Men theo con đường mòn lát đá, Nguyệt Vy và bà Kim Ánh đi thẳng đến trước sân.

Ảnh đèn neon vàng ẩm nhẹ nhàng trải xuống phủ lên những bông hoa lưu ly xinh đẹp, những chậu hồng đỏ thầm cũng ông ảnh khoe sắc, sân nhà biệt thự họ Hoàng rất rộng lại tràn ngập hoa thơm.

Hoàng Kim Ánh là người rất yêu hoa, nghe nói ngày trước chồng bà là Hoàng Phước cũng như vậy.

Trên đời này có rất nhiều thứ ngẫu nhiên, ngày trước khi biết bố Hoàng Phong cũng họ Hoàng, Nguyệt Vy rất bất ngờ.

Cô tò mò hỏi mẹ: “Vợ chồng tại sao lại cùng họ thế mẹ?"
Mẹ cô cười bảo: "Cùng họ cũng đâu có nghĩa là cùng huyết thống, trên đời này chán gì cặp vợ chồng chung họ, có khi còn chung tên.

Đúng thật là như vậy, bố mẹ của
Quốc Anh đều cùng họ Hà, hơn nữa đều cùng tên Dương,
Kì lạ thật, rõ ràng Quốc Anh chỉ nói với cô một lần nhưng chẳng hiểu sao cô lại nhớ rõ như in.

Mọi lời nói và câu chuyện về Quốc Anh vẫn luôn thường trực trong tâm trí của Nguyệt Vy, có khi thì gợi nhắc lại qua câu nói này, qua sự việc kia, qua người này, kẻ nọ Nói chung, cô vẫn luôn nghĩ về anh.

Mặc dù đã dặn lòng phải quên anh, nhưng nhiều khi nói quân đầu có nghĩa là quên được.

Lần đầu tiên Nguyệt Vy đem lòng yêu một người, không phải nói buông là buông được.


Hoàng Kim Ánh và Nguyệt Vy cùng ngồi trên chiếc xích đu màu trắng trước sân nhà, khoảng cách gần gũi tựa như hai mẹ con đang thì thầm tâm sự cùng nhau.

Bà vén nhẹ tóc ra sau tại, khuôn mặt Nguyệt Vy mịn màng trắng nõn tỏa ra nét đẹp thiếu nữ ngây thơ dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt cô rủ xuống che mất đỗi con người đen tuyền.

Thoạt nhìn lại không rõ là đang vui hay đang buồn.

Hoàng Kim Ảnh thấy cô trầm ngâm suy tư, bèn cầm lấy tay Nguyệt Vy, tay kia đặt lên mu bàn tay cô vuốt ve dịu dàng: "Dạo gần dây, dì thấy con gầy đi nhiều.

Phải chú ý đến sức khỏe chứ?" Nguyệt Vy khẽ vâng một tiếng, nén lại một tiếng thở dài não nề.

Hoàng Kim Ánh đã biết chuyện cô và Hoàng Phong, Nguyệt Vy có cổ thể nào cũng không thể tỏ ra không có chuyện gì như trước kia.

Hai người trò chuyện một lúc, đa phần đều là Kim Ảnh hỏi còn cô chỉ phụ họa dạ vâng trả lời.

Được một lúc, bà ấy cuối cùng cũng nói đến chuyện cần nói.

"Thực ra thì...!Dì biết hiện tại con đang rất mệt mỏi.

Chuyện con và Hoàng Phong, dì thực sự không lường trước được.

Nhưng đã đến mức này, dì cũng không thể cứ ngoảnh mặt làm ngơ, xem như không có chuyện gì, như thế là thiệt thòi cho con, mà những người có liên quan vì như dì, như mẹ con như Hoàng Phong hay Thiên đều mệt mỏi.

Ngừng một chút, bà lại vỗ nhẹ lên tay Nguyệt Vy, bàn tay Nguyệt Vy quá nhỏ nhắn lại mềm mại như không xương, non nót yếu ớt đến mức khiến người ta xót thương, Kim Ánh tiếp lời: “Dì muốn tìm con từ lâu rồi nhưng Hoàng Phong nó canh con quá nghiêm ngặt, dì tới biệt thự muốn đưa con về cũng không được.

Di biết con không có tình cảm với Hoàng Phong con trai dì, dì cũng hiếu...!con cũng phải loại người ham mê vật chất tiền bạc mà bên cạnh nó.

Cho nên, Vy à, đi l nghĩ kĩ rồi, dì sẽ tìm cách giúp con Nguyệt Vy ngước đôi mắt trong veo nhìn bà, mắt là sự lưng chừng đàn đo nửa tin nửa ngờ.

Kim Ảnh vuốt vuốt mái tóc dài của cô, mỉm cười đôn hậu: "Vy à, con có muốn rời xa Hoàng Phong không?”
Nguyệt Vy can môi dưới, hàng mi khẽ run rẩy, có gật đầu không do dự.

Ánh mat Kim Ảnh xẹt qua tia mất mác xen lẫn chút buồn bã, bà thở dài: “Lúc đầu khi biết chuyện, bác cũng rất bất ngờ, Hoàng Phong đã có vợ chưa cưới, hai gia đình có đính ước từ trước.

Cô gái mà tối đó con gặp ở nhà hàng là vị hôn thê của nó.

Nói thật lúc đó, dì có ý phản đối mối quan hệ giữa hai đứa nhưng mà thái độ quyết liệt của Hoàng Phong nhiều lần khiến di phải suy nghĩ.

Dì nghĩ nếu như nó yêu con thật lòng và con cũng tình nguyện ở bên nó thì dì sẽ đồng ý tác hợp cho hai đứa, chấp nhận hủy bỏ đính ước liên hôn với gia đình Thiên n.

Nhưng mà.

Nguyệt Vy im lặng kiên nhẫn chờ Kim
Ảnh nói tiếp.


Bà nhìn Nguyệt Vy, ánh mặt trầm xuống: “Con không yêu nó, thì dì cũng không có quyền ép buộc.

Thiên yêu con trai bác rất nhiều, nhưng Hoàng
Phong lại chẳng ngó ngàng đến một giây, trong mắt nó chỉ có con mà thôi.

Dì nghĩ cách duy nhất bây giờ là con tạm thời lánh mặt Hoàng Phong Trấn đi đầu đó một thời gian, rồi trở về.

Dì sẽ sắp xếp chuyện này con thấy thế nào?”
Nguyệt Vy vừa nghe xong, trong lòng càng thêm nặng nề, cô chớp chớp đôi mất trong veo át đi nổi cay xè nơi đáy måt.

Cô nghẹn ngào: “Không được đầu dì.

Con...!con không đi được.

Hoàng Kim Ánh sửng sốt, bà xoay mặt Nguyệt Vy lại, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao lại không được? Dì sẽ sắp xếp tất cả.

Con không việc gì phải lo lăng.” Nguyệt Vy vẫn lắc đầu, nước mắt chảy dài xuống đôi môi run run: “Hoàng Phong...!có giữ đoạn video..

con...!con sợ...!cậu chủ nói rằng sẽ đăng lên nếu như con dám bỏ trốn.

Còn nữa...!
Cô ngập ngừng: "Cậu chủ nói rằng...!nếu như con dám bỏ trốn, thì quy ước một năm sẽ gỡ bỏ.

Khi đó con có muốn đi cũng không được.

Kim Ảnh khó hiểu nhíu chặt chân mày.

"Quy ước một năm? Video? Là sao, con nói rõ đi nghe."
Nguyệt Vy dụi dụi mắt lau sạch nước mặt trên mi, cô hít sâu một hơi, bình tĩnh kể hết mọi chuyện cho Kim Ánh nghe.

Sau khi biết hết mọi chuyện, Hoàng Kim Ảnh hoàn toàn sững sở.

Bà không tin được con trai của bà lại cực đoạn đến mức sử dụng đoạn clip nóng để uy hiếp Nguyệt Vy còn đặt ra quy ước bên nhau một năm.

Thật lâu sau đó, bà mới tìm lại được giọng nói của mình: "Vy, bây giờ con nói rõ cho đi biết, hai đứa...!đã ngủ với nhau bao nhiều lần rồi, có sử dụng biện pháp an toàn nào không?” Nhắc đến chuyện này, cánh môi Nguyệt Vy lại run lên mãnh liệt: "Con....!con....!không biết.

Con...! không nhớ.

Nhưng cô chắc chân số lần ân ái không dưới năm lần.

Mỗi lần Hoàng Phong đều ép buộc cô, còn không cho cô dùng thuốc tránh thai, cũng không dùng bao, hàn chỉ mặc nhiên khẳng định sẽ không có thai vì biết kỳ an toàn của cô.

Nhưng có nhiều hôm tỉnh dậy, mặc dù có nhớ tối qua không có làm gì nhưng trên người vẫn đầy rẫy dấu vết ân ái.


Đối với chuyện này cô hết sức mơ hồ.

Kim Ảnh thở phì phò liên tục, bà nói: "Ngày mai, đến bệnh viện kiểm tra.

Nếu như có thai, chuyện này e rằng Nhắc đến hai từ "có thai, Nguyệt Vy càng run sợ: “Dì...!Con sợ.

Con sợ.

Kim Ánh gật gật đầu, nhỏ giọng an ủi cô: "Yên tâm sẽ không có chuyện gì đâu.

Con không cần lo lắng.

Di sẽ không để con chịu thiệt thòi.

Nguyệt Vy cảm thấy mình đúng là điên rồi.

Tại sao lại quên bén chuyện có thai? Hình như một tháng nay, kinh nguyệt cô chưa tới.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm trở về nhà.

Nhật Tân và mẹ Hà Thu đang đợi cô, hai người đang dọn cơm lên bàn.

Nguyệt Vy hít thật sâu, rồi lại thở ra nhẹ nhàng, cô vào phòng rửa mặt lại cho tỉnh táo.

Sau đó, lại làm như không có chuyện gì ra dùng cơm.

Mẹ cô hỏi cô sang nhà dì Ánh làm gì, cô cũng chỉ lấp liếp trả lời, dĩ ấy mỏi vai nên nhờ sang đấm bóp giúp một tí rồi vê.

Nhật Tân nghe xong, mặt mày sa sầm: "Dầu bóp nóng đến mức làm mặt chị đỏ hoe thế kia?"
Nguyệt Vy cảm thấy lời này có ý tứ gì đó nhưng cô không còn tâm trí để suy xét,
Trong đầu cô lúc này đầu còn chỗ cho chuyện khác, chỉ chạy đi chạy lại hai chữ "có thai,
Đêm đó, Nguyệt Vy lại trận trọc không ngủ được.

.