Lúc này rất nhiều triều thần mở mắt xem trò vui cũng đều tỉnh táo lại.

Thì ra Tư Mã gia có toan tính với chủ vị trung cung? Chẳng trách vị đích tiểu thư yểu điệu kia đã cập kê, nhưng lại từ chối tất cả những người tới cầu hôn. Mấy ngày gần đây lại càng không bước chân ra khỏi cửa mà bồi dưỡng trong khuê phòng.

Sợ là bồi dưỡng theo quy cách của Hoàng Hậu đi.

Chẳng trách lúc trước khi đích nữ phủ Trấn Quốc Công bị đá cho Kỷ Hoán làm Thái Tử Phi, vây cánh của Tả Tướng lại không phản đối nửa lời.

Mãi đến khi tân đế đăng cơ thì mới cắn ngược lại, nói vị kia mệnh không tốt, khắc mẫu khắc quân, đương nhiên không có tư cách ngồi lên hậu vị sóng vai cùng tân đế, huống chi còn liên quan đến bản án hành thích vua.

Tính toán kỹ từng việc một, trong lòng tân đế khó tránh khỏi việc nảy sinh khúc mắc.

Dù cho còn sót lại chút tình ý, chỉ đợi sau này Tư Mã Nguyệt vào cung, với thủ đoạn của nàng ta, nhất định sẽ ép cho những người khác lu mờ ảm đạm.

Đó là viên minh châu sáng nhất của Tư Mã gia, tâm tính mưu lược đều không thua nam tử, vừa có sự sắc sảo của kiếm sắc ra khỏi võ, vừa biết được sự quan trọng của việc giấu tài, đưa nàng ta vào cung mới có thể ổn định được hậu vị.

Những đại thần kia có thể tỉnh táo lại, đương nhiên Trần Thân cũng vậy. Ông lập tức siết chặt nắm đấm, thấp giọng hừ lạnh: “Trong lòng Tả Tướng ai là quý nhân trời sinh? Sợ rằng chỉ có thiên kim của Tướng phủ nhỉ?”

Lời này hỏi trúng tim đen, khuôn mặt Tư Mã Nam trầm như nước, khóe miệng run rẩy, sau đó nói: “Quốc công gia quá đa nghi rồi.”

Thiên tử ngồi trên long ỷ nghe bọn họ trái một câu không tốt, phải một câu khắc quân, mu bàn tay giấu bên dưới lớp long bào tơ vàng đột nhiên nổi lên mấy đường gân xanh. Cho dù là người lạnh lùng không tùy tiện để lộ cảm xúc, lúc này lửa giận trong lòng cũng đã lên tới đỉnh điểm.

Giọng hắn lạnh lẽo, tức giận như dệt cửi: “Chuyện nhà của trẫm, ngược lại khiến Tả Tướng phải lo lắng, suy nghĩ nhiều rồi.”

Tư Mã gia có chấp niệm với hậu vị, việc này không phải bí mật gì, có thể nói là mọi người đều biết.

Bào muội của Tư Mã Nam là Tư Mã Vân chính là Vân Quý Thái Phi bây giờ, năm đó khi tiến cung đã xem vị trí Hoàng Hậu là vật trong tay. Tư Mã gia đặt nhiều kỳ vọng vào bà ta.

Tư Mã Vân có một khuôn mặt mỹ miều họa thủy, cứ thế áp chế những người không có nhan sắc chỉ biết bôi son trát phấn trong hậu cung, vừa tiến cung đã ngồi lên vị trí Quý Phi ở trên vạn người.

Chỉ là chiếc ghế Quý Phi này, ngồi một mạch hơn hai mươi năm.

Từ giai nhân phong hoa tuyệt đại đến khi tuổi gần bốn mươi nản lòng thoái chí, phân vị vẫn bất động như núi, bị một Hoàng Hậu xuất thân thương hộ áp chế gắt gao.

Làm sao cam tâm được?

Bàn về tài nghệ, gia thế, tướng mạo, mỗi một điểm Tư Mã Vân đều mạnh hơn Hứa Hoàng Hậu rất nhiều, thế nhưng Xương Đế giống như không nhìn thấy, tựa như bị hớp hồn vậy.

Tư Mã Nam giật giật môi, cung kính nói: “Thần không dám, chỉ là Hoàng Hậu chính là mẫu nghi một nước, nếu như xuất thân chẳng lành, sợ rằng sẽ gây hại cho vận mệnh đất nước, xin bệ hạ hãy suy nghĩ lại.

Lời này vừa nói ra, bất chợt dẫn tới một tiếng xì khẽ, đám người theo tiếng nhìn lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nam Dương Vương đứng đầu các võ tướng, đối lập với Tả Tướng Tư Mã Nam đứng đầu các văn thần.

Nam Dương Vương nâng mí mắt lên, nói chuyện không chút lưu tình nào: “Lời này của Tả Tướng thật không biết xấu hổ.”

Hai người xưa nay không hợp nhau, nhưng so với văn thần ôn hòa, Nam Dương Vương là võ tướng từ khi sinh ra đã quen nói thẳng, công kích người rất khó nghe.

Tư Mã Nam nhíu chặt lông mày, trong phủ Nam Dương Vương còn có một vị tiểu quận chúa đợi gả, chẳng lẽ không định đưa vào hậu cung à?

Nếu không vì sao lại đối đầu với ông ta vào lúc này.

“Bệ hạ và nương nương mới thành thân không lâu, vừa đăng cơ đã muốn phế truất thê tử kết tóc, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tổn hại tới thanh danh của bệ hạ. Tả Tướng chỉ nghĩ cho bản thân mình, sao lại quên đi bổn phận thần tử của chúng ta, mọi chuyện nên lấy quân vương làm đầu, chú ý đến thanh danh của quân vương.” Nam Dương Vương nghiền ngẫm cong môi, giọng nói lưu loát nhu hòa, nhưng từng từ lại đâm thẳng vào tim gan, nói năng có khí phách.

Trong lúc nhất thời, văn thần võ tướng phân biệt rõ ràng, còn có mấy người im lặng không lên tiếng, bình chân như vại.

Kỷ Hoán từng dẫn binh dẹp loạn biên cảnh loạn lạc, có uy vọng rất sâu trong quân đội, tâm phúc phần nhiều đều là võ tướng, Nam Dương Vương chính là một trong số đó, biết tâm ý của hắn.

Lúc này mới đứng ra ngang vai ngang vế với Tả Tướng.

Hôm nay, chuyện xảy ra trên triều đình giống như cơn gió lạnh cuối thu quét sạch cảnh trí, chưa tới nửa ngày đã truyền khắp tiền triều hậu cung.

Đêm dài như mực, trong cung Dục Khánh, Lưu Nguyệt ngâm khăn vào nước nóng, sau đó vắt khô rồi đắp lên đầu gối của Trần Loan, khăn bông vải trắng bốc lên hơi nóng, áp vào da thịt nõn nà khiến người ta có chút không dời mắt nổi.

Trần Loan đặt quyển sách trong tay xuống, sườn mặt dịu dàng, mắt hạnh sáng như nước, tựa như trong đó điểm xuyết vô số chấm nhỏ hiện ra ánh sáng lung linh, nàng nghiêng đầu, nói: “Cao thanh lương bệ hạ đưa tới là thánh dược tiêu bầm, bôi mấy ngày liên tục, dấu vết đã sớm biến mất rồi, không cần phí sức chườm nóng như thế.”

Lưu Nguyệt mím môi, ánh mắt ảm đạm, tâm sự nặng nề, nhưng nhìn ánh mắt ân cần của Trần Loan, nàng đành phải miễn cưỡng nặn ra nụ cười, dịu dàng nói: “Nương nương, thái y đã dặn, chườm nóng có thể đẩy khí lạnh ở đầu gối ra ngoài, có lợi với thân thể của nương nương.”

Trần Loan mỉm cười lắc đầu, phối hợp nằm nghiêng trên giường la hán, hơi xuất thần nhìn ngân hà trăng sáng bên ngoài cửa sổ.

Mấy ngày nay quá nhiều biến cố, nàng cũng không có thời gian lắng đọng suy nghĩ, nên giải thích với Kỷ Hoán thế nào về sự việc kia.

Nàng cũng không thể nói thẳng, rằng bởi vì thái độ của hắn quá lạnh nhạt, không có tình người, nàng ở sau lưng hắn chờ tới khi không còn hy vọng, gả cho ai cũng vậy thôi?

Nói không chừng người đàn ông còn cho rằng nàng đang ném cái nồi sang cho hắn, tội thêm một bậc.

Trần Loan thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, quả thật có chút đau đầu.

Chờ đến khi nhiệt độ trên khăn chuyển lạnh, Lưu Nguyệt bưng chậu rón rén đi ra ngoài, người đẩy cửa vào hầu hạ là Minh Nguyệt.

Mỗi người hầu hạ trong cung Dục Khánh đều nghe không dưới ba phiên bản về cuộc phân tranh trên triều ngày hôm nay, nhưng bởi vì bệ hạ đã hạ lệnh cấm khẩu, nên đến bây giờ họ vẫn không dám nói với Trần Loan nửa chữ liên quan đến việc này.

Minh Nguyệt cầm cây kéo nhỏ cắt đi gần nửa đoạn bấc đèn, khuôn mặt đẹp đẽ nhu hòa dịu dàng dưới ánh nến, đáy lòng lại xoắn xuýt vào nhau.

Nàng ta tán thành những lời đồn đại của đám người bên ngoài.

Rõ ràng từ nhỏ Trần Loan đã mang điềm xấu, vì sao bệ hạ còn muốn che chở như thế, không chỉ không phế truất, còn lần đầu tiên tức giận lớn như thế với Tả Tướng.

Sự ghen ghét và oán hận đan xen, ma xui quỷ khiến, Minh Nguyệt bước đi cực nhẹ đến sau lưng Trần Loan, không nặng không nhẹ bóp vai cho nàng, sự im lặng đáng kể qua đi, nàng ta cẩn thận ngước mắt, do dự hồi lâu mở miệng nói: “Nương nương đừng nghe những người nói bậy ngoài kia, thân thể người còn chưa khoẻ hẳn, không thể tức giận.”

Minh Nguyệt muốn nói lại thôi, Trần Loan không khỏi ngước mắt, ánh mắt bình thản xa xăm, hỏi ngược lại: “Bổn cung vì chuyện gì mà tức giận?”

“Ngươi nói nghe xem nào.”

Giọng người phụ nữ như tiếng nước suối va vào khe đá khi chảy xuống, mi tâm của Minh Nguyệt nhảy lên, nàng ta vội vàng nói: “Nô tỳ không cố ý nói như vậy, nương nương đừng để trong lòng.”

Ý cười yếu ớt trên môi Trần Loan chậm rãi tiêu tán, nàng mấp máy đôi môi hồng, khẽ nâng hàm dưới, chỉ nói ra một chữ.

“Nói.”

Đối với Minh Nguyệt, Trần Loan luôn có tâm đề phòng, nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng là người lão thái thái nhét vào, nên nàng mới để lại ở bên người, chỉ đợi sau này tìm thời gian đuổi đi xa, mắt không thấy tâm không phiền.

Lúc này Minh Nguyệt ấp úng, thái độ nhìn trái nhìn phải nói sang chuyện khác rõ ràng là có vấn đề, giống như không kịp chờ đợi muốn cho nàng biết một vài chuyện.

Minh Nguyệt hơi cong mắt, không nói hai lời quỳ phịch xuống đất, âm thanh rầu rĩ khi va chạm với mặt đất khiến Trần Loan không tự chủ được mà nhíu mày.

“Nương nương, Hoàng Thượng đã hạ lệnh cấm khẩu, nô tỳ tuyệt đối không thể nói!”

Sắc mặt Trần Loan cứng lại từng chút một, nàng ném cuốn sách đã xem một nửa trong tay lên giường êm, lạnh nhạt nói: “Ai là chủ tử của ngươi?”

“Nếu không nói thì đời này cũng đừng nói chuyện nữa.”

Minh Nguyệt bị khí thế trên người nàng áp chế, theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, ít nhiều gì trong lòng cũng sinh ra chút hối hận. Nàng ta ngước mắt nhìn Trần Loan, cuối cùng vẫn gian nan mở miệng: “Hôm nay vào triều, Tả Tướng nói nương nương là người mang điềm xấu, khắc mẫu khắc quân, không xứng ở vị trí Hoàng Hậu, đề nghị bệ hạ phế…”

“Im miệng!” Minh Nguyệt còn chưa dứt lời đã bị một giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận cắt ngang.

Phía trước tấm rèm chân, long bào màu vàng sáng phát ra ánh vàng dưới ánh nến sáng ngời. Người đàn ông thân dài như ngọc, sự uy nghiêm trên khuôn mặt đã tăng thêm ba phần, giờ phút này nhìn Minh Nguyệt đang quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ lạnh lẽo khi bị kẻ dưới làm trái lời.

Cuối cùng hắn vẫn tới chậm một bước.

Điều nên nghe Trần Loan đều đã nghe được, dù cho Minh Nguyệt chưa nói ra từ cuối cùng, nàng cũng biết rõ đó là chữ gì.

Điềm xấu, khắc mẫu, khắc quân, phế truất.

Những chữ đó như từng cây kim nhỏ đâm thẳng vào trái tim Trần Loan, nàng theo bản năng muốn hành lễ với người đàn ông, nhưng thân thể lại không có nổi chút sức lực.

Hồ Nguyên vén nửa tấm rèm châu, tiếng va chạm thanh thúy giữa những hạt châu trơn bóng kêu vang, Kỷ Hoán mang vẻ mặt hờ hững, đi từng bước tới gần, như giẫm nát lòng người.

“Mệnh lệnh của trẫm, ngươi bịt tai không thèm nghe theo?” Kỷ Hoán đưa tay niết xương ngón tay của tiểu cô nương, động tác vô cùng dịu dàng, nhưng khi nhìn về phía Minh Nguyệt đang run rẩy quỳ rạp dưới mặt đất, ánh mắt lại cực kỳ hờ hững lạnh lùng.

“Hoàng Thượng tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa.” Lần này Minh Nguyệt thật sự sợ rồi. Nếu sớm biết Hoàng Thượng sẽ đến, dù cho nàng ta một trăm lá gan nàng ta cũng không dám.

“Kéo xuống.” Từ trước đến nay, Kỷ Hoán không hề có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, hắn không thèm nhìn Minh Nguyệt lần thứ hai, trực tiếp lạnh giọng ra lệnh.

Tiếng kêu r.ên nhận lỗi dần hòa vào bóng đêm lạnh lẽo bên ngoài, cung Dục Khánh hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Lông mi Trần Loan run rẩy chớp mấy cái, cảm giác tồn tại của người đàn ông rất mạnh, hương trúc đắng nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi, đôi mắt trong veo của nàng rơi vào hai bàn tay đang giao nhau của hai người, giọng nói hơi khàn: “Sao bệ hạ lại tới đây?”