Edit: jena

Sau khi rời khỏi viện phúc lợi, cảm xúc của Tư Thần đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cậu nói "buông tha" có nghĩa rằng từ nay về sau cậu sẽ không đến gặp 13, cũng như không chu cấp cho viện phúc lợi nữa.

Theo pháp luật, 25 tuổi là thành niên, vì vậy có nhiều em bé to xác của nhiều gia tộc lớn khi phạm tội vẫn có thể được miễn bỏ, nhưng xã hội chỉ chấp nhận nuôi nấng đến 16 tuổi.

Mất đi sự giúp đỡ, 13 sẽ lưu lạc đến đâu, Tư Thần cũng không còn quan tâm nữa.

4 tuổi cậu được nhận nuôi. 9 tuổi lại quay về viện phúc lợi. 12 tuổi lần đầu trải qua cao duy xâm lấn.

Cậu vẫn nhớ rõ chính mình đã bị sinh vật cao duy bám vào người. Nhưng khi sinh vật đó tiến vào thân thể cậu, nó lại giống như một giọt nước hòa tan vào biển cả.

Đoạn ký ức khi đó khá mông lung, như thể cậu đang sống trong một giấc mộng không hồi kết. Cậu vẫn nhớ máu đỏ ấm nóng, nhớ rõ năng lượng sôi trào trong người, cũng nhớ rõ những tiếng khóc van và nỗi tiếc hận vang vọng trong bóng tối.

Người sống sót chỉ có cậu và 13. Nội tạng của cậu bị hư hại nghiêm trọng, lâm vào hôn mê, mà tình huống của 13 còn tệ hơn của cậu.

Tư Thần cũng không biết cuối cùng sinh vật cao duy kia đã đi đâu.

Cũng may 13 mất khả năng giao tiếp. Hơn nữa, lí do mà 13 có thể tiếp tục ở lại viện phúc lợi là vì trong hồ sơ của hắn có ghi chú "Bệnh nhân tâm thần".

Lời của một kẻ điên sẽ không một ai tin.

Ngày hôm sau, Tư Thần ngồi xe khách đường dài để về nhà. Xe khách được gia cố một lớp kim loại vừa dày vừa nặng ở bên ngoài, còn trang bị cả vũ khí.

Theo lý thuyết, trang bị vũ khí là để đối phó với các chủng loại tiến hóa hoang dã. Nhưng phần lớn thì lớp vũ khí đó có công dụng uy hiếp bọn trộm cướp trên đường.

Từ Trang Sơn đến Giang Xuyên tốn 27 tiếng ngồi xe.

Tư Thần mua vài bịch dinh dưỡng.

Cậu đã thử nhiều lần, dù là ăn cái gì xong, Trường Sinh Uyên vẫn tiếp tục kêu gào đói bụng. Một khi đã như vậy thì cậu quyết định ăn dịch dinh dưỡng, vừa gọn nhẹ lại tiện nghi.

Thế giới có tổng cộng 36 Khu An toàn. Chỉ có công dân sống trong Khu An toàn mới có tư cách mua vé đến Khu An toàn. Vì vậy khách trên xe cũng không nhiều.

Tư Thần chọn một chỗ ngồi trong góc, dựa vào cửa sổ. Xung quanh không có ai, cậu vô cùng hài lòng.

Chỉ là không ngờ rằng khi động cơ xe bắt đầu khởi động, một người đàn ông vội vã hấp tấp xách một túi vali to đi lên, ngồi đối diện với Tư Thần.

Trường Sinh Uyên ngoan ngoãn im lặng trong người Tư Thần một lúc lâu bỗng nhiên nói: "Mẹ ơi, đói, ăn."

Bụng đói dẫn đến áp lực, đè nén hồi lâu cuối cùng bạo phát.

Tư Thần ngửi thấy một hương vị đặc thù, không phải mùi máu tươi, mùi này giống với sườn dê nướng, bốn phía đều tràn ngập mùi thịt thơm ngon.

Mùi vị đó xuất phát từ trên người của người đàn ông xách vali.

Tư Thần bất động thanh sắc đánh giá xung quanh. Ngoài người này, hình như không có ai có điểm gì dị thường.

Cậu nhìn người trước mặt. Đó là một thanh niên có một mái tóc vừa cắt ngắn, mang một bao tay bằng da. Nhìn qua có vẻ vừa vận động mạnh nên làn da màu đồng có một lớp mồ hôi tinh mịn.

Có lẽ chú ý đến ánh mắt của Tư Thần nên thanh niên mỉm cười một chút: "Chào cậu, tôi là Trình Diễn. Khi nãy đến trễ không kịp lên xe nên phải chạy, đáng chê cười rồi. Tôi có thể biết tên cậu không?"

"Tư Thần."

Trình Diễn nhìn thấy cuốn sách "Cắt ghép, điều chỉnh gen" trên tay cậu, cười hỏi: "Cậu là sinh viên?"

Sách này Tư Thần lấy được từ chỗ bệnh viện vì sợ trên đường đi hơi chán.

Thiên phú của cậu nằm ở năng lực học tập, người bình thường sẽ cho rằng đây không phải là một cuốn sách đặc biệt gì, nhưng Tư Thần lại rất thích. Cậu luôn có thói quen đọc thật nhiều để học thêm những thứ mới.

Nhưng phải nói rằng Tư Thần đã tốt nghiệp. Năm nay cậu 22 tuổi, đã đi làm được nửa năm.

Tuy nhiên bây giờ không cần phủ nhận, Tư Thần cười trả lời: "Đúng vậy, tôi đang muốn thi lên thạc sĩ. Anh cũng đến Giang Xuyên để đi học à?"

Trình Diễn sang sảng cười: "Tôi tốt nghiệp lâu lắm rồi. Lúc trước tôi học chế tạo nguồn năng lượng mới."

"Vậy bây giờ anh đang làm gì thế?" Giọng điệu của Tư Thần ngập tràn tò mò.

Hai mắt Trình Diễn cong cong: "Chạy nghiệp vụ phần lớn thời gian*."

*社畜 (xã súc): "động vật xã hội", một từ lóng thông dụng trên internet bắt nguồn từ tiếng Nhật し ゃ ち く. Ban đầu nó là một thuật ngữ xúc phạm để mô tả nhân viên văn phòng, dùng để chỉ những nhân viên làm việc ngoan ngoãn trong công ty và bị bóc lột như động vật. Bây giờ được dùng với nghĩa chỉ những công việc chiếm phần lớn thời gian.

Hiển nhiên là không muốn nói nhiều.

Nhưng mùi vị trong vali của anh ta ngày một nồng đậm hơn, khiến cho bụng cậu kêu rột rột.

Tư Thần thu hồi tầm mắt. Vì đói không đọc sách được nên cậu mở điện thoại ra.

Cậu đang đọc những thông tin liên quan đến Trường Sinh Uyên trên trang web của hiệp hội tiến hóa giả.

Phần lớn họ miêu tả Trường Sinh Uyên là "máu tanh", "hung tàn", "dễ phản phệ".

Tư Thần nhớ đến cục gạo nếp màu đen mỗi ngày chỉ biết gào lên "mẹ ơi bụng đói ăn cơm", bỗng nhiên cảm giác thứ mình cấy ghép vào người không giống với sinh vật mà họ nói.

Nhưng nhận thức phổ biến nhất về Trường Sinh Uyên chính là một chủng loài rất mạnh, sinh sống ở chiều không gian thứ 8, Trường Sinh Uyên trưởng thành vô cùng ngang tàng. Vấn đề duy nhất là tiền. Cần rất nhiều tài nguyên, tiền của mới có thể tiếp tục tiến hóa.

Còn có một người khác nói rằng càng về sau, ký chủ không thể thỏa mãn dạ dày của Trường Sinh Uyên, nó sẽ ăn luôn ký chủ để đảm bảo dinh dưỡng của chính mình.

Tư Thần nghĩ nghĩ, dùng những từ ngữ mấu chốt "Trường Sinh Uyên", "Suy nghĩ", "Liên kết" để tra cứu, vẫn không có tin tức liên quan nào.

Hình như chưa có tiền lệ ký chủ và ký sinh vật liên kết với nhau.

Tư Thần đứng dậy, đi đến phòng hút thuốc. Ở đây không có ai.

Cậu gọi Trường Sinh Uyên ở trong đầu, Trường Sinh Uyên không trả lời.

Vậy nên Tư Thần gọi thành tiếng: "... Uyên? Tiểu Uyên?"

Trường Sinh Uyên: "Chi?"

Tư Thần chưa bao giờ gọi nó nên Trường Sinh Uyên có chút mờ mịt.

Xem ra cậu và Trường Sinh Uyên không liên kết với nhau qua suy nghĩ, Trường Sinh Uyên có thể nghe bằng tai.

Tư Thần nhìn tấm gương trong phòng hút thuốc.

Cậu chỉ biết Trường Sinh Uyên ký sinh trong cơ thể mình, nhưng không biết nó ở đâu.

"Con ra đây được không?" Tư Thần hỏi.

Vừa nói xong, Tư Thần cảm giác mắt trái mình hơi ngứa.

Con mắt nhân tạo của cậu bị bung ra một nửa, gần như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.

Không có máu, nhưng hình ảnh trước mặt quá mức quỷ dị, Tư Thần nói: "Dừng lại."

Trường Sinh Uyên nghe lời, không ngọ nguậy nữa.

Vì là quan hệ ký sinh, nó không thể rời khỏi ký chủ quá xa. Ký sinh vật nếu rời khỏi ký chủ của mình sẽ không thể sống. Dinh dưỡng của chúng nó đều do ký chủ cung cấp.

Nhưng dinh dưỡng mà nó muốn hiển nhiên là không giống với nhân loại.

Vì vậy Trường Sinh Uyên rất là đói bụng.

Giọng của nó có chút tủi thân: "Mẹ ơi, rất đói."

Tư Thần chỉnh sửa lại con mắt vễ chỗ cũ: "Con biết trong vali kia có gì không?"

"Cơm cơm."

Tư Thần hỏi: "Cơm dạng gì?"

Thậm chí cậu còn không phát hiện ra mình lại dùng ngữ khí nói chuyện với con nít để giao tiếp với Trường Sinh Uyên.

Lúc này, Trường Sinh Uyên tự hỏi thật lâu.

"Trùng. Màu trắng. Trùng trùng bự."

***

Tư Thần về lại chỗ ngồi của mình. Trình Diễn đã nhắm mắt, bắt đầu nghỉ ngơi.

Tay đeo bao da của hắn đặt lên vali, hô hấp đều đều, hình như đã ngủ rất sâu.

Trường Sinh Uyên luôn phản ứng với sinh vật cao duy. Hiển nhiên, trong vali của Trình Diễn là một sinh vật cao duy.

Tư Thần muốn liên lạc với Quý Sở Nghiêu, trong danh bạ của cậu, hắn là người duy nhất có thể giúp.

Đáng tiếc vừa đến vùng ngoại thành, điện thoại mất tín hiệu.

Với tình hình hiện nay cũng không có ai chịu chi tiền để xây dựng trạm tín hiệu ở vùng ngoại thành. Có lẽ trên xe khách có tín hiệu riêng để xin giúp đỡ.

Tư Thần suy nghĩ một lát, dùng bút viết một dòng lên giấy: hành khách đối diện tôi có sinh vật cao duy trong vali.

Trình Diễn không cảnh giác với cậu, đôi mắt vẫn chưa mở.

Tư Thần giơ tay lên gọi tiếp viên.

Vì người không nhiều, còn là xe khách, chỉ có một tiếp viên ở trên xe.

Đó là một nhân viên trẻ tuổi, xinh đẹp, cô cười khanh khách đi đến chỗ cậu. Khi đi ngang qua Trình Diễn, cô mạnh bạo đẩy tay của hắn ra.

"Thưa anh, anh có cần tôi lấy cho anh một tấm chăn không?"

Tư Thần quan sát biểu tình ảo não trên mặt của Trình Diễn, phỏng đoán một chuyện: hai người này quen biết nhau.

Tim cậu đập nhanh hơn một chút.

Tiếp viên nhìn về phía cậu, dò hỏi: "Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?"

Tư Thần nắm chặt tờ giấy trong tay, cất vào túi, mỉm cười: "Tôi muốn xin một chút nước ấm."

Đêm đen kéo đến bên ngoài cửa sổ. Ở vùng ngoại thành, đêm tối luôn gắn liền với nguy hiểm.

Xe chạy trên đường, hai bên không có đèn, không có bảng hiệu giao thông vẫn có thể đi vào lối rẽ.

Tài xế ở trong phòng điều khiển, châm một điếu thuốc giúp bản thân tỉnh táo hơn. Ông đã đi trên con đường này hơn 30 năm.

Cánh tay của tài xế được làm bằng máy, khi ra bên ngoài còn trang bị thêm súng ống. Nhưng vì không phải tiến hóa giả nên ông không có năng lượng trung tâm.

Giá trị vũ lực của ông chỉ có thể uy hiếp được người bình thường, nếu gặp tiến hóa giả thì chỉ chuốc lấy phiền phức.

Không biết vì sao, hôm nay tài xế cảm thấy hơi bất an.

Giây tiếp theo, cửa sổ xe đã phát ra một tiếng vang lớn.

Một con thiêu thân đâm vào cửa sổ.

Vì tốc độ xe quá nhanh, máu màu xanh lục của con thiêu thân kéo dài trên cánh cửa.

Tài xế không khỏi phun một ngụm nước bọt.

Ông có chút bực bội: "Hai ngày trước không phải mới kết thúc không gian gấp khúc ở khu Trang Sơn à? Nghe nói là nền văn minh Trùng Tộc. Hèn gì gần khu Trang Sơn toàn là sâu bọ, bây giờ đã cách Trang Sơn xa như vậy mà vẫn còn vài con. Cục an ninh làm ăn kiểu gì thế không biết?"

Ở trong không gian gấp khúc, cũng có vài loài bản địa có thể tiếp tục tiến hóa.

Sau khi tiến hóa, chúng đã thuộc về chiều không gian thứ 4 nên dù không gian gấp khúc đã kết thúc, chúng không có biến mất theo.

Sinh vật này không khó đối phó nhưng số lượng rất nhiều, như cũ vẫn rất phiền. Hơn nữa sau khi tiến hóa, chúng đều công kích con người.

Mới đầu là một con thiêu thân. Nhưng nhanh chóng lại có thêm nhiều con khác. Không chỉ khoang điều khiển bị tấn công mà khoang xe của hành khách cũng liên tục phát ra tiếng va chạm.

"Sao lại thế này?!" Vài tiếng kinh hô vang lên trong xe.

Trình Diễn cũng đã tỉnh ngủ. Hắn nhìn những con thiêu thân không ngừng đâm đầu vào cửa sổ, hai mày nhíu chặt.

Thiêu thân có kích thước lớn, mỗi con to bằng cả bàn tay. Tư Thần nghiêng đầu, phát hiện thiêu thân có thân màu đen, trên cánh lại có những đốm đỏ. Nó có phần miệng sắc nhọn giống loài ăn thịt.

Thiêu thân như tre già măng mọc mà liên tục tông vào khoang xe, phát ra những âm thanh bén nhọn mà thảm thiết.

Máu xanh liên tục chảy xuống từ cửa sổ xe.

Đã có hành khách nhát gan hét to: "Sao lại thế này?! Sao có nhiều sâu như vậy!"

"Cửa sổ có quan trọng không hả? Tiếp viên đâu? Mau kêu cứu cục an ninh đi!"

Hoa văn trên cánh này rất quen mắt, hình như giống với hoa văn của thiêu thân-người cậu gặp trong không gian gấp khúc.

Thiêu thân đến ngày càng nhiều hơn, lực tông vào cửa sổ cũng mạnh hơn. Tư Thần còn có thể cảm nhận được cửa sổ đang chấn động kịch liệt.

Nếu chiếc xe này không trang bị kính chống đạn, khả năng cao là những con thiêu thân đó đã ồ ạt bay vào đây như thủy triều.

Tiếng tài xế vang lên: "Các vị hành khách, xin đừng hoảng loạn. Vì gần đây Trang Sươn bị Trùng Tộc xâm lược, dẫn đến những khu vực gần đó cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Ánh đèn của xe khách khi chạy vào ban đêm đã thu hút những con thiêu thân biến dị, chúng tôi xin phép tắt đèn trên khoang xe, tạm dừng chạy."

Giọng nói của tài xế không nhanh không chậm: "Lần này có lẽ sẽ cập bến trễ hơn dự định, mong mọi người thông cảm. Xe đang gửi tín hiệu cầu cứu đến cục an ninh..."

Ông vừa dứt lời, đèn trong khoang xe đã vụt tắt.

Thân thể của tài xế nháy mắt cứng còng.

Vì một con dao đang đặt trên cổ ông. "Tiếp tục mở." Người đó lạnh lùng nói