Đàm Thiếu Tông đỗ xe dưới tầng hầm theo hướng dẫn, giờ hẹn đã rất gần nhưng anh không xuống xe.

Anh dễ dàng tìm được video Đường Ký mở khi nãy, tiện thể đọc một loạt bình luận suy đoán Kỷ Ức Dương dám cả gan kể chuyện tình cũ trên chương trình TV rating cao là vì hôn nhân lục đục.

Video phát đi phát lại, Đàm Thiếu Tông thuộc cả góc quay, hai câu trả lời của Kỷ Ức Dương cứ tới tới lui lui, đôi mắt y nhìn chăm chú vào camera cận cảnh như trò chuyện cùng người xem, Đàm Thiếu Tông nhỏ giọng nói theo: “Ở rạp chiếu phim”.

Đàm Thiếu Tông từng nghiêm túc học thiền, nhưng giờ đây dù đã hít thở sâu ba lần anh vẫn không thể thoát khỏi suy nghĩ rối ren.

Anh cho rằng Kỷ Ức Dương sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện đó.

Rõ ràng trước đây có rất nhiều cơ hội thích hợp hơn: lúc anh gọi cho Kỷ Ức Dương theo số điện thoại trên danh thiếp; lúc gặp gỡ kỳ cục ở nhà hàng Nhật, một người ăn sashimi một người uống rượu; lúc leo lên tầng tầng cầu thang cao ngất để nhận giấy chứng nhận kết hôn, nhưng chẳng ai động đến câu chuyện đó.

Vậy mà bây giờ Kỷ Ức Dương chẳng những nói, mà còn nói trên chương trình truyền hình cho vô số người xa lạ nghe, tuy rằng kể không chi tiết lắm. Sự khác thường ắt có trá, Đàm Thiếu Tông không đoán được Kỷ Ức Dương nói vậy vì hôn nhân lục đục hay chỉ mượn nước đẩy thuyền bán ân tình cho người yêu cũ.

Điện thoại rung lên báo cuộc gọi tới, anh trượt nút nghe nhưng cầm không chắc đánh rơi điện thoại, tay kia luống cuống đỡ lấy chạm vào điều khiển cần gạt nước, lộn xộn một hồi mới giữ chặt máy, nghe âm thanh thân thiện ngọt ngào của lễ tân: “Ngài Đàm, đã đến giờ hẹn với cố vấn, bác sĩ Ngô đang chờ ngài, liệu ngài có tiện ghé qua không?”

Đàm Thiếu Tông đặt mọi thứ về chỗ cũ, tắt máy rút chìa khóa xe: “Tôi tới ngay đây.”

Thấy anh bước đến, nhân viên lễ tiên thoáng thay đổi biểu cảm, Đàm Thiếu Tông đoán chắc là cô nàng nhận ra anh rồi. Nghiêm túc mà nói, đây là một trong những điểm trừ khi kết hôn với Kỷ Ức Dương. Lễ tân nhìn phía sau anh rồi hỏi: “Ngài tới một mình ạ?”

Đàm Thiếu Tông trêu đùa: “Chắc tôi không có quỷ theo sau đâu nhỉ?”

Lễ tân không bị anh xoay vòng, nghiêm chỉnh như cũ nói: “Ngài đặt lịch hẹn tư vấn hôn nhân, dịch vụ trị liệu cặp đôi bên tôi thường yêu cầu cả hai người tham gia. Để tôi dẫn ngài vào văn phòng xem bác sĩ Ngô nói thế nào.”

Cô lễ tân nói văn phòng bác sĩ Ngô ở cuối hành lang, lúc lướt trang web lơ đễnh tìm chuyên gia tư vấn, Đàm Thiếu Tông chọn bác sĩ Ngô đơn giản vì phí tư vấn của bác sĩ này cao nhất. Lễ tân gõ cửa, vào trước dò hỏi bác sĩ Ngô: “Bác sĩ Ngô, ngài Đàm tới một mình.” Nói rồi cô nghiêng người cho Đàm Thiếu Tông bước vào.

Ngô Xuyên trông hiền hòa dễ gần, là hình tượng bác sĩ thường thấy trên phim ảnh nhưng hiếm thấy ngoài đời thật. Ngô Xuyên chào hỏi đơn giản, cười đến là ấm áp, lời nói lại thẳng thừng: “Ngài Đàm, nếu nửa kia của ngài không tiện tới, chúng ta có thể đổi giờ hẹn.”

Đàm Thiếu Tông xua tay tỏ ý không cần: “Tôi hỏi rồi, anh ấy không muốn tới.”

“Vậy buổi tư vấn hôm nay không thể tiến hành được rồi, một mình tôi nói chuyện với anh không hiệu quả. Nếu anh cảm thấy vấn đề chỉ đến từ mình anh thì nên hẹn cố vấn tâm lý.”

Ngô Xuyên đứng dậy ám chỉ muốn tiễn khách, Đàm Thiếu Tông kéo ghế đối diện ngồi xuống.


Đó là ghế xoay tròn, Đàm Thiếu Tông ngồi xuống xoay xuôi chiều kim đồng hồ, ngược chiều kim đồng hồ đủ kiểu rồi dừng lại trước mặt Ngô Xuyên, im lặng một lát mới hỏi: “Bác sĩ Ngô, tôi hỏi anh một vấn đề được không? Tình yêu của con người có dựa trên tiêu chí khoa học nào không? Mấy người thích dùng số liệu mà nhỉ, có thang điểm nào để đánh giá tình yêu, kiểu làm xong mấy chục câu trắc nghiệm sẽ biết mình có yêu người đó hay không?”

Câu hỏi phù hợp với các bạn nữ học cấp hai, ở tuổi đầu óc còn non nớt, thơ mộng và đa cảm, con gái thường hay hỏi những chuyện tình cảm vô nghĩa như thế. Nếu lúc ấy viết mấy thắc mắc đó vào nhật ký, vài năm sau nhìn lại thể nào cũng xấu hổ muốn mất trí nhớ luôn. Đàm Thiếu Tông hỏi rất lạ nhưng vẻ mặt nghiêm túc của anh làm Ngô Xuyên không nói nên lời.

Dường như Đàm Thiếu Tông đã xoắn xuýt vấn đề này từ lâu.

Ngô Xuyên lấy cốc giấy rót nước cho anh: “Hình như anh vừa hỏi ba vấn đề.”

“Anh có thể học tập Kỷ Ức Dương, không trả lời hoặc là hỏi ba chỉ trả lời một.”

Cuối cùng Ngô Xuyên vẫn nhượng bộ: “Được rồi, nếu anh nhất quyết muốn tiếp tục thì tôi có loại hình tư vấn khác. Tôi thích bầu không khí trò chuyện nhẹ nhàng một chút, nếu anh không ngại tôi sẽ gọi anh là Thiếu Tông nhé. Chắc anh đã xem thông tin của tôi rồi, tên tôi là Ngô Xuyên, anh gọi tôi thế nào cũng được.”

Đàm Thiếu Tông mỉm cười: “Anh rất hợp với cách gọi bác sĩ Ngô.”

Ngô Xuyên không giấu chuyện từng đọc tin đồn về cuộc hôn nhân của anh: “Lúc thấy tên đăng ký tôi còn tưởng người trùng tên trùng họ, nhưng rồi lại nghĩ tên anh không phổ biến lắm.”

Đàm Thiếu Tông chẳng ngại: “Vậy tôi không cần kể lại chuyện cũ trong tin đồn nữa.”

Ngô Xuyên lắc đầu: “Tôi muốn nghe phiên bản của chính anh.”

Đàm Thiếu Tông đã hình thành bộ lý do thoái thác cố định, giờ phút này anh đang dùng nó để kể câu chuyện nửa thật nửa giả cho bác sĩ Ngô, hồi nhỏ quen biết, mười mấy năm sau đột ngột bị nhét vào biệt phủ hôn nhân, tính tình không hợp lắm, anh ngừng lời, chuyển cốc giấy khi nãy bác sĩ Ngô đưa từ tay trái sang tay phải, “Chắc tháng trước anh xem tin tức rồi, nam diễn viên lộ ảnh nắm tay bạn cùng giới này nọ, tối hôm đó anh ấy hỏi tôi muốn ly hôn không.”

Ngô Xuyên làm cố vấn hôn nhân đã 6 năm nay, gần đây còn đi Anh tu nghiệp, từng nghe qua hàng trăm câu chuyện cũ nhưng đây là lần đặc biệt nhất, thứ nhất vì hai nhân vật chính đều là nam, thứ hai vì cả hai đều coi như người của công chúng. Bác sĩ Ngô rất nhạy bén, nhận ra Đàm Thiếu Tông kể chuyện chẳng nghiêm túc, không thể tin tưởng hoàn toàn. Anh ta chờ Đàm Thiếu Tông nói xong rồi hỏi: “Nếu chỉ chọn một từ để miêu tả cuộc hôn nhân này, anh sẽ chọn từ gì?”

Đàm Thiếu Tông suy nghĩ rất nhanh: “Thất bại, hẳn là thất bại, sắp ly hôn đến nơi rồi, chẳng thất bại thì là gì? Aix, đương nhiên không thể nói là hoàn toàn thất bại, vẫn có những lúc vui vẻ ngắn ngủi, ít ra thì ở trên giường chúng tôi rất hợp nhau, tình d*c vui vẻ cũng là vui vẻ mà. Anh ấy đối xử với tôi không tệ, luôn chọn tư thế giúp tôi tiết kiệm sức lực.”

Ngô Xuyên không cảm thấy bị xúc phạm, chuyện chăn gối là một phần rất quan trọng của hôn nhân, tuy rằng anh ta không bao giờ bắt đầu buổi tư vấn bằng chủ đề này. Ngô Xuyên cẩn thận quan sát Đàm Thiếu Tông nãy giờ, biểu cảm Đàm Thiếu Tông vẫn rất thoải mái, trong lúc trả lời đã đặt cốc giấy lên mặt bàn.

“Vậy anh hình dung thế nào về nửa kia?” Ngô Xuyên hỏi tiếp.

Lần này Đàm Thiếu Tông không trả lời ngay, dường như câu hỏi này hóc búa hơn nhiều. Ngô Xuyên không đoán được Đàm Thiếu Tông đang cố gắng khống chế biểu cảm hay tính tình anh vốn thế, quá mười phút Ngô Xuyên vẫn chưa đọc ra thông tin gì hữu ích từ vẻ mặt anh.


Ngô Xuyên không để ý sự im lặng này, đứng dậy chỉnh dây rèm sáo, ánh sáng trong phòng mờ đi, Đàm Thiếu Tông vẫn chưa trả lời, Ngô Xuyên chỉ đường đúng lúc: “Không nhất thiết phải là một từ, cứ thoải mái trả lời, lúc nghĩ đến người ấy trong đầu anh hiện ra điều gì, dùng danh từ cũng được.”

“Tôi không biết,” Đàm Thiếu Tông ngẩng đầu nhìn thẳng Ngô Xuyên, “Tôi không biết anh ấy là người thế nào.”

Thật thần kỳ là vẻ mặt của Đàm Thiếu Tông vẫn không đổi, nhưng Ngô Kinh đọc ra hoảng loạn và áy náy khó giải thích, khiến anh trông thật yếu ớt. Ngô Kinh đổi bài nhạc nhịp điệu chậm hơn: “Anh chọn tư thế thoải mái rồi nhắm mắt suy nghĩ một lát, nghĩ đến người kia, có bất kỳ ý tưởng gì cứ nói với tôi, dù là hôm nay mặc quần áo màu gì cũng vô cùng hữu ích.”

Đàm Thiếu Tông không nhúc nhích, dáng ngồi còn đơ cứng hơn trước, anh nghe lời Ngô Xuyên nhắm mắt lại, hai phút sau mở ra nói: “Không gì cả, hôm nay tôi không gặp anh ấy, lần cuối gặp đã là mấy ngày trước rồi. Tôi không nghĩ ra đáp án. Xin lỗi bác sĩ Ngô, tôi tưởng tượng rất kém, hồi cấp 3 học hình học không gian tôi không bao giờ nghĩ ra cách vẽ đường phụ, đi thi toàn tự động bỏ qua câu 19, liếc cũng không thèm liếc một cái. Thế nên ảnh tôi chụp bị chê nhiều lắm, vì bố cục lạ lùng.”

“Không sao, không cần trả lời hết mọi câu hỏi đâu, vậy anh nghe xem tôi hiểu đúng không nhé… hai người quen nhau từ nhỏ qua người nhà, vừa nãy anh không nhắc nhưng tôi đoán hai người từng học chung, chỉ là không có sự kiện đặc biệt nào nên hồi nhỏ không thân thiết. Tôi nhớ từng đọc tin rằng hai người bắt đầu hẹn hò từ hai năm trước, thời gian yêu đương không dài, mông lung kết hôn, bình thường ít tiếp xúc, nên anh không hiểu nửa kia của mình, cũng không hiểu tại sao anh ta đột ngột nhắc tới chuyện ly hôn.”

Lời Ngô Xuyên có thêm vài phán đoán chủ quan, nếu Đàm Thiếu Tông không thẳng thắn giãi bày, có lẽ để anh sửa lời rồi dần dần xây dựng câu chuyện là biện pháp tốt hơn.

Quả nhiên Đàm Thiếu Tông nói: “Đúng là bọn tôi học chung trường cấp 2 cấp 3, trẻ con ở cả khu biệt thự đều học trường đó. Nói đến tin tức anh xem được thì chúng tôi chưa từng yêu đương, một ngày cũng không luôn. Nhưng không phải là hoàn toàn không có sự kiện đặc biệt nào, hồi cấp 3 từng có.”

“Ừm, đặc biệt thế nào?”

“Tôi không biết có nên nói không.”

Ngô Xuyên cười: “Chúng tôi có hợp đồng bảo mật thông tin khách hàng rất nghiêm ngặt, anh phải tin tôi không bao giờ mong muốn trả cho anh khoản tiền vi phạm kếch xù đó.”

“Được rồi, mười năm qua bọn tôi không hề nhắc đến chuyện này. Nhưng mấy hôm trước anh ấy lại kể công khai trên chương trình phỏng vấn, tôi nói cho anh cũng chẳng sao. Tôi hoàn toàn không nghĩ có ngày tôi kể ra đâu đấy, tôi còn chẳng nói với Đồ Tô, à Đồ Tô là một người bạn của tôi. Hơi buồn cười nhỉ, tôi mới quen anh hơn mười phút.”

Đàm Thiếu Tông hít sâu một hơi, ngón trỏ tay phải gõ gõ lên đầu gối, mắt nhìn ra xa từ cánh cửa sổ chớp đến đến cốc nước trước mặt, nhưng không nhìn Ngô Xuyên. Anh cầm cốc nước uống một hơi hết phân nửa, nước tràn từ cằm xuống cổ áo, anh không định lau đi. Ngô Xuyên nhìn anh, phần nào hiểu được nguyên do người thừa kế nhà họ Kỷ đồng ý ký hợp đồng hôn nhân – Đàm Thiếu Tông có kiểu buông thả và mơ màng lạc nhịp với thế giới người lớn ngăn nắp chỉnh tề, bởi vì vừa hiếm có vừa khó nắm bắt nên vô cùng hấp dẫn lòng người.

Đàm Thiếu Tông húng hắng một hồi rồi lên tiếng: “Nói từ đâu đây, trường cấp 3 quốc tế bọn tôi học có kỳ nghỉ xuân hàng năm, tôi có hai chị gái cùng cha khác mẹ, năm ấy hai bả lên kế hoạch đi Bangkok vì nghỉ xuân đúng dịp lễ hội Songkran. Vốn bọn tôi không định đi cùng nhau nhưng vì một số chuyện phát sinh nên cuối cùng tôi vẫn đi. Anh ấy, ờm là người có quan hệ hôn nhân với tôi đó, hình dung vậy kỳ ghê… không nói chuyện này nữa, tóm lại là lúc đó anh ấy cũng ở Bangkok, bọn tôi còn ở cùng khách sạn. Con gái đi du lịch dành rất nhiều thời gian dạo phố mua sắm, buổi chiều tôi ngủ trong phòng khách sạn, anh ấy tới gõ cửa, chán quá nên bọn tôi ra ngoài chung. Trời rất nóng, đi lung tung một hồi bọn tôi quyết định vào rạp chiếu phim ké điều hòa, trước khi về thì hôn môi… có lẽ cũng không tính là hôn.”

Kỷ Ức Dương mua vé xem phim, bắt đầu chiếu Đàm Thiếu Tông mới biết là phim Thái Lan. Trước khi ra đường, Đàm Thiếu Tông đã bơi mấy vòng tiêu tốn thể lực, lại thêm ngôn ngữ lạ lùng văng vẳng bên tai vô cùng buồn ngủ, cậu hoàn toàn không đủ tỉnh táo nhìn hình ảnh đoán cốt truyện. Chẳng biết ngủ gật từ bao giờ, tới khi tiếng con gái hét vang vọng bốn phía Đàm Thiếu Tông mới tỉnh dậy, mơ màng nhìn màn ảnh lớn, màn hình chiếu cảnh sân sau trong đêm tối, các nhân vật ở góc dưới bên phải, chậm rãi tới gần nhau.

Đàm Thiếu Tông nhanh chóng hiểu ra người xem hét ầm ĩ vì hai nhân vật nam vừa hôn môi.

Đàm Thiếu Tông liếc mắt đánh giá Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương vẫn chăm chú nhìn màn ảnh, Đàm Thiếu Tông không nhìn ra biểu cảm của y. Cổ Đàm Thiếu Tông cứng đờ, nghiêng trái nghiêng phải tìm tư thế thoải mái, ghế dựa cũ kỹ kêu kẽo kẹt, cuối cùng Kỷ Ức Dương cũng chú ý tới động tĩnh bên cạnh.


Kỷ Ức Dương lấy iPod trong túi áo ra, cắm tai nghe đưa cho Đàm Thiếu Tông, nhỏ giọng nói một câu: “Đeo vào ngủ tiếp đi.”

IPod của Kỷ Ức Dương không tắt, Đàm Thiếu Tông vừa đeo tai nghe đã thấy tiếng nhạc, giai điệu bài hát rất chậm, cơn buồn ngủ quay về, cậu quên luôn việc phải trêu chọc Kỷ Ức Dương thích nghe nữ ca sĩ hát tình ca tiếng Hoa. Phần cuối cứ như thôi miên, dường như không phải đang hát mà là hơi thở của ca sĩ. Nghe mãi mới hết, ấy thế mà bài hát kia vẫn phát lặp lại.

Đàm Thiếu Tông thiếp đi lần nữa.

Hết phim Đàm Thiếu Tông vẫn chưa tỉnh, mấy cô gái phía trong muốn ra ngoài, phát hiện ra bất đồng ngôn ngữ, họ làm động tác làm ơn với Kỷ Ức Dương ngồi cạnh, Kỷ Ức Dương đành vỗ vỗ vai Đàm Thiếu Tông.

Có cô gái đi qua, có lẽ là hiểu lầm, cô nàng cố tình quay người, nắm bàn tay giơ ngón cái ra hiệu cố lên.

Đàm Thiếu Tông không hiểu, hỏi Kỷ Ức Dương: “Ngôn ngữ ký hiệu phổ biến trên thế giới lắm à? Cô ấy cảm ơn anh hả?”

Kỷ Ức Dương vốn có thể hùa theo nhưng lại không làm thế, y nói: “Không phải, cô ấy hiểu lầm tôi và cậu giống như trong phim.”

Đàm Thiếu Tông ngủ hết bốn phần năm bộ phim nhưng vẫn nhớ rõ hình ảnh sau tiếng hét chói tai khi nãy, trong phút chốc không thể tiếp lời.

Phim đã hết, đáng lẽ họ nên nhanh chóng rời khỏi, vậy mà Kỷ Ức Dương ở gần lối đi cứ ngồi yên không nhúc nhích, Đàm Thiếu Tông đoán y muốn tranh thủ khí lạnh điều hòa nên không nói gì. IPod sập nguồn, Đàm Thiếu Tông cúi đầu cuốn dây tai nghe ngay ngắn cẩn thận rồi mới trả Kỷ Ức Dương, lúc Kỷ Ức Dương đưa tay nhận, hoàn cảnh khó tránh, ngón tay chạm ngón tay.

Thực ra chuyện tương tự từng xảy ra lúc Kỷ Ức Dương đưa iPod, nhưng lần này Đàm Thiếu Tông đột ngột rụt tay.

Kỷ Ức Dương chợt hỏi: “Cậu xem phim có hiểu không?”

Đàm Thiếu Tông bỗng hơi cáu, tuy rằng cậu tự biết cáu kỉnh vô lý. Kỷ Ức Dương muốn vào rạp chiếu phim tránh nóng, Kỷ Ức Dương chọn phim xem, từ đầu đến cuối Đàm Thiếu Tông chẳng có quyền lên tiếng, ngủ quên mất thì có gì to tát? Dù cậu không có năng khiếu nghệ thuật, không biết thưởng thức điện ảnh, Kỷ Ức Dương cũng đâu cần đặt câu hỏi như thế.

Kỷ Ức Dương luôn vậy, làm người khác thất bại chật vật dễ như trở bàn tay, khó trách họ mãi không thể thành bạn bè.

Trong trường hợp ấy, bạn bè lý tưởng hẳn sẽ cùng Đàm Thiếu Tông nhanh chóng chuồn khỏi rạp phim, tìm nơi gần đó mua kem hoặc đồ uống lạnh kèm nhiều đá, mà Kỷ Dương cứ như một vị giám khảo, một người lớn nhàm chán trong bữa tiệc nhàm chán, không bao giờ ở chung hệ quy chiếu với Đàm Thiếu Tông.

Đàm Thiếu Tông quay đầu xem Kỷ Ức Dương, Kỷ Ức Dương chăm chú nhìn cậu nãy giờ. Người xem đã rời đi hết, đèn rạp phim bật lúc hết phim lại tắt tối om, Đàm Thiếu Tông nhìn Kỷ Ức Dương, sự chú ý đặt lên những chi tiết vụn vặt, ví dụ như thái dương bên này của Kỷ Ức Dương có một nốt ruồi nhỏ, ống tay áo dính vết kem khi nãy câụ quệt vào, và thì ra màu mắt Kỷ Ức Dương nhạt hơn màu đen thuần túy rất nhiều.

Đàm Thiếu Tông quyết định dùng cách thức riêng để xử lý vấn đề của Kỷ Ức Dương, nhớ về hình ảnh mình nhìn thấy, cậu nhắm thẳng vào môi Kỷ Ức Dương, thời gian dừng lại rất ngắn, làn da chạm làn da, gần như chỉ trong nháy mắt Đàm Thiếu Tông đã ngay ngắn ngồi thẳng.

Đàm Thiếu Tông cả gan làm loạn xong cũng hơi hối hận, nhanh chóng tự an ủi: không ai rung động, không tính là hôn.

Đàm Thiếu Tông cảm giác bàn tay phải đặt trên đầu gối khẽ run, phản xạ giấu tay sau lưng, gương mặt mang vẻ chơi đùa, thậm chí cố tình nhếch lông mày hỏi Kỷ Ức Dương: “Chẳng phải là vậy à?”

Đàm Thiếu Tông cho rằng Kỷ Ức Dương sẽ nổi giận, lập tức bỏ đi, hoặc chửi ầm lên, hoặc thẳng tay đấm một phát, Đàm Thiếu Tông hạ quyết tâm cam chịu không né tránh. Nhưng Kỷ Ức Dương vẫn ngồi yên tại chỗ, lông mày hơi nhăn nhăn, Đàm Thiếu Tông không phân biệt được y tức giận hay hoang mang.


Đàm Thiếu Tông chưa từng kể phần ký ức này cho ai khác. Rõ ràng là mùa xuân nhưng vùng nhiệt đới chẳng có mùa xuân, buổi chiều nóng ẩm đã bơi rồi mà mồ hôi vẫn ướt đẫm, bộ phim điện ảnh chẳng hiểu đầu đuôi, hình ảnh kỳ lạ đập vào mắt lúc tỉnh dậy giữa chừng, và Kỷ Ức Dương luôn luôn nhìn anh, tất cả gộp lại tựa như một áng văn viễn tưởng. Có lẽ tất cả khác thường ngày ấy đã mê hoặc Đàm Thiếu Tông nên anh mới dùng động tác kỳ quái đó để trả lời câu hỏi của Kỷ Ức Dương.

Bản thân anh không nhận ra nhưng Ngô Xuyên có thể nhìn thấy rõ ràng, toàn bộ quá trình kể chuyện, vẻ mặt anh luôn mơ màng, hai mắt dán chặt vào ống đựng bút trên bàn Ngô Xuyên không dời đi, thậm chí lúc nói xong vẫn duy trì dáng vẻ mất tập trung ấy.

Ngô Xuyên cho anh thời gian, mười phút sau mới lên tiếng nói chuyện: “Một ký ức rất đẹp.”

“Đẹp? Không đúng,” Đàm Thiếu Tông choàng tỉnh, mau chóng lắc lắc đầu: “Đó không phải toàn bộ câu chuyện, nhưng trên TV anh ấy chỉ kể đến đây thôi, phần sau chẳng ai muốn nhắc tới.”

Giọng Ngô Xuyên trầm thấp, không biết là bẩm sinh hay do rèn luyện nhiều năm, rất phù hợp với nghề nghiệp, anh ta rót cốc nước, tiếng nói xen giữa dòng nước chảy: “Nếu anh sẵn sàng thì có thể kể cho tôi, anh đừng nghĩ tôi là bác sĩ, cứ coi như thùng chứa đi.”

Đàm Thiếu Tông cúi đầu băn khoăn trong chốc lát, dường như đắn đo kể hay không kể là một việc rất khó khăn, cuối cùng anh nói với Ngô Xuyên: “Bác sĩ Ngô, cảm ơn anh, thực ra tôi mới bay chuyến bay đường dài, hơn nữa ngày hôm nay tôi không vui lắm. Nếu anh không phiền tôi muốn ngủ một giấc đến hết giờ tư vấn.”

Ngô Xuyên gật gật đầu.

Đàm Thiếu Tông ngủ rất yên tĩnh, Ngô Xuyên đổi bàn phím sang chế độ im lặng để viết hồ sơ tư vấn, nhớ lại cuộc hội thoại vừa rồi, anh ta chợt nhận ra Đàm Thiếu Tông chỉ nhắc đến tên Kỷ Ức Dương đúng một lần, hơn nữa còn không phải nhắc đến trong quá trình tư vấn chính thức, chỉ là một câu không đầu không đuôi. Suốt cuộc nói chuyện về sau, Đàm Thiếu Tông chỉ gọi ngôi thứ ba.

Buổi tư vấn kéo dài 2 tiếng, Đàm Thiếu Tông ngủ hết 80 phút. Nhiệt độ, độ ẩm và hệ thống thông gió trong văn phòng Ngô Xuyên được kiểm soát rất tốt, lại thêm mùi tinh dầu khuếch tán nhè nhẹ, đã lâu Đàm Thiếu Tông chưa có giấc ngủ ngon đến thế.

Đàm Thiếu Tông không về thẳng nhà, anh lái xe rời trung tâm thành phố, dừng lại ở một nghĩa trang. Nơi này vô cùng quen thuộc với Đàm Thiếu Tông, anh lướt qua hàng dài bia đá giống nhau, nhanh chóng tìm ra người bạn cũ mình muốn gặp.

Tấm bia cũ kỹ, hai bó hoa tươi đặt trước mộ. Đàm Thiếu Tông chăm chú nhìn dòng chữ trên bia, Dư Giảo Giảo, lấy ngày mất trừ đi ngày sinh, người nằm dưới đây chỉ sống trên thế giới này chưa tròn 18 năm.

Hôm qua dự báo thời tiết đưa tin sau 12 giờ trưa nay có tuyết lớn, bây giờ tuyết chưa rơi nhưng gió rất to. Đàm Thiếu Tông quẹt lửa nhiều lần rồi mới thắp nén hương mua ở lối vào, anh cắm hương lên mảnh đất xốp nho nhỏ trước mặt, mỉm cười gõ gõ lên cái tên khắc trên bia mộ: “Sinh nhật vui vẻ, Dư Giảo Giảo.”

Hiếm khi hoàng hôn diễm lệ, nhưng chiếu xuống nơi đây dường như ảm đạm.

—–

Lời tác giả: Tui cũng không hiểu tại sao chương sau cứ vô nghĩa hơn chương trước.

Bật mí thông tin râu ria ngoài lề: gu nghe nhạc của Kỷ Ức Dương rất kỳ dị, lúc ấy iPod phát đi phát lại bài “Muốn nói lại thôi” của Trần Quan Thiến, chẳng biết ảnh nghe được ở đâu. Cảm hứng của câu chuyện này chính là lời hát:

“Điều cần nói

Chính ở khoảnh khắc đắm say nhất

Nhưng mà muốn nói lại thôi.”