Túc Duy An do dự một lúc: “…di truyền?”

Vừa nói xong, âm thanh “ọc ọc” yếu ớt vang lên.

Túc Duy An ôm bụng: “…”

Đàm Tự nhướn mày: “Đói rồi?”

“Ân” Túc Duy An thành thật đáp, dùng tay xoa xoa bụng, sau đó đứng lên: “…Tôi đi pha mỳ gói.”

“Pha cho tôi một bát.” Đàm Tự tuỳ ý đặt địa CD bên cạnh, dựa người vào tường nói.

“Anh không phải là vừa ăn cơm…”

“Hệ tiêu hoá của tôi tốt.”

…Đây là quá tốt rồi.

Túc Duy An thầm nghĩ như vậy những vẫn ngoan ngoãn đi đến phòng bếp.

Thực ra căn phòng cậu mua không nhỏ, phòng bếp, phòng ngủ, phòng tắm đều đầy đủ tiện nghi, chỉ là cậu trực tiếp kê giường ở phòng khách, phòng ngủ chính được sử dụng để sách, banner và đủ mọi đồ tiếp ứng cho thần tượng.

Trong nhà cậu không có bất kỳ cái bàn ghế cao nào, ngay cả bàn máy tính cạnh giường cũng được thiết kế chân ngắn.

Đàm Tự đánh giá sơ qua căn phòng, cầm điền khiển, mở TV nghĩ muốn mở kênh tin tức, chọn nửa ngày đều là nhưng chương trình không đáng xem.

Anh nhấc điện thoại và định xem một bộ phim theo yêu cầu thì một vài tùy chọn WIFI hiện lên trêи màn hình điện thoại.

Trong đó hai WIFI có cột sóng mạnh.

[Anan-aaaaa]

[Nếu bạn muốn mật khẩu, hãy đến hỏi tôi bên cạnh nhé ^^]

Đàm Tự cảm thấy hai cái tên này anh nhìn đều có chút kỳ quái, một cái nhìn quen mắt, một cái thì nhìn đầy ẩn ý.

“Tự ca.”

Đàm Tự ngẩng đầu, nhìn thấy Túc Duy An từ phòng bếp đi ra, trêи tay ôm một hộp giấy.

Người này có phải là có đam mê với hộp không? Tại sao lại thích ôm hộp như vây?



Túc Duy An đi về phía anh, đem hộp giấy để dưới đất, giọng ồm ồm: “Anh muốn ăn mỳ gói loại nào?”

Đàm Tự liếc nhìn.

"... Cậu có phải là người bán mì gói không?"

Một thùng đầy ắp đều là mỳ gói, xem ra không dưới 20 nhãn hiệu, một vài nhãn hiệu có bao bì lặp đi lặp lại, có thể nhìn ra khẩu vị của người chủ.

"Không." Túc Duy An phủ nhận.

Đàm Tự thở dài: "Ăn giống như cậu."

Túc Duy An gật đầu, nhìn thấy các tùy chọn trêи điện thoại của Đàm Tự, anh cậu buột miệng: "WIFI là cái đầu tiên, mật khẩu là 12345678."

Đàm Tự kết nối với WIFI: "Cậu có biết mật khẩu của cậu có ý nghĩa gì không?"

“Ân?”

“Tôi rất đơn giản, nhanh đến với tôi.”

"..."

Túc Duy An không nói, xoay người chạy vào phòng bếp, âm thầm quyết định đợi Đàm Tự dời đi sẽ đổi mật khẩu.

Sau một hồi tìm kiếm một bộ phim để xem, Đàm Tự rảnh rỗi đến nhàm chán, liền bớt chút thời gian để trả cuộc trò chuyện nhóm mà Lăng Nguyên đang điên cuồng @Anh.

Cậu ta là biểu đệ không ít hơn anh mấy tuổi, hai người từ nhỏ đã chơi nhau, gần như là anh em ruột. Một thời gian trước Lăng Nguyên không có gì làm liền lập một nhóm Wechat, bên trong có 4 người, Đàm Tự , Lăng Nguyên, bạn trai Lăng Nguyên, còn có Đặng Văn Thuỵ.

Lăng Nguyên: @Đàm Tự, Ca, tiền aaaaaa, tiền!!! Em cần tiền!!!

Đàm Từ: Không có, cút.

Lăng Nguyên: Nếu không cho em, em sẽ tới cửa công ty của anh làm phiền.

Đàm Tự: Đến đi, công ty chúng tôi mới thay đổi nhân viên bảo vệ, vừa hay thử hiệu quả.

Lăng Nguyên: [Sống với nụ cười.jpg]

Lăng Nguyên: @Đặng Văn Thuỵ lão già cho tôi mượn ít tiền.

Đặng Văn Thuỵ: Không có tiền.



Đàm Tự: Cậu ta vừa đưa cho cháu trai của mình 40.000 tệ trong vòng một giây mà không chớp mắt

Lăng Nguyên: Lão già Đặng cho tôi mượn 500.000 tệ, ngày sau nhật định trả.

Đặng Văn Thuỵ: 40.000 và 500.000 trêи cùng một đường thẳng à?

Đặng Văn Thuỵ: Ê không phải chứ, cậu sao lại biết tôi cho cháu tôi tiền a?

Đàm Tự cười và bắt đầu chia sẻ vị trí trong nhóm.

Hệ thống lập tức biểu thị:

Lăng Nguyên đã tham gia chia sẻ vị trí

Đặng Văn Thuỵ đã tham gia chia sẻ vị trí

Đặng Văn Thuỵ: Bây giờ đã là 9 giờ tối rồi, cậu ở nhà cháu trai tôi làm gì?

Đàm Tự không trả lời bọn họ vì anh ngửi thấy mùi thơm của mỳ ăn liền.

Quả nhiên, hai phút sau Túc Duy An dọn một bàn ăn nhỏ ra ngoài.

Thật sự là một cái bàn ăn nhỏ.

Nó làm bằng gỗ, chân ngắn, mặt bàn đủ lớn để mấy món ăn, cậu đặt bàn ăn trước mặt Đàm Tự, trải một tấm khăn trải bàn nhỏ.

Sau đó cậu quay trở lại bếp và mang ra hai tô mì gói.

Sau khi nhìn thấy tô mỳ, Đàm Tự mới biết tại sao lại thơm như vậy, giăm bông, lá hẹ, dầu mè một vị cũng không thiếu.

……Nếu không có tương ớt xung quanh bát mỳ thì càng tuyệt.

Đang định nói gì đó, một đôi đũa đưa đến trước mặt anh, chiếc đũa là một con mèo trong bộ phim hoạt hình nào đó, và có một biểu tượng cái túi lớn trêи đầu đũa.

Anh nhìn cái bát và cái thìa ... chắc chắn, đó là một bộ.

Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Đàm Từ, Túc Duy An nhẹ giọng nói: “Không có bát đũa khác, bộ này mới, rất sạch sẽ.”

Đàm Tự nhìn bát mỳ đỏ au trước mặt, do dự hồi lâu mới mở miệng ăn.

Túc Duy An nhìn thấy hắn động đũa, cũng cúi đầu ăn.