edit: socfsk

Thời gian một tháng nói ra thì rất dài, nhưng cũng qua rất nhanh. Mà mấy ngày cuối cùng Cố Trạch Vũ còn nói với Hàn Lăng Sa, mấy ngày nay không thể gọi điện thoại cho cô được. Hàn Lăng Sa vốn là dựa vào việc hắn gọi điện để xác định an toàn của hắn. Hiện tại tại thời điểm này hắn bảo rằng sẽ không liên lạc, trong lòng dĩ nhiên không yên. Chỉ là lo lắng thế nào, ngoài mặt vẫn dặn dặn dò hắn cẩn thận, chú ý an toàn.

Mình không thể giúp gì cho hắn, ít nhất cũng sẽ không cản trở hắn, để cho hắn lo lắng…

Cố Trạch Vũ biết cô không yên lòng, nhưng cũng có cách nào khác. Quân diễn tuy nói chỉ là diễn tập, nhưng nguy hiểm trong đó cũng không thể tránh khỏi. Vì để cho những ngày diễn tập cô không cần cả ngày đứng ngồi không yên, hắn kìm nén không nói cho cô biết thời gian cụ thể.

Cố Trạch Vũ không nói không có nghĩa là Hàn Lăng Sa không biết đường đi hỏi. Chẳng qua dù có hỏi Hàn Hành Viễn cũng không được gì, nghĩ đến mục đích của ông và Cố Trạch Vũ giống nhau, mà các chú các bác thủ trưởng khác còn linh hoạt, nhanh nhạy hơn cô, đối với chuyện quân diễn cơ mật dĩ nhiên sẽ không để cho cô dính vào, tất nhiên cũng giữ im lặng. Cuối cuối nghĩ tới nghĩ lui, cô nhận ra vẫn còn một người đáng dựa vào nhất của Cố Trạch Vũ.

Mặc dù cảm thấy khá liên lụy, nhưng nghĩ đến Cố Trạch Vũ có thể gặp nguy hiểm, cô nhắm mắt gọi điện cho Cố phu nhân.

Ngày hôm nay Cố phu nhân được nghỉ phép, đang mời mấy vị phu nhân quan chức về nhà chơi mạt chược. Lúc điện thoại reo, bà đang đoán bài, miễn cưỡng bắt máy, giọng điệu cũng không được tốt. Hàn Lăng Sa nghe được giọng nói kia có chút sợ hãi. Chẳng qua đã gọi, nhất định không thể rút lui, không còn cách nào khác là cắn răng, giọng nói mang theo chút âm điệu của con gái phương Nam, ngọt ngào, dịu dàng.

“Dì à, cháu là Hàn Lăng Sa.”

Cố phu nhân bên này nghe thấy điện thoại con dâu tương lai gọi tới, dừng đoán bài, trên mặt là nụ cười khoe khoang. Một bàn người ở đây con cái cũng đã trưởng thành hết rồi cũng đã sớm nghĩ muốn có cháu để bồng, chỉ là đám kia cả ngày lêu lổng ở ngoài, đừng nói đến cháu, ngay cả con dâu cũng không thấy tăm tích ở đâu. Không như Cố Trạch Vũ nhà bà, đã tìm về cho bà được một người con dâu xinh đẹp vừa ý. Dáng dấp xinh đẹp, gia thế cũng ổn, từ trên xuống dưới đều hợp ý bà.

“Tiểu công chúa, có chuyện gì vậy?” Cố phu nhân theo cách xưng hô của Cố thiếu tướng, gọi cô là “tiểu công chúa”.

“Cháu thấy Cố Trạch Vũ sắp thực hiện quân diễn, vì vậy cháu muốn lúc anh ấy vừa kết thúc quân diễn sẽ đi gặp. Anh ấy anh tuấn như vậy, sợ là gầy đi không ít, cháu cho người giúp việc hầm một ít canh cho anh ấy bồi bổ. Nhưng anh ấy sợ cháu lo lắng, dám gạt cháu không nói cho cháu biết… cháu nghĩ là cô có thể biết nên hỏi cô một chút.”

Thấy Hàn Lăng Sa quan tâm Cố Trạch Vũ như vậy, Cố phu nhân càng cảm thấy hài lòng: “Không cần, tiểu tử kia cơ thể tốt lắm, cháu không cần chạy tới chạy lui cho mệt.”

“Không có việc gì, cháu không mệt. Dù sao bây giờ bọn cháu cũng không có nhiều lịch học… Cô à, cô có biết ngày diễn ra quân diễn không?”

“Thật sự thì cô không biết cái này, chờ Cố Trạch Vũ trở lại, cô sẽ hỏi nó…” Cố phu nhân tiếp đó nhiệt tình nói, “Tiểu công chúa, cũng sắp đến năm mới rồi, chờ Cố Trạch Vũ được nghỉ lần này, cháu đi cùng với nó đến Bắc Kinh đi, nhân tiện gặp ông bà nội Cố Trạch Vũ. Hai ông bà cứ nhắc đến chuyện gặp cháu luôn.”

“Vâng.” Hàn Lăng Sa thấy hỏi cũng không được gì, lại bị lôi kéo nhiệt tình đến Bắc Kinh như vậy rất giống bức hôn, chỉ còn cách viện cớ cúp điện thoại.

“Cố phu nhân, điện thoại của ai mà cười vui vẻ vậy?”

“À, vợ của Cố Trạch Vũ.” Cố phu nhân tự động kéo quan hệ hai người tiến thêm một bước.

“Ơ, xem bà như vậy, thật đúng là đã nhìn trúng người ta rồi sao?” Giọng nói người đang nói có chút chua chát. Bà có một cô con gái, vẫn luôn nghĩ đến sẽ gả vào Cố gia. Chẳng qua Cố Trạch Vũ vẫn luôn không nóng không lạnh, “Vào cửa chính nhà bà, có lẽ nhà đó cũng bay lên tận mây xanh rồi.”

Cố phu nhân là quan chức Ngoại giao, sao có thể nghe mà không hiểu ý bà kia cơ chứ, cười trả lời, “Nào có, chúng tôi không phải loại người ghét bỏ gia thế nhà người khác. Chẳng qua gia thế cô bé với chúng tôi cũng là môn đăng hộ đối. Ba cô bé cũng là sư trưởng, là chiến hữu của lão Cố nhà tôi.”

“Thật sao? Con gái nhà ai vậy?”

“Chính là con gái nhà họ hàn ở thành phố G. Hôm đấy Cố Trạch Vũ gọi điện thoại về nói, tôi sợ hết hồn. Tiểu tử này cũng hành động nhanh quá đi. Sau lại nghe ngóng rồi mới biết, người đó là thanh mai trúc mã, yêu nhau hơn mười năm rồi. Lần trước đến thành phố G, tôi cùng lão cố đã tìm thời gian thích hợp, muốn dứt khoát chuyện này.”

Người đang ngồi ở đây đều là phu nhân quan chức Bắc Kinh, nào biết hàn gia ở thành phố G, chỉ nghe cố phu nhân nói vậy liền rối rít khen ngợi: “Vậy cũng thật quá tốt…”

Hàn Lăng Sa không hỏi ra được gì, không thể làm gì khác hơn là cuối tuần về nhà dò hỏi từ miệng của lão ba nhà mình. Thời gian này, cô thấy Tần Mặc như thấy người đến đòi nợ, không ngừng trốn tránh. Học lớp của hắn, cô nhất định tới sớm, chiếm đoạt vị trí phía sau. Sau giờ học lại như làn khói chạy biến khỏi lớp. Chỉ là không biết Tần Mặc rốt cuộc có hiểu ý cô hay không, luôn vô tình hoặc cố ý hỏi cô để cô trả lời.

Lòng dạ Tư Mã Chiêu mọi người đều biết. Mới đầu chỉ có Lâm Tiếu nhận ra, càng về sau những người trong lớp cũng thì thầm to nhỏ với nhau. Về chuyện nam nữ, những lời bàn tán ra vào luôn truyền đi nhanh hơn với tin tức chính thống. Mấy ngày hôm nay cái gì cũng đem ra bàn tán, nói ánh mắt Tần Mặc nhìn Hàn Lăng Sa dịu dàng như nước, nói Hàn Lăng Sa không kiềm chế được đi quyến rũ đàn ông ở khắp nơi. Tin đồn truyền đi, nam nữ bát quái cũng bùng nổ, không có chuyện gì thì đi theo bên cạnh Tần Mặc, đi loanh quanh phòng ngủ của Hàn Lăng Sa.

Hàn Lăng Sa luôn cao ngạo, khinh thường những lời đàm tiếu. Cô cũng hiểu, chuyện như vậy, nếu như phủ nhận, người ta sẽ không tin. Ngược lại còn cho rằng mình trốn tránh. Vì vậy cô cũng không để ý tới. Mà Lâm Tiếu thì không giống cô, mỗi khi gặp đều kéo cô để hỏi về vấn đề này. Cô đều tỏ vẻ chê cười mắng đối phương phá hỏng tình cảm của Hàn Lăng Sa và Cố Trạch Vũ.

Chủ nhật, Hàn Lăng Sa đi cùng Tề Thạch về đại viện. Dọc đường đi, Hàn Lăng Sa nhớ tới mới vừa rồi nhìn thấy cô gái tay trong tay với Tề Thạch đến trường, nhịn không được nên hỏi hắn: “Tề Thạch, cô gái lúc nãy là bạn gái cậu à?”

“Không phải, là bạn học của nhau, cứ dày mặt đi cùng thôi.”

“A…”

Chuyện tình cảm như cá uống nước, lạnh ấm tự biết, cô cũng không nhiều lời, không hỏi thêm nữa.

Vừa vào đại viện, Hàn Lăng Sa có chút thấp thỏm, không biết Hàn Hành Viễn có ở nhà không, nếu như không có, cô sẽ đối mặt với Đường Mỹ Linh như thế nào? Đã từng thương tổn như vậy, không phải cô nói qua đi thì sẽ cho qua. Đường Mỹ Linh dù rộng lượng không so đo, nhưng bản thân mình cuối cùng cũng không thể bỏ qua cho bản thân được.

Vào cửa, người giúp việc thấy cô trở lại, nhanh chân đến trước mặt cô: “Đang chờ cô về ăn cơm đấy.”

Cô gật đầu, nhân cơ hội khoảnh khắc đổi dép, liếc nhìn nơi cửa trước không thấy giầy của Hàn Hành Viễn, trong lòng thấy lộp bộp, càng thêm kì cục. Ngược lại Đường Mỹ Linh nghe được có tiếng nói, đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy cô, dịu dàng cười nói: “Tiểu công chúa đã về rồi sao? Còn chờ canh nữa là được, thay quần áo trước, rửa tay là có thể ăn cơm.”

Hàn Lăng Sa cảm thấy có chút ngượng ngùng, khẩn trương ngay cả chân tay cũng không biết phải làm thế nào, đứng ngại ngùng ở cửa như một người khách. Đường Mỹ Linh nhìn thấy mọi động tác của cô, thở dài một cái, cười càng thêm dịu dàng: “Ba con đang đi họp, đợi một lát mới trở về, chúng ta không cần phải chờ ông ấy.”

Hàn Lăng Sa cũng muốn hòa hoãn không khí, gật đầu một cái. Sau khi thay xong giày, do dự hồi lâu mới đi vào phòng bếp. Nhìn bóng dáng Đường Mỹ Linh cắt nhỏ hành lá, Hàn Lăng Sa đi tới cầm rau cải bên cạnh.

“Cái này phải rửa sao?”

“Ay ôi, tiểu thư, cô vào đây để làm gì? Tôi tới đây, tôi tới đây…” người giúp việc vội vàng lấy món ăn trong tay cô, “Cô lại kia ngồi chút đi, dì Đường bảo hôm nay muốn tự mình nấu cho cô một bàn thức ăn ngon.”

“A..” Hàn Lăng Sa nản lòng đi vào salon phòng khách.

Lúc ăn cơm cũng rất im lặng, không khí rất lúng túng. Chỉ là ánh mắt Đường Mỹ Linh nhìn Hàn Lăng Sa rất mong đợi. Cô đưa đũa vào mâm, ánh mắt bà cũng nhìn theo như cũ, sau đó vô cùng lo lắng nhìn Hàn Lăng Sa.

“Thức ăn hôm nay rất ngon.” Hàn Lăng Sa cố ra vẻ thoải mái nói những lời này, trời mới biết cô đã lôi ra biết bao dũng khí.

Đường Mỹ Linh lập tức nở nụ cười, vừa cười vừa nói, gắp thức ăn cho vào bát cô: “Vậy thì ăn nhiều một chút, dì còn sợ con không thích ăn cơ đấy.”

Cơm tối ăn được một nửa, Hàn Hành Viễn đã quay về, dáng vẻ mệt mỏi, mắt thấy trong phòng ba người đang ăn có chút mừng rỡ.

“Ba, ba đã về…”

“Ừ.”

“Đã về… Ăn cơm chưa?” Đường Mỹ Linh đi tới, săn sóc nhận lấy áo khoác quân phục của ông.

“Vẫn chưa, từ lúc họp đến giờ, tôi sắp chết đói rồi.”

“Vậy tôi đi lấy thức ăn, hai người đợi một lát.”

“Thôi, cứ ăn như vậy đi. Cũng đã muộn thế này rồi, ăn xong sớm thì nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải dậy sớm.” Hàn Hành Viễn vội ngăn Đường Mỹ Linh đang muốn đi vào bếp, “Ôi, tiểu công chúa, nhường chỗ cho ba.”

Hàn Lăng Sa khéo léo dịch ghế, “Gần đây ba rất bận sao? Đúng rồi, hôm đó con nhìn thấy ba trên ti vi.”

“Hôm đó là phỏng vấn cá nhân bộ đội.” Hàn Hành Viễn nhận lấy bát cơm.

“Vậy ông cũng phải chú ý đến thân thể. Tôi thấy ông dạo này gầy đi không ít, mới xuất viện không lâu, còn phải dưỡng thân thể cho tốt.” Đường Mỹ Linh ân cần nói.

“Không sao, mấy hôm nay cũng khá bận rộn, qua ngày mai cũng sẽ có một thời gian nghỉ dài.”

Hàn Lăng Sa biết, mỗi khi đến thời gian quân diễn, Hàn Hành Viễn cũng sẽ đến kì nghỉ đông lần thứ nhất, chẳng lẽ ngày mai là ngày diễn ra quân diễn sao?

“Ba, mấy hôm nay ba có trông thấy Cố Trạch Vũ không?” Hàn Lăng Sa hỏi câu này lại sợ Hàn Hành Viễn cười cô, vội vàng nói thêm một câu: “Hôm nay cô Cố hỏi con, nếu rảnh rỗi thì đi cùng anh ấy về Bắc Kinh một chuyến.”

“Về Bắc Kinh làm gì? Cả hai đứa sao?”

“Không.” Hàn Lăng Sa vội giải thích, “Người ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi.”

“Tùy tiện nói con còn đặc biệt nói với ba sao?”

Đường Mỹ Linh thấy Hàn Lăng Sa sắp khóc đến nơi, dùng tay nhẹ nhàng đụng Hàn Hành Viễn, sau đó mới nói.

“Sau khi quân diễn kết thúc, chuẩn bị một lễ chúc mừng, không biết có cần hay không, sau đó mới nghỉ toàn quân.”