edit: socfsk

Sáng hôm sau, Cố Trạch Vũ theo thói quen tỉnh dậy lúc năm giờ. Bởi vì bây giờ là mùa hè, trời cũng đã sáng rõ. Ánh nắng sớm mai giúp Cố Trạch Vũ cúi đầu dễ dàng nhìn người đang ngủ say trong ngực, cười thỏa mãn.

Hắn đã từng để mặc bản thân sa vào đủ loại mĩ nư, sau đó mới bị đưa vào trường quân đội. Hắn chính là con trai của Cố thủ trưởng, vì thế các huấn luyện viên khác “chăm sóc” như con đẻ. Chỉ là lúc ở chỗ các lãnh đạo trường học thủ trưởng chắc chắn nói, “Cho phép huấn luyện đến chết, không được phép nương tay!” sau đó mặc kệ bỏ đi.

Cũng vì mấy năm ở đó tính tình mới thay đổi một chút, dần chín chắn, bình tĩnh hẳn ra. Chẳng qua hắn không có cách nào quên được cái chết của em gái mình, đêm nào cũng nhớ tới, thật sự rất đau lòng... Máu mủ ruột thịt do mình sơ ý đã mất mạng, cả đời này hắn không bao giờ có thể tha thứ cho sai lầm của mình.Cũng trong những đêm đó, hắn đều nhớ tới cô bé khéo léo, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn ngước đầu gọi hắn là “tiểu ca ca”.

Huấn luyện trong trường quân đội vô cùng nhàm chán, cũng vô cùng gian khổ. Tư thế hành quân coi như là huấn luyện cơ bản nhất, học lí thuyết còn may. Nếu phải học thực hành, mỗi lần đều là hai giờ đứng với tư trang, hai chân xoạc 45 độ, ngẩng đầu ưỡn ngực, cơ thể nghiêng về phía trước. Động tác đơn điệu như vậy nhưng thời gian lại kéo dài dằng dặc. Mà điều giúp hắn chịu đựng chính là không ngừng nghĩ đến em gái, càng không tự nói với mình…. Còn có một người để hắn bảo vệ, bản thân phải có đầy đủ tư cách đứng bên người cô.

Hàn Lăng Sa có cảm giác như có vật gì đó che trên mặt mình, hơi ngứa, mở mắt đã nhìn thấy gò má cương nghị của Cố Trạch Vũ.

“Tỉnh ngủ?” Cố Trạch Vũ gặm mặt cô mơ hồ hỏi, “Còn khó chịu sao?”

“Anh ngồi dậy, nặng chết em!” Hàn Lăng Sa vẫn cảm thấy xấu hổ với tư thế và động tác thân mật này, không ngừng đẩy hắn, “Hiện tại mấy giờ rồi?”

Cố Trạch Vũ cười lật người xuống, lấy đồng hồ treo tay ra nhìn, “Ừm, bây giờ đã năm giờ hai mươi ba phút, đứng lên đi, anh đưa em đến trường.”

“Hả?” Hàn Lăng Sa kêu một tiếng quái dị, kéo chăn che đầu, “Đến giờ mới được ngủ bốn tiếng!”

Cố Trạch Vũ nhìn thấy dáng vẻ lấy chăn che từ đầu đến chân, khóe môi nhếch lên, cũng chui vào trong chăn ôm cô, dùng mũi cọ cọ gương mặt mềm mại của cô. Chân hắn quấn lấy cô ma sát, giọng nói có chút lười biếng, “Ai nói đã ngủ bốn tiếng? Rõ ràng là không được bốn tiếng, hai ta đã làm gần một tiếng rồi…”

Hàn Lăng Sa càng cảm thấy xấu hổ, ưm một tiếng rồi chui vào lồng ngực hắn. Cố Trạch Vũ cười cười vỗ vỗ tấm lưng trần sáng bóng của cô, giọng nói ít nhiều cưng chiều, “Trước tiên anh sẽ đưa em trở về, anh lập tức phải quay lại quân doanh rồi.”

“Anh quay về trước đi. Em sẽ tự về ngay, em buồn ngủ quá…”

“Em quay về một mình anh không yên lòng. Hơn nữa, chỗ này rất khó thuê xe. Nếu quá mệt có thể đi về ngủ bù, có được không?”

Hàn Lăng Sa suy nghĩ đến lời hắn nói rời giường về nơi đó tiếp tục ngủ, vì vậy cố ý không về cùng hắn, “Em không về! Anh đi trước đi. Em ở lại thêm một chút thôi. Hơn nữa, sáng nay không có lớp, buổi chiều chỉ có hai tiết thể dục, em đi làm gì…”

Cố Trạch Vũ đang cài nút tay áo bên trong thì dừng lại, “Tối qua anh đã nói rồi, bản thân em phải suy nghĩ kĩ càng. Nếu thật sự không có chuyện gì thì quay về xem một chút…”

“Được rồi, em đã biết rồi. Anh có phiền hay không, suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!”

“Có phải là em chê anh già rồi hả?” mặc áo sơ mi, quần âu, ngón tay linh hoạt thắt cà vạt, “Đừng quên là em họ em còn đang chờ em ở trường!”

“A!” Hàn Lăng Sa đang quấn lấy chăn lập tức nhảy lên, “Anh không nói em cũng quên mất… A, còn phải đi chăm sóc tiểu quỷ đó, thật khổ…”

“Nếu em ngại phiền toái, anh chỉ cho em một chiêu, “ buộc xong cà vạt, Cố Trạch Vũ ngồi vào bên giường, đôi tay tách cơ thể cô sang hai bên, cố định cô ở giữa, “Tìm cho em họ em một người đàn ông, để cho em rể ngày ngày quản cô ấy. Em còn sợ cô ấy có thời gian làm phiền em sao?”

“Cố Trạch Vũ! Có phải trong đầu đàn ông các anh ngoài những chiêu bài này không còn cái gì nữa đúng không?” Hàn Lăng Sa đưa cánh tay nhỏ trong chăn ra, xòe tay vỗ mặt Cố Trạch Vũ một cái.

Cố Trạch Vũ nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên cánh tay cô, thuận thế hôn lên lòng bàn tay cô, “Anh về quân doanh trước. Em đừng ngủ lâu quá, sẽ nhức đầu. Còn có, trong khoảng thời gian này anh sẽ khá bận rộn, buổi tối mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại cho em?”

“Ừ, buổi tối mỗi ngày em sẽ kiểm tra!”

Cố Trạch Vũ kéo tay cô xuống, nhéo nhéo, “Em nghe lời một chút đi. Có chuyện gì hãy gọi điện cho anh, không cần tự mình chịu đựng.”

“Ai nha, đi nhanh đi. Em ngủ tiếp đây, mệt chết đi được!”

Đắp chăn cho cô xong, lấy điều khiển điều hòa không khí đặt trên đầu giường ngủ của cô, Cố Trạch Vũ nói thêm, “Nhớ ăn sáng nha” sau đó đi về kí túc xá quân doanh.

Những huấn luyện viên quân huấn tối hôm qua đã được xe tải quân dụng chở vể quân doanh lúc này đang chạy thể dục buổi sáng quanh sân tập. Nhìn thấy xe của Cố Trạch Vũ, mọi người đều cười rất vui vẻ.

Dẫn đầu là một trại trưởng, nghe được tiếng cười phía sau, chạy chậm, quay người về phía một người nào đó đánh một cái vào đầu.

“Cười cười cười, có gì đáng cười? ! Thích cười như vậy sao? Vậu thì vừa cười vừa chạy quanh sân tập 20 vòng cho tôi!”

Binh sĩ kia tựa hồ cảm giác được mình có chút oan ức, xoa đầu buồn bã nói, “Trại trưởng… nhiều người cười như vậy, làm sao anh chỉ đánh mình tôi?”

“Haha…còn nói nhảm nữa, đánh cậu thì sao? Đánh cậu đấy… Tôi nói cho cậu biết các cậu còn không tin, hôm nay ông phải huấn luyện các cậu đến lúc gục thì thôi. Còn cười nữa, thằng nhóc như cậu dám không làm theo sao?”

“Trại trưởng, tôi không làm sai, phạt tôi xong rồi sao?”

“Không sai? Cũng dám công khai cười ông đây, còn không phải là lỗi sao?”

“Trại trưởng, tôi không cười anh, tôi cười đoàn trưởng của chúng ta!”

“Haha, tiểu tử cậu ăn gan báo rồi sao? Cả đoàn trưởng cũng dám cười!” trại trưởng đánh thêm một cái.

Cố Trạch Vũ lái xe đang chuẩn bị về phòng làm việc đã nghe thấy động tĩnh bên này, nhíu nhíu mày lái xe qua, giảm tốc độ đến chỗ trung đội trưởng. Vừa mở miệng là giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, “Xảy ra chuyện gì vậy? Sáng sớm huấn luyện đã lao vào nhau như con thiêu thân rồi à? Thật là càng huấn càng thụt lùi!”

“Không phải, đoàn trưởng, đám tiểu tử này không biết sao lại cười. Tôi mới huấn đôi câu.”

“Cười gì? Sáng sớm đã có chuyện gì vui mừng sao?” ánh mắt Cố Trạch Vũ chuyển tới người binh sĩ bị huấn.

“Ha ha… Đoàn trưởng, tối qua sau khi tan tiệc, nghe nói người mặc váy đỏ khiêu vũ là bạn gái của anh sao? Thật xinh đẹp, nhảy cũng đẹp…”

Chưa nói hết câu, mặt Cố Trạch Vũ đen lại cắt ngang, “Rảnh rỗi đúng không? Hả? Cả đội chạy 20 vòng quanh sân tập cho tôi, hít đất thêm 1000 lần cho tôi!”

Nói xong nhấn ga, đánh tay lái chạy vội ra ngoài, để lại một đám binh vẻ mặt như đưa đám.

“Chỉ tại tiểu tử cậu nói nhiều! bạn gái của đoàn trưởng thì có liên quan gì đến cậu hả? làm hại ông đây phải chịu phạt cùng các cậu!”

Cố Trạch Vũ chuyển chìa khóa xe trong tay, sắc mặt không được tốt cho lắm. Trên đường đi tới phòng làm việc cũng quở trách Hàn Lăng Sa một lần. Xem đi xem lại, chuyện đó, cô mặc váy ngắn như vậy, còn nhảy hăng hái như vậy….

Vừa mới ngồi xuống ghế trong phòng làm việc đã thấy Phương bí thư bước vào.

“Phương bí thư, có chuyện gì vậy?”

“Cố đoàn trưởng biết Hàn Lăng Sa đang ở đâu không?” Phương bí thư nở nụ cười thản nhiên.

“Phương bí thư có chuyện gì sao?” Cố Trạch Vũ biết chắc có liên quan đến Hàn Hành Viễn, nhưng hắn không chắc chắn thái độ của Hàn Lăng Sa,, cũng không dám nói cho Phương bí thư là cô đang ở đâu.

“Cậu chỉ cần nói cho tôi biết là được rồi… Có chút chuyện riêng.”

“Không nói với tôi cũng không sao… Thật sự mà nói, tôi và cô ấy đều tốt. Nếu chú không nói cho tôi biết chuyện gì, tôi thật không yên tâm.”

Ánh mắt Phương bí thư thoáng qua một tia ngoài ý muốn, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, thở dài nói: “Thủ trưởng xảy ra chuyện rồi…”

“Chuyện gì vậy?”

“Tối hôm qua uống nhiều rượu quá nên bị xuất huyết dạ dày, “ Phương bí thư lắc đầu, khuôn mặt bất đắc dĩ, “Cậu nhanh đưa tiểu công chúa đến bệnh viện. Nếu cứ tiếp tục như vậy không biết thủ trưởng sẽ giày vò đến mức nào? Hazz… Rõ là…”

“Phương bí thư!” Cố Trạch Vũ gọi Phương bí thư đang muốn ra ngoài lại, “Cô ấy nghĩ gì tôi không biết. Tôi cũng không thể đảm bảo sẽ dẫn được cô ấy đến. Nhưng tôi sẽ cố hết sức. Tất cả vẫn phải theo ý muốn của cô ấy.”

“Điều này tôi hiểu. Tính khí của tiểu công chúa tôi cũng hiểu rõ,” Phương bí thư vỗ vỗ bả vai Cố Trạch Vũ, thở phào chậm rãi nói, “Cố đoàn trưởng, dù sao tôi cũng phải cảm ơn cậu lần này đã giúp. Tôi cũng phải nói với cậu một điều, Hàn sư trưởng không dễ dàng giao tiểu công chúa cho cậu. Huống chi, quá khứ của cậu ở Bắc Kinh… Hay Cố đoàn trưởng cậu trước hết cứ suy nghĩ làm sao chùi sạch hành vi bừa bãi rồi hãy nói sau…”

Cố Trạch Vũ gật đầu coi như là cảm ơn, mặc dù lời nói không lọt tai nhưng điều ông ấy nói hoàn toàn là sự thật.

Hàn Lăng Sa nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa ngay lập tức giật bắn người, dùng chăn bọc lấy mình rón rén đến cửa, kéo cửa phòng, nhìn qua khe hở thấy Cố Trạch Vũ đang từ từ lên tầng.

“Sao anh lại quay lại? Không phải anh nói đi tập huấn sao?”

Cố Trạch Vũ nhìn Hàn Lăng Sa chân không đứng ở cửa, cau mày đi tới, ôm người cô về giường rồi đặt cô ngồi ngang trên đùi, xoa xoa đôi chân nhỏ của cô hỏi: “Có lạnh không?”

Hàn Lăng Sa cười vỗ lưng hắn, sẵng giọng nói: “Giữa ngày hè còn lạnh được à?”

Cố Trạch Vũ nhìn cô cười vui vẻ, trong lòng vô cùng do dự, mấy phút sau mới cắn răng quyết định nói: “Sa Sa… hiện tại ba em không được khỏe lắm… Có phải em nên đi xem một chút không?”

“Ông ấy thế nào?”

“Cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm, bây giờ còn đang ở bệnh viện…” Cố Trạch Vũ dụi dụi khuôn mặt thô ráp vì dầm mưa dãi nắng của mình lên gương mặt trắng nõn của cô, “Tối qua những lời anh nói không phải trách em. Anh chỉ hi vọng em có thể hiểu. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cha mẹ hoàn toàn không thể buông tay. Cho nên… dưới tình huống này, làm sao con cái có thể dễ dàng nóng nảy rời đi?”

“Anh hi vọng em sẽ đi sao?”

“Anh duy trì trung lập, nhưng Sa Sa, dù sao ông ấy cũng là ba em…”

“Được, em đi… em có thể hiểu được phần nào lời anh nói…”