“Xin chào.” Một người đàn ông đi đến bên cạnh hai người, lúc nói chuyện còn thở hổn hển.

Người đàn ông là hàng xóm của Túc Duy An, Túc Duy An liếc nhìn anh ta, trận đấu vẫn còn đang tiếp túc, hình như người khác thay vị trí của anh ta.

“Tôi là hàng xóm của cậu ấy,” Người hàng xóm cười cười, “Các cậu là bạn bè?”

“Tôi là chú của An An.” Đặng Văn Thuỵ nói đầy khách khí.

“Ah? Thì ra cậu tên An An à?” Người hàng xóm nở nụ cười lớn, nhìn Túc Duy An hỏi.

Đặng Văn Thuỵ: “Hai người là hàng xóm, lẽ nào đôi bên lại không biết nhau?”

“Cậu ấy không thường xuyên ra ngoài, vì vậy chúng tôi không tiếp xúc qua.” Anh ta tiến đến Túc Duy An muốn ngồi xuống: “Nhưng cậu bây ra ra ngoài nhiều rồi, có thời gian có thể đến nhà tôi ăn cơm, tôi nấu cơm rất ngon.”

Túc Duy An vô thức dịch sang bên Đặng Văn Thuỵ: “…như vậy thì làm phiền anh quá.”

Đặng Văn Thuy nhìn ra sự không tự nhiên của Túc Duy An, cũng ngồi dịch sang bên cạnh một chút, để cậu có thể dựa vào mình: “Đúng vậy. không lên làm phiền anh.”

“Có gì đầu mà phiền chứ!” Người hàng xóm cười cười, đột nhiên đưa tay cởi áo, “Cái sân vận động này thật nóng.”

Anh ta để áo sang một bên, không biết là cố tình hay vô tình, phần nửa chiếc áo đều phủ lên đùi của Túc Duy An.

“Thật xin lỗi.” Người đàn ông vươn tay định lấy.

Một quả bóng bay đến, đập đập vào chân người hàng xóm.

Túc Duy An quay người, trực tiếp đứng lên, chiếc áo theo đà rơi xuống dưới đất.

“Ai vậy?” Người hàng xóm cau mày, quay người qua hỏi.



Đàm Tự nhặt bóng, ném trở lại sân, vẫy vẫy tay ý chỉ không đánh nữa.

Sau đó quay người qua, không thèm nhìn người đàn ông, nói với hai người ở đó: “Đánh xong rồi, đi thôi.”

“Sao nhanh vậy? Bình thường đều phải đợi người chơi 1 tiếng.” Đặng Văn Thuỵ đứng bên cạnh anh thốt lên.

“Vậy thì cậu cứ tiếp tục ngồi đi.” Đàm Tự nói xong liền đi.

Sau khi Túc Duy An đứng dậy, thì đứng ngay ngoài cùng bên trái, nhìn Đàm Tự nhấc chân, trong tiềm thức cũng nhanh chóng đi bước đi, cúi đầu đi theo phía sau Đàm Tự, một đường ra khỏi sân vận động.

“An An, cậu vẫn còn phải về công ty giải quyết chút chuyện, cháu về nhà nhớ ăn cơm.” Đặng Văn Thuỵ đứng ở cửa sân vận động nói.

Túc Duy An: “Dạ”

“Nghiên cứu nhiều tài liệu.” Đặng Văn Thuỵ nhàn nhạt nói.

Túc Duy An nhìn cũng không nhìn: “Ân”

Đàm Tự nhìn cậu một lúc, đột nhiên đi lên phía trước cậu.

“…ân”. Túc Duy An trực tiếp lùi lại mấy bước.

“Quét đi.” Đàm Tự lấy điện thoại ra, mở mã QR WeChat của mình.

“Ân…” Bởi vì cách quá xa, Túc Duy An mãi mới ngắm chuẩn để quét.

“Cậu trừ “Ân” ra, không còn lời nào để nói à?” Đàm Tự cười. “Hôm nay ngay cả tiếng “Tự ca” cũng không gọi?”



“Tự ca tạm biệt”

Túc Duy An cảm thấy bản thân không thể ở lại lâu, cậu hiện tai ngay cả đối diện với Đàm Tự đều làm không được, Đàm Tự chiếu cố cậu như vậy, cậu lại…

Càng nghĩ càng xấu hổ, cậu để lại một câu, quay người liền đi, so với lúc Đàm Tự xuất hiện vẫn còn nhanh nhẹn và gọn gàng hơn.

Nhìn theo bóng lưng của Túc Duy An, Đàm Tự nhíu mày: “Anh có cảm thấy cháu anh đang trốn tránh tôi?”

Hình như hôm này không dám nhìn trực tiếp vào anh?

“Không đâu, cậu ấy không phải đối với ai cũng thế sao?” Hai người cùng đi với nhau, Đặng Văn Thuỵ lên xe của Đàm Tự, tự hào nói: “Ngoại trừ tôi”

“Cậu ấy mấy ngày trước còn gọi tôi là Tự ca.” Gọi con mẹ nó thật ngọt, làm anh ma xui quỷ khiến thế nào đem điện thoại đưa ra, thua hết 30 tệ Đậu của mình.

Càng nghĩ càng thấy lỗ, anh đưa tay về phía Đặng Văn Thuỵ.

Đặng Văn Thuỵ: “Làm cái gì?”

Đàm Tự: “Cháu trai của anh hôm qua thua mất 30 tệ Đậu Hạnh Phúc của tôi, trả tiền.”

“Cậu thật keo kiệt.” Đặng Văn Thuỵ nói: “Lúc tôi không ở đây, cậu phải chăm sóc cháu tôi và đừng để nó bị bắt nạt.”

Môi trường làm việc Đặng Văn Thuỵ đã hiểu cặn kẽ.

Làm sao để đứa cháu mình sống cho tốt? Trước hết là sống hài hoà, không động chạm đến lợi ích của người khác.

“Ân, không để người khác bắt nạt.” Đàm Tự hiếm khi đáp ứng.

Như là tự nói với bản thân mình.