Đàm Tự dừng bút, ngẩng đầu cười nhìn cậu: “Lâu như vậy, vẫn chưa đủ?”

Túc Duy An: “Cũng, cũng không lâu lắm…”

“Đã nửa tháng rồi, đừng lãng phí vốn liếng tuổi trẻ, ham muốn một cách thoải mái.” Đàm Tự nói đầy ẩn ý, “Anh giới thiệu cho cậu một người?”

Túc Duy An ngơ ngác: “Cái gì?”

“Bạn gái,” Đàm Tự khẽ cười

“…”

Túc Duy An cuối cùng phản ứng lại đối phương là đang nói cái gì, là cái đĩa “Sự cám dỗ của quán trà” được cất dưới gầm giường cùng với bộ truyện tranh.

Mặt cậu ngay lập tức đỏ bừng: “…Ngày mai tôi lấy cho anh!”

“Cậu muốn thì giữ lại.” Đàm Tự trêu chọc.

“Tôi không cần.” Túc Duy An nhỏ giọng phản bác, “Tôi chưa xem dù chỉ một lần.”

Đàm Tự: “Ân”

Đứa trẻ bây giờ da mặt thật mỏng.

Anh là trưởng bối, không nên vạch trần cậu.

Anh xé tờ giấy ghi chú, đưa đến phía trước bàn làm việc: “Tối nay đem lên cho tôi nhưng đồ ăn này.”

“Được.”

Túc Duy An đi lên phía trước nhìn.

Cơm ba bát, thịt heo kho dưa chua, sườn xào chua ngọt, trứng bác tôm lột ...

Cả một trang ghi chú bị viết đầy.

Bữa trưa cũng không thấy Tự ca ăn nhiều như vậy ah…

Túc Duy An không hỏi, kỳ thật cậu vẫn không muốn cùng Đàm Tự giao tiếp quá nhiều, cầm lấy tờ giấy nhớ, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.

**

Đến giờ tan ca, những người khác đều đang vẽ tranh, chỉ có Túc Duy An nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, cậu cầm tờ giấy nhỏ, xuống căng tin dưới lầu.

Đồ ăn căn tin mặc dù ngon, nhưng những người có gia đình đương nhiên sẽ không ăn tối ở công ty, vì vậy trong căn tin không có nhiều người, cậu rất nhanh thì gọi xong phần ăn, xách hai cái túi lớn lên lầu.

Lúc gõ cửa văn phòng, Đàm Tự đang nghe điện thoại.

Nhìn thấy cậu, Đàm Tự thản nhiên chỉ vào chiếc bàn thủy tinh bên cạnh ra hiệu cho anh để đồ ăn ở đó.

Túc Duy An để xuống chuẩn bị ra ngoài, bị người đằng sau gọi lại.

“Cậu đi đâu? Ngồi xuống.”



Túc Duy An quay đầu qua, sau khi xác định Đàm Tự là đang nói chuyện với mình, do dự một lúc, ra ngoài cùng bên trái của chiếc ghế sofa ngồi xuống.

Đàm Tự thoả mãn thu lại ánh nhìn, tiếp túc gọi điện thoại.

“Không có tiền.”

“Không gặp.”

“Nửa tháng đổi một lần, có gì hay để xem?”

“Khốn khϊế͙p͙”

“Đem về nhà? Được, ba của cậu lại phải tới nhà tôi mượn roi tổ tiên đó."

“Được rồi, tôi sẽ đi gặp cậu lần cuối cùng.”

Cúp điện thoại, Đàm Tự đóng văn kiện lại: “Đi thu dọn balo của cậu.”

Túc Duy An: “…Ah?”

Đàm Tự: “Ah cái gì? Tan làm rồi.”

Túc Duy An: “Tôi…tôi hôm nay chuẩn bị tăng ca.”

“Bỏ đi” Đàm Tự đứng dậy, trực tiếp tháo cà vạt treo sang một bên, "Đi thu dọn ba lô, sau đó quay lại đây.”

"..."

Năm phút sau, Túc Duy An ôm ba lô trở lại văn phòng: "Vậy tôi đi làm trước, tạm biệt phó chủ tịch..."

"Vào đây," Tân Xu chỉ vào hai túi đồ ăn, "Xách đi."

Túc Duy An cứ ngây ngốc như vậy xách túi đồ ăn theo Đàm Tự xuống thang máy.

Ra khỏi thang máy, Đàm Tự nhận được cuộc gọi, anh nhấc máy nói vài câu, sau đó quay đầu hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Túc Duy An có chút phản ứng: "Tôi về nhà ăn..."

“Cậu tự xem rồi gọi đi, cái gì cũng ăn.” Đàm Tự tiếp túc trả lời điện thoại.

Đi ngang qua phòng bảo vệ, Đàm Tự đột nhiên dừng lại, quay người cầm lấy hai túi đồ đi vào phòng an ninh.

“Làm tốt nhiệm vụ.”

Nhân viên bảo vệ mới đến xúc động đến mức nói lăng lộn xộn: “Cảm ơn phó chủ tịch, tôi sẽ làm tốt!”

Đàm Tự khẽ gật đầu, mới vừa đi mấy bước liền nhận ra người phía sau không có đi theo, quay đầu lại cau mày hỏi: "Còn đứng làm gì vậy?"

Túc Duy An: "Phó chủ tịch, tôi không cùng anh đi..."

Ba phút sau, một người đàn ông to lớn không dùng bao nhiêu lực vác trêи vai một chàng trai, dưới sự uy hϊế͙p͙ đem lên xe.

Lên xe, khoá trái cửa lại, Đàm Tự không vội không chậm điều khiển vô lăng: “Cậu sao lại là người vô ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói như vậy?”



Túc Duy An bị buộc tội với nhiều tội danh khác nhau: "Tôi không có ..."

“Thua của tôi nhiều Đậu như vậy tôi đều không tính toán, ngược lại cậu còn liên tục trốn tránh tôi, làm sao, không phải là lúc gọi Tự ca sao?”

Túc Duy An cảm thấy 30 tệ Đậu thật là qua không nổi!

Cậu nhìn khung khác lạ bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng hỏi: “…Tự ca, chúng ta đi đâu?”

Lại nghe thấy hai từ này, Đàm Tự lông mày giãn ra, ngữ khí nhàn nhã: “Đem cậu đi bán.”

“…”

Xe dừng ở phía trước nhà hàng.

Đem xe đưa cho người phụ trách gửi xe, Túc Duy An đi theo Đàm Tự vào nhà hàng, dưới sự dẫn đường của người phục vụ, rẽ trái ngoạch phải đi vào một phòng riêng.

Ngồi bên trong là hai người đàn ông, bên trái là cái đầu nhỏ tóc húi cua, ngoài cùng bên phải là cái đầu mullet nhuộm bạc.

Người đàn ông tóc mullet nhìn thấy Đàm Tự thì đứng dậy: “Anh đến rồi à.” Ngay sau đó lại nhìn đến Túc Duy An ở phía sau, anh ta ồ lên một tiếng, “Dẫn theo một…tiểu soái ca.?”

“Cháu của Đặng Văn Thuỵ,” Đàm Tự giới thiệu đơn giản, sau đó kéo Túc Duy An vào ngồi đối diện hai người bọn họ.

Túc Duy An vừa đặt balo xuống, tóc mullet vô cùng tự nhiên bắt đầu trò chuyện: “Cậu là cháu của ông già họ Đặng? So với anh ta càng đẹp trai nha, tôi là Lăng Nguyên, là biểu đệ của Tự ca.”

Nói xong anh ta đột nhiên duỗi tay khoác lên vái người đàn ông tóc húi cua bên cạnh: “Đây là bạn trai của tôi,”

Túc Duy An chuẩn bị chào hỏi, yết hầu nghẹn lại, lấy tay che miệng và bắt đầu ho.

Lăng Nguyên mở to mắt: “Ở cái thời đại này, gay chắc không doạ người như thế chứ?”

“Lăng,” Đàm Tự nhắc biểu đệ, đưa cốc nước trước mặt lên miệng Túc Duy An, "Uống nước đi."

Túc Duy An nhấp vài ngụm, vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng khi bị sặc nước miếng, đột nhiên đứng lên: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh..."

Sau khi Túc Duy An, Lăng Nguyên chống cằm hỏi: “Biểu ca, anh đưa cháu trai của Đặng Văn Thuỵ đến đây làm gì?”

Đàm Tự: “Không liên quan đến cậu.”

Đầu húi cua là một tiểu thịt tươi trong làng giải trí, khá hiểu rõ lai lịch của Lăng Nguyên, đương nhiên biết anh họ của anh ta là Thái tử Thiên Húc, vị thái tử này không dễ kết thân nên cậu cùng không muốn tự tìm phiền phúc, chào hỏi vài câu thì lặng lẽ ngồi một chỗ.

“Ca, ngày kia nhất định phải về nhà một chuyến, em sợ sẽ bị lão già đánh chết.” Lăng Nguyên đáng thương nhìn anh.

Túc Duy An liếc nhìn đầu húi cua, câu ta lập tức biết ý đứng dậy: “Tôi ra ngoài hút một điếu thuốc."

Sau khi người nọ rời đi, Đàm Tự nhàn nhạt nói: "Cậu chắc chắn người này xứng để đưa về nhà?"

Cách nói chuyện của Đàm Tự tương đối khó nghe, nhưng Lăng Nguyên hiểu tính cách của anh họ, miệng cứng tim mềm, dù sao vẫn là quan tâm đến mình.

Lăng Nguyên: "Đáng ah, cậu ấy ngoan và nghe lời, anh không cảm thấy cậu ấy đáng yêu như vậy sao?"

"Không cảm thấy," Đàm Tự tựa lưng vào ghế chế nhạo. "Cậu ấy có đáng yêu?"

Anh chỉ chỉ vào chiếc ba lô bên cạnh.