Về đến nhà, Túc Duy An lập tức ngồi vào bàn sách, bắt đầu đọc tài liệu.

Ban đầu cho rằng là liên quan đến game “Hoạt Động Tuyệt Mật”, không nghĩ đến bên trong toàn là tranh.

Hơn nữa toàn bộ đều là bản thảo bị bỏ trước kia.

Bất ngờ là, trong số những bức tranh này không chỉ là tranh chân dung của thần tượng, còn có MC, sao nam nổi tiếng, thậm chí còn có một vài minh tinh của các quốc gia khác.

Túc Duy An có chút kinh ngạc…nhẽ nào cái game này, không chỉ có 7 nhân vật?

Lật đến mục cuối cùng, phía trêи là một dãy danh sách.

Số lượng danh sách không nhiều, nhưng họ đều là những người mà cậu có thể kể tên, “Qs-7” cũng có kèm trong danh sách.

…Túc Duy An lúc đó mới nhận ra, bản thân tham gia một dự án lớn như thế.

Chỉ nói về hợp đồng này đã tốn không ít tiền.

Trong lòng cậu liền muốn dán lên trán của Đàm Tự một tờ giấy ghi đại phú hào.

Cậu bình tâm lại, đem tất cả tên ghi ra, sau đó mở máy tính bắt đầu tra tài liệu của từng người từng người một.

Thông báo tin nhắn từ QQ, viết xong một từ cuối cùng cậu mới mở hộp thoại ra.

Đội bảo vệ Sakura: Đại đại [Đưa thuốc là cho ông chủ.jpg] nghe Hà Khoan nói cậu lại bỏ phiếu cho Sakura, năm nay vẫn hợp tác chứ?

“Đội bảo vệ Sakura” là một đội thu mua hộ, bởi vì cũng thích Miyamoto Sakura, vì vậy mỗi lần fan Miyamoto Sakura bỏ phiếu, đối phương sẽ hỗ trợ mua đĩa CD với giá gốc, đủ loại vật phẩm của Qs-7 mà trong nước không mua được.

Anan: Hợp tác, cậu đợi một chút.

Túc Duy An suýt nữa thì quên mất, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định tăng thêm một nửa số tiền ăn trong tháng của mình vào số tiền ban đầu.

Anan: Năm nay tôi mua 50 000 tệ phiếu bầu, làm phiền rồi.

Đội bảo vệ Sakura: Không phiền, không phiền. Ở đấy có tổng cộng 1100 phiếu. Địa chỉ vẫn như cũ chứ.

Anan: Như cũ.

Đội bảo vệ Sakura: Cái đó…Đại Đại. Mặc dù tôi biết mọi người trong thực tế đều bận rộn, nhưng cậu ngàn vạn lần đừng thoát fan.

Đối phương vừa nhìn thì liền cảm thấy năm nay số phiếu ít hơn, có chút lo lắng.



Anan: Sẽ không thoát fan…chỉ là gần đây kinh tế có chút eo hẹp.

Đội bảo vệ Sakura: Được, hàng đã về nước, ngày mai tôi sẽ nhờ hộ gửi cho cậu.

Túc Duy An đóng hộp trò chuyện, vừa định tiếp tục tra tài liệu, một khung chat khác hiện lên.

Biên tập Hi Nhiên: An An Đại Đại, đợi cậu trả lời, gấp!

An An: Tôi đây

Biên tập Hi Nhiên: Cậu có nghĩ lại về chuyện trước đây tôi nói không? Nội bộ cấp cao vừa tiết lộ với tôi, cậu vừa được liệt vào trong danh sách trọng điểm.

An An: …Danh sách trọng điểm?

Biên tập Hi Nhiên: Chỉ cần cậu tiếp tục vẽ truyện tranh, sẽ đặc biệt chú ý đến cậu, và tăng cường nỗ lực marketing.

Biên tập Hi Nhiên: Nền tảng (app) của chúng tôi cậu cũng biết, hiện tại hơn một nửa số tác phẩm truyện tranh trong nước đều là do chúng tôi cung cấp, An An đại đại, cậu sẽ trở lên hot!

Hot?!

Túc Duy An bị doạ làm cho tốc độ gõ máy càng nhanh

Anan: không không không không không…Tôi không muốn nổi tiếng, cảm ơn sự quan tâm của quý công ty.

Biên tập Hi Nhiên: An An đại đại, Nếu như cậu hiện tai không muốn từ bỏ công việc, làm nghề tay trái cũng được, không cần phải lo lắng ah.

Lo lắng?!

Cậu lo lắng rất nhiều được không?

Không nói đến nguyên nhân do hợp đồng công ty.

Cậu cũng không muốn để mọi người biết cậu đang vẽ…loại truyện tranh cậu đang vẽ aaaa!

Anan: Tôi thật sự sẽ không vẽ nữa, thật lòng xin lỗi, phí bản thảo lần trước cô làm ơn thanh toán đúng hạn cho tôi, cảm ơn…

Bên kia một lúc sau mới trả lời: “Được rồi.”, biết được việc này đã thật sự kết thúc, cậu thở nhẹ một hơi.

Cậu do dự một lúc, đi về phía tủ sách ngồi xổm xuống, từ tầng cuối lấy ra một chồng truyện tranh.

Bìa của những quyển truyện tranh được thiết kế đầy tinh tế.

Trêи trang bìa của mỗi quyển đều là hai người nam nhân với tư thế đầy mờ ám.



Túc Duy An nhìn xung quanh một lúc lâu, cuối cùng xác định được vị trí, cậu lấy một chiếc hộp nhỏ đặt chúng vào, rồi hì hục hì hục nhét xuống gầm giường.

Như là…sau này nếu có cơ hội…

Có thể mời khách vào nhà ngồi chơi.

**

Thứ hai, Túc Duy An vừa vào công ty liền cảm thấy không khí có gì đó không đúng.

Bởi vì phải chuyển lên lầu trêи làm việc, cậu đến để thu dọn đồ dùng văn phòng.

Hôm nay bộ phận thiết kế đến rất sớm, bình thường cậu là người đến đầu tiên, hiện tại trong phòng đã gần như là đầy đủ.

Cậu vừa đẩy cửa ra, tất cả mọi người trong phòng đều dừng bút, ngẩng đầu lên hướng mắt lặng lẽ nhìn cậu.

“Duy An hôm nay sao đến muộn vậy ah.” Một người đàn ông xoay xoay bút, cười ha ha, tuyệt đối không nhìn ra sự thiện ý.

Túc Duy An ánh mắt nghi ngờ nhìn đồng hồ, mặc dù so với bình thường muộn mấy phút, nhưng vẫn chưa đến thời gian đi làm.

Người phụ nữ bên cạnh cậu tiếp lời: “Hôm nay không giống mọi khi ah.”

“Làm sao vậy?”

“Cậu không biết? Cậu phải lên tầng trêи để tham gia dự án 《Tuyệt Hoạt 》”. Người phụ nữ chống cằm, “Thật tốt a, chúng tôi làm mệt đến chết bao lâu nay, vẫn là không địch nổi giám đốc Đặng.”

Có thể nhìn thấy rõ nụ cười chế giễu và châm biếm.

Túc Duy An trước giờ không cùng người khác tranh luận, nghe thấy tên Đặng Văn Thuỵ, cậu chỉ cắn cắn môi, không nói chuyện, tiếp tục thu dọn đồ đạc trêи tay.

Đồ đạc của cậu không nhiều, chỉ mấy phút là thu dọn xong, cậu ôm thùng đồ, đẩy nhanh cước bộ.

“Ya, Túc Duy An, đợi đã.” Người đồng nghiệp ngồi ở cửa gọi cậu, “Có thể làm phiền cậu mua giúp tôi một ly cafe không?”

Người phụ nữ thích nhiều chuyện lại chen vào: “Người ta còn bận làm dự án lớn, có thời gian đâu mà mua cho cậu cafe?”

“Dự án lớn thì làm sao? Không phải vẫn là nhà thiết kế trẻ sao?”

“Làm xong chuyến này, thì không còn là nhà thiết kế nữa rồi!”

Túc Duy An nhanh chóng trốn chạy, không còn nghe thấy nữa.