Nghiên phi vừa nghe vậy liền hăng hái hẳn lên, hai mắt lóe sáng, cười nói: "Lê y đồng có diệu kế gì?"

"Trước tiên Tử Hà có lời muốn hỏi, kính xin nương nương trả lời thành thật."

"Hử? Chuyện gì?"

"Nương nương cho rằng ai có thể ra tay với đứa bé trong bụng Diêu phi?" Lê Tử Hà hỏi thẳng thừng. Nàng không đoán được, không có nghĩa là Nghiên phi cũng đoán không ra.

Nghiên phi nghe Lê Tử Hà hỏi vậy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười quỷ dị, khinh thường nói: "Nếu muốn ta nói, đứa bé của Diêu phi, chính là do cô ta ra tay đấy!"

Lê Tử Hà giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã buột miệng thắc mắc: "Vì sao?"

"Ha ha, Lê y đồng, sự ngoan tuyệt của nữ tử trong hậu cung này, ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu." Nghiên phi che miệng cười khẽ, vừa nãy còn nghiêng người, bây giờ đã ngồi thẳng dậy nói: "Lê y đồng, ta đã coi ngươi là người mình, cũng không muốn giấu giếm gì cả. Diêu tiện nhân đó, nói đến cùng cũng chỉ là một nha hoàn, dựa vào cái gì mà có thể ngồi ngang hàng với ta? Huống chi, không tư không sắc, mặc y phục đỏ mà có thể cho rằng mình phất lên thành phượng hoàng. Nực cười, Hoàng thượng thích loại nữ tử đê tiện như vậy mới là lạ!"

"Nương nương nói đúng." Lê Tử Hà cúi đầu lên tiếng phụ họa.

"Cô ta hết lần này đến lần khác đều không biết điều! Ỷ vào một chút thương hại của Hoàng thượng mà lại muốn có được nhiều hơn! Lần này cô ta hại chính con của mình, có thể kéo ta ngã ngựa, lại có thể chiếm được sự đồng tình của Hoàng thượng, cũng coi như cô ta thông minh một lần."

Trong điện đã được người dọn dẹp sạch sẽ, ấm chén cũng rực rỡ hẳn lên. Nghiên phi rót ly trà, khẽ khàng nâng trong tay, rồi lại nhìn Lê Tử Hà, cười nói: "Lại để cho Lê y đồng chê cười rồi. Ngươi vừa mới nói, đã nghĩ ra cách giải quyết rồi à?"

Lê Tử Hà gật đầu, cung kính nói: "Nếu nương nương đã coi Tử Hà là người của mình, Tử Hà sẽ không quanh co lòng vòng nữa. Tử Hà cho rằng, nương nương cũng nghĩ ra cách giải quyết rồi."

"Hả? Nói nghe xem." Nghiên phi vẫn mỉm cười, nhưng lại như kịch độc mang theo nét dịu dàng.

Lê Tử Hà nói tiếp: "Nương nương định hy sinh Tiểu Quất ư?"

"Ha ha, vẫn là câu nói kia, Lê y đồng quả nhiên thông minh." Nghiên phi khẽ mỉm cười, tựa như nụ hoa chúm chím hé nở trong ngày xuân, từng câu nói đều nhẹ nhàng thản nhiên.

Lê Tử Hà rũ mắt khẽ cười một tiếng, rồi ngước mắt lên nói tiếp: "Tử Hà cho rằng, nương nương cũng có thể tàn nhẫn một lần."

"Ý của ngươi là?" Chén trà trong tay Nghiên phi hơi lay động vẩy chút ra tay. Nàng dứt khoát đặt ly trà xuống, chau mày, liếc nhìn phần bụng nhô lên của mình, một tay khẽ xoa, nói không chắc chắn: "Muốn ta dùng chiêu gậy ông đập lưng ông ư?"

"Nương nương đã hiểu rồi, Tử Hà không nhiều lời nữa." Lê Tử Hà chắp tay, rồi nói tiếp: "Tử Hà xin được cáo lui trước."

Nghiên phi sững sờ tựa trên giường thấp, ngẩn ngơ gật đầu, rồi trở mình như thể đã ngủ.

Ngoài Nghiên Vụ điện, ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ mang theo hơi lạnh len lỏi vào vạt áo của Lê Tử Hà. Nàng nhìn hoàng cung tinh khôi hào nhoáng, bên ngoài càng sạch sẽ thì bên trong càng bẩn thỉu bấy nhiêu. Có phải nàng nên cảm thấy may mắn vì mình đã chết một lần, mới có thể đứng ngoài cuộc, bàng quan thấy rõ những kẻ trong cuộc tranh đấu đến mức ngươi chết ta sống như những thằng hề.

Diêu phi, quả thật không còn là Diêu nhi mà nàng biết nữa. Nếu thật sự như lời Nghiên phi nói, nàng dám xuống tay với con mình, nữ nhân này quả thật đáng sợ. Nhưng Diêu phi tàn nhẫn hạ quyết tâm, Nghiên phi cũng không thể thua nàng. Hy sinh Tiểu Quất là chuyện đương nhiên, về phần có bằng lòng lợi dụng đứa bé trong bụng để trả đũa hay không là sự lựa chọn của nàng ta.

Lê Tử Hà nhanh chóng trở lại Thái y viện, chỉ cảm thấy mấy ngày nay trôi qua quá vội vã, rất nhiều chuyện còn chưa phản ứng kịp. Mọi việc cứ thi nhau tới, khiến người ta không thể ứng phó. Nhưng nếu biết hai phi Nghiên Diêu vội vã tranh đấu như vậy, nàng cũng sẽ không hấp tấp hạ độc Vân Tấn Ngôn. Bây giờ nhiều chuyện cùng ập tới, liệu hắn có hoài nghi không? Hay là chính hắn cũng đã nắm chắc trong lòng, để mặc cho hai phi tử tranh đấu, kết quả là hai bên chịu tổn hại, tổn thất của hắn cũng chỉ là hai đứa bé mà thôi. Một đã có thể không cần, thêm hai đứa nữa thì có sao?

Lê Tử Hà đi tới thư phòng của Phùng Tông Anh, lại thấy ông nhìn y thư đến ngẩn người, ho khan hai tiếng, nói: "Đại nhân, Tử Hà có chuyện thỉnh giáo."

"Chuyện gì? Nói mau!" Phùng Tông Anh như thể bị hắn làm giật mình, thân thể run lên, chợt ngẩng đầu, nói với vẻ bực mình.

"Bệnh của Diêu phi nương nương.....Tử Hà có phần không hiểu....." Lê Tử Hà do dự mở miệng, cố ra vẻ khó hiểu, nói: "Lần trước lúc nương nương chẩn hỉ mạch, từng cho Tử Hà bắt mạch, trừ hỉ mạch ra, Tử Hà cũng không nhận thấy điều gì khác thường. Nhưng ngày đó tình trạng của nương nương hình như vô cùng khác thường, đại nhân có thể chỉ bảo đôi điều không?"

Ánh mắt của Phùng Tông Anh chợt lóe lên, muốn nói thẳng ông cũng không biết, nhưng lại cảm thấy quá mất mặt. Phùng Tông Anh trừng mắt nhìn Lê Tử Hà, tiểu tử lắm chuyện này, lầm bầm nói: "Chuyện đó không cần ngươi quản nhiều, trước mắt lo chuyện giải độc cho Hoàng thượng đi rồi hẵng nói!"

Lê Tử Hà gật đầu, cầm quyển sách ngồi xuống lật xem. Quả nhiên Phùng gia gia biết nguyên nhân bệnh của Diêu phi, e rằng có bí mật không thể cho người khác biết? Về phần Vân Tấn Ngôn, từ hôm đó trở đi cũng không gọi nàng đến giải độc nữa, có lẽ thân thể đã khỏe hơn cũng không quan tâm nữa.

"Sư phụ của ngươi đi đâu rồi?" Phùng Tông Anh đột nhiên nghĩ đến Thẩm Mặc. Tuy nói còn chưa chính thức phong chức ngự y, nhưng hoàng cung này cũng không phải là nơi hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Lê Tử Hà chợt thấy lòng mình siết lại, chỉ lắc đầu nói: "Tử Hà cũng không rõ."

Phùng Tông Anh hoài nghi liếc nhìn hắn. Nếu không phải Lý ngự y đích thân đưa Thẩm Mặc vào cung, ông cũng không dễ dàng cho phép hắn vào Thái y viện như vậy. Hôm nay đảo mắt không thấy bóng dáng đâu, khinh thường viện sử này của ông ư?

"Ngươi còn ngồi đó làm gì? Hoàng thượng bảo ngươi hôm nay đến giải độc cho hắn đấy." Phùng Tông Anh lại trút sự bất mãn với Thẩm Mặc lên đầu tên đồ đệ này, phồng má trợn mắt quát.

Lê Tử Hà Liên vội vàng đứng dậy, gập sách lại khom người nói: "Vậy Tử Hà xin đi trước."

Nơi giải độc vẫn là Long Hoàn cung, Vân Tấn Ngôn thấy hắn vào cửa hành lễ, chỉ hờ hững liếc nhìn, cho hắn đứng dậy rồi tự động đi vào bên trong.

Vẫn là cảnh tượng hơi nước mờ mịt, hơi ấm lan tràn, vẫn là vẻ lạnh lùng xa cách. Lê Tử Hà thấy cánh hoa Túc Dung nổi giữa hồ nước, sau khi ngâm nước nóng, cánh hoa dần dần xòe ra, hút đủ dưỡng khí, khôi phục dáng vẻ mềm mại. Quay đầu lại nhìn Vân Tấn Ngôn nằm trên giường, bị hoa Túc Dung giày vò, người cũng gầy đi không ít, tinh thần cũng kém hơn bình thường, ánh mắt lại càng hung hiểm hơn.

Lê Tử Hà đặt hòm thuốc xuống, lấy bó châm ra, vẫn dùng đôi tay ấn nhẹ lên huyệt vị, thuận tay hơn trước rất nhiều. Nhưng Vân Tấn Ngôn lại có vẻ hơi khác thường, thân thể căng thẳng, không hề thả lỏng. Những giọt nước trên tấm lưng mịn màng không biết là nước hay là mồ hôi. Lê Tử Hà mở miệng nói: "Xin Hoàng thượng thả lỏng một chút, lần này không có chuyện ngoài ý muốn nữa đâu."

Lê Tử Hà vừa cất lời, thân thể của Vân Tấn Ngôn cũng thả lòng, hình như còn khẽ thở dài. Quay đầu lại liếc nhìn Lê Tử Hà, ánh mắt lấp lánh, nhưng hình như lại cực kỳ thận trọng, cuối cùng nhắm mắt lại không động đậy nữa.

Lê Tử Hà rút ngân châm ra, tập trung tìm huyệt châm cứu.

Vân Tấn Ngôn dằn lại cảm xúc kỳ dị trong lòng. Sau khi nhắm mắt lại, màu đen ập đến, khiến thời gian bỗng trở nên chậm rãi, các giác quan lại càng nhạy bén. Mùi Long Tiên chưa bao giờ để tâm tới phảng phất nơi chóp mũi, sau lưng thi thoảng có cảm giác lạnh lẽo. Những nơi ngân châm đi qua gợi lên cảm giác tê dại như có như không, như thể mang đi sự mệt mỏi lắng đọng nhiều ngày trong cơ thể, không khí tĩnh lặng không màng danh lợi cùng với hơi thở tản mát của người sau lưng khiến hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu chưa từng có.

"Hoàng thượng, châm cứu xong rồi." Lê Tử Hà rút ngân châm ra, bỏ vào bó châm, quỳ xuống bẩm báo.

Vân Tấn Ngôn đứng dậy, khi mở mắt mở mắt ra, cảm xúc vừa rồi đã tan thành mây khói. Thuận tay choàng y phục lên, nói: "Y thuật của ngươi, chỉ làm một y đồng, có phải hơi uất ức không?"

Lê Tử Hà dập đầu định trả lời, Vân Tấn Ngôn đã lên tiếng: "Lê y đồng có công cứu giá, từ hôm nay tấn thăng làm ngự y, cùng Ân ngự y thay phiên chẩn bệnh cho trẫm."

Giọng điệu của Vân Tấn Ngôn rất tùy ý, nhưng lại mang vẻ quả quyết không thể chối từ. Lê Tử Hà không ngờ lại thuận lợi như vậy, lập tức phản ứng dập mạnh đầu nói: "Tạ Hoàng thượng ân điển!"

Vừa dứt lời, đã nghe thấy Ngụy công công đứng canh ngoài cung hoảng hốt nói: "Bẩm Hoàng thượng, Nghiên phi nương nương và Diêu phi nương nương ở Đào Yểu điện..... Hình như..... Hình như xảy ra chút chuyện....."

Nghe vậy, Vân Tấn Ngôn lạnh mặt nói với Lê Tử Hà: "Đi cùng trẫm."

Lê Tử Hà thầm kinh ngạc. Nghiên phi ra tay nhanh vậy sao? Hơn nữa, hình như hành động thuận miệng cho nàng đi theo của Vân Tấn Ngôn thật sự có ý đồ sâu xa. Hắn đã sớm ngờ tới cuộc tranh đấu nơi đó cần phải dùng đến ngự y sao? Nếu không sao lại nghĩ tới chuyện cho mình đi theo chứ.....

Đào Yểu điện vẫn luôn náo nhiệt, ngày hôm nay lại càng ồn ã. Nghiên phi dạo gần đây ít xuất hiện, bỗng dưng mang cả đám thái giám cung nữ, xếp hai hàng trái phải chỉnh tề trước điện. Trong điện đều là người bên cạnh Diêu phi. Mọi người nghe thấy Ngụy công công hô lên, đều run rẩy quỳ xuống hành lễ hô vạn tuế.

Diêu phi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, gương mặt không thoa phấn còn thanh lệ hơn bình thường. Nàng định xuống giường hành lễ, Vân Tấn Ngôn cất bước tiến lên đỡ nàng nói: "Ái phi miễn lễ."

Diêu phi cười duyên, dựa vào lòng Hoàng thượng, chỉ vào Tiểu Quất quỳ gối giữa điện yếu ớt nức nở nói: "Hoàng thượng, chính là cô ta.....Cô ta nói, là cô ta bỏ thuốc hại con của chúng ta....."

"Tiểu Quất nhất thời hồ đồ, Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng....." Tiểu Quất run rẩy, vừa cuống quít dập đầu, vừa khàn giọng nức nở nói.

Vân Tấn Ngôn không thèm liếc mắt nhìn nàng lạnh lùng nói: "Là ngươi gây nên?"

"Tiểu Quất đáng chết, Tiểu Quất đáng chết! Xin Hoàng thượng định tội! Tiểu Quất muôn lần chết cũng không chối từ!" Trán Tiểu Quất đã rỉ máu, nhưng vẫn không ngừng dập đầu, tiếng bịch bịch vang dội.

"Muôn lần chết? To gan muốn tính mạng của con ta, một mạng hèn hạ của ngươi có thể đền được sao? Chém cả nhà ngươi cũng không đủ!" Vân Tấn Ngôn ôm Diêu phi, tàn nhẫn quát mắng Tiểu Quất.

Tiểu Quất nghe vậy càng thêm run rẩy, gần như có thể nghe thấy tiếng răng lập cập của nàng. Khổ sở nhìn Nghiên phi cũng quỳ dưới đất không được cho phép đứng dậy, lại thấy Nghiên phi quay mặt đi, nước mắt càng tuôn rơi lã chã, dập đầu nói: "Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Già trẻ lớn bé trong nhà Tiểu Quất không xứng để chôn theo hoàng tử, Hoàng thượng tha mạng!"

"Lôi xuống. Tất cả những kẻ có liên quan đến ngươi không chừa một ai." Vân Tấn Ngôn không thèm liếc nhìn, lạnh nhạt nói.

"Nương nương, nương nương, người đã nói....." Tiểu Quất bị hai tên thái giám kéo ra khỏi điện, vừa lùi lại vừa kêu gào, Nghiên phi thấy thế vội lớn tiếng nói: "Thiếp không biết quản giáo nô tỳ, xin Hoàng thượng giáng tội!"

Mọi ánh mắt đều đều tập trung chỗ hai phi tử và Tiểu Quất, chỉ có Lê Tử Hà nhìn thấy rõ Ngụy công công nháy mắt với hai công công kéo Tiểu Quất. Hai người dường như bị Tiểu Quất kìm chân, động tác chậm lại.

"Không! Không! Nương nương đã nói bảo vệ người nhà của nô tỳ, nô tỳ không hại Diêu phi nương nương, không hại..... Hoàng thượng, nương nương nói là Diêu phi tự hại con mình. Hoàng thượng..... Hoàng thượng minh xét....."

"Hoàng thượng, bọn họ nói gì vậy? Lại còn nói thần thiếp ác độc tự hại con mình?" Diêu phi giật mình tránh khỏi vòng ôm của Vân Tấn Ngôn, cất tiếng nghẹn ngào nước mắt tuôn như mưa.

Vân Tấn Ngôn liếc mắt nhìn Nghiên phi quỳ gối ở bên, nghiêm nghị nói: "Sao ái phi lại nói như vậy?"

"Thần thiếp không có nói!" Nghiên phi trả lời kiên định.

"Vừa rồi Tiểu Quất còn nói mình bỏ thuốc, bây giờ lại lên tiếng phủ nhận. Sao vậy? Định tới lừa gạt trẫm sao?" Ánh mắt của Vân Tấn Ngôn rét lạnh hờ hững nói.

Nghiên phi nghẹn họng, hai thái giám kéo Tiểu Quất cũng dừng tay, trong điện nhất thời yên tĩnh.

Vân Tấn Ngôn lau giọt lệ bên khóe mắt cho Diêu phi, bực mình liếc nhìn Nghiên phi và Tiểu Quất, mở miệng nói: "Từ hôm nay Nghiên phi cách chức làm Nghiên tần, lui xuống Hàn Ngọc điện. Tiểu Quất, kéo ra ngoài phạt trượng hình vì tội dội trá!"

Tiểu Quất còn chưa phản ứng kịp đã bị người kéo ra ngoài. Nghiên phi chợt ngẩng đầu lên, không thể tin mà nhìn Vân Tấn Ngôn. Nàng cho rằng hắn đã yêu nàng, nàng cho rằng Diêu phi cũng chỉ là vật thay thế, nàng cho rằng ít nhất hắn sẽ điều tra rõ sự thật mới quyết định. Thì ra, cũng không có gì hơn.....

Khóe miệng Nghiên phi đột nhiên cong lên, dập đầu với Vân Tấn Ngôn, nói: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn đích thân tạ tội với Diêu phi nương nương."

Vân Tấn Ngôn đỡ Diêu phi tựa vào giường, gật đầu ý bảo nàng tới đây.

Nghiên phi quỳ dịch bước, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp không hề yếu thế, đến bên giường, áy náy nói: "Nương nương có thể hạ mình nghe ta rỉ tai một câu không?"

Diêu phi đã không còn vẻ tức giận, chân mày mang nét cười khẽ nói: "Tỷ đứng lên cũng được."

"Tạ ơn nương nương." Nghiên phi đứng dậy, ghé vào tai Diêu phi.

Lê Tử Hà không nghe thấy nàng nói gì, chỉ thấy sắc mặt Diêu phi chợt biến đổi, dường như không chờ Nghiên phi nói xong đã đẩy mạnh nàng ta ra. Nghiên phi lùi lại mấy bước khiến chân bị trẹo, thân thể không thể ổn định đụng phải bình phòng đằng sau.

Lê Tử Hà chỉ lẳng lặng đứng cạnh nhìn, thấy ánh mắt liếc tới của Nghiên phi chỉ cười lạnh trong lòng. Trò cười này thật sự rất hay.