cả người một màu trắng tinh, còn có một đôi mắt đỏ như hồng thạch bảo. Nó được đặt trong một chiếc lồ ng vàng điêu khắc hoạ tiết tinh xảo, ngã đầu sang một bên lộ vẻ nhút nhác.

*Tiệc trăm ngày: Cúng mụ 100 ngày cho bé (hay còn gọi là cúng 3 tháng 10 ngày) là một dịp vô cùng quan trọng đối với cuộc đời của mỗi đứa trẻ.

Thích Hoa Nguyệt nhìn thấy món quà này không khóc, chỉ lặng thinh kéo lấy tay ta, nói: “Nhĩ Yên, tỷ xem con chim này, có giống chúng ta không?”

Giống.

Chúng ta chính là bị giam trong chính chiếc lồ ng của Ứng Tầm mà chàng đã gọi nó là tình yêu. Hai chú chim mất đi tự do.

42.

Trải qua tiệc trăm ngày không bao lâu thì tin tức tử nạn của hai vị vương gia Thất Vương và Thập Vương năm ngoái được điều đi trị loạn đảng phía nam truyền đến kinh thành. Nghe nói hai người bọn họ bị loạn đảng tập kích, đến cuối cùng cùng bọn chúng đồng quy vy tận.

Ứng Tầm nghe tin đau buồn khôn xiết, vội vàng phái thân tín đi tìm lại thi thể của hai vị vương gia, mong bọn họ được trở về nhà.

Ngày thi thể bọn họ về tới kinh thành thì tin tốt Thích Hoa Lê đẩy lùi bộ tộc Man Di về mười ba dặm đồng loạt truyền tới.

Hơn một năm phân tranh, đến giây phút này có thể xem như được yên ổn.

Đúng lúc dân chúng đang hoà mình trong niềm vui thì Hoàng Thượng bỗng lâm bệnh, Ứng Tầm và thích Hoa Nguyệt bị triệu ngay vào cung trong đêm.

Bởi vì ta không đủ tư cách, đành ở lại Đông Cung đợi họ trở về.

Lúc này ngày xuân sắp đến, ta vừa ru Thuỵ Nhi ngủ xong, chuẩn bị cùng Vãn Giang trở về tẩm điện.

Đêm xuân lạnh lẽo, một cơn gió lạnh thổi qua ta không chịu được mà rùng mình.

“Nương nương, dường như trời sắp trở mùa rồi.”

Ta nhìn ra phía xa xăm, nơi mây đen che khuất bóng trăng tà, thở dài.

“Đúng vậy, trời sắp trở biến rồi.”

43.

Dự cảm của ta và Vãn Giang quả nhiên trở thành sự thật, trời còn chưa sáng Hoàng Đế đã băng hà, để lại di chiếu lập Thái Tử Ứng Tầm làm Tân Đế.

Sau ba ngày Ứng Tầm đăng cơ, chàng ấy dắt tay Thích Hoa Nguyệt bước lên vũ đài, ta đứng bên dưới, kéo tay Vãn Giang nói: “Ngươi nhìn xem, bọn ho xứng đôi thế đấy.”

Vãn Giang chỉ nhìn rồi lặng lẽ lau đi nước mắt.

Sau này Ứng Tầm phong ta làm quý phi, lấy phong hiệu Minh.

Ta được ban cho cung Xuyết Tịch gần với tẩm điện của chàng ấy nhất, bình thường sau khi bãi triều chàng sẽ liền đến thăm ta. Ta cũng không biết tại sao lúc nào chàng ấy nhìn ta ánh mắt cũng chứa đầy sự thương xót, tựa như ta là kẻ mệnh bạc.

Ứng Tầm à Ứng Tầm. Chàng đang nghĩ gì vậy?

44.

Gần đây ta hay cảm thấy mệt mỏi, lúc trước chỉ là ham ngủ trưa một chút thôi, đến bây giờ đã phát triển thành ngủ một mạch đến chiều tà.

Trong cung này quả là dễ khiến người ta lười biếng.

Ngược lại Thích Hoa Nguyệt lại vô cùng bận rộn, thân là Hoàng Hậu lại vừa mới có con, gần đây lại bận đến nỗi cả đêm không thể chợp mắt.

Ta nhìn thấy sắc mặt mỗi lúc gầy gò của nàng ta có chút đau lòng, mỗi lần nhìn thấy đều kéo tay nàng ta lại mà nói: “Hoa Nguyệt, nhớ phải bảo trọng thân thể.”

Nàng ta vẫn cười với ta như thế: “Nhĩ Yên, tỷ như một bà lão rồi, lời này tỷ vừa nói với ta một lần rồi mà.”

Vậy sao?

Ta từng nói sao?

Ta không nhớ nữa.

“Nhĩ yên!”

45.

Lúc ta tỉnh dậy trời cũng đã khuya, trong điện vẫn còn thắp đèn, ta đang nằm trên chiếc giường khảm một viên dạ minh châu sáng lấp lánh.

Nhưng ta lại không nhìn rõ ánh sáng của nó, chỉ cảm thấy lúc gần lúc xa, khiến ta cảm thấy không kiềm được mà giương tay ra ước lượng khoảng cách.

Động tác của ta kinh động đến Ứng Tầm đang say giấc bên cạnh ta, ta nghe chàng ấy gọi tên ta: “Nhĩ Yên!”

“Ứng Tầm…” Ta gọi chàng, giọng khàn đặc, “Thiếp sắp ch.ết rồi sao…”

Ta cảm nhận được ta không còn sống được bao lâu.

Bỗng nhiên chàng ấy ôm ta vào lòng, nói bên tai ta không ngừng: “Ta có lỗi với nàng.”

Nước mắt của chàng rơi xuống cổ ta, nó còn lấp lánh hơn cả dạ minh châu.

Người đừng khóc, điện hạ.

46.

Đêm nay kì thực rất dài, Ứng Tầm đem mọi chuyện kể hết cho ta.

Trước ngày ta tỉnh lại, Thích Hoa Lê thắng trận trở về, mười vạn kị binh bao vây kinh thành chật như nêm cối.

Hắn ta làm ra vẻ ngang ngược lộng hành bởi vì đang chuẩn bị dâng lên thỉnh cầu.

Việc đầu tiên chính là muốn Ứng Tầm giao ra viên thuốc giải trị bách độc cho Thích Hoa Nguyệt, việc tiếp theo là giao ra tên nội gián Bắc Địch đã hạ độc Hoa Nguyệt.

“Năm xưa Hoa Nguyệt trúng độc, phụ hoàng tuyệt đã không mang thuốc giải trong quốc khố ra đưa cho Thích Hoa Lê, mà nói rằng bên trong quốc khố của Bắc Địch có thứ hắn cần. Bởi vì tấm lòng yêu thương muội muội nhất định hắn thân chinh phương bắc khải hoàn trở về, sau đó phụ hoàng dự định sẽ nói cho hắn biết toàn bộ sự thật.”

Hoá ra độc năm xưa Hoa Nguyệt trúng cần đến hai viên thuốc giải, cô ta mới uống một viên độc chỉ tạm thời khắc chế mười năm, sau mười năm cần phải uống một viên nữa.

Người trong thiên hạ đều biết, thuốc giải bách độc chỉ có hai viên, một ở Bắc Địch, một ở Đại Nguỵ.

Tiên đế năm xưa muốn Thích gia chống lưng cho ngôi vị Thái Tử của Ứng Tầm, đợi đến lúc chàng ấy đăng cơ mới đem viên thuốc giải giao cho họ.

Thích Hoa Nguyệt trúng độc lúc mới tám tuổi, nàng ta đã dùng thuốc một lần, bây giờ đã mười bảy tuổi, chỉ còn lại thời hạn một năm..

Nếu như không có thuốc, nàng ta nhất định sẽ ch.ết.

Nghĩ đến đây ta liền cảm thấy nóng ruột, không kiềm được cảm xúc mà níu lấy vạt áo của Ứng Tầm: “Thuốc giải đâu rồi? Sao bệ hạ không đưa cho muội ấy…”

Chàng ấy nhìn ta, ánh mắt toát ra vẻ thương xót, chỉ thấy nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Chàng ấy khản giọng, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Nhĩ Yên, nếu giao thuốc giải ra, vậy nàng phải làm sao?”

Ta cũng bị trúng độc sao?

Lúc nào chứ?

Chàng ấy nhẹ nhàng vuốt tóc ta, đặt lên trán ta một nụ hôn.

“Độc này không có thuốc giải. Khuyết điểm của nó chính là có vị đắng.”

Không biết tại sao, ta bỗng nhớ lại cây kẹo hình nhân mà cha tặng cho ta ngày hôm đó.

Cây kẹo đó cũng vị rất đắng.

47.

“Vậy nội gián Bắc Địch, có liên quan gì đến thần thiếp?” Ta không nhịn được nữa mà chất vấn Ứng Tầm, qua một hồi lâu sự kì vọng tràn ngập trong lòng ta dần dần vỡ vụn ra từng chút một.

Chàng nhìn ta im lặng không nói gì, sau đó lại trả lời ta một đáp án vô cùng cụ thể.

“Là…cha của nàng.”

Đầu ta như muốn nổ tung, ta nhớ đến gương mặt cha nhìn ta ngày hôm đó, nhớ đến ông ấy đã cho ta một cây kẹo hình nhân bọc giấy và cũng nhớ đến lời ông ấy từng nói: “Khổ thay cho A Uyển của ta, con nên ăn nhiều đồ ngọt một chút.”

Hoá ra ông ấy lừa ta!

Hoá ra cha của ta tặng cho ta kẹo không phải vì thương ta mà là muốn hại ta!

Nước mắt rơi xuống thành dòng, ta ôm lấy Ứng Tầm khóc nấc không thành tiếng. Ta chỉ cảm giác như được quay trở về lúc nhỏ một lần nữa, bà chủ phường nhạc nắm chặt lấy tay ta không buông không cho ta đi tìm cha mình, còn cha của ta trước sau cũng không hề ngoảnh đầu lại nhìn ta lấy một lần.

Bà ta nói: “Tiểu nha đầu, cha ngươi không cần ngươi nữa.”

Lúc đó ta còn không tin, sao cha ta lại có thể không thương con gái mình?

Bây giờ hoá ra chuyện ấy lại có thật.

48.

Mặt trăng vẫn treo bên ngoài, cuộc nói chuyện giữa ta và Ứng Tầm cũng đi đến hồi kết, trả lại sự yên tĩnh bất tận cho màn đêm.

Không biết đã qua bao lâu, chàng ấy khẽ gọi ta: “Nhĩ Yên…”

Ta không đáp lời chàng ấy, nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài cửa sổ, như đang vang vọng xuống đáy lòng.

Bên ngoài hiên mưa rơi không ngớt, bên trong khung cửa hoa oằn trĩu buông mình, chàng tựa nép bên tai ta nói rằng: “Nhĩ Yên, nàng có thể vì ta … múa thêm một điệu cuối cùng nữa được không?”

Chàng ấy muốn vứt bỏ ta?

Nỗi buồn trèo lên từ sâu tận đáy lòng, trèo vào trong ánh mắt, hoá thành hai hàng lệ, rơi vào lòng bàn tay của chàng.

Ta mượn ánh sáng của ngọn đèn muốn nhìn rõ vào gương mặt chàng hơn, ta muốn mang dáng vẻ của người nam nhân khiến ta động lòng ngay từ lần đầu gặp gỡ khắc sâu vào tim. Sau một lúc lâu ta nghẹn ngào cất tiếng: “Bệ hạ, thần thiếp mệt rồi, thần thiếp muốn nghỉ ngơi.”

Đôi mắt chàng ửng đỏ nhìn ta, chỉ một lúc sau liền nở nụ cười, đáp: “Được. Nhĩ Yên, nàng phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”

49.1.

Ngay khi mặt trời vừa lên, Ứng Tầm đã trở về Dưỡng Tâm điện, chàng ấy di chuyển rất nhẹ nhàng, như đang sợ đánh thức ta.

Ta cả đêm không ngủ, chàng ấy vừa đi ta liền gọi Vãn Giang cùng đi đến lãnh cung gặp ả nữ nhân mà cả đời này ta cũng không muốn gặp lại – Phế Hậu của Tiên Đế Sở Nga Linh.

Bà ta không điên loạn như ta tưởng tượng, ngược lại còn nhìn ta có chút cẩn trọng. Bà ta mặc một bộ y phục màu tím được dệt bằng sợi cây gai dầu, tóc tuỳ tiện xoắn lên, men theo bên tai còn giữ lại nếp tóc theo đường lối, nhìn vào vẫn còn chút nhẹ nhàng, nữ tính.

“Cô đến rồi à.”

Bà ta đứng dậy rót trà cho ta, tìm một hồi lâu mới phát hiện trong lãnh cung không có chung trà, chỉ có vài cái chén vỡ, bà ta xoay người nhìn ta như kẻ khốn cùng, lúng ta lúng túng một lúc cũng không nói lời nào.

Ta nhìn vào bộ dạng của bà ta hiện tại không kiềm được mà mở lời giải vây: “Không sao, ta không thích uống trà.”

“Đa tạ.” Bà ta đặt chén vỡ xuống bàn ngồi trước mặt ta, ta còn chưa hỏi thì bà ta đã liền nói: “Hài nhi của cô mất là ta có lỗi với cô, nhưng kẻ thù thật sự không phải là ta.”

Trong lòng ta thầm đoán ra được: “Là… Tiên Đế?”

“Phải,” Bà ta thở dài, “Năm xưa người không cho phép hài nhi của cô chào đời chính là Tiên Đế. Người muốn ta gi.ết hài nhi cô, thậm chí là gi.ết cả cô để chọc giận Ứng Tầm, ép nó báo thù tộc ta, phụ thân của ta…lật đổ thế lực của Thừa Tướng trong triều, sau đó liên thủ với Thích gia lập nó thành Tân Đế.”

“Tân Đế là một đứa trẻ lương thiện, là một trong chín hoàng tử thích hợp xưng vương. Nhưng khi Tiên Đế lâm trọng bệnh, người đã không đợi được ngày nó học thành tài cách làm một Hoàng Đế tốt.”

Dứt lời, ta im lặng gật đầu.

Ta nhớ đến đêm trước Ứng Tầm từng nói với ta, cha ta thật ra là ám vệ của Tiên Đế, kẻ giựt dây đằng sau cho ông ấy hạ độc tiểu thư Thích gia cũng chính là Tiên Đế.

Ông ta chơi ván cờ lớn thế này, xem tất cả mọi người như con cờ trong tay, duy chỉ Ứng Tầm là mục đích của ông ấy dựng lên ván cờ này.

Ông ấy sai người hạ độc Thích Hoa Nguyệt, có hai mục đích.

Một là để Thích Hoa Lê tiêu diệt Bắc Địch, đặt dấu chấm hết cho những năm chiến loạn liên miên vùng biên ải, phòng hậu hoạ sau khi Tân Đế đăng cơ bị giặc ngoại xâm.

Hai là cột chặt Thích Hoa Nguyệt với Ứng Tầm suốt đời vĩnh viễn.

Thuốc giải độc của Hoa Nguyệt nằm trong tay Ứng Tầm, nếu Thích gia muốn cứu nàng chỉ đành hỗ trợ cho Ứng Tầm, huống hồ rằng tiểu thư nhà họ thật sự đã động lòng với chàng, đến bây giờ đã yên ổn ngồi trên hậu vị.

Bây giờ trên triều đường Thích gia thế lực độc chiếm vững mạnh, diệt trừ dị đảng, mở đường nắm vững triều chính cho Ứng Tầm.

So với Thừa Tướng năm xưa ủng hộ Tiên đế giữ vững triều cương quả thật không giống, Thích gia của hiện tại khó có thể bì được khí thế hừng hực của Thừa Tướng.

Đứng đầu Thích gia là Thích Thượng Thư nhậm chức từ xưa, người tiếp theo chính là Phiêu Kị Đại Tướng Quân lừng danh thiên hạ được trao cho một nửa binh quyền, thiếu niên duy nhất của Thích gia được điều đánh trận biên cương.

Trên triều, chẳng bao năm nữa thôi sẽ nằm gọn trong tay Ứng Tầm.

Đây chính là món quà mà Tiên Đế dành tặng cho Tân Đế.

49.2.

“Còn cô chính là bước đi cuối cùng của Tiên Đế khép lại ván cờ này.” Tiên Hoàng Hậu nhìn, vén tóc ra sau tai, nói: “Bây giờ cả cô và Thích Hoa Nguyệt đều trúng độc, nhưng chỉ có một viên thuốc giải.”

Bà ta nhìn ta như đang nhìn thấy bản thân trong quá khứ: “Kẻ xưng vương ắt phải đoạn tình.”

“Tân Đế là một đứa trẻ có tình với cô, nếu không năm đó cô đã nằm ch.ết trong điện của ta.”

“Mạng của cô là do nó cứu về.”

50.

Ta quay trở về tẩm điện, trên đường đầu bỗng vang lên không ngớt giọng nói của Tiên Hoàng Hậu.

Ta là bước đi cuối cùng để Ứng Tầm xưng đế.

Bây giờ chỉ có một viên thuốc giải, nếu như cứu ta thì Thích gia làm sao chịu để yên, hơn nữa bây giờ Thích Hoa Lê thắng trận trở về, điều hắn muốn ta không thể không đưa.

Vậy nên Ứng Tầm đã vứt bỏ ta.

Ta chỉ cảm thấy lồ ng ngực phải chịu cơn đau như bị xé rách, hay là trên thế giới này ta vốn dĩ là người không bao giờ có quyền lựa chọn.

Ta là một người mà không có ai yêu ta cả.

“Vãn Giang, người thay ta đem những thứ này qua cho Hoàng Hậu.” Những ngày trước ta đã làm một bộ y phục, căn dặn Vãn Giang tặng cho hài nhi của Thích Hoa Nguyệt.

“Nương nương, sao người không đích thân đi?”

Ta nhìn cô ấy, vuốt một bên tóc, nói: “Ngươi đi đi, ta mệt rồi.”

Cô ấy đáp lời, vừa đi được hai bước liền quay người lại, “Nô tỳ lập tức sẽ trở về tìm nương nương.”

Ta nhìn Vãn Giang rời đi, nhìn mãi theo bóng lưng cô ấy, nhớ đến đêm hôm đó cô ấy đã khóc mà nói với ta rằng: “Nương nương có thể nương nhờ Vãn Giãn mà…”

Vãn Giang ơi,

Nếu như có kiếp sau…Nếu như còn có kiếp sau, ngươi hãy đầu thai làm chủ nhân của ta, ta làm nơi nương nhờ ngươi, được không?

Ta và ngươi không còn kiếp này, ngươi nhất định phải sống tốt.

Lửa vây tứ bề, khói đen mù mịt.

Ta bỗng nhìn thấy tỷ tỷ, tỷ ấy ôm ta vào lòng, nước mắt ta rơi xuống như mưa, “Tỷ tỷ, muội đã nhìn thấy chàng thiếu niên của tỷ, là muội có lỗi với tỷ, muội đã hại tỷ…”

Tỷ tỷ dịu dàng nở nụ cười, ghé vào sát tai ta mà thì thầm nói: “Nhĩ Yên ngoan, đừng khóc. Tỷ tỷ không trách muội đâu.”

“Tỷ tỷ, muội đau lắm…”

“Đừng sợ, tỷ tỷ thương muội mà.”

Tỷ tỷ nắm lấy tay ta, dẫn ta ra khỏi lớp khói đen, bước vào nơi đong đầy ánh sáng.

Sau khi Tân Đế đăng cơ, nữ chủ nhân điện Xuyết Tịch Minh Quý Phi qua đời, nữ tỳ Vãn Giang bi thương tự tẫn. Hoàng Hậu đau buồn, Hoàng Đế vì thế mà viết ra tập thơ “Dư Yên phú”.

Năm thứ hai sau khi Ứng Tầm đăng cơ, Hoàng Hậu Thích gia qua đời. Hoàng Đế đau lòng hai hàng lệ rơi.

(TOÀN VĂN HOÀN)