Đêm nay mặc kệ cô khóc thế nào, cầu xin thế nào anh đều không quan tâm.

Giống như muốn cho cô chút dạy đó, không buông tha, không ngừng nghỉ.

Trải qua cuộc hoan ái điên cuồng trên xe, cả người Nguyệt Vy không còn chút hơi sức.

Cô co ro ngồi sát vào cửa xe, hai tay vòng lấy trước người ôm chặt hau đầu gối.

Váy áo trên người đều bị anh xé rách tươm ném về ghế sau, cô thoi thóp ngôi trên ghế lại phụ, bả vai run rẩy, mặt đầm đìa nước mắt.

Khắp người tràn ngập dấu vết xanh tím nhìn mà đau lòng.

Những tưởng bao nhiêu đau đớn đến đó đã kết thúc.

Nhưng vừa về đến biệt thự, mặc kệ cô khóc nháo xin tha thế nào vẫn bị anh chèn ép kéo lên lâu.

Tiếng khóc của Nguyệt Vy quá lớn, di Linh đang ngủ trong phòng nghe thấy khiếp sợ tưởng có chuyện gì bèn mở cửa chạy ra xem.

Vừa mở cửa ra, đã thất cậu chủ Hoàng bế Nguyệt Vy lên vai bước lên nửa cầu thang.

Dù mắt bà hơi kém nhưng có thể nhìn thấy trên người Nguyệt Vy chỉ có duy nhất một chiếc áo vest của cậu chủ, áo quân không còn một mảnh.

Không biết đã khóc bao lâu, tiếng khóc của Nguyệt Vy khàn đi, ấm ức không giấu được sự sợ hãi.


Dì Linh thấy vậy, cũng không kìm lòng được mà vội vội vàng vàng búi tóc, chạy lên cầu thang, thất tha thất thếu gọi: "Cậu chủ, cậu chủ...!cô chủ có chuyện gì vậy?” Hoàng Phong không dừng bước, hơi nghiêng đầu lại đáp: "Không có việc gì.

Dì đi nghỉ đi."
Giọng điệu hết sức lạnh lùng làm người ta không rét mạc run.

Cô gái trên vai anh đã khóc đủ, cô yếu ớt ngẩng đầu nhìn Di Linh đang đứng sững sờ ở cuối cầu thang, cô không nhịn được mà bật khóc: “Dì ơi, dì ơi...!Cứu con...!Di...!Cứu con Dì Linh nghe tiếng Nguyệt Vy kêu cứu càng thêm hoảng loạn.

Đôi mắt Nguyệt Vy tràn ngập sự sợ hãi, cô nhìn bà, trong ánh mắt nồng đậm ý tử van xin.

Cô giãy dựa trên vai Hoàng Phong ngày càng mạng, hướng dì Linh hoảng loạn kêu: "Dì.

Huhu...!Dì ơi, cứu con."
Tiếng kêu khóc Nguyệt Vy như mũi dao bén nhọn khoét sâu vào tâm can người khác.

Nhìn khuôn mặt nước mắt đầm đìa đầy hoảng loạn của Nguyệt Vy, dì Linh xót xa vô cùng, bà không biết Hoàng Phong đã làm gì mà Nguyệt Vy lại sợ hãi như thế.

Cô ngước đôi mắt hoang mang trông chờ nhìn bà, dì Linh thấy lòng mình chua xót cực kì.

Cô bé này, ngày thường ngoan ngoãn lễ phép, một tiếng dạ hai tiếng vâng, rảnh rồi luôn ríu rít bên bà, bà xem như con gái.

Giờ đây nhìn cô như vậy, bà chẳng đành lòng nhìn cô sợ hãi.
Bà chạy theo Hoàng Phong vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Cậu chủ có chuyện gì từ từ nói, cô chủ "Ram."
Cánh cửa phòng ngủ một cước đóng lại.

Ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Phòng ngủ cậu chủ cách âm cực cao, giờ đây tiếng khóc nấc của Nguyệt Vy đều im lìm sau bức tường, không gian bốn bể yên ắng.

Không một tiếng động, giống như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Làm việc ở biệt thự này lâu như vậy, bà chưa bao giờ thấy dáng vẻ đáng sợ này của Hoàng Phong bao giờ.

Cậu chủ vốn rất thương yêu cưng chiều cô Nguyệt Vy, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì lại khiến Nguyệt Vy khóc lóc sợ hãi đến đành này.

Di Linh nhớ tới ánh mắt hoang mang khiếp đảm của Nguyệt Vy vài phút trước, lòng thoảng nặng nề xót xa.

Nhưng nhìn cảnh cửa im lim trước mặt, bà chỉ có thể thu chân trở về phòng.

Vẫn là tự trấn an bản thân rằng, cậu chủ yêu thương cưng chiều Nguyệt Vy nhiều như vậy cũng không làm tổn thương cô.

Nguyệt Vy bị ném mạnh lên giường, thân thể trắng nõn không một mảnh vải che thân nảy lên vài cái.

Cô lập tức lấy lại thần trí, cô chống tay ngồi dậy lùi hắn về phía thành giường, túm lấy chăn che kín thân thể.

Nhận thấy Hoàng Phong đang cởi từng cúc áo nhàn nhã tới gần, Nguyệt Vy càng hoảng hơn.


Cô khóc đến thương tâm, gần như van xin: “Anh đừng tới đây...!Đừng tới đây mà...!Phong, tha cho em đi.

Em sai rồi...!sai rồi.

Không dám nữa.

Không dám nữa...huhu.

Toàn thân Hoàng Phong toát ra hung khí lãnh lẽo, đôi mắt màu hổ phách gắt gao kìm hãm cô gái trên giường.

Ngón tay thon dài chậm rãi cởi từng cúc áo, lồng ngực tráng kiện từng chút lộ rõ, anh nhếch môi, trên gương mặt hiện lên một đường cong ma mị đầy dụ hoặc, giọng nói nhẹ nhàng nhưng khiến Nguyệt Vy phát run: “Ngoan.

Qua đây.

Nguyệt Vy càng khóc lợi hại hơn.

Đôi mắt ướt sũng nước mắt, vài sợi tóc bê bết trên mặt, vấn vít bên khỏe mỗi hồng nhuận, đôi vai gây trắng nõn run rẩy dưới chăn.

Cô co ro lùi sát vào thánh giường, ánh mắt nhìn ánh đầy sợ hãi.

Nguyệt Vy không hề biết rằng bộ dạng yếu ớt không chút chống đỡ này của cô chỉ làm khơi lên dục vọng chiếm đoạt tàn ác của Hoàng Phong nhiều hơn mà thôi.

Anh mê muội hình ảnh Nguyệt Vy thút thít khóc lóc dưới thân anh, đối mỗi kiêu mị nức nở như cánh hoa thơm mời gọi, chiếc cổ cô trắng nõn yếu ớt như thiên nga trắng.

ngay cả hơi thở đứt quãng run rẩy của cô cũng khiến anh mê muội, say đăm.

Máu huyết trong người Hoàng Phong sôi trào, mỗi một tế bào trên cơ thể anh đều đang kêu gào gọi tên cô, anh muốn cô, muốn hôn lên đôi môi mềm mại nức nở đó, muốn ôm cô trong lồng ngực, muốn tùy ý đùa bỡn thân thể cô.

Mọi thứ thuốc về cô, từng tất da thịt, thể xác hay trái tim anh đều muốn thuộc về anh.

Vinh viên thuộc về anh.

Của anh.

Nguyệt Vy không biết Hoàng Phong đang suy nghĩ cái gi, sắc mặt biến hóa khôn lường, ánh mắt nhuốm đầm màu sắc u ám, gắt gao nhìn có tựa như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nguyệt Vy càng thêm run sợ, cô túm chặt chăn ke kín trước ngực lùi sát về sau, chỉ hận không thể dán luôn vào thành giường.

Nhưng chưa tới hai giây đã bị Hoàng Phong kéo về, cổ chân trắng nõn năm gọn trong tay anh, Nguyệt Vy ngã vật ra giữa giường.

Cô điên cuồng giãy dụa nhưng thân thể Hoàng Phong đã bổ nhào lên.

"Phong, em không muốn...!em không muốn...!anh đừng ép em nữa.

Em xin anh.


Huhu...”
Hoàng Phong hôn lên mi mắt cô, từng chút rải khắp khuôn mặt phiếm hồng của Nguyệt Vy, anh dụ dỗ: "Ngoan.

Tách chân ra.

Cho anh vào Nguyệt Vy ra sức khép chặt đùi, hai cổ tay đều đã đã bị anh chế trụ, cô chỉ có dùng cách này để phản kháng.

Cô khóc nức nở: "Em sai rồi.

Em không dám nữa.

Anh tha cho em.

Phong, anh đừng như thế nữa.

Nguyệt Vy ưỡn cả eo hông lên phản kháng, cô lắc đầu trốn tránh nụ hôn của Hoàng Phong, nhưng không ngăn được sự đụng chạm của anh nơi nào đó.

Nguyệt Vy có ngốc cũng biết thứ cứng rắn đang chạm vào đùi mình biểu hiện cho điều gì.

Một tiếng đồng hỗ trong xe đã giày vò cô đến sức cùng lực kiệt, anh không mệt nhưng cô căn bản đã không chịu nổi.

Cô trốn tránh, cô giãy dụa Nhưng sự giãy dụa này của cô không khác nào mèo gãi ngửa với Hoàng Phong, đâu thể ngăn được hành động của Hoàng Phong.

Một giây sau đó, Hoàng Phong giữ chặt eo cô, một đường tiến vào.

Rõ ràng đã làm qua một lần nhưng vẫn rất khó khăn, cô quả chặt, lần này vẫn không tiếp nhận nổi sự to lớn đang sợ của anh.

Nguyệt Vy càng sợ hãi, càng khóc, bên dưới càng co rút mãnh liệt.

Hoàng Phong chỉ mới vào một nửa đã bị cảm căng chặt này làm cho điên đảo thần trí.

Cổ họng bật ra một tiếng gầm dữ dội, sắc mặt hung tợn đến đáng sợ, gần xanh trên trán nổi đầy.

Mặc cho cô gái trên giường sắc mặt không còn chút máu, anh vẫn tiếp tục trấn an cô: “Thả lỏng ra, ngoan,...!Kẹp chặt như vậy.

Rất khó làm.