Khi Cố Giai Lệ hỏi về cuộc sống của cậu mấy năm nay, cậu chỉ kể ra vài chuyện chẳng mấy quan trọng để lấp liếm cho qua.

“Phải rồi, anh đến đây tìm em cũng vì đến hơi gấp, thủ tục nhập học cũng đều là tạm thời, còn chưa tìm được chỗ ở, em ở đâu thế, gần đó có căn nhà nào tốt chút không?”.

Trong lòng Diệp Thiên nảy ra ý định gì đó nên cố tình hỏi.

Thực ra cậu đã ở trong căn biệt thự số một của “Thiên Đường Vạn Giang” do Ngô Quảng Phú sắp xếp cho cậu, nhưng vì có thể ở bên cạnh Cố Giai Lệ, cậu cố tình nói cậu không có chỗ ở, chính là đợi Cố Giai Lệ lên tiếng.

Căn chung cư mà Cố Giai Lệ thuê có 1 phòng khách và 2 phòng ngủ, vừa hay cậu cũng có thể chuyển đến đó.


Quả nhiên Cố Giai Lệ vội vàng nói: “Vậy thì tốt quá rồi, anh Diệp Thiên, căn chung cư mà em đang thuê có 1 phòng khách và hai phòng ngủ, chỉ có mình em ở, em nói với chủ nhà một tiếng rồi anh chuyển đến ở nhé?”.

Cô nhìn Diệp Thiên với vẻ mong chờ, dù sao trước đây bọn họ cũng từng ở cùng nhau hơn nửa năm cô rất nhớ những khoảnh khắc được ở bên cạnh Diệp Thiên nói đủ thứ chuyện trên đời.

“Vậy à? Thế thì đương nhiên là anh đồng ý rồi, như vậy chúng ta vừa được ở cùng nhau, lại còn đỡ nhau tiền thuê nhà nữa!”.

Diệp Thiên gật đầu một cách dứt khoát, cậu vốn có ý định này ngay từ đầu, nên đồng ý luôn.

Cố Giai Lệ vui mừng hớn hở gọi điện thoại hỏi chủ nhà, sau khi nhận được câu trả lời của chủ nhà thì chuyện này cũng coi như đã xong xuôi.

Diệp Thiên nhìn bộ dạng háo hức của Cố Giai Lệ, cậu thầm đặt lời thề.

“Cô Tiêu, cô yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc Giai Lệ thật tốt!”.

Buổi chiều, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ cùng đến lớp 12A4, Âu Hạo Thần nhìn thấy hai người đi cùng nhau, mặt sầm lại.

Vốn dĩ cậu ta chưa từng coi trọng Diệp Thiên, nhưng trưa nay Diệp Thiên đã làm tất cả mọi người phải kinh ngạc, sau khi cậu ta bị đánh bại, một mình Diệp Thiên đã quét sạch đội Karate, nổi trội giữa đám đông, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng mất tự tin.


Giờ đây nhìn thấy Diệp Thiên cùng sánh vai với người con gái mà cậu ta yêu, cậu ta càng cảm thấy tức tối, sắc mặt đã hoàn toàn đen lại.

“Diệp Thiên, về võ công thì tôi đã thua cậu, nhưng các khía cạnh khác tôi sẽ đánh bại cậu hoàn toàn!”.

“Một kẻ nhà quê như cậu không thể xứng với một người con gái như Giai Lệ được!”.

Cậu ta hậm hực nghĩ thầm, Diệp Thiên thì không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

“Woa, Diệp Thiên, hôm nay cậu đúng là quá chất luôn!”.

Vừa ngồi vào chỗ, Bành Lượng liền sán đến bên cạnh, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái, hôm nay một mình Diệp Thiên đánh gục cả đội Karate, thực sự đã khiến cậu ta vô cùng kinh ngạc.

“Có thời gian cậu phải dạy tôi vài chiêu đó, sau này đến quán bar tán gái mà có đánh nhau thì cũng đỡ bị thiệt!”.

Diệp Thiên thấy vậy phì cười nghĩ, cái tên này luyện võ thì ra để phòng khi sau này đi uống rượu tán gái mà xảy ra ghen tuông thì có cái mà dùng.

Đúng lúc này, có một cô gái bước vào cửa lớp, cô gái này Diệp Thiên cũng coi như từng gặp mặt, chính là Đỗ Giai Giai, người đã từng chế giễu cậu tại trung tâm huấn luyện Tán Thủ.


Đỗ Giai Giai cũng là học sinh lớp 12A4, còn là lớp trưởng nữa, ở trong lớp khá ra oai, ngoài Cố Giai Lệ và Âu Hạo Thần là cô ta không dám gây sự ra, những người khác đều bị cô ta sai việc, luôn coi mình là trung tâm.

Vừa vào đến lớp, cô ta liền lập tức nói to: “Tổ tuyên truyền của trường mới mua một lô thiết bị, cần vài bạn đến bê đồ giúp, nên tôi đang tìm vài bạn cùng tôi ra đó!”.

Đỗ Giai Giai có ngoại hình khá, ngoài mấy hoa khôi trong trường như Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt là cô ta không bằng ra, còn thì cô ta cũng thuộc dạng hot girl, vừa nghe thấy người đẹp cần giúp đỡ, mấy bạn nam trong lớp đều chủ động đứng lên.

“Ừ, còn hai người nữa, Lí Bân đi, còn một người nữa, ừm”.

Đã có năm bạn nam đồng ý đi, còn thiếu một người, Đỗ Giai Giai đang nghĩ xem nên gọi ai, đột nhiên ánh mắt cô ta liếc một cái xuống tận bàn cuối nơi Diệp Thiên đang ngồi.

Ánh mắt cô ta hơi trầm xuống, nghĩ đến lúc trưa cô ta đã chế giễu Diệp Thiên, cuối cùng còn bị Diệp Thiên dùng sự thật chứng minh khiến cô ta mất mặt, trong lòng cô ta thấy khó chịu.

.