“Đều đáng yêu ah,” Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Lăng Nguyên nghĩ một lúc: “không có sự phân cấp?”

“Khả năng nói dóc ngày càng tiến bộ rồi.”

Lăng Nguyên đột nhiên nhướn mày: “Không phải, biểu ca, anh là thẳng nam, tại sao lại cùng em thảo luận xem nam nhân nào dễ thương hơn?”

Đàm Tự trầm lặng hai giây: "Đồng tính nam có nhiều câu hỏi như vậy sao?"

Lăng Nguyên ngả người ra sau, "Lão Đặng làm sao đột nhiên có cháu trai?"

“Luôn luôn có.”

Nghĩ lại cái lớp học địa ngục của Đặng Văn Thuỵ một tháng trước đó, một tia sáng xấu xẹt qua mắt Lăng Nguyên.

“Cậu lại đang suy nghĩ cái gì tầm bậy?” Đàm Tự lấy khăn nóng lau tay.

"Làm sao anh biết? Anh xứng làm anh của em, có tâm tư sắc bén," Lăng Nguyên cười, "Anh nói xem, bẻ cong đứa nhỏ này, lão Đặng sẽ tức giận chết đi?"

Đàm Tự nhìn anh ta như nhìn một đứa thiểu năng.

"Thật đấy, em vừa mới quan sát kỹ .Câu nhóc này vừa gầy vừa yếu ớt, rất dễ dàng bị bẻ cong." Lăng Nguyên chỉ mười ngón tay. "Em có một người anh em rất lợi hại, nắm chắc 10 phần thành công."

Đàm Tự lấy điện thoại di động ra.

Lăng Nguyên: "Anh làm gì vậy?"

"Gọi cho chú của cậu ấy."

"Em sai rồi anh họ, em con mẹ nó sai rồi."

Đàm Tự lạnh lùng hừ một tiếng, thản nhiên đặt điện thoại lên bàn.

Đàm Tự không quan tâm đến lời nói của Lăng Nguyên, Túc Duy An tuy rằng hơi gầy một chút, nhưng người ta là một người đàn ông thực sự có thể dùng đĩa CD kia nửa tháng, anh một chút cũng không lo lắng tiểu đệ đệ mới này sẽ bị bẻ cong.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Lăng Nguyên nâng nâng cằm: "Biểu ca, điện thoại."

Đàm Tự đem khăn nóng đặt xuống, cầm lấy điện thoại cầm lên: "Ân."

Một giọng nam ấm áp truyền đến: "Là tiểu khả ái à? Bây giờ tôi đang ở trước cửa nhà cậu."

Đàm Tự: "..."

Anh cau mày và đưa điện thoại ra trước mắt, một dãy số xa lạ

Bên trong điện thoại vậy cứ tiếp tục: “Alo, alo.”

Anh đem điện thoại đặt lại bên tai, giễu cợt nói: “Cậu đang ổ trước của nhà tôi?”

“Đúng đúng đúng.”

“Vậy thì cứ đợi đi.”

Nói xong anh dứt khoát cúp máy.



Lăng Nguyên: "Ai vậy?"

“Cuộc gọi lừa đảo.” Đàm Tự thản nhiên trả lời, điện thoại lại gọi đến, anh tiếp tục cúp máy, tắt liền ba cuộc, bên kia rốt cục dừng lại.

Anh ấn ngón tay cái vào nút home, chuẩn bị báo cáo lên tổng đàivề cuộc gọi lừa đảo.

Lỗi vân tay.

Lỗi vân tay, số lần lỗi quá nhiều, vui lòng nhập mật khẩu.

Sai mật khẩu.

IPhone của bạn đã bị vô hiệu hóa trong năm phút.

Túc Duy An đi đến cửa, nhìn thấy đầu húi cua đứng ở cửa.

Đối phương cũng nhìn thấy cậu, hai người thận trọng gật đầu rồi cùng nhau bước vào phòng.

Vừa vào hộp liền thấy Đàm Tự bực bội ném điện thoại xuống bàn.

Khi các món ăn đã chuẩn bị xong, Lăng Nguyên ăn một miếng bào ngư, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Nhân tiện, cậu tên gì?"

"Túc Duy An."

"Bao nhiêu tuổi rồi, học đại học?"

Đàm Tự: “Cậu kiểm tra sổ hộ khẩu?"

Túc Duy An đặt đũa xuống, trả lời: "Tôi làm việc ở công ty của Từ ca..."

"Ah? Cậu đi làm rồi sao? Nhìn trẻ như vậy, thật đáng ghen tị," Lăng Nguyên lấy điện thoại, "Chúng ta trao đổi Wechat đi, sau này cùng nhau đi chơi. Chú của cậu và tôi quan hệ rất tốt."

Túc Duy An: "... được."

Cậu lau tay vào giấy ăn và cầm chiếc điện thoại bên cạnh.

Sau khi mày mò hồi lâu, lông mày anh khẽ cau lại.

“Có chuyện gì vậy?” Lăng Nguyên nghiêng đầu ra.

Túc Duy An thường xuyên sử dụng điện thoại, không thể nào nhớ sai mật khẩu, kết quả mãi vẫn không mở khóa được điện thoại: "Xin lỗi, điện thoại của tôi có thể có vấn đề gì đó, không được mở khóa ... "

“... Chờ đã," Lăng Nguyên đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, "Điện thoại di động của hai người giống nhau sao?"

Không có gì lạ khi những chiếc iPhone được phát hành trong vài tháng qua lại phổ biến trêи đường phố. Hình nền của cả hai đều là mặc định, "... Các người có cầm nhầm điện thoại của đối phương?"

Cả hai người đều sửng sốt.

Đổi lại điện thoại, quả nhiên, dễ dàng mở khoá.

Túc Duy An thở phào nhẹ nhõm: "Là cầm nhầm."

Cậu đang định nhấp vào WeChat, đột nhiên quét xuống góc màn hình, tự lẩm bẩm: "Sao lại bỏ lỡ ..."



Đàm Tự: “…”

Điện thoại cầm nhầm, vì vậy số điện thoại lạ đó, là tìm Túc Duy An?

Đang nghĩ thì số điện thoại đó lại gọi đến.

Túc Duy An nhanh chóng bắt máy: "Xin chào."

Đàm Tự nhạy bén bắt được cụm từ "Tiểu khả ái" phát ra từ loa điện thoại.

“Hả?” Túc Duy An cũng cau mày nghi ngờ.

Đàm Tự cười nhẹ, quả nhiên, là cuộc gọi lừa đảo.

Ngay sau đó.

“… Ah, cậu đã đến rồi à?” Túc Duy An sửng sốt một lúc, che loa ngượng ngùng gật đầu với mọi người, sau đó vừa đi ra khỏi phòng vừa nói.

Đàm Tự: "..."

? ? ?

gì?

Thằng nhỏ cũng là cong? ? ?

Nhìn cặp tình nhân nam nam trước mắt, Đàm Tự khó có thể không nghĩ tới.

Không sai, chính là tính cách, cậu ấy rất khó để kiểm soát nữ nhân, cùng với nam nhân là điều dễ hiểu? Sẽ không bị bắt nạt đến chết?

Đàm Tự biểu cảm thay đổi phong phú, Lăng Nguyên không nhịn được hỏi: "Biểu ca, anh đang nháy mắt, là đang ra hiệu cho em sao?"

Túc Duy An vừa hay cúp máy quay lại.

Đàm Tự đột nhiên cảm thấy em họ Muggle của mình có chút ngốc nghếch: "Ăn no chưa?"

Lăng Nguyên: "Còn chưa ..." mới chỉ mới ăn được mấy miếng a.

“Không hỏi cậu.” Anh cho Lăng Nguyên một cái nhìn sắc bén, quay mặt hỏi Túc Duy An vừa đi vào: “Ăn no chưa?”

Lăng Nguyên nhịn không được nói: “Cậu ấy hình như một miếng cũng chưa đụng.”

“Có chút chuyện, tôi…tôi phải về nhà gấp.” Túc Duy An không ngồi xuống, cầm balo lên: “Cảm ơn đã chiêu đãi, Từ ca…tôi về trước.”

“Không ăn nữa?” Lăng Nguyên ngạc nhiên: “Hay cậu gói đem về một ít…”

Hừ một tiếng, Đàm Tự cũng nhanh chóng đứng lên.

“Đi.” Anh dùng đầu ngón tay móc quai đeo ba lô của Túc Duy An, kéo người rồi bước ra ngoài.

"Ya! Biểu ca! Chờ đã! Anh vẫn chưa cho em vay tiền..."

Âm thanh của Lăng Nguyên bị cắt đứt vô tình sau cánh cửa.