Mấy ngày sau đó, Túc Duy An luôn chìm đắm trong công việc.

Đàm Tự mỗi ngày đều đi qua tấm kính phía sau, sau lưng luôn có vài người theo cùng. Đàm Tự xem tập tài liệu một cách nghiêm túc, Túc Duy An vẽ tranh càng nghiêm túc hơn. Hai người thậm chí còn chẳng nhìn nhau.

Đã tối muộn nhưng Túc Duy An vẫn cố làm nốt công việc ở nhà. Nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ đặt ở bàn, vậy là đã nửa đêm rồi.

Vốn dĩ cậu định vẽ thêm một lúc, nhưng mí mắt cậu nặng quá, không thể mở nổi. Cậu đành dụi mắt, chuẩn bị vươn vai.

“phịch”

Bảng vẽ tay vô tình bị cậu làm rơi xuống đất, động đến cốc nước đặt bên cạnh, nước theo đó cũng tràn ra ngoài, toàn bộ đều vương tung téo lên chiếc bảng.

Túc Duy An trong cơn buồn ngủ bị làm cho giật mình, cậu cầm lấy bảng vẽ, nước trêи đó rơi xuống, làm cả đồ ngủ của anh bị ướt sũng.

Cậu đành phải dọn dẹp tấm thảm đang bị ướt đẫm, cộng với tấm bảng vẽ bị hỏng, ngồi một cách ngu ngốc và đau khổ thật lâu.

Sau khi dọn dẹp xong, Túc Duy An nằm trêи giường, mơ hồ nghĩ: bây giời chẳng còn đủ tiền để mua bảng vẽ mới, mấy ngày nay chỉ có thể làm thêm giờ ở công ty…

Ngày hôm sau, cậu mang theo đôi mắt thâm quầng mệt mỏi và 3 gói mì tôm đến công ty.

Trầm Thần sửng sốt nhìn cậu: “An An, hôm qua cậu có quầng thâm mắt nặng như vậy sao?”

Túc Duy An dụi dụi mắt: “…Tôi không biết”

Cậu cho mỳ tôm vào tủ rồi ngáp ngáp vài cái trước khi bật máy tính.



Lúc này, một vài đồng nghiệp bước vào, trò chuyện to nhỏ.

Nói là nói chuyện quá thoải mái nên âm lượng cũng không được kiểm soát.

“Mọi người có thấy tấm hình anh ta đăng trong nhóm wechat tối qua không? Cười chết tôi rồi”

“Hình gì, tôi không nhìn thấy, nhóm nào cơ?”

“Thì là ai đó đã thêm vào, nhóm trong bộ phận của chúng ta”

Nghe vây, Túc Duy An sửng sốt

Trần Thần ở ngay bên cạnh đứng dậy: “Nhóm của bộ phận chúng ta? Nhóm gì, tại sao tôi không biết?”

Đám người dừng lại nhìn nhau, một người bước ra cười nói: “Hôm qua chúng tôi mới lập nhóm, chưa kịp thêm 2 cậu”

Nói đến đây, anh ta đột nhiên nhìn về phía Túc Duy An: “Hôm qua tôi định thêm cậu vào, nhưng lại sợ mọi người nói chúng ta đang có quan hệ, nghe sẽ không tốt”

Túc Duy An cúi đầu không nói, Trần Thần tức giận: “Trong văn phòng này, ngoài giám đốc Lưu, cậu còn có thể có quan hệ với ai nữa? À đúng rồi giám đốc Lưu, anh ấy có ở trong nhóm chat không?”

Khuôn mặt của người đàn ông có chút khó coi: “Hình như… tôi không nhớ”

Lưu Dân Nhiễm mỗi lần đi qua đều vô cùng đúng lúc, ông ta xách túi máy tính, bình tĩnh đi đến giữa trung tâm, để lại một câu: “Vào rồi, nhưng tôi vẫn chưa mở xem, những tin tức không liên quan”

“Chẳng phải cậu nói rằng cậu sợ mọi người nói cậu đang có quan hệ hay sao, sao lại thêm giám đốc Lưu vào rồi?”. Trần Thần cười mỉa mai, sau đó ngồi xuống, tiếp tục cầm bút vẽ lên, không thèm nhìn bọn họ lần nữa, “Quên đi, dù có thêm tôi cũng không muốn vào”



Một vài người đã sai trước, giám đốc Lưu đang ngồi cách đó không xa, cũng không nói nhiều, sau vài lần đảo mắt thì trở về vị trí của mình.

Túc Duy An trong lòng cảm thấy khó chịu, Trầm Thần quay đầu lại nói: “An An, không cần để ý đến họ đâu”

“Không phải… chị Trầm, tôi xin lỗi.” Túc Duy An là cảm thấy áy náy, đương nhiên cậu biết những đồng nghiệp đó không thêm Trầm Thần vào nhóm bởi vì cô nói chuyện thân thiết với cậu hơn trong bộ phận.

“Có gì mà phải xin lỗi? Những người này trong công việc còn dùng cái cách cô lập, có phải là học sinh tiểu học đâu”. Trầm Thần cười, “Đừng nghĩ nhiều nữa, vẽ tốt, nơi làm việc là như thế này, lương thiện tốt bụng quá cũng không giải quyết được vấn đề gì, một số người sẽ tôn trọng cậu khi cậu trở nên mạnh mẽ hơn.

“…Vâng”. Túc Duy An nặng nề gật đầu.

Khi Lưu Dân Nhiễm báo cáo với Đàm Tự về công việc, ông đã “vô tình” đề cập đến chuyện đang diễn ra trong văn phòng.

Lưu Dân Nhiễm có thể đến được vị trí này không phải do may mắn, cũng không phải chỉ dựa vào sức mạnh, mà phải nắm bắt được tâm tư của sếp.

Riêng mối quan hệ của Đặng Văn Thụy, ông đã phải chiếu cố cho Túc Duy An. Thêm đó mấy ngày trước Đàm Tự còn ở văn phòng chỉ đích danh Túc Duy An đi gặp anh ta, có thể thấy hai người cũng có chút quan hệ -Kẻ ngu mới sẽ đứng cùng hàng với nhóm đồng nghiệp đó.

“Phải không”, Đàm Tự vừa nói vừa lấy điếu thuốc từ hộp thuốc lá bên cạnh, “Có thể hiểu được, chỉ cần có nhiều người ở cùng một chỗ thì sẽ có người bị phân biệt”

“Cũng phải”. Lưu Dân Nhiễm mỉm cười.

“Còn việc gì không?” Đàm Tự lắc điếu thuốc trong tay, “ Anh có thể đi rồi nếu không còn chuyện gì, tôi muốn hút 1 điếu”

Sau khi Lưu Minh đi ra ngoài, Đàm Tự châm 1 điếu thuốc và hút 1 hơi nặng

Vật nhỏ bị bắt nạt rồi, cũng không biết có thể ghi nhớ chuyện này không, nếu không ngày ngày bày ra cái dáng vẻ vô hại với cả người và động vật, ngày nào đó thật sự bị bán đi vẫn còn nghĩ phải tiết kiệm tiền cho bọn họ.