"Cởi quần áo."

Đem Lưu Mật Nhi còn đang trên giường sau, Phượng Cảnh Duệ bỗng nhiên mở miệng.

Lưu Mật Nhi nắm chặt áo, "Làm gì?"

Mới vừa rồi nhìn còn không đủ?

Phượng Cảnh Duệ hơi híp mắt giận dữ nói: "Cởi hay không cởi?"

"Nói nhảm, dĩ nhiên không cởi."

Phượng Cảnh Duệ không lên tiếng nữa, cất bước tiến lên đưa tay mò về ngực của nàng.

‘Xoẹt’ một tiếng, áo ở trong tay của hắn trong nháy mắt rách bươm.

Lưu Mật Nhi kêu to, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi làm cái gì?"

Không để ý tới tiếng hét của nàng, đôi mắt Phượng Cảnh Duệ nhìn chằm chằm thẳng vào xương quai xanh trắng nõn của Lưu Mật Nhi, trừ dấu vết trước đó mình đã lưu lại, còn hơi lộ ra vết ám như ngón tay. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đưa tay cởi cái yếm của nàng.

Lưu Mật Nhi thấy thế, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt âm trầm, lạnh nhạt nói, "Không cho phép."

Phượng Cảnh Duệ chỉ liếc nàng một cái, vung tay lên, Lưu Mật Nhi thấy thân thể của mình không thể động đậy.

"Phượng Cảnh Duệ, ngươi buông ta ra." Đáng chết, hắn thế nhưng lại điểm huyệt nàng.

Phượng Cảnh Duệ khom người cởi ra trói buộc trước ngực của nàng, áo ngực màu xanh dương nhạt trong nháy mắt bung ra, Lưu Mật Nhi hét một tiếng chói tai.

"Phượng Cảnh Duệ, ta muốn làm thịt ngươi…"

"Câm miệng." Phượng Cảnh Duệ làm một bộ mặt âm lạnh, đầy sát khí.

Mắt nhìn chằm chằm thẳng vào trước ngực nàng, cái đó rõ ràng là dấu chưởng, bàn tay chậm rãi tiến lên sờ nhẹ vào vết thương, xác định Lưu Mật Nhi không có gì khác thường. Phượng Cảnh Duệ mới chậm chạp rũ mắt xuống.

Nhanh chóng đi ra sau, Phượng Cảnh Duệ nuốt nước miếng, thận trọng lấy chăn đắp lên người cho Lưu Mật Nhi.

"A Đại. . . . . ." Hắn tươi cười mở miệng.

Lưu Mật Nhi nhìn chằm chằm ánh mắt bốc lửa của Phượng Cảnh Duệ, khuôn mặt hắn tươi cười nhìn chằm chằm thẳng vào nàng.

"Buông ta ra." Lưu Mật Nhi thản nhiên mở miệng.

Phượng Cảnh Duệ vội vàng cẩn thận đỡ thân thể của nàng.

Để nguyên quần áo chỉ dùng chăn che lấp phía trên thân mình, nàng xoay người đưa lưng về phía Phượng Cảnh Duệ.

"Cút ra ngoài."

"A Đại, ta chỉ là lo lắng ngươi." Phượng Cảnh Duệ giải thích.

"Cút…"

Phượng Cảnh Duệ cẩn thận bước ra, mỗi bước đi đều xoay người nhìn Lưu Mật Nhi, hi vọng nàng có thể thay đổi chủ ý, cuối cùng vẫn biến mất ở ngoài cửa.

Trở tay đóng cửa, Phượng Cảnh Duệ biến mất trong nháy mắt. Thay bằng vẻ mặt lạnh lùng.

"Lão gia?"

"Viện Đông Sương là ai quét dọn?" Phượng Cảnh Duệ lạnh lùng nói.

"Không có ai, cái viện đó là phu nhân trước ở, sau khi Cốc chủ mang phu nhân rời đi, chỗ đó cũng không có người sửa sang lại. Nói đúng hơn là Cốc chủ không cho người khác đến gần." Vô Trần nói nhanh.

"Thật sao?" Phượng Cảnh Duệ khẽ giương môi. "Có dấu vết hay tin tức gì không?"

"Không có."

"Ta biết rồi." Phượng Cảnh Duệ gật đầu một cái. Chậm rãi đi về phía Đông Sương.

Vô Trần vội vàng đuổi theo.

"Không cần, ngươi hãy coi chừng nàng." Giọng nói nhẹ nhàng, Phượng Cảnh Duệ nhảy lên rồi biến mất trong nháy mắt.

Phượng Cảnh Duệ chậm rãi đi vào viện Đông Sương cũ nát, đây là nơi trước đó Lưu Mật Nhi đã ngã xuống. Trong sân cỏ dại mọc thành bụi, cao gần bằng đầu gối. Hắn mặc một bộ áo trắng đứng ở trong sân viện, cặp mắt sắc bén đánh giá chung quanh,

Mở lớn cửa phòng ra lảo đảo muốn ngã, hắn bước mười bậc mà lên. Không đợi đứng lại, đã nghe thấy một tiếng quát khẽ.

"Cút."

Phượng Cảnh Duệ bỗng nhiên xoay người, chống lại khuôn mặt tràn đầy âm khí của Phượng Dương.

Phượng Dương tiến lên, xách cổ áo của Phượng Cảnh Duệ lên, "Cút."

Phượng Cảnh Duệ đứng lại "Ta muốn thấy nàng."

"Nàng không ở nơi này."

"Không, nhất định ở chỗ này, nếu không ngươi sẽ không đả thương người của ta." Phượng Cảnh Duệ chắc chắn.

Phượng Dương tiến tới gần Phượng Cảnh Duệ, âm trầm mở miệng, "Nàng là người của ta, ta nói không có ở đây thì không ở đây. Ngươi tốt nhất nhớ đi."

"Là ngươi nhốt nàng. Là ngươi không để cho nàng gặp ta đấy." Phượng Cảnh Duệ mất khống chế hô to.

"Nàng là thê tử của ta, nam nhân khác tốt nhất không cần gặp hay nghĩ tới." Phượng Dương khí phách nói.