Cuối cùng trước sự thuyết phục cao siêu của “tổng giám đốc Hoàng” Nguyệt Vy hoàn toàn ngã gục.

Hoàng Phong rõ ràng lớn hơn cô bốn tuổi những những suy nghĩ lời lẽ của anh đều rất sâu xa dè dặt.

Nguyệt Vy cảm thấy người đàn ông của cô, suy nghĩ chính chấn học vấn uyên thâm vô cùng.

Hoàng Phong thực sự mang đến cho cô một cảm giác rất an toàn.

Vài ngày sau đó, sinh viên nhận được kết quả đăng kí thực tập.

Trong lớp đa phần đều chọn những công ty trong trung tâm thành phố, Nguyệt Vy nhận ra rất nhiều sinh viên than vãn rằng hồ sơ thực tập của mình không vượt qua được vòng kiểm duyệt của MIT-chính là công ty của Hoàng Phong.

Trong đó có Lan Chi-bạn từng thân của Nguyệt Vy.

Nguyệt Vy vốn không còn thân thiết với Lan Chi nữa, cô nhận ra, Lan Chi không tốt như mình tưởng.

Nhìn thấy cô và Huệ An vui vẻ nhận giấy bảo thực tập ở MIT, cô ta thậm chỉ còn nguýt dài một cái sắc lẹm.

Nguyệt Vy cũng không quan tâm lầm, Huệ An cũng vậy.


Thế giới này vốn rất rộng lớn rất nhiều thứ cần quan tâm, thời gian đời người lại hữu hạn còn không đủ thì giờ để bận tâm đến những người mình yêu thương, vậy nên chúng ta không nên lãng phí tới những người như vậy.

Có câu “chọn bạn mà chơi”, câu nói này quả đúng không sai.

Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQC
Từ ngày kết thúc mối quan hệ với Lan Chi, trở nên thân thiết với Huệ An, cuộc sống của Nguyệt Vy tốt đẹp hơn han.

Thay vì ngồi hàng giờ để lắng nghe Lan Chi xỉa xói soi mọi người khác, cô và Huệ An thường xuyên lên thư viện đọc sách, gặp một bài tập khó thì cùng nhau trao đổi.

Thay vì lẽo đẽo theo Lan Chi đến những trung tâm mua sắm, hay là cà những quán cà phê từ hôm nay sang hôm khác, cô thường cùng Huệ An ngồi lại thảo luận làm bài tập, hoặc nếu không lại tâm sự giải bày buồn vui với nhau.

Trước kia trong lớp không ai gần gũi với Nguyệt Vy như Lan Chi, cô cho rằng hắn là mình đã tìm được tri kỉ.

Nhưng không, sau một thời gian,
Nguyệt Vy nhận ra, Lan Chi chỉ đang lợi dụng cô mà thôi.

Nếu cô không chỉ bài cho cô ta, không giảng bài cho cô ta, không photo giáo trình cho cô ta, không cho cô ta mượn tập chép bài, cô ta sẽ trở mặt ngày.

Đáng nói là hôm đó, chính tại Nguyệt Vy đã nghe rõ từng lời nhục mạ của Lan Chi trong nhà vệ sinh cùng đám bạn của cô ta.

“Con nhỏ nhà quê “Đầu óc bã đậu, suốt ngày lẽo đẽo theo tao không thấy chán.

"Suốt ngày trưng cái điệu cười ngu ngốc đó ra.

Chán đến tận cổ." “Giờ đáng đời rồi, bạn trai bỏ...!
Haha...! Đáng đời.” Kinh khủng nhất là, chuyện Quốc Anh và cô lần trước phanh phui trên diễn đàn trường đều do một tay Lan Chi làm ra.

Tại sao ư?
Lí do chỉ có thể là: "Tao thích thể tạo ghét cái bản mặt ngây thơ của nó.

Rồi rằng chỉ là một con nhóc quê mùa cớ gì lại vượt mặt tao.

Thành tích đã cao hơn tạo đã đành đến người tao thích cũng trở thành bạn trai nó.

Quá đáng"
Câu này này, Lan Chi đã nói cách đây hai tháng, đến hiện tại mọi chuyện đã lăng xuống.

Nhưng Nguyệt Vy vẫn không thể nào quên được.

Bây giờ nhìn thấy ánh mắt đố kị của Lan Chi, trong lòng Nguyệt Vy lại không khỏi lo lắng, cô ta sẽ làm gì để thỏa lòng ghen ghét của mình nữa đây.

Bây giờ cô đã hiểu tại sao Hoàng Phong lại nói: “Anh muốn đảm bảo một môi trường học tập tốt nhất cho em.


Quan hệ giữa người với người vốn dĩ rất phức tạp, anh không muốn để những thị phi rắc rối không nên có làm phân tán sự tập trung của em.

Vừa mất thời gian vừa hao phí sức lực.

Cái mà Hoàng Phong không muốn cô chịu đựng nhất chính là uất ức,
Nguyệt Vy hiểu, anh bảo cô đến thực tập ở công ty anh chỉ vì muốn tốt cho cô, muốn đảm bảo rằng sẽ không ai chèn ép gây khó dễ trong quá trình cô học việc.

Thật ra, nhiều anh chị khóa trên đi thực tập về, đều không tránh khỏi những than phiền mệt mỏi ở công ty.

Ma cũ bắt nạt ma mới, chèn ép từ cấp trên, các mối quan hệ nguy hiểm tất cả đều khiến sinh viên nghẹt thở.

Rất nhiều người stress đến mức không hoàn thành tốt báo cáo của mình.

Suy cho cùng, đúng như Hoàng Phong nói, thực tập ở công ty nào cũng là để học hỏi, môi trường nào tốt thì không nên do dự chọn lựa.

Thời gian cơ hội trải nghiệm vẫn còn dài đăng ở phía trước, chúng ta sẽ trưởng thành hơn ở những môi trường khắc nghiệt, nhưng muốn trưởng thành trước hết phải lớn lên.

Chấp cho mình đôi cánh vững vàng rồi cho dù chống gai thế nào cũng không còn e sợ.

Hôm nay là chủ nhật, ngày mai Nguyệt Vy sẽ bắt đầu kì thực tập của mình.

Cô và Huệ An háo hức vô cùng.

3 giờ chiều, sau khi đọc sách xong, Nguyệt Vy thay đồ đi ra ngoài, hôm nay cô có hẹn đi ăn vặt cùng Huệ An.

Chuyện là để tiếp thêm năng lượng cho kì thực tập gian khổ sắp tới đó mà.

Ngâm nghĩ một hồi, Nguyệt Vy lại nhắn tin cho Nhật Tân,
Nhân như vậy thôi nhưng không biết cậu có đến không, mấy hôm nay gọi điện đều không bắt máy.

Cũng không thấy cậu đến lớp.
Bất ngờ là, khi đến chỗ hẹn, Nguyệt Vy đã thấy Nhật Tân đang ngồi cùng Huệ An.

Địa điểm họ chọn là một quán ăn vặt nhỏ gần trường, Bọn họ vẫn chưa gọi món, thấy Nguyệt Vy tới thì mới gọi phục vụ lên.

Nhật Tân mặc chiếc áo gió màu đen, nước da cậu vì thế mà càng thêm trắng, Nguyệt Vy vừa ngồi xuống đối diện, yết hầu Nhật Tân khế trượt xuống, cậu nhìn cô mỉm cười nhưng nụ cười không còn vui vẻ như trước.

Cậu gọi một tiếng: "Chị Nguyệt Vy Nhưng thanh âm lại khàn khàn như người bị cảm.

Nguyệt Vy thấy vậy liền hỏi: “Em bị cảm à?"

Tân gật đầu: "Cảm nhẹ thôi a."
Nguyệt Vy nhớ tới thói quen mặc áo phong phanh giữa trời lạnh của cậu không kìm được mà nói vài lời trách móc.

Tân cũng chỉ cười trừ cho qua, cậu làm sao nói được, hôm đó, cậu đã ngồi trên ghế đá công viên cầm hộp quà của cô đến tận khuya mới về.

Hôm đó, trời không mưa nhưng lạnh đến cực điểm.

Cậu ngước đôi mắt nhìn về quán cà phê Rose nơi cậu và Nguyệt Vy từng làm việc, càng nhìn càng nghĩ cậu càng thấy nhớ thương tiếc nuốt đau lòng cho những tháng ngày đẹp để nhưng trôi quá nhanh.

Nguyệt Vy thấy Tân cử đờ đẫn bên gọi một tiếng: "Tân, em ăn gì, để tụi chị gọi.”
Tân gượng cười: "Sao cũng được ạ.

Hai chị cứ chọn đi.

Huệ An bỗng nhiên nói chen vào “Tâm thích ăn thịt nướng, còn có bỏ viên nữa, mình gọi mỗi thứ một phần đi."
Lời vừa thốt ra không chỉ Nguyệt Vy mà Nhật Tân cũng phải quay đầu nhìn về phía Huệ An.

Cô ấy vẫn không nhận ra, mải mê dặn dò phục vụ: "Chị, thịt nướng chị làm một phần, nhưng đừng nướng quả chín còn nữa đừng tưới lớp mè lên nhé, bạn em không thích ăn mè.

Còn bò viên, cũng làm một phần, chị không cần lấy tương ớt, lấy tương cà giúp em nhé."
Tất cả những điều Huệ An đang dặn dò đều thay lời Nhật Tân muốn nói.

Cậu không thích ăn thịt nướng phát mè, ăn bò viên không thích tương ớt mà chỉ ăn tương cà.

Điều này, Huệ An tại sao lại nhớ rõ như vậy?
Sau khi dặn dò với phục vụ xong, Huệ An quay mặt lại mới nhìn thấy hai người đang nhìn mình chăm chăm.

Nhất là Nhật Tân, ánh mắt cậu không giấu được sự ngạc nhiên.

Huệ An cười gượng, hai má hơi đỏ lên, bỗng nhiên đứng lên: "Mình mình vào phòng vệ sinh một chút."
Dứt lời, cũng không đợi ai phản ứng mà đã chạy đi luôn.

Lúc này trên bàn chỉ còn lại mình cô và Nhật Tân..