Cấp lại, OK?

Vấn đề rối rắm nhất trên thế giới
Không phải là tuổi tác chênh lệch,
Mà là em đứng ở trước mặt của anh,
Trong tay cầm tờ giấy kết hôn vừa mới đăng ký,
Anh lại không chịu gọi em một tiếng “bà xã”.
.
.
.
"Địch lão sư, em có một tâm nguyện, không biết sau khi thầy nghe xong,... có cảm thấy khó xử hay không?
“Vậy thì đừng nói.”
“…”
Mộ Nhạc Nhạc vuốt phẳng góc áo, mắt nhìn xuống dưới chân, nhất quyết không đi.
Chủ nhiệm lớp Địch Nam nheo mắt, nhìn lại Mộ Nhạc Nhạc.
“Thầy Địch, xin thầy không nên thương tổn tâm hồn trẻ thơ của em, tâm hồn em rất mong manh dễ vỡ…”
“Mộ Nhạc Nhạc.”
“Ở đây ở đây.”
“Có chuyện gì nói mau, bây giờ là thời gian ngoài giờ của giáo viên.”
“Chính là bởi vì vấn đề riêng tư, cho nên em mới đợi đến lúc thầy tan sở mới tới đây, có phải hay không rất thấu tình đạt lý…”
Địch Nam một khuỷu tay chống lên trên bàn làm việc, mặt không chút thay đổi đợi Mộ Nhạc Nhạc mở miệng.
Mộ Nhạc Nhạc vuốt vuốt tóc, vội ho một tiếng, đứng thẳng người, cúi đầu thật sâu, nhưng không biết là khẩn trương quá độ hay là cúi người quá mức, cô liền lảo đảo hướng về phía trước.
“…”
“Địch lão sư, em Mộ Nhạc Nhạc quyết định! Nhất định phải gả cho thầy.”
“…”
“Lúc em quyết định, có để ý đến cảm nhận của tôi không?”
Mộ Nhạc Nhạc không nhìn Địch lão sư, kiên trì tiếp tục nói.
“Em có rất nhiều ưu điểm, trẻ tuổi lại xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa…”
Địch Nam chầm chậm nhíu mày, bộ dáng như đang xem kịch vui nhưng không thể nào cười nổi.
Mộ Nhạc Nhạc chép miệng, cô từ nhỏ đến lớn mơ ước chính là gả cho lão sư, tiền lương ổn định, phúc lợi cao, danh tiếng tốt, ngày nghỉ nhiều, quan trọng nhất là, sau khi sinh bảo bảo đều không cần mời thầy dạy kèm tại nhà, ách, cái này nghĩ đến có chút xa.
“Chỉ vì lần xử phạt đó?”
Địch Nam nói.
Theo như quy định của trường học, đến trễ 15 phút phải bị xử phạt.
“Chuyện xử phạt không quan hệ gì! … Dĩ nhiên, nếu như có thể không nhớ đến nó thì càng tốt hơn…”
Mộ Nhạc Nhạc bỗng nhiên thẹn thùng biến mất, đi đến ngồi nở ghế đối diện với Địch Nam.
Hai tay khoanh trước ngực, bắt chéo chân.
"Địch lão sư, thầy muốn giả vờ không quen em tới khi nào?"
Địch Nam nhìn ra cửa trông chừng.
"Vốn là không quen biết."
“Nhưng là đêm đầu của em… A! …”
Nhạc Nhạc còn chưa nói dứt lời, đã bị Địch Nam nhanh như hổ đói vồ mồi lấy tay che miệng cô lại .
Mộ Nhạc Nhạc nhìn chăm chú vẻ mặt biến sắc của Địch Nam, ánh mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.