Đông Cung, ở cánh cửa thư phòng bên cạnh điện Phù Quang, Phương Hàm và Hồ Nguyên đứng thẳng người, nữ tử trước mặt là Thái tử Phi của Đông Cung, cũng là tiểu thư phủ Quốc Công đi theo bên cạnh điện hạ từ nhỏ.

Hiện tại cuối cùng hai người cũng tu thành chính quả.

Chẳng trách Thái Tử điện hạ luôn vui buồn thất thường hôm nay lại thức dậy vào lúc trời chưa sáng, tâm trạng tốt đến mức khiến người ta liếc mắt là có thể nhìn ra.

“Mỗi buổi sáng điện hạ đều phải đến thư phòng đọc sách cổ, nương nương có muốn vào xem sao không?” Trên mặt Hồ Nguyên mang ý cười, nhìn về phía thư phòng vài lần.

Sắc trời còn sớm, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ kính trà Hoàng Đế và Hoàng Hậu, khuôn mặt Trần Loan như tranh vẽ, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Làm phiền công công đi vào thông báo một tiếng.”

Không lâu sau, Hồ Nguyên mang vẻ mặt tươi cười nhón chân từ trong bước ra, nói: “Nương nương, điện hạ gọi người tiến vào.”

Đây không phải lần đầu tiên Trần Loan bước vào thư phòng của Đông Cung, nhưng lúc này đây thân phận khác biệt, tâm trạng đương nhiên cũng khác.

Chiếc bàn bằng gỗ tử đàn điêu khắc hoa văn tỏa ra mùi thơm lạ lùng, Kỷ Hoán mạnh mẽ quyết đoán đang ngồi trên ghế đen nhánh, mày kiếm nhíu chặt, trong tay cầm một bản tấu chương, khí thế quanh người nghiêm nghị như núi.

Bước chân Trần Loan hơi dừng lại, trong lòng có chút rụt rè không tên.

“Điện hạ.” Nàng đi đến bên cạnh Kỷ Hoán, nhẹ giọng gọi khẽ.

Ánh mắt nam nhân rời khỏi tấu chương, rơi trên gương mặt trắng nõn lộ ra màu ửng đỏ của tiểu cô nương, khuôn mặt hắn chậm rãi giãn ra, thấp giọng ừ một tiếng từ trong cổ họng, hỏi: “Vậy mà lại dậy sớm thế sao?”

Trần Loan kinh ngạc ngước mắt, chợt thấp giọng phản bác: “Trước giờ thiếp đều dậy rất sớm.”

Số lần ngủ nướng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tại sao hắn phải dùng từ vậy mà lại chứ?

Kỷ Hoán thả tấu chương trong tay xuống, giọng tiểu cô nương vừa dịu dàng vừa mềm mại, Ngô nông nhuyễn ngữ (*), lúc nói chuyện lông mi nhỏ dài giống như một chiếc bàn chải nhỏ, nếu cứ nhìn nàng như vậy thì nhất định sẽ bị quyến rũ đến mức lòng dạ ngứa ngáy.

(*): Ngô nông nhuyễn ngữ (吴侬软语): giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của người họ Ngô ở vùng Giang Nam, đặc biệt là Tô Châu.

Mặc dù sự kiềm chế của hắn rất mạnh nhưng ánh mắt cũng hơi lóe lên, sau đó hắn đứng dậy, dù bận vẫn ung dung nói: “Ngày trước Kỷ Thiền hẹn nàng ra ngoài, có phải nàng luôn đi trễ không?”

Người đàn ông không nhanh không chậm, giọng nói như ngâm trong mưa phùn mùa xuân, làm cho sự sắc bén khắp người của hắn có vẻ nhu hòa đi không ít.

Trần Loan hơi sững sờ, sau đó trên gương mặt dần nổi lên rặng mây đỏ, nàng ngập ngừng hồi lâu cũng không nói nên lời, nơi đuôi mày khóe mắt đều là ý giận hờn.

Khi đó nàng mới biết yêu, mỗi lần nhờ Kỷ Thiền gọi người đàn ông này ra ngoài, nàng đều vui đến lạ, đương nhiên là dậy rất sớm. Nhưng phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, nàng cũng chỉ là người bình thường, không thể đi gặp hắn mà trên mặt không trang điểm được.

Kỷ Thiền biết rõ tâm tư của nàng, nên càng không so đo những chuyện này.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, sợ là lần nào hắn cũng chờ đến mất kiên nhẫn nhỉ.

Kỷ Hoán đi tới trước mặt nàng, tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, thân thể lả lướt, chỉ cao đến ngực hắn, hắn đưa tay nắm lấy tay trái của tiểu cô nương, không cho nàng từ chối.

Nàng nghe lời lại ngoan ngoãn, trên khuôn mặt phù dung còn mang theo ráng hồng chưa tan hết.

“Không còn sớm nữa, điện hạ có muốn đi thay quần áo không?”

Kỷ Hoán nhéo ngón tay út giống như không xương của nàng, gật đầu, trong lòng lại cảm thấy hoang đường.

Ôn nhu hương chính là nấm mồ của anh hùng.

Thái tử điện hạ anh minh thần võ chưa từng nghĩ tới, cũng có một ngày, mỹ nhân chỉ cúi đầu khẽ cười đã khiến hắn có chút trầm mê.

Không khí ở cung Minh Lan khoáng đạt, ánh nắng chiếu trên ngói lưu ly, ánh sáng bảy màu chuyển động, rực rỡ chói mắt giống như tiên cảnh.

Xương Đế và Hứa Hoàng Hậu ngồi trên cao, trên mặt mang theo ý cười hiền hòa. Đế vương đã đến tuổi xế chiều, nhưng trong ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng lộ ra ánh sáng đã thể hiện uy nghi của nhà đế vương.

Xương Đế bệnh nặng chưa khỏi, ráng chống đỡ ngồi một lúc rồi rời đi, ngược lại là Kỷ Thiền đứng bên cạnh Hứa Hoàng Hậu, một thân cung trang, nổi bật vẻ xinh đẹp khí chất, lại nhân lúc mọi người không chú ý, nhanh chóng nháy mắt với Trần Loan.

Trần Loan ngầm hiểu, độ cong nơi khoé môi không khỏi hơi lớn.

Hứa Hoàng Hậu nhấp vài ngụm trà thơm, mở miệng giữ lại: “Lão Bát, hôm nay phu thê các con ở lại cung Minh Lan dùng cơm đi. Phụ hoàng con thân thể không tốt, con đi xem rồi trò chuyện với ông ấy một lúc.”

Kỷ Hoán nhíu mày, lo lắng liếc nhìn tiểu cô nương tỉnh tỉnh mê mê ở bên cạnh, Hứa Hoàng Hậu như thể nhìn ra tâm tư của hắn, nhẹ nhàng phất tay áo nói: “Thái Tử Phi ở lại chỗ bổn cung, trò chuyện một lát với Thiền Nhi.”

Tình bạn giữa Kỷ Thiền và tiểu cô nương rất sâu đậm, đương nhiên sẽ hết lòng bảo vệ, lúc này Kỷ Hoán mới thoáng yên tâm, chắp tay rời khỏi cung Minh Lan.

Trần Loan một mình đối mặt với vị Hứa Hoàng Hậu thánh sủng không suy trong truyền thuyết, trái tim thấp thỏm, lại càng chú ý đến mỗi tiếng nói và hành động của mình, sợ đi nhầm bước, chọc cho Đế Hậu có điều không vui.

Nàng tự nhận mình không kiêu ngạo không tự ti điềm tĩnh có độ, thật ra sự căng thẳng nơi đáy lòng đã phô bày hoàn toàn trên mặt. Ánh mắt Hứa Hoàng Hậu hơi tối lại, bà mỉm cười vẫy tay với Trần Loan: “Bổn cung từng gặp con vài lần, khi đó con còn nhỏ, mỗi ngày đều chạy theo sau Thái tử, dáng người nho nhỏ đã trở thành một mỹ nhân duyên dáng rồi.”

“Sau đó lại mấy lần nghe Thiền Nhi nói về chuyện của con, ngược lại là một người đẹp, chẳng trách khiến cho Thái Tử động tâm trần tục.”

Sự dịu dàng từ đầu đến cuối của Hoàng Hậu giống như gió xuân phả vào mặt, Kỷ Thiền phồng má, mặt mày cong cong, nói: “Còn không phải sao? Loan Nhi và bát hoàng đệ quen biết nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Bây giờ cuối cùng cũng tu thành chính quả, có thể thấy được dự cảm của nhi thần không sai.”

Hứa Hoàng Hậu cười dịu dàng quan sát, Trần Loan nghe Kỷ Thiền nghiêm túc nói như vậy thì không nhịn được mà đỏ mặt, da mặt nàng mỏng, thoáng giễu cợt vài câu đã có chút chịu không nổi.

Huống chi là ở trước mặt người đứng đầu lục cung, trong tiếng tim đập cũng trộn lẫn chút bối rối.

Hứa Hoàng Hậu cười không nói, đầu ngón tay trắng nõn vuốt ve thuận theo đường vân trên chén trà, cuối cùng dừng lại trên chiếc bàn nhỏ lạnh lẽo. Bà chuẩn bị lời nói, sau khi cân nhắc thì vẫn dứt khoát mở miệng: “Ba tháng trước, Hoàng Thượng đột nhiên nói với bổn cung là nha đầu phủ Trấn Quốc Công không tệ, xứng đôi với Dung Vương, bảo bổn cung hỏi ý kiến phủ Trấn Quốc Công một chút.”

“Trấn Quốc Công không có ý kiến, lão thái thái thì lại càng vui vẻ, về phần con, nghe nói cũng đồng ý.”

Hoàng Hậu chậm rãi nói, giọng nói phiêu đãng trong cung Minh Lan, ý cười và màu máu trên mặt Trần Loan biến mất hầu như không còn, thân thể phát lạnh.

Dung Vương, Kỷ Tiêu.

Hoàng Hậu lại nhắc đến việc này.

Sắc mặt của Kỷ Thiền cũng trở nên nghiêm túc, nàng ấy giật giật góc áo của Hứa Hoàng Hậu, nhíu mày làm nũng, nói: “Mẫu hậu, hôm qua là ngày lành của Bát hoàng đệ và Loan Nhi. Chúng ta đừng nhắc đến chuyện bực mình đó nữa.”

Mặc dù Kỷ Tiêu lớn lên trong cung Hoàng Hậu nhưng lại không thân thiết với Kỷ Thiền, thậm chí quan hệ còn có chút cứng nhắc căng thẳng. Kỷ Thiền luôn cảm thấy Kỷ Tiêu không ôm chí lớn, không hề có sự kiêu ngạo và tài cán của con cháu hoàng gia, mà Kỷ Tiêu đương nhiên cũng sẽ không làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh (*) kia, vì vậy hai người nhìn nhau chỉ thấy ngứa mắt.

(*): Mặt nóng dán mông lạnh (热脸贴冷屁股): một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.

Nhưng Hoàng Hậu có ân nuôi dưỡng với Kỷ Tiêu, tình cảm mấy chục năm mặc dù không so được với con ruột nhưng bà cũng thật lòng yêu thương.

Ý cười của Hứa Hoàng Hậu không thay đổi, mắt phượng tao nhã vô song, bà nhẹ nhàng nhìn Trần Loan một cái, rồi nói tiếp: “Đứa trẻ Dung Vương kia làm sai, mặc dù bị Hoàng Thượng trách phạt nhưng vẫn là huyết mạch hoàng gia. Theo lý mà nói, hôn sự của con và nó không nên bị xóa bỏ như vậy.”

“Đây cũng là việc mà lúc trước con tự mình gật đầu.”

Trần Loan cúi đầu, lông mi cụp xuống, im lặng không nói lời nào.

Hoàng Hậu nói không sai.

Lúc trước Trần Thân năm lần bảy lượt khuyên nàng, tuổi nàng không còn nhỏ, phủ Trần Quốc Công cần dựa vào người chống lưng lớn mạnh, Thái Tử Kỷ Tiêu và Bát hoàng tử Kỷ Hoán đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng nhiều năm hao tổn trên người Kỷ Hoán như vậy, một chút bọt nước cũng không tóe lên được, giống như khối sắt chìm trong nước, lặng yên không dấu vết lắng xuống bùn, lu mờ ảm đạm không thấy ánh mặt trời.

Sự nản lòng đã đến cực hạn, gả cho ai mà không được?

Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, ít nhất thì Kỷ Tiêu bằng lòng cười nàng, mà Kỷ Hoán thì không.

Cộng thêm Khang di nương và Trần Diên chạy đến chỗ nàng mỗi ngày, nói phủ Quốc Công mưa gió lênh đênh, Thái tử ôn tồn lễ độ, đối xử với mọi người cũng tốt. Đầu óc nàng chậm chạp, lại thật sự tin chuyện ma quỷ như vậy.

Gật đầu một cái thì không còn đường sống để quay về.

Vì quyết định này, vì cái gật đầu đó mà nàng đã đau khổ một đời, đương nhiên không muốn bước vào vết xe đổ lần thứ hai.

Hứa Hoàng Hậu liếc nhìn Kỷ Thiền cảnh cáo, ra hiệu nàng ấy không được nói chuyện.

Bây giờ đại cục đã định, cánh chim của Kỷ Hoán đã rộng lớn, hắn cũng không phải người nhân nghĩa gì, thực chất bên trong cất giấu sự nham hiểm và thô bạo, leo một mạch lên vị trí Thái Tử, không ai dám chọc hắn tức giận.

Bắt chẹt tiểu cô nương trong lòng người ta, Hứa Hoàng Hậu không ngốc, trong lòng tất nhiên có chừng mực.

“Bổn cung cũng hiểu rõ, từ trước đến nay chuyện hôn nhân luôn là lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối. Cho dù con không bằng lòng thì cũng không có tác dụng gì.” Hoàng Hậu nghiêng người dựa vào ghế phượng, cao cao tại thượng (*), ánh sáng sắc bén trong mắt chợt lóe lên.

(*) Cao cao tại thượng: Nghĩa đen ở đây chính là nói đến vị trí cao, tôn quý trong xã hội. Ai được miêu tả bằng cụm từ này thì cuộc đời sẽ an nhiên hơn. Tuy nhiên, về phần nghĩa bóng cụm từ này dùng để ám chỉ những người không biết kính trên nhường dưới. Lúc nào cũng cho mình là đúng, luôn tỏ thái độ khinh thường người khác.

“Mẫu hậu!” Kỷ Thiền giậm chân, nhỏ giọng gọi.

Hôm nay mẫu hậu làm sao vậy? Cố ý nói những lời này, trông thật sự có vẻ hùng hổ dọa người, khiến nàng ấy bị khó xử giữa hai bên.

Trần Loan ngước mắt, khẽ lắc đầu với Kỷ Thiền.

Tiểu công chúa đã giúp mình nhiều như vậy, lát nữa lại liên lụy nàng ấy bị Hoàng Hậu trách phạt thì là nàng không phải rồi.

“Chỉ là có một chuyện, sợ rằng con không biết.” Nụ cười khiến người ta thoải mái trên mặt Hoàng Hậu từ đầu đến cuối luôn duy trì, bà dừng một chút, nhìn Trần Loan thật sâu, nói: “Khi Hoàng Thượng còn chưa nói với bổn cung về hôn sự này, thì lão Bát đã vào cung cầu xin bổn cung một chuyện.”

“Trong vòng nửa năm nếu có người muốn cầu cưới đích tiểu thư phủ Trấn Quốc công làm thê tử, hãy dùng đủ các lý do để kéo dài.”

“Đây dù sao cũng là chuyện nhà phủ Trấn Quốc Công, bổn cung vốn không tiện nhúng tay nhiều, nhưng…” Hoàng Hậu dừng lại, nhìn về phía đích nữ đáng yêu xinh đẹp của mình, ánh mắt trở nên nhu hòa: “Nhưng lão Bát quả thật lợi hại, đưa ra một điều kiện khiến bổn cung vô cùng động lòng, căn bản không có cách nào từ chối.”

Ý tứ này chính là, Hoàng Hậu đã đồng ý.

Trần Loan ngẩng phắt đầu, không thể tin được mà nhìn Hứa Hoàng Hậu, không rõ vì sao bà lại nói tỉ mỉ như vậy, phân tích vén màn mọi chuyện cho nàng biết.

“Chỉ là không được như mong muốn. Hoàng Thượng chính miệng nhắc đến chuyện này, bổn cung nghĩ hẳn là Dung Vương đến cầu. Dung Vương cũng đã tới tuổi nên thành thân rồi, cứ kéo dài mãi, khó khăn lắm mới chấp nhận. Hoàng Thượng đương nhiên phải đồng ý.”

Âm tiết cuối cùng của Hứa Hoàng Hậu vừa rơi xuống, toàn bộ cung Minh Lan yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng cung nữ quạt mát cho Hoàng Hậu.

Tâm trạng của Trần Loan vô cùng phức tạp.

Hứa Hoàng Hậu nói xong thì dừng lại, nói có hơi mệt bèn nâng chén trà lên nhấp một ngụm thấm giọng, thản nhiên nói: “Thái Tử Phi thông minh, tự nhiên biết bổn cung có ý gì. Nếu đã làm chủ hậu viện Đông Cung thì nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, không quên mong muốn ban đầu mới có thể nhận được quả lành, trồng phúc duyên.”

Nghe lời nói hàm chứa thương côn như vậy, chóp mũi Trần Loan thấm ra chút mồ hôi, trong lúc nhất thời cũng không nói ra được trong lòng có cảm giác gì.

Tất nhiên Hoàng Hậu không cần phải lừa nàng, càng không cần thêu dệt nên những lời nói vô cớ.

Nàng vẫn cho rằng dù Kỷ Hoán muốn cưới nàng thì cũng là có mưu đồ, giống như lúc trước nàng đến cầu phủ Bát hoàng tử cũng là vì muốn thoát khỏi Kỷ Tiêu.

Nhưng bây giờ đột nhiên biết được, tất cả đều không giống như những gì mình tưởng tượng.

Vậy khi hôn sự của nàng và Kỷ Tiêu mới được ấn định, Kỷ Hoán bệnh một trận, có chút mệt mỏi đi tìm nàng, mình lại nói những lời sắc bén đâm thẳng vào trái tim người ta, đã quá đáng tới mức nào đây!