Nếu Ngô Quảng Phúc thực sự muốn giết cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.

Ngoài hoảng sợ, Lạc Kỳ còn ngạc nhiên, cô ta không thể tưởng tượng được Diệp Thiên rốt cuộc là ai, lại có thể khiến người cấp bậc như Ngô Quảng Phúc đối xử trịnh trọng như vậy, thậm chí còn hạ mình xuống tầng gặp mặt.

Đại sảnh tập đoàn Thiên Phong, lúc này đã có mười mấy bảo vệ ngã ra đất, còn có mấy chục người vây quanh Diệp Thiên, nhưng không ai dám tiến lên, hiển nhiên là đều còn sợ hãi.

Diệp Thiên nhét hai tay vào túi, chỉ dùng hai chân mà những bảo vệ được huấn luyện chuyên nghiệp như họ thế mà không thể lại gần, còn bị đánh gục mười mấy người.


“Cùng xông lên, tôi không tin cậu ta đánh giỏi vậy thật”.

Đội trưởng đội bảo vệ tức tối ra mặt, mặt mũi anh ta sắp bị Diệp Thiên làm cho mất sạch rồi.

Các bảo vệ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, lúc họ chuẩn bị cùng xông lên thì chỗ thang máy đột nhiên vang lên tiếng quát tháo.

“Khốn kiếp, dừng lại hết cho tôi”.

Mọi người ngoảnh lại, nhìn thấy người nói, tất cả đều lộ biểu cảm nơm nớp lo sợ, chỗ cửa thang máy, Ngô Quảng Phúc, CEO của Thiên Phong nhanh chân, sải bước đi tới, phía sau còn có Lạc Kỳ đang sưng má.

“Giám đốc Ngô”.

Đội trưởng đội bảo vệ khom người chào hỏi, đang định nói rõ tình hình thì Ngô Quảng Phúc lại chẳng thèm nhìn anh ta, mà trực tiếp quăng luôn một cái tát.

“Cút ra một chỗ cho tôi”.

Mặt đội trưởng đội bảo vệ nóng rát, nhưng lại không dám hó hé gì, chỉ có thể nghe lời đứng sang một bên, vẻ mặt ngơ ngác.


Chỉ thấy Ngô Quảng Phúc đi tới trước mặt Diệp Thiên, hơi nghiêng người về phía trước, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người thế mà lại khom lưng 90 độ, chào hỏi trịnh trọng với Diệp Thiên.

“Cậu Thiên, xin lỗi”.

Cả sảnh lặng ngắt.

“Tôi xin lỗi cậu Thiên!”.

Tư thế cúi gập người của Ngô Quảng Phú khiến toàn bộ người ở đó sững sờ, ai nấy đều há hốc mồm.

Đây là Ngô Quảng Phú giàu có nhất Lư Thành, là người tiếng tăm lẫy lừng đó!
Cho dù là đứng trước người đứng đầu Lư Thành thì cũng không thể khiến anh ta cúi đầu chào, nhưng lúc này, anh ta lại đang cúi gập người xuống để xin lỗi một cậu thanh niên chưa đến 20 tuổi đang mặc một bộ đồ vô cùng xoàng xĩnh?
Nếu đồn ra ngoài chắc chắn sẽ làm chấn động các hãng truyền thông lớn ở Lư Thành.

Những người còn lại có lẽ chỉ là sửng sốt, nhưng cô lễ tân đón tiếp Diệp Thiên trước đó và cả Lạc Kỳ đang đứng phía sau Ngô Quảng Phú lúc này trong lòng chỉ có thể dùng từ sợ hãi để hình dung.

Nhất là Lạc Kỳ, cô ta là người nói ra những lời chế giễu Diệp Thiên nhiều nhất, còn chủ động gọi bảo vệ đến đuổi Diệp Thiên đi, nhưng bây giờ, đến chỗ dựa lớn nhất của cô ta đều phải cúi đầu trước mặt Diệp Thiên, thì sao mà khiến cô ta không sợ hãi cho được?

Diệp Thiên nhìn về phía Ngô Quảng Phú, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra một nụ cười.

“Anh quản lý tập đoàn Thiên Phong cũng tốt đấy chứ!”.

Câu nói của cậu quả thực là đang khen Ngô Quảng Phú, cậu không ngờ chỉ trong thời gian 5 năm, Ngô Quảng Phú lại có thể dựa vào nguồn tài nguyên trước đây để làm lại sự nghiệp, không chỉ sáng lập nên tập đoàn Thiên Phong, còn đưa tập đoàn Thiên Phong phát triển đến mức độ này.

Nhưng Ngô Quảng Phú nghe thấy câu nói đó lại khắp người túa mồ hôi lạnh, anh ta cho rằng Diệp Thiên đang nói ẩn ý mỉa mai anh ta.

Tập đoàn này tuy do một tay anh ta gây dựng, nhưng tiền vốn sáng lập toàn bộ đều là do Diệp Thiên chi, có thể nói rằng nếu không có Diệp Thiên, thì sẽ không có tập đoàn Thiên Phong, và anh ta chỉ là làm thuê dưới chướng của Diệp Thiên, Diệp Thiên mới là chủ tịch thực sự của tập đoàn này.

Nhưng hôm nay lần đầu tiên chủ tịch đến tập đoàn lại bị mấy nhân viên chặn lại, còn suýt nữa bị bảo vệ đuổi ra ngoài, điều này đúng là không khác gì tát vào mặt anh ta.

.