Lâm Duyệt cảm thấy hiện tại chuyện này hơi khó khăn.

Cô biết rõ mình từ bé đến lớn đều rụt rè, thỉnh thoảng bộc phát thì toàn chọn sai thời điểm.

Nhưng ván đã đóng thuyền, trừ phi hiện tại cô dám bỏ của chạy lấy người, có dũng khí bất chấp tất cả mà từ chức, thì ngoại trừ cùng Trần Lộc Xuyên hòa bình ở chung, cô không còn cách nào khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, vận dụng hết mười mấy năm kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, cuối cùng Lâm Duyệt cũng ra quyết định, trốn không được, tiếp tục kiên trì.
Sau khi cô trả xe đẩy, mọi người cũng lục tục thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Lâm Duyệt đi qua Trần Lộc Xuyên khi anh đang gọi điện thoại, nhân cơ hội này chạy nhanh về bàn làm việc.
Cô vừa ngồi xuống không lâu thì Sài Vi đi tới, “Đêm mai liên hoan, hoan nghênh bạn học mới tới của cậu.”
Lâm Duyệt còn chưa kịp mở miệng, Sài Vi đã chặt đứt đường lui của cô, “Anh Đan mời khách, dặn cậu bắt buộc phải đi.”
Lâm Duyệt hoài nghi, nhưng dù sao cô và Trần Lộc Xuyên là bạn học, nếu không đi, về tình về lý đều không thích hợp.
Ngày mai là thứ sáu, sắc trời âm trầm mấy ngày cuối cùng cũng sáng sủa, giữa trưa còn hiện ra ánh nắng ấm áp.

Lâm Duyệt sợ buổi tối liên hoan phải uống rượu, không lái xe đến công ty.
Gần tan tầm, cô đã đứng ngồi không yên.

Sau khi xong việc, cô nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý liền cầm theo túi chạy vội đi toilet.
Cô không quá để ý tới bề ngoài của mình, tuy nói có sợ lão hóa, thường ngày cũng dùng sản phẩm dưỡng da cao cấp, song hoàn toàn không có hứng thú với trang điểm.

Thỉnh thoảng tùy tiện trang điểm, cô nhìn vào trong gương, thấy không được tự nhiên, lại tẩy đi.
Huống hồ, trong nhà mẹ vừa thấy cô trang điểm đã hỏi tới hỏi lui, cô tự nhiên cũng ít khi động đến.
Cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhìn vào trong gương, khí sắc tốt lên không ít.

Song đến khi cần ra ngoài, cô lại do dự, tự hỏi liệu màu son môi này có quá sáng không, phấn nền liệu có dày quá không.

Càng nhìn càng không hài lòng, cô đang định lấy khăn ướt ra lau thì nghe thấy tiếng đẩy cửa.

Cô nhìn thoáng qua, là một đồng nghiệp bên thiết kế đồ họa.

Đồng nghiệp cười với cô, Lâm Duyệt cũng cười đáp lại, vội vàng thu dọn đồ đạc vào trong túi.
Tan tầm, một hàng mười mấy người chậm rãi bước vào thang máy.

Trải qua một ngày, Trần Lộc Xuyên cũng đã làm quen được hơn phân nửa nhân viên, dọc đường trò chuyện vô cùng tự nhiên.
Lâm Duyệt yên lặng đi sau, thầm nghĩ, người này có bản lĩnh như vậy, cho dù đi đến nơi nào, anh cũng có thể tỏa sáng.
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, bả vai bị người khác ôm lấy.

Sài Vi cười, “Có gian tình.”
Lâm Duyệt cười cười, “Đâu có.”
“Quen cậu năm sáu năm, số lần trang điểm đếm trên đầu ngón tay, lần này là vì cái gì?”
“Mua phấn mới, tớ dùng thử thôi.”
“Đừng giả bộ.

Ừm, để tớ đoán xem, cậu và người bạn học cũ kia có cái gì? Người yêu cũ?”
“Không phải.”
Sài Vi liếc nhìn cô, “Vậy đơn giản, cậu thích anh ta?”
Lâm Duyệt không hé răng.
Sài Vi nở nụ cười, “Khó trách cậu không nóng vội chút nào, hóa ra là đợi anh ta.”
“Tớ không chờ anh ấy.”
“Không sao, đừng ngại.

Đàn ông ưu tú như vậy, cậu chờ đợi cũng là bình thường.”
Lâm Duyệt rảo bước, ngữ khí nặng hơn vài phần, “Sài Vi, tớ thật sự không chờ anh ấy.”
Sài Vi sửng sốt, hiếm khi thấy Lâm Duyệt nghiêm túc như vậy, nhất thời không biết đáp lại ra sao, cười cười, “Đùa cậu thôi mà.”
Đến nhà ăn, Lâm Duyệt cúi đầu định đi tới chỗ ngồi trong cùng thì giọng Đan Nhất Phong vang lên, “Lâm Duyệt, cô đến đây, giúp chúng tôi giới thiệu.”
Lâm Duyệt lặng lẽ thở dài, níu lấy cánh tay Sài Vi, thấp giọng yêu cầu, “Đi cùng tớ.”

Lâm Duyệt và Sài Vi ngồi ở bên phải Đan Nhất Phong, đối diện Trần Lộc Xuyên, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.

Ngàn trốn vạn tránh, cô vẫn ngồi vào vị trí xấu hổ như vậy.
Đồ ăn được mang lên, không khí nhanh chóng trở nên sôi động.

Đan Nhất Phong nâng cốc, “Nào, mọi người cùng nâng cốc.”
Sài Vi cười tiếp lời, “Thoải mái đi nào, đừng phụ lòng anh Đan mời khách.”
“Đúng đúng, tôi mời khách,” Đan Nhất Phong lấy một phong bì màu đen từ trong túi ra, đặt lên trên bàn, “Vừa hay sắp tới lúc tôi phải nộp tiền cho đại nhân ở nhà, mọi người không cần tiếc thay tôi, dù sao tiêu không hết cũng phải nộp lại vào quốc khố.”
Mọi người phá ra cười.
Đan Nhất Phong mở nắp chai bia, rót một lượt, vừa ăn vừa nói chuyện, “Lâm Duyệt, cô và Lộc Xuyên hồi đại học chung một lớp?”
Lâm Duyệt ngồi đối diện Trần Lộc Xuyên, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh, không khỏi xấu hổ, cô hơi cúi đầu, “Vâng, chung một lớp.”
Nữ đồng nghiệp trẻ tuổi ngồi bên trái Trần Lộc Xuyên cười nói, “Chị Lâm và anh Xuyên thật là có duyên phận.”
Nữ đồng nghiệp này tên Triệu Thanh Nhã, vừa vào công ty trong đợt tuyển dụng mùa thu năm ngoái.

Cô ta mười sáu tuổi đã vào đại học, hai mươi ba tuổi đã học xong nghiên cứu sinh.

Tên thanh tú, nhan sắc càng thanh tú hơn, trình độ cũng không kém cạnh bất kì người đàn ông nào.
Đan Nhất Phong tất coi trọng cô ta, thường khen cô ta là nhân tài.
Trần Lộc Xuyên đáp, “Thành phố Giang lớn như vậy, lại là một ngành quốc nội, quả là có duyên phận.”
Lâm Duyệt nghe thấy lời này, đũa trong tay hơi động, lòng cảm thấy không tư không vị.
Đùa giỡn một hồi, không biết từ bao giờ, đề tài chuyển sang vấn đề hôn nhân gia đình.

Triệu Thanh Nhã cười nói, “Anh Đan mới đúng là mẫu người thành công, con đã học xong tiểu học rồi.

Em từng gặp chị dâu, quả thật xinh đẹp chẳng khác gì Trần Tùng Linh thời trẻ.”
Đan Nhất Phong cười ha ha không ngừng, “Uống rượu, uống rượu!”

Sài Vi nói thầm Lâm Duyệt bên tai, “Cô ta 9X mà cũng biết Trần Tùng Linh?”
Lâm Duyệt cười nói, “Cậu định cấm người ta xem TVB?”
Triệu Thanh Nhã thấy li của Trần Lộc Xuyên rỗng, rót rượu cho anh, cười hỏi, “Anh Xuyên, bạn gái anh có cấm anh uống rượu không? Nếu chị ấy không thích, chúng ta uống ít đi vài chén.”
Hơi thở của Lâm Duyệt hơi ngưng lại, cô không đủ dũng khí nhìn vẻ mặt củaTrần Lộc Xuyên, ánh mắt dời tới ngón tay thon dài đang cầm lấy li rượu, những giọt rượu vàng sóng sánh.
Trần Lộc Xuyên mỉm cười, giọng nói trầm thấp, “Anh không có bạn gái.”
Hô hấp của Lâm Duyệt thông thuận trở lại, trong lòng hơi mừng thầm, nhưng cô nhanh chóng đè ép cảm xúc này xuống.
Đan Nhất Phong nói, “Không cần lo, bên thiết kế đồ họa của chúng ta có rất nhiều cô gái xinh đẹp, chỉ sợ cậu tầm mắt quá cao.”
Vừa dứt lời, họa sĩ Vương Bồi Nguyên bên bàn khác lớn tiếng nói, “Cũng có rất nhiều chàng trai xinh đẹp, chỉ sợ cậu bị lóa mắt thôi.” Nói xong, anh ta còn liếc mắt nhìn Trần Lộc Xuyên đầy ẩn ý.
Mọi người cười vang.

Vương Bồi Nguyên thật sự là trai thẳng, thẳng hơn cả thẳng, chỉ là làn da còn trắng hơn cả phụ nữ, giọng nói cũng nhẹ nhàng dễ nghe nên thường xuyên bị người khác nghi ngờ giới tính.

Lâu ngày, Vương Bồi Nguyên trở thành ”người đại diện cho thế giới ngầm” của phòng làm việc.

Sài Vi từng nói: Nam nữ tỉ lệ 3:1, một cặp vợ chồng một đôi gay.
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Tôi sẽ không tranh đoạt ‘mỹ nam’ với cậu đâu.”
Nhân viên bên phòng kế hoạch và thiết kế đồ họa so với lập trình IT tính cách thường hướng ngoại hơn.

Bình thường, Lâm Duyệt cũng sẽ dễ dàng hòa vào bầu không khí sôi động này, song hôm nay tinh thần cô không xốc dậy nổi, lòng mang tâm sự, chỉ có thể cúi đầu xuống ăn.
Đan Nhất Phong tựa hồ cũng nhận ra, “Lâm Duyệt, sao hôm nay cô im lặng thế, gặp bạn học cũ mà mất hứng à?”
Lâm Duyệt không đề phòng, bất thình lình bị nhắc tới, sợ đến mức suýt đánh rơi đũa.

Cô cười gượng, “Hôm nay nhân vật chính cũng không phải tôi, sao dám cướp hào quang chứ? Anh Đan cũng từng dạy mà, nói ít làm nhiều.”
“Chỉ giỏi mồm mép…” Đan Nhất Phong cười nói, “Trong cái ngành chế tác game này, lập trình viên đa phần là nam, chỉ có phòng chúng ta bên kế hoạch may mắn có các cô, cẩn thận tỉ mỉ, tác phong làm việc không thua kém đàn ông chút nào.”
Triệu Thanh Nhã cười, “Anh Đan, như vậy có bất công không?”
Đan Nhất Phong cười nói, “Đúng đúng! Còn một nữ lập trình viên nữa, lấy một chọi ba, không thua kém đấng mày râu chút nào.”
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Kỳ thực, nước ngoài cũng có rất nhiều phụ nữ tài giỏi.”
Lâm Duyệt yên lặng lắng nghe, cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm.
Rượu quá ba tuần, mọi người ai nấy đều phấn khởi, sớm đã rời chỗ ngồi đi chúc rượu nhau.

Sài Vi lúc này cũng cầm ly rượu cùng Vương Bồi Nguyên chơi đoán số, Đan Nhất Phong bị mấy người vây quanh luân phiên chúc rượu.


Lâm Duyệt vẫn ngồi im, cầm đũa chọc chọc đĩa đậu phộng trước mặt.

Cô đang ngồi nhàm chán, chợt thấy bóng người trước mặt nhoáng lên một cái, Trần Lộc Xuyên đi tới.
Trần Lộc Xuyên cười hỏi, “Rượu của cậu đâu, tôi chúc cậu một ly.”
Lâm Duyệt vội đứng dậy, cầm lấy ly của mình.

Trần Lộc Xuyên rót rượu cho cô, khẽ chạm ly, “Tôi uống hết, cậu tùy ý.”
Lâm Duyệt nhìn anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cũng vội vàng uống cạn ly rượu.

Cô uống hơi nhanh, dạ dày khó chịu, chỉ có thể cố đè nén cảm giác này xuống.
Uống xong, Trần Lộc Xuyên cũng không rời đi.

Anh ngồi xuống vị trí khi nãy của Sài Vi.
Lâm Duyệt im lặng một lúc, nói, “Đồng nghiệp thoải mái đùa giỡn, cậu đừng để ý.”
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Không khí rất vui vẻ.”
Lúc này, những người khác đều đã say, chỉ còn dư lại hai người lạc lõng ngồi một chỗ, không khí thoáng chút xấu hổ.

Lâm Duyệt đang định gợi chuyện, cô vừa mở miệng thì Trần Lộc Xuyên cũng cất lời.
Lâm Duyệt vội nói, “Cậu nói trước đi.”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, cười, “Cậu thay đổi rất nhiều.”
Có lẽ là do ảnh hưởng của ly rượu vừa uống, dũng khí của Lâm Duyệt cũng lớn hơn.

Cô nhìn thẳng vào gương mặt mình đã âm thầm nhung nhớ nhiều năm.

Trần Lộc Xuyên là nhân vật chính của buổi liên hoan hôm nay, tự nhiên cũng bị chuốc không ít rượu.

Lúc này nhìn lại, mặt anh đã thoáng ửng đỏ, mang vài phần men say.
Thời gian đổi thay, anh trở nên cường tráng hơn, đã sớm mất đi vẻ trong sáng trẻ trung thời niên thiếu, lại thay bằng sự trầm ổn nội liễm của người đàn ông trưởng thành.
Lòng Lâm Duyệt thoáng chốc mềm lại, rồi nhanh chóng trở nên rối bời.

Cô nhìn thẳng vào mắt Trần Lộc Xuyên, lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Không, tôi không thay đổi.”.