“Tôi biết anh quan tâm Giai Lệ, sợ cô ấy bị tổn thương, nhưng cũng phải tùy nơi và tùy chuyện, Viên Phong là người như thế nào chứ, là người anh nói đánh là đánh được sao?”.

“Tối nay sau khi chúng tôi đi khỏi đã xảy ra chuyện gì tôi không muốn hỏi, nhưng anh có thể bình an vô sự, bản thân anh phải trả cái giá đắt như thế nào, chắc tự anh rõ nhất, đây chính là hậu quâ của việc hành động thiếu suy nghĩ đấy!”.

Cô ta nói từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, như thể phụ huynh đang dạy bảo con cái vậy, cô ta lạl trầm giọng nói tiếp: “Diệp Thiên, đàn ông có khí phách, đó là chuyện tốt, nhưng khí phách không có nghĩa là thích làm gì thì làm, đối mặt với thế lực bản thân không chống lại được còn cố miễn cưỡng xông lên, đó không gọi là khí phách, đó là ngu dốt, là không biết tự lượng sức mình!”.

“Trong xã hội này, tiền tài, mối quan hệ mới là thứ có thể cho chúng ta đứng vững được, chỉ có những thứ này mới khiến anh có thể bảo vệ được Giai Lệ, chứ không phải chỉ biết sống trong thế giới của chính mình rồi tự đắc”.

Tối nay cô ta nói với Diệp Thiên những điều này là vi muốn để Diệp Thiên hiểu được, trong xã hội bây giờ tiền tài và quyền thế mới là thứ quan trọng hơn cả, hi vọng Diệp Thiên sau này làm việc gì hay nhớ đến bài học tối hôm nay, biết thay đổi bàn thân, gặp chuyện gì sẽ biết cương nhu đúng lúc.


Cô ta vốn tưởng những lời nói này của cô ta sẽ khiến Diệp Thiên phần nào được tỉnh ngộ, nhưng cô ta nhìn chăm chú thỉ phát hiện ánh mắt của Diệp Thiên từ đầu đến cuối đều vô cùng lãnh đạm, thậm chí khóe miệng còn nhếch một nụ cười mỉa.

“Nói xong chưa?”.

Diệp Thiên dửng dưng lắc đầu.

“Tiếu Văn Nguyệt, cô tự đề cao bản thân quá rồi đấy!”.

Chương 41: Hai ngôi sao ở thủ đô
“Tiếu Văn Nguyệt, cô tự đề cao bản thân quá rồi đấy!”.

Diệp Thiên lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng.

“Những gì cô vừa nói, đối với người khác có lẽ có chút tác dụng, nhưng đối với tôi thì chẳng có ý nghĩa gì cả!”.

“Quen với Sở Thần Quang là cơ hội? Tôi nói thẳng cho cô biết nhé, tôi không cần cơ hội nào cả, bất kể chuyện gì tôi đều dựa vào thực lực của tôi, hơn nữa Sở Thần Quang đưa tay về phía tôi chưa chắc đã là muốn làm quen tôi thật sự!”.

“Còn chuyện tối nay tại quán bar, tôi dám làm như vậy thì đương nhiên là tôi đã nắm chắc phần thắng, điều này không cần cô phải nhắc nhở!”.


Mặt Tiếu Văn Nguyệt hơi biến sắc, giọng nói của Diệp Thiên vẫn vậy, cậu nói tiếp: “Tiếu Văn Nguyệt, tầm nhìn của cô còn hạn hẹp lắm, những gì cô nhìn thấy trong xã hội này chẳng qua chỉ là một góc của núi băng mà thôi!”.

“Những gì mà cô cho là quan trọng, tiền tài, quyền thế, mối quan hệ, gia thế, nhưng trong mắt tôi chúng chẳng đáng một xu!”.

Diệp Thiên nói xong đã quay người đi, cậu vẫy tay với Cố Giai Lệ, rồi để lại một câu cuối cùng.

“So với những thứ mà cô cho là quan trọng, có một thứ này sẽ không bao giờ mất đi, và nó sẽ ngự trị tất cả!”.

“Đó chính là sức mạnh, sức mạnh đủ để kiểm soát được mọi thứ!”.

Tiếu Văn Nguyệt đứng ngây người tại chỗ một lúc mới đột nhiên sực tỉnh, cô ta ngẩng đầu lên thì Diệp Thiên đã cùng Cố Giai Lệ rời khỏi biệt thự rồi.

Nhớ lại những câu nói của Diệp Thiên vừa rồi, cô ta không ngừng lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng thất vọng.

Bản thân cô ta có lòng tốt nhắc nhở, hi vọng Diệp Thiên có thể xem lại bản thân, nhìn lại cái xã hội này, có thể thay đổi để sau này ít phải đi đường vòng, nhưng Diệp Thiên lại không hề nghe theo, ngược lại còn nói cô ta tự đề cao bản thân, tầm nhìn hạn hẹp.

Tiền tài, quyền thế, mối quan hệ, gia thế đều không quan trọng, sức mạnh kiểm soát được mọi thứ mới là quan trọng? Điều này đối với cô ta mà nói đúng là chuyện vô cùng nực cười.

Bây giờ là xã hội hiện đại, lẽ nào lại giống như thời cổ đại cho người có võ công cao cường làm vua làm tướng, phong quan tiến chức?
Cho dù là thật đi nữa, thì cũng chưa đến lượt Diệp Thiên, Diệp Thiên chỉ là biết đánh đấm chút thôi, chứ đâu thể so với những cao thủ võ lâm ngày xưa vượt nóc băng tường, dễ dàng phá núi xẻ đá được.


“Xem ra hôm nay anh ta bị dạy cho bài học ở chỗ Viên Phong vẫn chưa đủ!”.

Ánh mắt cô ta thẫn thờ, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, nếu anh vẫn cố chấp thì sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ phải trả một cái giá đắt cho những suy nghĩ trẻ con này của anh thôi!”.

Trong màn đêm tối, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ cùng sánh vai nhau đi trên đường.

Còn về những lời nói vừa rồi của Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên căn bản không quan tâm.

Trong xã hội này, tiền tài quyền thế, chẳng qua chỉ là những thứ bề ngoài, những người tài tuyệt đỉnh, những người đứng đầu trong xã hội này thực sự, có ai không giữ sức mạnh ngút trời đâu?
Ví dụ như nhà họ Diệp ở thủ đô, nhà họ Diệp tuy ở ba lĩnh vực thương mại, chính trị, quân đội đều rất mạnh, nhưng thứ quyết định sự thịnh suy của nhà họ Diệp lại là võ thuật gia truyền, chỉ cần võ thuật của nhà họ Diệp không bị suy thoái, nhà họ Diệp tại thủ đô sẽ không bao giờ bị sụp đổ.

Khi cậu còn bé bị bố cậu là Diệp Vân Long phế võ công, sau khi ném vào trong rừng sâu, cậu liền lập chí quyết trở thành người mạnh nhất thiên hạ.