Đến nhà hàng, Đàm Tự ném thực đơn vào tay cậu: “Ăn cái gì.”

Túc Duy An: “…mỳ sốt thịt, cảm ơn.”

Đàm Tự từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu, không châm lửa chỉ kẹp ở giữa hai ngón tay cẩn thận mân mê.

Anh trực tiếp hỏi: “Đã học qua hội hoạ?”

“Ân” Túc Duy An nghĩ một lúc, lại bổ sung, “Lúc nhỏ đi học tại lớp bồi dưỡng hội hoạ.”

Đàm Tự: “Không phải chuyên ngành nghệ thuật?”

Túc Duy An trả lời thành thật: “Mẹ nói học kế toán có nhiều tương lai hơn.”

“Câu cứ nhìn chằm chằm vào tay tôi làm gì?” Động tác Đàm Tự dừng lại, đột nhiên hỏi.

Túc Duy An hoảng hốt thu lại ánh nhìn: “Không có”

“Muốn hút thuốc?” Hắn tự hỏi tự đưa ra nhận định, sau đó nói: “Không được, vẫn còn nhỏ.”

Túc Duy An: “…Tôi 24 rồi”

“Người quá bé, nên đi tập thể ɖu͙ƈ để rèn luyện cơ bắp, nếu không sau này không có cô gái nào thích đâu.” Đàm Tự ra giọng điệu của trưởng bối.

Túc Duy An không thèm tranh luận nhiều, gật gật đầu xem như là cho qua.

Mỹ sốt thịt được đưa lên, cậu cầm dĩa lên, hỏi một câu lịch sự trước khi ăn: “Chú không ăn à?”

“Cậu gọi tôi là gì?” Đàm Tự trợn mắt

Túc Duy An vẫn không phải quá ngốc: “…không có”

Đàm Tự lạnh giọng: “Cậu vừa nãy gọi tôi là chú, đừng cho rằng tôi không nghe thấy.”

“…” Nghe thấy rồi sao còn phải hỏi lại?

Ngón tay trỏ Đàm Tự không nặng không nhẹ gõ vào bàn: “Tôi so với chú của cậu trẻ tuổi hơn nhiều, sau này gọi là ca, hiểu chưa?”

Túc Duy An ngoan ngoãn gật đầu: “Ca”

Đàm Tự nghĩ rằng cậu vẫn còn nhỏ thực ra còn vì một lý do, đó là giọng nói.

Giọng nói của Túc Duy An mềm mại như sáp, tựa hồ vẫn trong thời kì đổi giọng, đây có lẽ là nguyên nhân Đàm Tự nghe tiếng “Ca”, cảm thấy rất thuận tai, khác hoàn toàn so với đứa em họ ở nhà.

“Ân”. Anh thoả mãn gật đầu, nhìn người phía trước ăn mỳ, nói ra mục đích của bữa ăn khuya này, “Trước đây cậu nói biết vẽ phong cách Nhật Bản?”



Túc Duy An vội vàng nuốt xuống: “Biết…”

Đàm Tự giọng điệu tuỳ ý: “Muốn tham gia vào dự án lớn?”

Dự án lớn chắc chắn là game hợp tác với Os-7, mặc dù không biết nam nhân này tại sao đột nhiên lại thay đổi thái độ, nhưng Túc Duy An trong lòng vẫn là vui sướиɠ, hiếm khi cao giọng: “Có”

“Ngày mai hỏi Lưu Dân Nhiễm về thông tin nhân vật và vị trí phụ trách.” Đàm Tự nói, “Một tuần sau, cùng những người khác giao bản vẽ.”

Túc Duy An mặt đầy kinh ngạc nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên Đàm Tự nhìn thấy biểu cảm phong phú như vậy của Túc Duy An, đôi mắt hai mí của cậu ta lấp lánh, hai bên khoé miệng khẽ nhấc lên.

“Chỉ bảo ngươi giao bản vẽ, không có nghĩa là thông qua.”

“…tôi sẽ cố gắng!” Túc Duy An không giấu được vui mừng, “Cảm ơn Từ ca.”

Huh, xưng hô đã được nâng cấp.

Đàm Tự gõ mặt bàn: “Không ăn nữa?”

“Không ăn nữa.” Vui sướиɠ phát no rồi.

Thanh toán xong, Túc Duy An đi về phía trước, người phục vụ cúi đầu chào: “Hoan nghênh lần sau ghé thăm.”

Túc Duy An ngơ ngơ ngách ngách hướng người phục vụ đáp lễ.

Đàm Tự đột nhiên cảm thấy, món đồ nhỏ này chơi thật thú vị.

Lần thứ hai đưa cậu về nhà, liếc mắt thăm dò, căn hộ không lớn: “Sống một mình?”

Túc Duy An một bên gỡ dây an toàn một bên gật đầu: “Ân”

“Rất độc lập,” Túc Duy An chuẩn bị nói gì đó, thì ngoài cửa sổ liên tục truyền đến tiếng mắng chửi.

Túc Duy An mở cửa xe, tiếng mắng chửi dội đến càng to, giống như từ trong căn hộ truyền đến, giọng nói sắc bén, đều là giọng nữ, hơn nữa nghe có vẻ không chỉ có hai người.

Cậu đeo túi trêи lưng, hai tay nắm quai cặp: “Tạm biệt Từ ca.”

“Đứng chờ ở đó,” Đàm Tự nhìn bốn phía: “Tôi với cậu cùng đi lên.”

“...?”

Đàm Tự nhanh tìm được chỗ đỗ xe, lúc đi qua bên cạnh Túc Duy An, bàn tay lớn khều phía sau đầu cậu, để cậu đi về phía trước: “Đi thôi”

Túc Duy An: “…Ah”

Bọn họ vừa vào cửa chính của toà nhà thì đã tìm ra nơi phát ra âm thanh.



Nhìn thấy 5 người đứng chặn ở cửa thang máy cãi nhau, một nam bốn nữ, những người phụ nữ chửi bới to tiếng, người đàn ông thì đứng ở một bên hút thuốc, bày ra bộ dạng không quan tâm.

Trong số đó người người phụ nữ to tiếng nhất muốn xông lên nắm tóc người đối diện: “Câu dẫn chồng của tao đúng không?! Bị tao bắt được! Con nha đầu chết tiệt!”

Người bị nắm không dám chống lại yếu ớt đáp trả: “Ai câu dẫn chồng bà, tôi với anh ta là đồng nghiệp, đến nhà tôi đưa tài liệu không được sao?”

“Thế tài liệu đâu???”

Hai người phụ nữ một người đang khuyên căn, một người lại giúp người kia đánh.

Nam nhân hút thuốc quay đầu nhìn thấy Túc Duy An đứng ngoài cửa, đáy mắt có tia sáng, cười haha chào hỏi cậu: “Yo, tiểu đệ hàng xóm, đi làm sao? Gần đây luôn thấy cậu ra ngoài?”

Nếu không phải bốn người phụ nữ trước mắt đang lôi kéo, còn cho rằng đó là bầu không khí của những người hàng xóm đang tán gẫu.

Đàm Tự liếc mắt nhìn hắn ta, phát hiện cái cách hắn nhìn Túc Duy An rất kỳ quái.

Con ngươi hắn ta đảo lên đảo xuống, dáng người Đàm Tự cao lớn, che gần hết nửa người Túc Duy An, hắn ta vì để nhìn rõ liền khẽ khẽ nghiêng đầu.

Túc Duy An vừa muốn gật đầu, thì phát hiện người đàn ông phía trước mắt đã dịch sang bên phải, trực tiếp chặn tầm nhìn của cậu.

Đàm Tự bình tĩnh: “Trước hết nên dừng lại.”

Giọng của anh không lớn, nhưng rất trầm, giọng điệu gây cảm giác áp lực, thành công doạ được những người đối diện.

Bốn người phụ nữ dừng lại, người vợ đem những ngọn tóc quan tán loạn trước mặt gạt sang một bên: “Vị đại ca này, đừng cản tôi, hôm nay tôi phải đập chết con hồ ly này.”

“Ai là hồ ly? Bà có chứng cứ không? Bà già đừng ngậm máu phun người?”

“Mày nói ai?!” Người vợ vừa chuẩn bị nhào tới, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền dừng lại.

Cô ta đột ngột quay đầu, như nhìn được vị cứu tinh, bước nhanh về phía hai người: “Tiểu đệ, cậu không phải là sống sát ngay cạnh nhà tôi sao? Mấy ngày nay cậu có nhìn thấy con hồ ly này đến không?”

Tô Duy An vô thức dựa vào lưng người đàn ông đứng trước, khẽ lắc đầu.

Đàm Tụ ngăn cô ta lại: “Cậu ấy không nhìn thấy.”

Người phụ nữ không dừng lại: “Cậu nghĩ lại xem…”

“Kiểm tra camera” Vứt lại câu này, Đàm Tự không tiếp tục nhiều lời, đưa một cánh tay qua bên vai Túc Duy An kéo đi, trực tiếp đi về phía trước bấm nút thang máy.

Sau đó lúc năm người chưa kịp phản ứng thang máy đã đi lên.

Cánh tay của nam nhân rất to, dễ dàng bao lấy đầu Túc Duy An, mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi cậu, có chút khó thở.

Mãi đến khi Đàm Tự buông tay, cậu vẫn chưa hoàn hồn.