Tác giả: Kim Bính

Editor: Trà Xanh

Sáng sớm hôm sau, mọi người trở về thành phố Nghi Thanh.

Viên Tuyết không muốn gặp Uông Thần Tiêu, vì vậy ngồi xe của Chu Lễ, Lâm Ôn đương nhiên đi chung với cô.

Bởi vì xuất phát sớm không kịp ăn sáng, sau khi xe chạy đến thị trấn, Chu Lễ hỏi hai người phía sau: “Hai người muốn ăn gì?”

Viên Tuyết nói: “Gì cũng được.”

Chu Lễ hỏi Lâm Ôn: “Còn em?”

Lâm Ôn nhìn Viên Tuyết: “Chị xuống xe hay là ngồi trên xe ăn?”

Xe của Uông Thần Tiêu chạy phía trước, hiện tại Viên Tuyết thậm chí không muốn thấy xe của anh, cô muốn đi chậm lại, vào tiệm ăn có thể kéo dài thời gian hơn, vì thế Viên Tuyết nói: “Đi vào tiệm ăn đi.”

Xe tấp vào lề, Viên Tuyết đứng trên vỉa hè nhìn quanh, chọn một quán ăn sáng có nhiều khách nhất, trước quán kê một bộ bàn ghế dài, khách gần như chật kín.

Lâm Ôn đi theo Viên Tuyết vào quán, thấy đám đông trong quán thì ngẩn người một chút.

Trong quán không còn chỗ ngồi, người kêu đồ ăn dày đặc. Chu Lễ nhíu mày nhưng không nói gì.

Viên Tuyết chiếm một chỗ ngồi bên ngoài quán, Chu Lễ đi xếp hàng, Lâm Ôn chen đến bên cửa sổ đọc thực đơn. Có quá nhiều loại đồ ăn, cô lấy di động chụp ba bức ảnh, cảm thấy rất tốn sức để chen qua đám đông, cô gửi mấy tấm ảnh cho Viên Tuyết, sau đó tìm được hàng của Chu Lễ, cô chen vào.

“Anh nhìn xem muốn ăn cái gì.” Lâm Ôn đưa điện thoại cho anh xem.

Có quá nhiều tiếng người, nghe không rõ lắm, Chu Lễ cúi đầu hỏi: “Em chọn chưa?”

“Vẫn chưa.” Lâm Ôn nói.

Người chen tới chen lui, Chu Lễ giơ tay bảo vệ sau lưng Lâm Ôn, đưa cô đi lên trước hai bước và nói: “Nghe bọn họ nói, hai ngày trước có một người nổi tiếng trên mạng với ngàn vạn fans tới quán này, khiến cửa hàng này vô cùng nóng.”

Hình như quá phô trương, mới hơn 7 giờ đã có cảm giác toàn bộ người trong thị trấn đổ về đây để mua.

Lâm Ôn nói: “Vậy đồ ăn ở đây chắc ngon.”

Chu Lễ không cầm di động của cô, cúi đầu xem cùng cô, vừa nhìn vừa chậm rãi di chuyển theo hàng.

Lâm Ôn thấy nhiều người như vậy, cô hỏi Chu Lễ: “Hôm nay anh có đi làm không?”

Kế hoạch ban đầu của mọi người là trở về sau bữa tối hôm qua, ai ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chu Lễ đúng là phải làm việc, tuy nhiên thời gian là vào buổi chiều, có thể kịp, nhưng lịch trình sẽ gấp gáp hơn.

Chỉ nhìn Lâm Ôn, anh không nhiều lời, “Đừng lo.” Anh nói.

Đây là ngày đầu tiên Lâm Ôn nới lỏng ranh giới.

Viên Tuyết trả lời WeChat, cô muốn một phần bánh thịt bò và sữa đậu nành, Lâm Ôn cũng chọn giống Viên Tuyết, nhưng đổi sữa đậu nành thành chè đậu xanh.

Chu Lễ bảo cô ra ngoài chờ, Lâm Ôn gật đầu, xoay người chen qua đám đông. Vài phút sau Chu Lễ đi ra, ném bảng số lên bàn nói: “Chờ kêu số.”

Chưa đến số của mình, di động của Chu Lễ vang lên, là Tiêu Bang gọi vào.

Tiêu Bang hỏi: “Xe mày đâu, chạy đến chỗ nào rồi?”

Chu Lễ nói: “Đang ăn sáng ở thị trấn.”

“Cái gì?!” Tiêu Bang và Uông Thần Tiêu cùng lên tiếng, Uông Thần Tiêu hét vào microphone, “Mọi người đang ở quán nào?”

Viên Tuyết ngồi đối diện Chu Lễ ra hiệu bằng mắt, Chu Lễ nói: “Tụi mày cứ chạy, bọn tao ăn xong sẽ xuất phát, tới Nghi Thanh rồi liên lạc.”

Viên Tuyết hài lòng.

Cúp điện thoại, đợi một hồi, vẫn chưa được ăn sáng.

Viên Tuyết không kiên nhẫn nên chơi di động, Lâm Ôn lau bàn để giết thời gian.

Hôm nay cô mặc lại cái váy dài, một nửa tóc xõa trước ngực, tóc bên kia vén sau tai.

Tai cô không đỏ nữa, vành tai như bạch ngọc không có xỏ lỗ tai.

Chu Lễ vẫn tiếp tục ngắm, khi Lâm Ôn gấp khăn giấy và nhìn lên, anh cũng không rời mắt.

Lâm Ôn bắt đầu như thường lệ, sau đó cô chọn cách cúi đầu xuống và tiếp tục gấp khăn giấy thành nhiều mảnh nhỏ, cuối cùng không gấp được nữa, bên đối diện đưa hai viên sô cô la.

“Ăn trước đi.” Chu Lễ nói với cô.

Viên Tuyết ngẩng đầu lên, lấy một viên sô cô la và nói: “Ôi má ơi, trên người ông thật sự có sô cô la?” Nói xong thì lột ra ăn.

Chu Lễ thấy Lâm Ôn không có động tĩnh, anh nâng cằm. Thật ra Lâm Ôn không đói bụng, cũng không chóng mặt hay mệt mỏi, nhưng cô vẫn cầm lấy, từ từ lột giấy bọc, cắn xuống.

Quả hạch đi kèm có hương thơm ngọt ngào, khởi đầu ngày đầu tiên của tháng sáu.

Sau 10 giờ, cuối cùng cũng tới thành phố Nghi Thanh. Chu Lễ đưa Viên Tuyết về nhà trước để thu dọn đồ đạc.

Xe của Uông Thần Tiêu đến sớm hơn bọn họ nửa tiếng, đưa Tiêu Bang về cửa hàng, Uông Thần Tiêu không đến công ty mà ở nhà đợi Viên Tuyết.

Kết quả Viên Tuyết đến nơi, chẳng nói lời nào, đi thẳng vào phòng ngủ thu dọn quần áo.

Lâm Ôn đi theo Viên Tuyết vào, Uông Thần Tiêu nhờ Chu Lễ giúp đỡ: “Lão Chu!”

“Kêu tao cũng vô dụng, kêu vợ mày đó.” Chu Lễ ngồi xuống sô pha.

Uông Thần Tiêu ủ rũ cụp đuôi.

Hành lý nhanh chóng được thu dọn, Uông Thần Tiêu đi theo xuống lầu, còn muốn leo lên xe Chu Lễ.

Viên Tuyết trực tiếp nhào tới ghế lái khóa cửa xe, Lâm Ôn sợ bụng cô bị ảnh hưởng nên vội vàng giơ tay để lót bụng cô.

“Lái xe!” Viên Tuyết thúc giục.

Chu Lễ chào Uông Thần Tiêu qua cửa sổ rồi lái xe đi.

Viên Tuyết không có bất động sản ở thành phố Nghi Thanh, ngày hôm qua sau khi bàn bạc, cô định đến ở nhờ nhà Lâm Ôn trước, sau đó từ từ tìm nhà dọn ra ngoài.

Tới tiểu khu của Lâm Ôn, Viên Tuyết bị đau đầu, không có thang máy đi lên tầng sáu, va ly quá lớn, cô chưa từng thử để Chu Lễ làm cu li cho cô.

Nhưng cô là phụ nữ có thai, Lâm Ôn lại chân yếu tay mềm, Chu Lễ không thể khoanh tay đứng nhìn cái va ly lớn như vậy.

Viên Tuyết thử nói: “Chu Lễ, làm ơn giúp một tay, giúp tui xách va ly lên nhen.”

Chu Lễ duỗi tay nói: “Đưa cái túi luôn.” Anh đang vội, xách va ly và một cái túi lớn bước nhanh lên lầu.

Viên Tuyết ngạc nhiên, kéo cánh tay Lâm Ôn chậm rãi theo sau, cô nói: “Chị biết cậu ấy nhất định sẽ hỗ trợ, nhưng chị tưởng cậu ấy sẽ châm chọc vài câu trước khi giúp, nào ngờ tên này thích giúp đỡ mọi người đến vậy. Hôm nay cậu ấy dễ nói chuyện quá, nếu biết trước thì chị thu dọn nhiều hành lý hơn một chút.”

Ai ngờ Viên Tuyết vừa nói xong, phía trên cầu thang truyền đến một câu: “Bà muốn nghe lời chế nhạo thì nhớ kỹ, hôm nay tui đang vội.”

Viên Tuyết: “……”

Hiệu quả truyền âm của cầu thang là tốt nhất, Viên Tuyết bị bắt quả tang, Lâm Ôn mím môi cười.

Khi họ đến tầng ba, Chu Lễ vừa đi xuống, Lâm Ôn và Viên Tuyết dựa vào tường để tránh, Chu Lễ chào: “Đi đây.”

“Tạm biệt.” Viên Tuyết tiễn khách.

Khi Chu Lễ đi ngang qua Lâm Ôn, anh nhìn cô một cái mới tiếp tục xuống lầu.

Nhà Lâm Ôn có ba phòng ngủ, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ và phòng nhỏ trên gác xép.

Viên Tuyết mới đến đây hai lần, không quen thuộc lắm với nhà của Lâm Ôn, cô nghĩ Lâm Ôn sẽ để cô ngủ phòng ngủ phụ, kết quả Lâm Ôn dẫn cô vào phòng ngủ chính.

“Chị ngủ ở đây.” Lâm Ôn nói.

“Em ngủ trong phòng ngủ phụ hở? Không cần như vậy,” Viên Tuyết nói, “Em cứ ngủ chỗ này, chị ở phòng ngủ phụ.”

“Không phải, phòng ngủ phụ không ngủ được, em ngủ trên gác xép.”

“Hở?”

“Chị ngủ ở đây, chị đang có thai, leo lên leo xuống gác xép không tiện.”

Nói xong, Lâm Ôn dọn dẹp một nửa tủ quần áo, bảo Viên Tuyết từ từ thu dọn, cô vào bếp nấu cơm.

Sau khi ăn xong, Viên Tuyết ngủ trưa, Lâm Ôn quét dọn nhà rồi đi tắm.

Cô ngồi trong phòng khách lau tóc, ánh mắt rơi vào tủ TV. Một lúc sau, tóc vẫn chưa khô, cô bước đến tủ TV, cầm túi vải lên, trở lại sô pha.

Lâm Ôn cẩn thận lấy hai trò chơi ghép hình trong túi vải ra.

Cô nhìn bức tranh hoàn chỉnh, đặt sang một bên, để bức tranh chưa ghép xong lên bàn trà.

Lâm Ôn lấy một cái gối lót dưới mông, bắt chéo hai chân, cô chậm rãi hòa mình vào. Từ lúc tóc hơi khô, cho đến lúc tóc khô hoàn toàn, chẳng biết từ khi nào, ánh chiều tà nhuộm đầy không gian, cô trải qua một buổi chiều yên tĩnh và thỏa mãn.

Bên kia, Chu Lễ bận rộn đến 9 giờ tối mới về nhà, ngày hôm sau lại đi sớm, làm liên tục đến bốn giờ rưỡi chiều mới vội vàng lái xe rời khỏi đài truyền hình.

Chu Lễ trực tiếp lái xe đến dưới lầu của công ty Lâm Ôn, thấy còn chưa tới giờ cô tan sở, Chu Lễ nới lỏng cà vạt, châm một điếu thuốc.

Vừa hút vừa quay di động, hút thuốc xong, anh xuống xe ném tàn thuốc, sau đó bấm điện thoại gọi Lâm Ôn.

Reng một chút mới nghe nhấc máy.

“A lô?”

Giọng nói của Lâm Ôn nhẹ nhàng, Chu Lễ cởi một cúc áo sơmi trên cổ, hắng giọng nói: “Tan sở chưa? Anh đang ở dưới lầu của công ty em, lão Uông nhờ anh đem chút đồ cho Viên Tuyết.”

“…… Anh chờ em hai phút.”

“Ừm.”

Chu Lễ cất di động và đi trở lại cạnh xe, đút hai tay vào túi, dựa vào cửa xe chờ.

Chỉ trong chốc lát đã thấy Lâm Ôn đi ra.

Hôm nay Lâm Ôn mặc một cái váy liền áo màu trắng dài quá đầu gối, làn váy hơi phất phơ khi cô bước đi, sạch sẽ không nhiễm chút bụi.

Chu Lễ nhìn cô đến gần, mở cửa ghế phụ nói: “Anh đưa em về, nhân tiện đưa đồ cho Viên Tuyết.”

“…… Em còn muốn đi mua đồ ăn.”

“Ừ, lên xe đi.” Chu Lễ hất đầu.

“……”

Lâm Ôn ngồi vào, Chu Lễ đóng cửa xe.

Lâm Ôn đặt túi lên đùi, thắt dây an toàn rồi hỏi: “Sao lão Uông kêu anh đi đưa đồ?”

Chu Lễ khởi động xe và nói: “Viên Tuyết làm lơ cậu ấy, lão Uông lại không có liên lạc của em, không dám trực tiếp tới cửa nên hỏi anh.”

“Sao ảnh không tự mình tới?”

“Em muốn để cậu ấy tới đây?”

“Phải hỏi Viên Tuyết.”

Chu Lễ nói: “Anh chỉ chuyển phát nhanh giùm lão Uông, còn lại thì cậu ấy phải tự lo. Nếu bọn họ mở miệng thì sẽ giúp một tay, không mở miệng thì người ngoài như chúng ta không nên xen vào.”

Lâm Ôn suy nghĩ rồi gật đầu.

Chợ gần tiểu khu của Lâm Ôn, Chu Lễ chưa đến đó, vì vậy đi theo điều hướng.

Tới nơi, anh đậu xe, Lâm Ôn nói: “Em mua nhanh lắm, anh cứ chờ trên xe.”

Chu Lễ không nói lời nào, anh cởi dây an toàn, xuống xe rồi vòng qua bên Lâm Ôn.

Lâm Ôn nâng túi đeo vai, không nói gì nữa, xoay người dẫn anh đi chợ.

Đây là lần đầu Chu Lễ tới chợ, vừa đi vào đã ngửi được một mùi vị, anh khẽ nhíu mày, sau đó nhanh chóng buông lỏng ra.

“Em định mua gì?” Chu Lễ hỏi.

“Mua con cá và chút rau.” Lâm Ôn nói.

Lâm Ôn mua rau trước. Đến quầy hàng, cô hỏi giá trước, sau đó mở túi nilon ra chọn.

Dây đeo vai cứ tuột xuống, lúc chọn đồ cô phải thường xuyên nhấc dây lên, Chu Lễ đợi cô nhấc dây đeo vai lần thứ ba thì lấy túi khỏi vai cô.

Lâm Ôn ngẩn người. Chu Lễ cầm túi xách của cô trên tay, lấy một cây cà rốt ném vào túi nilon một cách tự nhiên và nói: “Sẵn tiện anh ăn cơm tối ở nhà em luôn.”

Lâm Ôn cúi đầu, yên lặng chọn một loại rau khác, một lúc sau mới hỏi: “Vậy anh muốn ăn gì?”

Chu Lễ cong khóe môi: “Mua thêm chút thịt.” Đối với anh, cá không phải là thịt.

Vì vậy Lâm Ôn lại đi mua thịt heo.

Hai người xách một đống đồ ăn và trái cây về nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi cơm, Viên Tuyết đã nấu cơm xong.

“Em về rồi à?” Viên Tuyết bước ra khỏi bếp, ngạc nhiên khi thấy Chu Lễ ở cửa, “Sao ông tới đây?”

Lâm Ôn để túi trong tay xuống, chưa kịp lấy dép lê cho Chu Lễ, anh đã tự mình mở tủ giày, lấy ra một cách quen thuộc.

“Lão Uông nhờ tui đưa đồ cho bà.” Chu Lễ vừa mang dép lê vừa nói.

Viên Tuyết nhíu mày, đi tới nhìn, thấy là đồ bổ và vài bộ quần áo, cô không kêu Chu Lễ trả lại.

Chu Lễ ở lại ăn tối, Viên Tuyết vốn muốn phụ nấu ăn, nhưng cô thật sự không thể ngửi được mùi, nôn khan vài tiếng rồi về phòng ngủ nằm.

Mở TV lên, Chu Lễ nhìn chậu cây mọng nước trên tủ TV, lúc quay đầu thì chú ý tới trò chơi ghép hình dưới bàn trà.

Anh cầm lên, thấy ban đầu chỉ là một nửa, bây giờ đã sắp hoàn thành.

Chu Lễ nhìn một lúc, đặt trò chơi ghép hình trở lại rồi đi vào bếp.

Lâm Ôn đeo tạp dề, tóc cột ngẫu nhiên, vài sợi tóc rơi trên má.

Bên cạnh bồn rửa chén là một túi đậu Hà Lan, Lâm Ôn đã chọn hơn phân nửa, Chu Lễ đi tới nhặt một cái, cùng Lâm Ôn chọn.

Chu Lễ làm không quen, ngắt đậu Hà Lan ở giữa, anh thấy cũng có thể ăn được nên ném vào rổ rau.

Lâm Ôn nhìn anh một cái, lặng lẽ nhặt hai khúc đậu ra, ngắt bỏ đầu và tước hai bên rồi ném vào rổ.

“Anh đi xem TV đi.” Lâm Ôn nói.

“Không có gì hay.” Chu Lễ nói.

Chu Lễ không đi, Lâm Ôn ngâm đậu Hà Lan đã chọn trong nước, sau đó chiên cá trong chảo, chiên hai mặt xong thì thêm nước để nấu canh cá, rồi cô bắt đầu xắt thịt heo.

Màn đêm buông xuống, hơi nóng bốc lên trong bếp.

Chu Lễ dựa vào tủ phía sau, nhìn bóng dáng mảnh mai phía trước bận rộn một cách yên tĩnh có phương pháp.

Bữa ăn kết thúc muộn, trong bữa ăn có Viên Tuyết nên Chu Lễ và Lâm Ôn không nói nhiều, Chu Lễ rời đi sau khi ăn xong.

Anh đi xuống lầu nhưng không ra khỏi cửa hành lang.

Chu Lễ hút điếu thuốc thứ hai của ngày hôm nay, hút được nửa điếu, anh nhìn thời gian, còn mười phút nữa thì điểm đổ rác sẽ đóng cửa.

Có tiếng bước chân trên lầu, đèn cảm ứng bật sáng.

Chu Lễ ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn chằm chằm phía trên. Chiếc váy trắng đung đưa ở lan can, Lâm Ôn xuất hiện ở cầu thang tầng một.

Làn khói cuộn tròn, Lâm Ôn xách túi rác, thấy Chu Lễ đang đứng dựa tường, cô sửng sốt một chút.

Đây là ngày thứ hai Lâm Ôn nới lỏng ranh giới.

Chu Lễ lấy điếu thuốc trên môi ra, bước lên cầu thang, “Đi nào, anh đi ném rác với em.”

Nói xong, anh rất kiềm chế chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn cô xuống lầu.