Tác giả: Kim Bính

Editor: Trà Xanh

Lộ trình hôm nay cũng thoải mái, dù sao vẫn còn hai ngày hai đêm, Lâm Ôn phân tán chương trình để ông bà cụ không cảm thấy quá mệt mỏi.

Buổi sáng đoàn người ngồi cáp treo lên núi, ngôi chùa trên núi rất nổi tiếng, hai ông bà cụ đã quyên góp rất nhiều tiền dầu mè.

Sau khi xuống núi thì du ngoạn bờ hồ, ăn bữa trưa trong phòng bếp riêng bên hồ, đầu bếp có tay nghề độc đáo, có rất nhiều người nổi tiếng tới đây dùng bữa, lịch hẹn đã kéo đến nửa năm sau.

Lâm Ôn không có khả năng hẹn trước, việc này do Chu Lễ xử lý.

Ông bà cụ Trịnh rất thưởng thức bữa ăn, sau khi ăn xong thì về khách sạn chợp mắt, tới chiều, đoàn người đến trường đại học Hà Xuyên.

Tiền thân của đại học Hà Xuyên không phải tên này, khi ông cụ Trịnh nhắc tới nó, ký ức của ông trải dài.

Bước đi trong khuôn viên xa lạ, ông cụ Trịnh xúc động: “Các cháu có cảm giác này không, đôi khi chợt nhớ tới chuyện gì, giống như nó đã ở kiếp trước.”

Trợ lý trả lời: “Dạ đúng, cháu cũng từng có cảm giác này.”

Lâm Ôn và Chu Lễ không nói gì.

Ký ức là một điều kỳ diệu, nó có thể thay đổi trạng thái tâm trí hiện tại của một người bất cứ lúc nào, Lâm Ôn hiện đang có một cuộc sống rất tốt, cô không cần phải thay đổi hiện trạng.

Ông cụ Trịnh lại nói: “Nhưng kiếp trước đã trôi qua, hoài niệm cũng vô ích, sống tốt kiếp này vẫn quan trọng hơn, tôi còn rất nhiều việc chưa hoàn thành.”

Bà cụ Trịnh nói: “Em cũng vậy, cho nên mình đừng ngăn cản em hết việc này đến việc khác.”

“Hừ, mình còn nói!”

Lãnh đạo trường ra tiếp khách, dẫn đoàn người vào sân thể dục.

Ông cụ Trịnh tuy đã cao tuổi nhưng tay chân còn nhanh nhẹn, ông nhớ những ngày oai phong trên sân bóng rổ khi còn trẻ.

Ông mặc đồ vest khi đi ra ngoài, trước khi bước vào sân thể dục, ông cởi áo vest ra, bà cụ Trịnh cầm lấy theo thói quen.

Nhiếp ảnh Vương đặt máy quay phim, nói với Chu Lễ: “Cậu hành động nhẹ nhàng chút, nếu chẳng may đụng phải sẽ bị kiện.”

“Có lý, tôi đổi với anh.” Chu Lễ nói.

“Bây giờ cậu muốn cướp chén cơm của tôi có phải đã quá muộn hay không?”

Chu Lễ mỉm cười, cởi áo vest và đi tới khán đài, trực tiếp đặt áo vest lên chân Lâm Ôn và nói: “Giúp tôi cầm.”

Nói xong anh xăn tay áo, xoay người đi vào.

Áo vest vẫn còn nhiệt độ cơ thể, chân Lâm Ôn cảm thấy ấm áp, cô cầm áo lên, gấp hướng khác, hướng mặt nóng vào trong.

Cô nhìn xung quanh, ghế ngồi bên cạnh hơi bẩn, không thể đặt áo vest ở đó.

Cô lại đặt áo vest lên chân.

Trận bóng này giống sự chuyển động chậm trong một bộ phim, mọi người đều phối hợp với tốc độ của ông cụ Trịnh.

Bà cụ Trịnh xem vô cùng thích thú, thường xuyên cổ vũ cho họ.

Chiều cao và hình dáng của những người trong sân không đồng đều, Chu Lễ có vóc dáng ưu thế và bắt mắt nhất, tựa như một một đóa hoa hồng diễm lệ trong một đống hoa màu trắng, khó có thể rời mắt khỏi anh.

Lâm Ôn cũng vậy.

Khí thế của Chu Lễ ôn hòa, cho dù lừa bóng hay ném bóng đều lịch sự giống tên của anh.

Thỉnh thoảng trao cơ hội cho người khác, thỉnh thoảng giữ cho riêng mình, động tác của anh rất tự nhiên và trôi chảy, không khiến người ta cảm thấy đột ngột hoặc rõ ràng.

Lâm Ôn khó có thể không thừa nhận, Chu Lễ đủ ưu tú, anh giống như ánh đèn sân khấu, đi đến đâu cũng chói mắt.

Không có nhiều người xem, trong số đó có hai nữ sinh đã từng thấy Chu Lễ trên TV, sau khi nhìn thấy Chu Lễ đánh bóng thì hét lên: “Chu Lễ —— Chu Lễ ——”

Âm thanh bao quanh ba chiều, như thể âm thanh ma thuật xuyên qua tai.

Bà cụ Trịnh cũng vui mừng tham gia, ở bên cạnh hét theo: “Lễ Tử cố lên!”

Lâm Ôn không có phản ứng khi nghe lần đầu, nghe xong hai lần, cô quay đầu nhìn về phía bà cụ Trịnh hỏi: “Bác có quen với Chu Lễ trước kia ạ?”

Cách gọi “Lễ Tử” quá thân mật, đối với người Hồng Kông, chỉ có người quen mới có thể gọi như vậy.

Bà cụ Trịnh nói: “Lễ Tử không nói cho cháu biết à, tôi và ông nhà quen với gia đình cậu ấy.”

Lâm Ôn sửng sốt, chân mày dần dần nhíu lại, muốn hỏi thêm gì đó, suy tư hồi lâu mới nuốt xuống vấn đề.

Trận bóng này diễn ra rất vui vẻ và hòa nhã, sau khi kết thúc Chu Lễ còn ký tặng các nữ sinh, vừa ký vừa đi tới khán đài.

Nữ sinh mạnh dạn hỏi anh có thể thêm WeChat không, Chu Lễ mỉm cười ôn hòa và nói gì đó với người ta.

Lâm Ôn chỉ nghe những gì nữ sinh nói, không nghe được Chu Lễ.

Chu Lễ đến gần, trên người đầy mồ hôi, anh nói với Lâm Ôn: “Khăn giấy.”

“Em có, em có!” Nữ sinh giành trước.

Chu Lễ rút khăn giấy lau mồ hôi, Lâm Ôn đưa áo vest cho anh, Chu Lễ không cầm, quay người đi tới nói chuyện về trận bóng với ông cụ Trịnh và mọi người.

Ông cụ Trịnh tràn đầy nhiệt huyết, nghiêm túc phân tích các chiến thuật và kỹ năng với anh.

Lâm Ôn đành phải cầm áo vest, đợi mọi người trở lại xe, cô mới thuận lợi trả lại áo.

Lâm Ôn không nói nhiều lắm suốt chặng đường, sau khi trở lại khách sạn thì về phòng, còn chưa tới giờ ăn tối, ở bên ngoài cả ngày nên có nhiều bụi bặm trên người, cô nhân tiện đi tắm.

Sấy khô tóc xong, Lâm Ôn ngồi trên giường suy nghĩ, có lẽ hôm nay xài nhiều thể lực, bụng cô dần dần cảm thấy đói.

Lâm Ôn xuống giường, đi đến bàn làm việc mở hộp mứt cà chua, lấy một miếng bỏ vào miệng.

Chua chua ngọt ngọt, ăn vài miếng sẽ ghiền.

Trước đó cô không biết đến sự tồn tại của mứt cà chua. Cà chua và ô mai, hai loại thực phẩm hoàn toàn không dính dáng lại có thể hòa hợp một cách đơn giản và hoàn hảo.

Lâm Ôn cầm hộp ngồi trở lại trên giường, ăn hết miếng này đến miếng khác lúc nào không biết.

Sau bữa tối, mọi người muốn đi đến hộp đêm, trang phục của bà cụ Trịnh vẫn không thay đổi, mặc một bộ váy trang nhã phù hợp với lứa tuổi của bà.

Lâm Ôn hỏi bà: “Bác không thay quần áo sao?”

Bà cụ Trịnh cúi đầu nhìn chính mình: “Bộ này khó coi hả?”

“Không phải, rất đẹp.”

“Tôi biết rồi, không hợp với hộp đêm phải không?”

Lâm Ôn nghe bà hỏi, suy nghĩ một chút, cười nói: “Sẽ không.”

Bà cụ Trịnh cũng cười theo.

Đối với người khác, tuổi của bà cụ đã không hợp với hộp đêm nữa, bà có thay nhiều quần áo cũng sẽ không để người khác coi bà là người bình thường.

Bà cụ Trịnh thích tấm lòng quan tâm và sự tinh tế của Lâm Ôn, bà nắm tay Lâm Ôn, vỗ nhẹ nói: “Tôi mặc bộ này là thoải mái nhất, cho nên không quan tâm ánh mắt của người khác, nếu không sẽ mệt lắm.”

Lâm Ôn gật đầu.

Trên đường đến hộp đêm, Lâm Ôn vẫn ngồi cùng xe với Chu Lễ.

Lâm Ôn thay váy sau khi tắm xong, váy hơi dài, khi vào chỗ ngồi cô không chú ý, váy rơi trên sàn xe.

Lâm Ôn vén cao váy, cúi người phủi bụi, mái tóc dài xõa xuống, vừa vặn rớt trên mu bàn tay Chu Lễ.

Chu Lễ lên xe sớm, mệt mỏi cả ngày, anh nhắm mắt ngủ, tay đặt trên ghế đột nhiên cảm thấy ngứa, anh tùy tiện nắm lấy.

Lâm Ôn nhanh chóng thẳng người, vài sợi tóc bị kéo khiến da đầu bị đau, cô “A” một tiếng, nhìn bên cạnh mới phát hiện Chu Lễ đang nhắm mắt, ngón tay cái và ngón trỏ nắm tóc của cô.

“Chu Lễ.” Lâm Ôn vừa nói nhỏ vừa rút tóc mình ra.

Chu Lễ không bị đánh thức.

Lâm Ôn đành phải bẻ ngón tay và kêu anh: “Chu Lễ, buông ra.”

Chu Lễ chưa ngủ say, có người bẻ tay anh nên rốt cuộc mở mắt ra, ngón tay nắm chặt theo bản năng, vừa vặn nắm một ngón tay mảnh khảnh.

Lâm Ôn lập tức rút ngón tay mình ra giống như bị trúng độc, bàn tay Chu Lễ mất đi sự ấm áp, xoay đầu nhìn qua.

Lúc này, tài xế đã trở lại sau khi hút thuốc xong, nhiếp ảnh Vương cũng đã tới.

“Xuất phát, xuất phát!” nhiếp ảnh Vương hưng phấn hét lên.

Hai người ngồi ghế sau im lặng, Lâm Ôn nhìn phía trước. Chu Lễ thu hồi ánh mắt, nhéo cổ, ngửa đầu ra sau, hai mắt khép hờ, nhưng không để mình ngủ tiếp.

Hộp đêm khác với quán bar, quán bar chủ yếu uống rượu, hộp đêm thì chơi điên cuồng.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Ôn tới, tiếng nhạc chói tai, cô vừa bước vào đã cảm thấy không thoải mái, đặc biệt cô còn đi theo hai người già không thay đổi sắc mặt, đi đến đâu cũng bị mọi người nhìn theo.

Chu Lễ vươn vai để thư giãn các cơ và dây thần kinh.

Anh thoải mái tìm chỗ ngồi xuống, hỏi mọi người xung quanh uống gì, cuối cùng mới hỏi Lâm Ôn: “Em muốn uống gì?”

Âm nhạc quá lớn, Chu Lễ hỏi lớn tiếng, Lâm Ôn trả lời: “Nước soda.”

Hai người không ngồi cùng nhau, Chu Lễ không nghe rõ: “Cái gì?”

Lâm Ôn nghiêng người tới gần nói: “Nước soda!”

“Biết rồi.” Chu Lễ đè đỉnh đầu và đẩy cô lại, sau đó đứng dậy rời chỗ ngồi.

Lâm Ôn ngẩn người, xoa nhẹ chỗ bị anh đè.

Bà cụ Trịnh cảm nhận được bầu không khí của khung cảnh mà bà đã bỏ qua trước đó.

Bà muốn đi vào đám đông để trải nghiệm, ông cụ Trịnh cảm thấy ở đây kỳ lạ và không vui, nhưng cuối cùng vẫn bị bà cụ Trịnh lôi đi.

Đoàn người lần lượt đi chơi, chỉ còn Chu Lễ và Lâm Ôn ngồi đó.

Chu Lễ hỏi: “Em không đi à?”

Lâm Ôn uống nước soda và nói: “Anh đi chơi đi, không cần lo cho em.”

Khóe miệng Chu Lễ giật giật, đang định nói, ánh mắt anh đột nhiên dừng ở nơi nào đó, để đồ uống trong tay mình xuống, nói với Lâm Ôn: “Đừng chạy lung tung.” Sau đó rời chỗ ngồi.

Lâm Ôn cho rằng Chu Lễ thật sự đi chơi, sau khi nhìn anh đi đến một góc phía xa và bắt một người, cô mới phát hiện có gì không ổn.

Lâm Ôn do dự một chút không có động tĩnh, sau đó nhìn Chu Lễ bắt người đi ra cửa.

Lâm Ôn không biết chuyện gì đã xảy ra, sợ có chuyện không hay với chính mình, cô ngồi một lúc.

Mọi người trên sàn nhảy còn đắm chìm trong đó, Chu Lễ vẫn không quay lại, cô ngồi không yên, lúc này mới do dự đứng dậy, chen qua đám đông bước ra ngoài.

Chu Lễ kéo người đến một ngõ nhỏ bên cạnh quán bar, ném anh ta trực tiếp vào tường.

Người kia hét lên đau đớn, chửi to: “Đồ bệnh hoạn!”

Chu Lễ đút hai tay vào túi, không để ý đến người này.

“Lấy di động ra đây.” Anh nói.

“Mày có tật xấu à? Tại sao tao phải đưa di động cho mày!”

“Vậy đêm nay mày nằm ở đây đi.”

“Ồ, mày có bản lĩnh thì thử xem!”

Chu Lễ rút tay ra, đến gần rồi nói: “Lời này dành cho mày.”

Người nọ chỉ cao hơn 1m70, bẩm sinh gầy gò, gò má hóp, Chu Lễ chân dài, khí thế áp đảo người khác.

Người kia dính sát tường, miệng cọp gan thỏ cảnh cáo: “Mày đừng làm bậy, mày đừng quên thân phận của mình, mày là người của công chúng!”

“Khi mày tới, Ngô Vĩnh Giang không nói cho mày biết tính tình của tao hay sao?” Chu Lễ nói chầm chậm.

Người này là tay đàn em đã chĩa camera vào mặt Lâm Ôn khi vụ hoả hoạn xảy ra ở khách sạn mà Lâm Ôn ở lần trước.

Chu Lễ vọt tới, rút di động từ trong túi gã ta, trở tay khống chế người ta rồi trực tiếp đưa lên mặt mở khóa.

Gã đàn em gào lên: “Mẹ nó, di động không có gì hết, tao chưa chụp cái gì, mày buông ra!”

Chu Lễ nhấp vào album ảnh, sau khi quét ngẫu nhiên thì thấy tấm ảnh chụp lén ở chợ đêm tối hôm qua.

Anh nhạy cảm với camera, tối hôm qua phát hiện nhưng anh không bắt được ai, hôm nay gã này còn không dừng tay, bị anh bắt được trong nháy mắt.

Chu Lễ bất chấp tất cả, xóa hết nội dung trong album mấy ngày qua.

Cánh tay của gã đàn em bị bẻ ngược, gương mặt dán sát vách tường lạnh cứng, hét lên trong đau đớn: “Ông chủ —— ông chủ ——”

Chu Lễ nở nụ cười, buông tay, nghiêng đầu nhìn về phía đầu ngõ.

“Hiểu lầm, hiểu lầm,” lúc này Ngô Vĩnh Giang mới bước ra khỏi bóng tối, nói với giọng bề trên, “Thằng nhóc này, bao nhiêu năm rồi còn thích động tay động chân như vậy.”

Chu Lễ thảy di động, gã đàn em vừa xoa cánh tay, vừa nhìn di động, Chu Lễ lại ném điện thoại di động vào ngực gã đàn em.

Gã đàn em vội vàng chụp, nhanh chóng chuồn đến bên cạnh Ngô Vĩnh Giang.

“Tôi cũng ngạc nhiên, tại sao đã nhiều năm rồi mà anh vẫn còn làm loại chuyện trộm cướp lén lút này?” Chu Lễ thản nhiên hỏi, “Nói đi, muốn làm gì?”

“Tôi có thể làm gì đây.” Ngô Vĩnh Giang cười nói, “Lần trước tôi đã nói rồi, muốn ôn chuyện với ba cậu, không biết cậu có chuyển lời cho ông ấy hay không, lâu như vậy mà chưa nghe thấy tin tức gì? À không, biết nhóm của ông cụ Trịnh tới, tôi nghĩ có lẽ ba cậu cũng tới luôn?”

“Có thấy không?” Chu Lễ hỏi.

“Không thấy, cho nên tôi càng muốn gặp.” Ngô Vĩnh Giang nhíu mày, có chút bối rối, “Chắc ba cậu đã ra tù được hai ba năm rồi phải không? Lúc trước nghe nói sau khi ra tù, ông ấy được ai đó mời qua Hồng Kông làm giám đốc điều hành, đây là đạo lý gì? Ông ta tham ô nhiều tiền như vậy mà chỉ bị kết án 6 năm, ra tù còn được ăn ngon mặc đẹp. Ông ta trả giá quá ít, pháp luật không làm thì để tôi làm chuyện chính nghĩa. Không biết hiện tại ông ta chết chưa.”

Chu Lễ nheo mắt: “Anh yên tâm, cho dù mộ của con trai anh mọc đầy cỏ thì ông vẫn còn sống.”

“Này, đừng nói lời tạm biệt quá sớm, tôi còn muốn thắp vài nén nhang lên mộ của ba cậu, để kiếp sau ông ta đầu thai một chỗ tốt chút, bớt lo lắng cho người vợ, đừng giống kiếp này, tan nhà nát cửa vì đàn bà ……”

Còn thiếu một chữ, nắm đấm của Chu Lễ đã đưa ra.

Anh đấm rất nhanh, Ngô Vĩnh Giang không kịp phản ứng, gương mặt bị đập, Ngô Vĩnh Giang cảm giác nửa khuôn mặt đã bị hỏng.

Ngô Vĩnh Giang chửi một tiếng, gã đàn em bên cạnh thấy thế nên lao lên.

Thời gian Chu Lễ xài nắm đấm tập trung vào năm nhất của thời kỳ trung học, mấy năm nay anh quen với áo vest và cà vạt, tính khí cũng giảm bớt, tất cả những ý nghĩ xấu và bạo lực đều bị anh dập tắt trong một góc không thấy ánh sáng.

Cú đấm này vừa vung ra, tà niệm và bạo lực được giải phóng, anh lấy một chọi hai, thu hết sức mạnh, không nghe thấy tiếng gọi đầu tiên của Lâm Ôn.

Cho đến khi Lâm Ôn vội vàng chạy tới, sắc mặt trắng bệch túm chặt anh.

“Đừng đánh nữa, mau dừng lại, dừng lại nhanh lên!”

Hai người ngã dưới đất đều bê bết máu trên mặt, Chu Lễ loạng choạng đứng lên, quay đầu nhìn Lâm Ôn.

Khi Lâm Ôn còn đi học, trong trường cũng có nam sinh đánh nhau, nhưng cô chưa bao giờ gặp kiểu đánh này.

Màu đỏ của máu ăn mòn đôi mắt cô, cô hơi chóng mặt và buồn nôn, hơn nữa còn sợ hãi.

Cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm, Lâm Ôn run lên, Chu Lễ kéo cô đi về phía đầu ngõ.

Đầu ngõ cách xa cảnh đẫm máu, Chu Lễ ôm gáy Lâm Ôn, kéo cô vào lòng.

Có chất lỏng chảy ra từ lỗ mũi, Chu Lễ thản nhiên quẹt mu bàn tay, máu dính đầy vào tay anh.

Lâm Ôn không nhìn thấy gì, Chu Lễ cũng không quan tâm.

Anh vuốt mái tóc dài mềm mại của Lâm Ôn, một lúc sau muốn trấn an vài câu, nhưng đột nhiên không biết nên trấn an như thế nào.

Chu Lễ thở dài, chỉ có thể đè cô vào ngực mạnh hơn để cô không nhìn thấy bên ngoài.