Đêm khuya, bởi vì mấy ngày trước tiến hành đại lễ đăng cơ và đại lễ phong hậu, cho nên giảm bớt sự bi thương tiên hoàng băng hà. Đường trong cung tĩnh mịch ngoằn ngoèo, đi sâu vào nơi tận cuối của bóng tối. Đèn lồng đỏ hai bên bị gió thổi đong đưa, đột nhiên trở thành nguồn ánh sáng duy nhất trong bóng tối.

Kỷ Hoán phất tay áo bước ra khỏi cung Minh Lan. Đường nét gương mặt cứng rắn lạnh lùng như được tráng thêm một lớp ánh sáng sắc bén. Vô số hình ảnh lóe lên trong đầu hắn, những kí ức đó giống như một con dao sắc bén cắm vào ngực hắn, đâm hắn đến mức máu chảy giàn giụa. Mỗi một hơi thở đều dồn dập mang theo sự đau đớn.

Hồ Nguyên không dám nói câu nào, dưới cơn thịnh nộ, quân vương đi nhanh như bay. Y chạy chậm khó khăn lắm mới đuổi kịp. Một lúc sau cả người toát mồ hôi, gió nhẹ thổi qua, lạnh rét buốt.

Điện Dưỡng Tâm đèn đuốc sáng trưng. Cung nữ, thái giám hầu hạ đều trang nghiêm nối đuôi nhau lui ra khỏi điện. Hồ Nguyên và Phương Hàm đưa mắt nhìn nhau, khó hiểu trước cơn thịnh nộ vô cớ của đế vương.

Rõ ràng... buổi trưa đi cung Minh Lan còn đang tốt đẹp mà.

Hoàng Hậu nương nương chỉ đến chỗ tam công chúa ngồi một buổi chiều, lúc đó dù sắc mặt chủ tử gia không tốt lắm, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Sau đó bệnh đau đầu của chủ tử gia phát tác, lại không cho phép gọi thái y, chỉ ở trong cung Minh Lan nằm chợp mắt một lúc.

Trong khoảng thời gian đó, Hồ Nguyên vẫn luôn canh giữ bên ngoài cung Minh Lan, một khắc cũng không rời đi. Mặc dù thời gian gần đây y luôn khôn ngoan, sinh ra một trái tim khôn khéo, y cũng thực sự không thể nghĩ ra được trong đoạn thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Có thể khiến cho chủ tử gia trầm mặc nội liễm, lạnh lùng, tự kiềm chế bản thân, tức giận thành dáng vẻ này.

Thậm chí…

Còn tức giận với Hoàng Hậu như vậy nữa.

Cho dù lúc trước khi nghe tin Dung Vương và Hoàng Hậu kết thân, chủ tử gia cũng chỉ ẩn nhẫn khắc chế bố trí, ngay cả kế hoạch âm thầm bố trí trong tối đối phó Dung Vương cũng bỏ đi. Mặc dù cuối cùng tức giận với bản thân, bệnh nặng một trận, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thất thố trước mặt người khác.

Bóng đêm dần dày đặc, trên cành cây trước sân, mấy con quạ đậu trên cao, tiếng kêu của chúng ở trong bóng tối cô đơn vô biên phát ra đặc biệt đột ngột, giật mình khiến một chiếc lá rơi xuống đất.

Chính điện của điện Dưỡng Tâm, Kỷ Hoán ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ tử đàn có tay vịn được khảm bằng ngọc ấm áp sáng bóng. Mùi long diên hương an thần nhẹ nhàng, thanh thoát, cũng không bằng mùi hoa đào trên người con gái kia.

Buổi trưa, hắn nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn chạm khắc màn đỏ trong cung Minh Lan, những ký ức đua nhau tiến vào trong đầu hắn, khiến hắn ở trong giấc mơ cảm thấy vành mắt như muốn nứt ra.

Mấy ngày nay thành thân với nàng, hắn cũng đã từng nghĩ nếu ngày yến tiệc ở phủ Nam Cung Dương, hắn không ôm phần vạn hy vọng đi đến điểm hẹn ước, mà nàng cũng chưa từng mở miệng nói.

Có phải duyên phận giữa hai người bọn họ đã tận.

Nếu Trần Loan thực sự được mười dặm hồng trang đón vào Đông Cung của Kỷ Tiêu, mà hắn thờ ơ không chút động lòng giống như những lần trước đều im lặng ngậm trái đắng, hay là sẽ mạnh mẽ cướp người về bên cạnh mình bảo vệ.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn sẽ luôn có một tia hạnh phúc như vậy. Loại tình cảm này đối với hắn mà nói hoàn toàn xa lạ. Biết người trên thế gian này đen tối dơ bẩn, hắn bò dậy từ trong vũng bùn, tự biết mọi chuyện phải cắn răng tranh đấu, tuyệt đối không bao giờ ôm hy vọng.

Thế gian này vốn không có hạnh phúc ngoài ý muốn.

Chỉ có Trần Loan, thực sự là bảo bối do ông trời ban tặng. Tính tình hắn hướng nội, không biết yêu một người là như thế nào, nhưng lúc nào cũng đặt chuyện của nàng trong lòng, giống như ôm nàng như ngọc trong lòng.

Hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc làm Hoàng Đế trước mặt nàng, đứng trên ngôi cao, cửu ngũ chí tôn nắm quyền sinh sát trong tay. Hắn cúi đầu, muốn làm người đàn ông của nàng, chỗ thành chỗ dựa duy nhất cho nàng trong thâm cung này.

Nhưng biến đổi bất ngờ khiến hắn không chịu đựng nổi nhất, lại cứ từ nàng mà ra.

Trong màn đêm không chút kiêng kỵ, thân thể Kỷ Hoán kéo căng thành một đường thẳng, sau đó không chịu được ngã dựa vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt đều là tơ máu đậm nhạt trộn lẫn vào nhau, cực kỳ kinh người.

Kí ức của hai thế giới hòa làm một. Bây giờ hắn thậm chí còn không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mộng. Hạnh phúc nhỏ nhoi ngày trước giống như lưu ly thủy tinh, lộng lẫy hư ảo, không chịu nổi một kích, vỡ tan thành vô số mảnh thủy tinh bay khắp bầu trời, nở rộ trước mắt hắn.

Hóa ra nàng thật sự gả cho người khác, làm Thái Tử Phi của người kia ba năm, chịu nhiều đau khổ, nếm trăm mùi vị, trong đêm tuyết lớn cuối cùng, gầy đến mức có thể bị gió thổi bay.

Ngày nàng xuất giá, mười dặm hồng trang, Trường An một cảnh phồn hoa, mọi người đều chạy đến góp vui, khắp nơi vui mừng. Hắn đứng trên tháp cao nhất, ánh mắt nhìn theo kiệu đỏ, mãi cho đến khi đi vào cổng chính Đông Cung.

Sau ba năm, không có liên hệ.

Chỉ là cuối cùng, nhiều năm mưu tính, trần ai lạc định (*), Hồ Nguyên cẩn thận đến bẩm báo tin Thái Tử Phi hôn mê trong đại lao, trên mặt hắn không có một tia gợn sóng, nhưng trong lòng lại khó khăn do dự. Cuối cùng không chịu được tự mình đi đến đại lao một chuyến, đưa người đến cung Cam Tuyền.

(*) Trần ai lạc định: Ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả.

Người đàn ông lạnh lùng tuyệt tình đến đâu, cũng quyết không tổn hại luân lí làm người. Cho dù Thái Tử bị phế bỏ đã chết, trong mắt thiên hạ Trần Loan cũng là hoàng tẩu của hắn.

Trưởng tẩu như mẹ, đạo lý này đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết.

Đêm đó nàng rõ ràng bị hạ cấm dược, thần chí không rõ, lẩm bẩm nói sảng, níu lấy tay áo hắn, hai mắt mờ mịt, hơi thở như lan, là dáng vẻ mà hắn đã tưởng tượng trong vô số giấc mơ.

Nàng mất thần trí, bị thuốc điều khiển, nhưng hắn lại rất tỉnh táo!

Hắn tỉnh táo, ma xui quỷ khiến duỗi tay ra ôm lấy vòng eo nàng. Hắn cúi đầu, bao phủ lên sự dịu dàng mà bấy lâu nay hắn vẫn nghĩ đến, động tác thô bạo, gần như là gặm cắn, đáy lòng kiềm nén một chút tức giận.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng không biết mình đang tức giận điều gì.

Mãi cho đến khi nhìn thấy vết máu lốm đốm trên giường, hắn chợt cảm thấy hắn đã vô cùng sai, niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống khiến hắn choáng váng hoa mắt, không dám tin.

Nhưng cuối cùng, hơi thở của nàng yếu ớt, mỏng manh phả trên người hắn, nhẹ tựa lông hồng.

Cho đến khi chết, nàng chưa từng nghe thấy một lời hứa từ hắn, thậm chí ngay cả câu thích, cũng không có.

Lại cuối tháng, vầng trăng khuyết ảm đạm treo cao trên bầu trời bên ngoài cung điện, thỉnh thoảng bị một ít mây mù che khuất ánh sáng, đêm dài đằng đẵng, lại đặc biệt khó qua.

Hai mắt Kỷ Hoán đỏ ngầu, bàn tay siết chặt chắp sau lưng buông lỏng, cuối cùng ném chuỗi Phật châu lên trên bàn, sải bước đi ra khỏi điện Dưỡng Tâm.

Hồ Nguyên vội vàng tiến lên nghênh đón, nói: "Bệ hạ, có phải muốn truyền thiện?"

Cả một ngày chỉ ăn một bát báo nhỏ lúc sáng sớm, cơ thể tôn quý của vạn tuế gia làm sao có thể chịu đựng được?

Kỷ Hoán ngay cả mí mắt còn không nhấc lên, góc áo màu trắng ngà bị gió đêm thổi khẽ lay động, phân biệt rõ ràng với màn đêm đen sâu thẳm, nhưng lại hòa hợp một cách thần kỳ, chân bước đi không dừng, đi thẳng về phía bắc.

Hồ Nguyên hơi sửng sốt, sau đó vội vàng đi theo.

Mãi đến khi đứng trước cửa cung Cam Tuyền, từng cơn gió lạnh thổi qua, Hồ Nguyên giật mình run bần bật, mới mở miệng khuyên hắn trở về. Chỉ là nhìn thấy chủ tử gia nhà mình vẻ mặt nghiêm trọng, bi thương dưới đáy mắt dày đặc không tan.

"Loan Loan."

Lời nói mê trầm thấp của người đàn ông bị gió truyền đi xa, lời khuyên mà Hồ Nguyên đang tính nói ra tắc ngay cổ họng, nửa chữ cũng không dám nói ra.

Suốt cả một đêm, bị gió thổi thành nửa người ngốc nghếch rồi.

Ngày hôm sau trên bầu trời xuất hiện ánh sáng xanh đen, Trần Loan mở mắt ngồi lên. Ngày hôm qua thật sự là khóc quá lịch liệt, hiện tại viền mắt đỏ vẫn chưa tiêu tan, chỉ có thể dùng son phấn để che bớt bảy tám phần.

Ngay cả bữa sáng nàng cũng không dùng, đi thẳng đến cung Diệu Thiền.

Kỷ Thiền vẫn còn đang ngủ, nghe cung nữ đến bẩm báo, nàng ấy gật gà gật gù rửa mặt. Mãi cho đến khi nghe lời Trần Loan nói, cơn buồn ngủ mới biến mất.

"Muội đang nói sảng gì vậy? Hoàng Hậu làm chủ trung cung, mẫu nghi thiên hạ, làm sao có thể dễ dàng rời khỏi hoàng cung?" Đôi mắt phượng của Kỷ Thiền nửa mở nửa nhắm, giọng nói mang theo mấy phần kinh ngạc không rõ.

Lý do xoắn xuýt trong chuyện này rất phức tạp. Trần Loan cúi đầu, lúc lâu không nói gì, cuối cùng mới nói: "Ngày hôm qua tỷ nói với ta là muốn đi Phật Sơn dưỡng bệnh, cho nên ta suy nghĩ muốn đi cùng với tỷ. Hoàng Thượng biết lý do, cũng sẽ không phản đối."

Nàng vừa nói ra lời này, Kỷ Thiền khẽ nhíu mày, không truy đến cùng, mà chỉ hỏi một câu: "Muội đã hạ quyết tâm rồi? Chuyến này đi, chính là cuộc sống gian khổ. Nếu muốn quay về, chỉ sợ rất khó."

“Chỉ sợ rằng đây là cách tốt nhất.” Trần Loan cười khổ, trong lòng chua xót.

Mà trên giường vua, người đàn ông ẩn giấu sự kiêu ngạo từ trong xương, sao có thể để cho một người như nàng chiếm vị trí chính thê.

Từ đầu đến cuối, nàng đều cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng nàng lại quên mất một điều, hoàng gia là nơi không phân biệt đúng sai, là nơi ăn thịt người. Người kia nói nàng sai, cho dù nàng có cắn răng cũng chỉ có thể quỳ xuống nói câu thần thiếp biết sai.

Nàng chủ động rời đi, cũng có thể giữ lại toàn bộ tình cảm giữa hai người.

Ban đêm, yến tiệc được tổ chức ở điện Thần Tiên, đón gió tẩy trần cho sứ thần hai nước từ xa đến đây. Cảnh phồn thịnh, trên đại diện dáng người vũ cơ quyến rũ, phối với vô số rượu ngon đồ ăn ngon, đoàn người ca múa thái bình.

Trần Loan ngồi trên chiếc ghế mềm mại trước gương đồng, trên tay cầm chuỗi vòng tay san hô bị Kỷ Hoán làm đứt. Đêm qua sai người tìm một lúc lâu, nhưng vẫn thiếu ba hạt.

Ánh mắt nàng lạnh nhạt. Cảm xúc ấm áp của những hạt châu san hô trên tay khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Lưu Nguyệt thấy vậy, mím môi an ủi: "Đợi lát nữa nô tỳ sẽ gọi cung nữ vào tìm tỉ mỉ, dù sao cũng chỉ rơi trong điện thôi, nương nương chớ vội."

Trần Loan lắc đầu, ý cười trên khóe mắt càng đậm, đứng dậy, ném chiếc vòng màu đỏ sẫm trong tay ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm mịt mù, lần này dù có tìm như thế nào đi chăng nữa cũng không tìm thấy được.

"Đồ vật yêu thích, vỡ nát chính là vỡ nát, cho dù có cưỡng cầu cỡ nào cũng không có ích lợi gì. Bao nhiêu năm làm chuyện ngu ngốc, cũng nên quay đầu rồi."

Bồ Đào vén bức rèm châu từ ngoài tiến vào, nhỏ giọng bẩm báo: "Nương nương, công công của điện Dưỡng Tâm đến truyền lời, nói rằng yến tiệc ở điện Thần Tiên đêm nay, nương nương không thể vắng mặt."

Lưu Nguyệt nhíu mày, bất mãn nói: "Không phải nương nương mới phái người đi truyền lời, nói hôm nay cơ thể cảm thấy không được khỏe nên sẽ không đi à?"

"Không chỉ Hoàng Hậu, mà ngay cả Tam công chúa cũng được truyền lời. Lúc này hẳn là đã đến điện Thần Tiên rồi."

Trần Loan từ từ nhắm hai mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, đầu ngón tay lạnh đến đáng sợ, trong giọng nói còn mang theo tuyết lạnh, nói: "Thay áo quần cho bổn cung."

Trên đường đi qua các bức tường cung điện xanh đỏ, đến cửa điện Thần Tiên, đúng lúc gặp được nghi trượng của Hoàng Đế. Trần Loan không hề ngước mắt lên, lập tức lùi về phía sau ba bước, hành đại lễ, thật sự là quá cung kính, xa cách có thừa: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng kim an."

Kỷ Hoán mới chuẩn bị đưa tay về phía nàng thì đông cứng lại, ngọn đèn lay động, biểu cảm trên mặt người đàn ông nhìn không rõ lắm, nhưng giọng nói của hắn lại khàn khàn: "Đứng lên đi."

Lúc này Trần Loan mới đứng thẳng người, cũng không dám sóng vai với hắn, thành thật lui về phía sau hai ba bước, sự lạnh lùng trong mắt còn sâu hơn cả Kỷ Hoán.

Từ trước đến nay nàng đều yêu ghét rõ ràng, cười tươi như hoa đối với người mình thích, lạnh lùng như băng đối với người khác, ngay cả sắc mặt cũng không thèm cho.

Kiếp trước kiếp này, Kỷ Hoán đã từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận, đả thương người khác của nàng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng thờ ơ xa cách như vậy.

Kết hợp với những lời nói của nàng ở cung Minh Lan đêm qua.

Trái tim hắn trực tiếp rơi thẳng xuống vực thẳm.