Lí Tinh Tinh ngồi xuống ghế đối diện với Diệp Thiên, đôi mắt long lanh kèm theo ý dò xét.

“Có việc tìm tôi?”.

Diệp Thiên cười nhẹ một cái, thực ra cậu đã biết rõ mồn một, chỗ cậu cách chỗ Tiếu Văn Nguyệt vài bàn, hơn nữa hai cô gái cố tình nói nhỏ lại, nhưng một người như cậu, sao mà không nghe thấy chứ?
“Là thế này, hôm nay mẹ của Nguyệt Nguyệt bảo anh ở lại nhà cậu ấy, tuy mẹ cậu ấy có lòng tốt, nhưng anh cũng nên tự biết điều, không họ hàng thân thích tự nhiên ở trong nhà người ta, hơn nữa Nguyệt Nguyệt còn là con gái, anh thấy có phù hợp không hả?”.

“Nếu tôi là anh, tôi sẽ tự ra ngoài tìm việc, sau đó tìm chỗ ở, chứ không bao giờ dựa vào người khác để sống như thế!”.


Lí Tinh Tinh nói với vẻ cao ngạo: “Thế này đi, nhà bạn trai tôi mở cửa hàng thời trang, tôi bảo anh ấy sắp xếp cho anh làm nhân viên kinh doanh, hàng tháng có lương cơ bản và hoa hồng, đủ để anh sống qua ngày, thấy sao?”.

Giọng điệu trịch thượng của cô ta cứ như thể cô ta là lãnh đạo, và Diệp Thiên buộc phải nghe theo sự sắp xếp của cô ta vậy, cô ta cho rằng bản thân đang đứng ở vị trí trên cao, lấy thân phận cấp trên để bố thí cho Diệp Thiên.

“Tôi nghĩ cô nhầm rồi, ngay từ ban đầu tôi đã không có ý định ở nhà cô ấy!”, Diệp Thiên thấy vậy, hắng nhẹ giọng rồi nói tiếp: “Kể cả là tôi có đến nhà cô ấy ngồi chơi thật, thì có liên quan gì đến cô không?”.

“Còn về công việc mà cô nói sắp xếp cho tôi, xin lỗi nhé, tôi không cần!”.

Giọng nói của cậu kèm theo vẻ coi thường, cậu xua tay, như thể đang đuổi ruồi vậy.

“Nếu không có việc gì khác thì cô có thể đi rồi đấy, đừng có làm phiền tôi thưởng thức cà phê!”.

Mặt Lí Tinh Tinh hơi biến sắc, sau đó là tức giận.

Cô ta được cưng chiều từ nhỏ, mọi người trong nhà đều đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, ở trường cũng có vô số người theo đuổi, gần như chưa từng chịu ấm ức bao giờ.

Nhưng hôm nay, Diệp Thiên, một kẻ nhà quê nghèo rớt lại dám nói cô ta như vậy, còn nói cô ta đang làm phiền Diệp Thiên, cô ta cảm thấy tức đến mức như muốn nổ tung.


“Anh anh”.

Cô ta chỉ tay thẳng vào mặt Diệp Thiên một lúc lâu nhưng lại không biết nên mắng chửi gì, chỉ biết dậm chân tại chỗ rồi quay lại bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt.

“Hừ, Nguyệt Nguyệt, cậu nói đúng lắm, tên đó đúng là loại nhà quê đích thực, mình nói là giới thiệu công việc cho anh ta, giả vờ ra vẻ không cần đã đành, lại còn dám nói mình đang làm phiền anh ta, đúng là tức chết đi được!”.

Lí Tinh Tinh phồng mồm lên, cơn tức giận khó mà nguôi được.

Tiếu Văn Nguyệt vỗ nhẹ lên vai cô ta, tuy không nói gì nhưng ngày càng cảm thấy Diệp Thiên phản cảm hơn.

Không nhận sự giúp đỡ của người khác, điều này rất có khí phách, có tôn nghiêm, nhưng cũng phải xem tình huống chứ, đã nghèo đến mức không có cơm mà ăn, không có chỗ mà ở rồi còn cố tình ra vẻ cứng rắn, cao ngạo, khí phách, đúng là tên ngu ngốc thực sự, tôn nghiêm với khí phách kiểu đó trong mắt người khác chỉ càng rẻ tiền, chẳng ai coi trọng cả.

“Vô tích sự, không có chí tiến thủ, người như vậy sau này cũng chỉ là con sâu mọt trong xã hội thôi, thế mà mẹ mình còn luôn quan tâm đến anh ta!”.

Cô ta thầm lắc đầu, chút thiện cảm cuối cùng của cô ta đối với Diệp Thiên cũng từ đó mà tan biến.

Diệp Thiên chăm chú thưởng thức cà phê của mình, loại người như Lí Tinh Tinh, cậu căn bản không thèm để ý, 10 phút sau, hai cậu thanh niên khoảng 17, 18 tuổi xuất cùng lúc xuất hiện trước cửa quán cà phê.

Trong đó có một người mặc cả bộ Armani, cao khoảng 1.


9 mét, trông to cao vạm vỡ, người còn lại mặc vest màu trắng, khuôn mặt sáng sủa, tóc tai chải thành nếp gọn gàng, trông không khác gì bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích.

Hai người vừa ngước nhìn đã thấy Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, thế là cứ thế đi về phía bàn bọn họ.

“Anh yêu, anh đến rồi à!”.

Lí Tinh Tinh nhìn thấy cậu thanh niên mặc đồ Armani vào, mặt mày hớn hở, chủ động ngồi phía đối diện, cậu thanh niên khoác vai cô ta rồi ngồi xuống bên cạnh cô ta.

Cậu thanh niên mặc vest thì phóng khoáng ngồi xuống ngay bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, mình xin lỗi vì đến muộn!”.

.