Chương 143: Được Tặng Quà

Nguyệt Vũ phong là sơn phong lấy nữ tu làm chủ, cũng chỉ dành cho nữ tu.

Nam tu muốn đặt chân vào Nguyệt Vũ phong, phải được nội bộ đệ tử cho phép, bởi vậy, số lượng nam học sinh xuất hiện bên trong Nguyệt Vũ phong vô cugf ít ỏi.

Mà nam sinh niên kỷ trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất bất phàm, tu vi cao thâm thì đã ít lại càng thêm ít.

Cũng là như thế, sự xuất hiện của Trần Nguyên ngay từ đầu thu hút không ít ánh mắt, đại đa số đến từ các đệ tử trẻ tuổi, tính tình bát quái, ưa thích xem vào việc vui.
“Nha, vị sư đệ này là ai vậy? Thật trẻ tuổi, cũng thật lạ mắt.” Một vị nữ sinh nhìn không được thốt lên.
“Nhìn niên kỷ tựa hồ khoảng chừng hai mươi đi, tuyệt đối không quá ba mươi.

Có lẽ hắn là tân sinh mới nhập học.” Lại có một vị tỉnh táo phân tích.
“Không thể nào.” Một vị khác kinh hãi thốt lên: “Nhìn xem… vị… vị này mang là phục sức của hạch tâm đệ tử.

Tân sinh vừa nhập học là không thể nào?”
“Thế nhưng… thế nhưng, niên kỷ của hắn chính là trẻ như vậy.

Sẽ không có chuyện vị sư đệ này vừa sinh ra liền ở trong học viện đi?”
“Các ngươi có để ý hay không đến một vấn đề?” Một vị nữ sinh khác lúc này xen vào: “Vị sư đệ này, niên kỷ không đến ba mươi, có thể… có thể…” nói đến đây, giọng nàng run run: “tu vi của hắn… liền là Tam phẩm tầng hai, tựa hồ… cách đột phá không lâu.”
Lời của vị nữ học sinh vừa ra, tất cả mọi người sửng sốt một hồi lâu, tiếp đến là một khoảng thời gian lặng ngắt như tờ, không còn một ai lên tiếng.
Qua thời gian không biết bao nhiêu lâu, rốt cuộc có một người khác lên tiếng: “Các ngươi có chú ý đến hay không một sự việc khác?”
“Sự việc gì?”
“Vị sư muội đồng hành cùng sự đệ kia… nàng… nàng cũng là niên kỷ tương đương với hắn.

Có thể… có thể… tu vi của nàng cũng là Tam phẩm tầng hai.”
“Ta cũng chú ý tới một điều…” Lại một vị nữ đệ tử khác lên tiếng: “Phục sức của vị sư muội này… dường như… cũng là hạch tâm đệ tử.”
Lúc này, nhóm người theo dõi lần thứ hai lâm vào trầm mặc.
Theo thời gian trôi qua, số người đặt ánh mắt lên hai người Trần Nguyên và Lữ Như Yên mỗi lúc một nhiều.

Không có cách, hai người bọn hắn quá nổi bật, bất luận là dung mạo hay là khí chất, cả hai người đều thuộc về đỉnh tiêm trong đỉnh tiêm.


Ấy là chưa kể đến hai người đi cùng nhau, cử chỉ thân mật, hành động gần gũi, ngay cả động tác cũng trong lúc vô tình lộ ra sự hài hòa để cho người ta vì đó mà say mê.

Đối với Trần Nguyên và Lữ Như Yên, sử dụng từ trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ hay một cặp trời sinh đều không đủ để miêu tả.
“Các ngươi xem, hai người cùng che ô, đi dưới trời tuyết mới thực đẹp làm sao?” Có người nhịn không được thốt lên.

Con người vốn trời sinh tính hiếu kỳ, đặc biệt chính là nữ nhân, tính bát quái lại càng lớn.

Tại tình huống thời gian tu hành không bao lâu, đạo tâm chưa tu đến tình trạng tĩnh như chi thủy, nét thiếu nữ trong các nàng vẫn còn rất rõ ràng.
“Nào có, ngươi nên nhìn động tác sư đệ cầm ô cho sư muội mới là lãng mạn.” Lại có người nói ra.
Lại trải qua một hồi lâu, chờ sau khi Trần Nguyên và Lữ Như Yên rời khỏi Tuyết Lâm, một nhóm nữ đệ tử, nhí nha nhí nhanh, thanh âm oanh oanh yến yến vui vẻ đến bên hai con người tuyết, tò mò đánh giá.

— QUẢNG CÁO —
“Đây là sinh vật gì?” Một người không khỏi hiếu kỳ.
“Nhìn tựa như… là người?” Một người khác không chắc chắn.
“Có ngũ quan, có mặt mũi… thế nhưng thân hình, tay và đặc biệt chân nhìn không đúng lắm.

Tựa hồ là người mà không phải người.” Lại một người khác đánh giá.
“Mặc kệ nó là cái gì.

Bất quá… hai thứ này nhìn cũng thật đáng yêu.” Một người cho ra nhận xét.
“Nếu không… chúng ta cũng thử làm một chút?” Vị nữ đệ tử vừa nhập môn do dự hỏi.
“Vậy thì… thử một chút.” Vị đệ tử niên kỷ cao nhất, vị trí tương tự như người dẫn đầu nhóm nói ra.
Đều là người tu luyện, thể chất mạnh mẽ đến cực hạn, mười mấy người các nàng dù không sử dụng pháp lực thì cũng chẳng mấy chốc dựng lên mười con người tuyết đứng thành hàng.

Bất quá, các nàng chưa kịp cao hứng thì một cỗ lực lượng kinh khủng giáng lâm, tựa như một tòa núi thái sơn, bao phủ phương viên mười dặm xung quanh các nàng, khiến cho hai đầu gối các nàng không tự chủ chùn xuống, hai bờ vai tinh tế khẽ run, môi cắn chặt, sắc mặt kinh hãi.

Lại có ai, dám ở Tuyết Lâm nghênh ngang đến thế?
Rất nhanh, người tản mát ra khí thế xuất hiện trước mặt nhóm đệ tử.

Đó là một vị phụ nhân, niên kỷ tương đối thành thục, dung mạo xinh đẹp , sắc mặt lại nghiêm nghị, biểu cảm uy nghiêm.

Nàng nhàn nhạt quét ánh mắt qua đám đệ tử trẻ tuổi, uy áp qua một lúc lâu mới giảm bớt.

Nhóm đệ tử trẻ tuổi như trút được gánh nặng, mồ hôi đầy mặt, nhao nhao hành lễ: “Học sinh bái kiến Nguyệt Linh đạo sư.”
Nguyệt Linh Thượng nhân là đạo sư cấp trung, tu vi Tứ phẩm hậu kỳ, nổi danh nghiêm khắc, tư tưởng lại bảo thủ tại Nguyệt Vũ phong.

Để cho nàng bắt gặp chính mình đang năng ra thứ kỳ kỳ quái quái, chỉ e không thiếu một trận trách phạt.
Quả nhiên, khi Linh Nguyệt Thượng nhân đảo mắt qua mười mấy người tuyết đừng thành hàng, nàng khẽ quát: “Đây là nơi tiền bối bế quan tu luyện, lại càng là nơi các sư tỷ, sư muội cảm ngộ đại đạo, các ngươi còn dám tại nơi này nghịch ra những thứ hoa chiêu như thế? Đây là phải bị tội gì?”
Chúng nữ đệ tử nhao nhao cúi đầu: “Chúng học sinh biết lỗi.”
“Được rồi.” Linh Nguyệt Thượng nhân phất tay: “Các ngươi đi đi.

Lần sau không thể làm ra những chuyện như thế này nữa.” Nàng cũng không làm khó các học sinh.

Các nàng chỉ đắp ra các hình thù kỳ lạ, nghiêm ngặt mà nói là không vi phạm quy tắc.

Nàng chỉ không nhìn được các học sinh tại nơi trọng địa như vậy nghịch ngợm mà thôi.
Chờ đợi các học sinh tán đi, Linh Nguyệt Thượng nhân vung tay lên, ý đồ đánh tan mười mấy con người tuyết.

Nào ngờ, linh lực tại lòng bàn tay nàng vừa hội tụ thì đã bị cỗ lực lượng vô hình tan rã.

Linh Nguyệt Thượng nhân kinh nghi, ánh mắt đảo quanh thì giật mình nhận ra, tại bên người nàng, không biết từ khi nào đã xuất hiện bóng hình một nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp không tả nổi, thân mang váy trắng như tuyết, con ngươi như thu thủy, ba nghìn tóc đen, dài bay múa trong gió.

Càng thần kỳ là, đầy trời tuyết rơi, không có lấy một bông tuyết dính trên người nàng, phảng phất như chúng có mắt, đều chủ động tránh đi nàng, như là e ngại nhiễm bẩn lên nàng.
Linh Nguyệt Thượng nhân giật mình, nhận ra người đến, vội vàng khom người: “Linh Nguyệt gặp qua phong chủ.” — QUẢNG CÁO —
Khinh Vũ Chân quân không nhìn nàng, hai con mắt từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào hai con người tuyết đứng sát bên nhau.

Nàng nói: “Chỉ là hài tử nghịch ngợm một chút mà thôi, không cần quá nghiêm khắc.”

Linh Nguyệt Thượng nhân có chút kinh ngạc, bất quá, nàng vẫn là nhanh chóng đáp lễ: “Vâng, thưa phong chủ.”
“Ngươi lui xuống trước đi.” Khinh Vũ Chân quân nhàn nhạt nói ra.
Linh Nguyệt Thượng nhân nhìn qua mười mấy con người tuyết, lại nhìn về nơi sâu trong Tuyết Lâm, nơi có cỗ linh lực khủng khiếp đang không ngừng vận chuyển.

Nàng còn muốn giải thích thêm gì, bất quá nghĩ đến giọng điệu lạnh nhạt của phong chủ, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ: “Vâng, phong chủ.”
Không qua hai hơi thở, Linh Nguyệt Thượng nhân biến mất.

Cả phiến thiên địa tuyết trăng trong phạm vi một dặm chỉ còn lại đơn độc Khinh Vũ Chân quân cùng mười mấy con người tuyết.

Nàng lúc này khẽ nói: “Bộ dáng xem như không tệ.

Nếu như nghe không lầm thì thứ này gọi là người tuyết? n, cứ giữ lại như vậy.”
Sau đó, nàng thuận tay đánh ra một đạo pháp quyết, cỗ lực lượng vô hình mà mạnh mẽ lan tràn, bao bọc, bảo vệ lên hai con người tuyết đứng bên cạnh.
Không người biết rằng, vì cử động lần này của nàng mà qua rất nhiều năm sau đó, nặn người tuyết đã trở truyền thống của Nguyệt Vũ phong.
--------------------
Trần Nguyên không biết những sự kiện diễn ra sau khi hắn rời khỏi Tuyết Lâm.

Tuy nhiên, hắn là biết rằng, có rất nhiều ánh mắt đặt lên trên hai người bọn hắn; trong đó, càng là có mấy đạo mà khởi nguồn từ những cỗ khí tức không tầm thường.

Trần Nguyên làm như không nhìn thấy.
Không làm như không nhìn thấy, hắn còn có thể làm sao?
Hung các nữ đệ tử khác? Cái này thì không được.

Chưa kể đến, có mấy đạo khí tức thuộc về đạo sư kia, trên lý luận mà nói, hắn một cái Tam phẩm tu sĩ, hẳn là phát giác không được.

Đã như vậy, dứt khoát bỏ mặc đó.
Đối với tu sĩ không cần ngủ nghỉ mà nói, cảm giác về ngày và đêm đã không khác biệt nhiều.

Cũng là bởi như thế, một lần này, Trần Nguyên liền là bồi tiếp Lữ Như Yên ba ngày liền.

Trong bảy ngày, hai người bọn hắn dạo chơi không ít chỗ, làm không ít điều: từ ngắm sao trời buổi đêm, đi qua rừng Linh Đào nở rộ, hồng sắc rực rỡ, rồi chèo thuyền trên mặt Linh hồ, ngắm Linh ngư trong nước cho đến việc họa lại phong cảnh núi non sông nước,...!gần như bất cứ việc gì có thể làm, hai người bọn hắn đều làm, bất cứ nơi nào có thể đi, hai người đều đi.
Nói đi thì cũng nói lại, Trần Nguyên đột nhiên phát hiện ra, Lữ Như Yên cực kỳ tài năng, tài năng đến mức không bình thường.

Họa đạo, Thi đạo, Thư pháp,...!thậm chí ngay cả Cầm đạo, nàng đều tinh thông.

Một thiếu nữ hai mươi tuổi, thời gian tu luyện đã không đủ, ở đâu ra tinh lực luyện tập nhiều môn như vậy?
Hắn không hiểu, nhưng cũng chưa hề hỏi.
Trần Nguyên cùng Lữ Như Yên về tới động phủ của nàng.

Không rõ là do giao tình giữa Khinh Vũ Chân quân và Kính Nguyệt hồ, hay do Lữ Như Yên đạt được truyền thừa, lại hay là do đơn thuần thưởng thức thiên phú, Khinh Vũ Chân quân đối với Lữ Như Yên rất tốt.

Động phủ của nàng chiếm đơn độc một tòa Hạ phong, càng là nhận được nuôi dưỡng từ một tòa Tứ phẩm Thượng cấp Linh mạch.

Đãi ngộ này, chí ít cần đến cấp bậc Đệ tử thân truyền, tu vi đã bước vào Tứ phẩm Thượng nhân; hoặc là cần đến thân phận đạo sư như Linh Nguyệt Thượng nhân mới có thể nhận lấy.
Lại trải qua mấy ngày vui vẻ, cảm giác thời gian đã không sai biệt lắm, Trần Nguyên quyết định nói ra mục đích chuyến đi này.

Lữ Như Yên đã phục dụng Thập Niên Đan, tu vi cũng vững vàng ổn định lại, hắn thấy, hiện tại là lúc đưa cho nàng Thiên Nguyên Linh dịch.

Có thể hay không thức tỉnh Linh thể, vậy liền xem vận số của nàng.

— QUẢNG CÁO —
Trước đó mấy tháng, hắn vốn có ý định để Lữ Như Yên thử thức tỉnh Linh thể trước, sau đó lại phục dụng Thập Niên đan.

Thế nhưng, hắn tìm hiểu qua, thức tỉnh Linh thể cũng không có an toàn như vậy.

Thức tỉnh thất bại không nói, nếu như vận khí không tốt, thể nội linh lực bạo động, rất có thể ảnh hưởng đến tu vi.

Lữ Như Yên thời điểm đó vừa đột phá không được mấy tháng, nếu xử lý không cẩn thận, nàng tu vi có thể một lần nữa ngã trở lại Nhị phẩm.


Được không bù mất.
Ấy vậy mà, chưa đợi Trần Nguyên kịp mở miệng, Lữ Như Yên đã tiến lên trước.

Nàng nhỏ nhẹ nói ra: “Trần công tử, ta có thứ này tặng cho ngươi.”
Trần Nguyên kinh ngạc hỏi: “Là thứ gì vậy?” Sẽ không phải là kinh thư gì nữa chứ?
“Đây, là thứ này.” Lữ Như Yên đáp.

Thế rồi, nàng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật, hai vật thể lớn như nắm tay người trưởng thành, hơi tròn, dài, tựa như hình quả trứng ngỗng.

Bất quá, bề mặt của hai vật này không trơn bóng như vỏ trứng mà gồ ghề, sần sùi tựa như mặt ngoài nham thạch, chạm tay vào cảm giác thô ráp, cứng rắn vô cùng, tựa như tay cầm lên cương thạch vậy.

Một vật trong đó có màu tím đậm, nặng chừng ba cân, ngoại trừ cảm giác thô ráp bên ngoài, khi chạm tay lên bề mặt còn cảm nhận được một cỗ nhiệt ấm áp truyền đến.

Một vật khác thì đen bóng, trong suốt tựa như pha lê đen, cứng rắn vô cùng, đổi lại Tam phẩm tu sĩ thông thường, bất kể dùng lức ra sao ấn, bóp cũng không làm nó biến dạng.

Đặc biệt, vật nặng cực kỳ nặng nề.

Lấy Lữ Như Yên Tam phẩm tầng hai tu vi, nhấc lên thứ này cũng tỏ ra cố hết sức.
Trần Nguyên một lần nữa kiểm tra lại trí nhớ, phát hiện ra mình chưa hề gặp qua, cũng chưa hề nghe qua thứ gì tương tự như hai đồ vật trước mắt.

Hoàn toàn lạ lẫm.

Hắn thử dùng thần thức thăm dò, nhận ra hai đồ vật này không có gì thất thường.

Thần thức xuyên thấu được vào trong, nhưng lại không tìm ra điểm lạ lùng.

Hắn hỏi Lữ Như Yến: “Lữ cô nương, đây rốt cuộc là vật gì? Ta giống như chưa gặp qua bao giờ.”
Nàng lắc đầu, mơ hồ đáp: “Như Yên cũng không biết.”
“Không biết?”
“Không biết.

Như Yên chính là đạt được hai vật này từ trong tay một vị sư huynh tương đối có ý tứ tại quảng trường giao dịch.

Chính là, luôn cảm nhận được hai vật này bất phàm, trực giác mách bảo Như Yên, hai đồ vật này lai lịch không tầm thường, bên trong ẩn chứa đại cơ duyên, cho nên mới mua về.

Như Yên xem không ra bí mật trong đó, đến, hẳn là Trần công tử có cách.”
Trần Nguyên gật đầu.

Vị sư huynh tương đối có ý tứ tại quảng trường giao dịch tám chín phần mười là sư huynh bất lương.

Vị sư huynh này đích thực là người có ý tứ, tu vi chỉ là Tam phẩm trung kỳ, thế nhưng trong tay không hiểu thấu lại sờ mó đến Tứ phẩm, thậm chí Ngũ phẩm bảo vật.

Đổi lại tu sĩ thông thường, nếu không bị đánh chết giữa đường thì chỉ e cũng cất giữ kín đáo như trân bảo, nào có giống như hắn, bày bán rêu rao khắp nơi.
Trần Nguyên hết cách, đành sử dụng Khởi Nguyên nhãn một lần nữa.

Vừa nhìn, hắn liền chấn kinh, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ và bất khả tư nghị..

Chương 144: Thức tỉnh thể chất


Hỗn Mang Thần Lôi đạo chủng kết tinh.

Vô Cực Thần Lực đạo chủng kết tinh.

Không tầm thường. Chỉ là cái tên thôi cũng đã lộ ra cực kỳ không tầm thường. Tại thế giới này, danh tự của đồ vật không thể tùy ý đặt bậy; một khi đặt ra thì chính vật phẩm ấy phải gánh chịu nhân quả tương xứng với danh tự của nó. Huống chi, Khởi Nguyên nhãn hiện lên danh tự, chính là hiện lên chân thực tính chất của vật phẩm.

Không những thế...

Không có phẩm cấp.

Trần Nguyên không nhìn thấy phẩm cấp của đồ vật. Vật phẩm, sự vật, không có phẩm cấp, không phải bởi vì đồ vật đó là bất nhập lưu. Trái ngược, vật phẩm này đã siêu việt phạm trù của giới này, không có khả năng phân loại theo phương pháp thông thường. Trần Nguyên trước đó đã từng gặp tình huống này: Bồ Đề kinh, Vĩnh Hằng thạch, Ngộ Đạo Châu, Vạn Ma Tâm kinh,... không có một cái nào trong số đó không là thiên đại cơ duyên đối với hắn.

Trần Nguyên cho rằng, trước đó hắn đụng phải những cơ duyên kia, khí vận đã hao mòn không sai biệt lắm. Hắn không nghĩ tới, chưa qua bao lâu, bực này bảo vật lại một lần nữa bày ra trước mặt

Không đúng.

Đây là cơ duyên của Lữ Như Yên. Là đồ vật nàng tặng cho hắn. Cho nên nói, thứ này tính vào vận khí của nàng?

Trần Nguyên không rõ ràng. Hắn tiếp tục nhìn xuống thông tin giới thiệu tiếp theo. Chỉ là vài dòng vắn tắt qua loa, không có thêm chút nào tình báo hữu ích, nguồn gốc là mê, lai lịch không rõ ràng, ngay cả cách sử dụng cũng không có. Từ tình hình trước mắt đến xem, thông tin cung cấp từ Khởi Nguyên nhãn chỉ nhiều hơn Vĩnh Hằng thạch một chút.

Cho nên… phẩm cấp thực sự của hai thứ này chỉ kém hơn Vĩnh Hằng thạch một bậc?

Hắn không chắc chắn. Nên biết, cho dù lấy thực lực cùng độ thành thạo vận dụng Khởi Nguyên nhãn của hắn hiện tại, hắn cũng không nhìn ra bất cứ điều gì từ Vĩnh Hằng thạch, càng không tìm ra điều gì bất thường.

Hỗn Mang Thần Lôi đạo chủng kết tinh, Vô Cực Thần Lực đạo chủng kết tinh, cả hai thứ này chỉ e cũng không khá hơn là bao. Chí ít, lấy tu vi của hắn hiện tại là không thể sử dụng được. Có lẽ, đợi hắn bước vào Cảnh giới thứ năm mới có cơ hội nhòm ngó một hai.

Lữ Như Yên ở một bên, phát hiện Trần Nguyên sắc mặt biến hóa liên tục, trong lòng sinh ra lo lắng, hỏi thăm: “Trần công tử, ngươi thế nào?”

“Không có chuyện gì.” Trần Nguyên lắc đầu: “Bất quá, chính là ta cũng có cảm giác, hai vật này cực kỳ bất phàm, ẩn chứa trong đó thiên đại cơ duyên. Nếu không…”

Hắn muốn để nàng giữ lại. Có lẽ, đây chính là cơ duyên xoay chuyển vận mệnh của nàng. Thế nhưng, nàng đồng thời cũng đoán được ý đồ của hắn. Lữ Như Yên cười nói: “Trần công tử vẫn là giữ lấy đi. Như Yên tuy rằng có cảm giác hai vật này bất phàm, thế nhưng bản thân Như Yên cũng có trực giác chính mình cùng chúng vô duyên. Đặt tại trong tay Như Yên, Như Yên không thu hoạch được gì, như vậy cũng là phí phạm; chẳng bằng nhường cơ hội ấy lại cho công tử.”

Trần Nguyên suy nghĩ một chút liền gật đầu, đồng ý thu lại. Nàng nói không sai. Thứ này đối với nàng hiện tại không có tác dụng.

Ngược lại là hắn, qua mấy năm nữa có khả năng bước vào Cảnh giới thứ năm, đến lúc đó lại có cơ hội thăm dò kỹ lưỡng. Có đôi khi, vật phẩm bất phàm rơi vào trong tay cũng chưa chắc đã là cơ duyên mà là tai họa. Hai đồ vật này rơi vào trong tay Lữ Như Yên chưa biết chừng đã là kiếp nạn. Đến lúc đó, hắn mượn nhờ năng lực của Khởi Nguyên nhãn thăm dò một hồi, như vậy hệ số an toàn cao hơn rất nhiều.

Lại nói, nếu như Trần Nguyên có thể mượn nhờ hai đồ vật, dẫn dắt cảm ngộ đạt đến cảnh giới cao hơn, vậy càng là một công đôi việc.

Lữ Như Yên gặp hắn thu đồ vật của nàng, liền cười đến thật rạng rỡ. Nàng là tự tận nội tâm cao hứng. Trần Nguyên không nói thêm gì nữa, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật Thiên Nguyên linh dịch, đưa cho nàng: “Tặng cho Lữ cô nương.”

“Đây là cái gì?” Lữ Như Yên cầm lên bình linh dịch, quan sát qua lại, tò mò đánh giá.

“Thiên Nguyên Linh dịch. Tu sĩ phục dụng Thiên Nguyên Linh dịch có cơ hội nhất định thức tỉnh Linh thể.” Trần Nguyên giải thích. Hắn gặp nàng dường như muốn từ chối, lại giải thích tiếp: “Thiên Nguyên Linh dịch đối với ta trợ giúp không lớn, vẫn là phù hợp với Lữ cô nương hơn.”

Lữ Như Yên không hiểu vì sao hắn nói là thứ này đối với hắn trợ giúp không lớn. Từ trước đến này, nàng chưa từng nghe đối phương nói qua hay thể hiện qua bản thân có thể chất đặc thù. Bất quá, hắn đã nói đến tận đây, có ý nghĩa là hắn muốn nàng cầm lấy. Đã đối phương muốn nàng nhận, vậy nàng sẽ nhận.

“Đa tạ Trần công tử.” Nàng cười ngọt nào nói ra.

Trần Nguyên có hơi do dự, sau đó nói: “Nếu không, Lữ cô nương vẫn là thử phục dụng Thiên Nguyên Linh dịch, nếm thử thức tỉnh Linh thể. ta sẽ thay cô nương hộ pháp.”

Hắn chưa từng gặp qua tu sĩ phục dụng Thiên Nguyên Linh dịch thức tỉnh Linh thể. Hết thảy những điều hắn biết chỉ là các ghi chép rời rạc trên thư tịch tìm được trước đó không lâu. Xác suất có khả năng thức tỉnh thành công Linh thể đối với các tu sĩ là không giống nhau, biên độ giao động rất rộng, có thể là thấp hơn một thành, cũng có thể lên đến năm thành. Khả năng thức tỉnh cao hay thấp tùy thuộc rất lớn vào mức độ tương quan phù hợp giữa thể chất tu sĩ đối với thuộc tính nào đó. Mà mức độ tương quan này, hoặc ít hoặc nhiều cùng với thiên phú tu luyện có liên hệ với nhau. Tuy nhiên, chi tiết cụ thể lại không được vị học giả kia nói rõ ràng. Rất có thể, chính vị đó cũng không có biện pháp nghiên cứu tới tận cùng.

Thế nhưng, vị học giả nói đến rõ ràng rằng, thức tỉnh Linh thể mượn nhờ ngoại vật là có khả năng ẩn chứa nguy hiểm nhất định. Tùy thuộc vào mức độ ôn hòa khác nhau của ngoại vật, cũng tùy thuộc vào đặc tính khác nhau của mỗi loại linh thể mà sự nguy hiểm đối với tu sĩ cũng khác nhau: nặng, có thể tổn thương căn cơ, thậm chí, tu vi bị phế hoặc là thân tử đạo tiêu; mà nhẹ, có thể là thương tổn đôi chút, qua nửa năm bế quan tu dưỡng liền khôi phục.

Thiên Nguyên Linh dịch loại thiên địa linh vật này thuộc về chủng loại tương đối hiếm, tác dụng cực kỳ nhẹ nhàng loại kia. Lữ Như Yên thể chất cùng tư chất tu luyện lại gần với Thủy thuộc tính, thức tỉnh Linh thể đến tám, chín phần mười là Thủy Linh thể. Thủy thuộc tính xưa nay vốn nổi danh ôn hòa. Vì những lý do này, quá trình thức tỉnh, theo lý mà nói, hẳn không có quá nhiều nguy hiểm.

Thế nhưng là, hắn vẫn không an tâm để cho nàng đơn độc một mình phục dụng.

Bất kỳ ngoài ý muốn nào cũng có thể xảy ra. Hắn muốn đảm bảo, rủi ro là nhỏ nhất có thể, nàng phải được đảm bảo an toàn nhất có thể. Lấy tu vi của hắn, hắn có tự tin giúp nàng tránh khỏi ngoài ý muốn.
“Tốt.” Lữ Như Yên không chút nào do dự nói ra: “Vậy Như Yên liền nhờ công tử.”

Nàng một ngụm đáp ứng, nhanh chóng đến mức Trần Nguyên có chút ngạc nhiên. Trở thành hộ pháp, không phải bất kỳ ai cũng có thể làm. Tu hành đối với mỗi tu sĩ vốn là việc riêng tư, thức tỉnh Linh thể càng là thời khắc then chốt, cũng chỉ có người thân cận nhất, đáng tín nhiệm nhất mới có tư cách đứng tại bên cạnh. Lữ Như Yên tin tưởng hắn như vậy để cho Trần Nguyên cực kỳ vui vẻ.

Hai người Trần Nguyên làm việc cực nhanh. Từ khi quyết định để Lữ Như Yên nếm thử phục dụng Thiên Nguyên Linh dịch, không ra nửa ngày, bọn hắn liền chuẩn bị đầy đủ hết thảy mọi thứ, bao quát đan dược hỗ trợ, biện pháp phòng bị tình huống ngoài ý muốn, Tụ Linh trận, phù lục bảo hộ thần hồn, cùng rất, rất nhiều thủ đoạn khác. Lữ Như Yên là Tam phẩm tu sĩ, phẩm cấp đồ vật cần chuẩn bị cho nàng không đến mức quá cao, tìm kiếm không mất nhiều thời gian.

Trước khi mặt trời lặn, hết thảy mọi thứ đã đâu vào đó. Trần Nguyên cầm tròn tay trận bàn điều khiển toàn bộ trận pháp tòa động phủ. Trước đó không lâu, Lữ Như Yên đã chỉ cho hắn toàn bộ chức năng của trận pháp, càng giao quyền chỉ huy tòa trận pháp này cho hắn. Theo pháp quyết hắn đánh ra, tòa trận pháp khởi động, cả ngọn núi vì đó mà run lên nhè nhẹ trong chốc lát.

Trần Nguyên nhận ra, đây là một tòa Ngũ phẩm trận pháp, không chỉ có năng lực chống cự Ngũ phẩm Chân nhân thông thường công kích mà còn chống thần thức xâm nhập, chống nhìn trộm và thay thế cả vai trò một tòa Ngũ phẩm Tụ Linh trận. Nguyên bản, tòa trận pháp này thuộc về Tứ phẩm thượng đẳng hàng ngũ, từ khi Lữ Như Yên dọn vào về sau, Khinh Vũ Chân quân mới tự mình ra tay, nâng cấp tòa trận pháp.

“Lữ cô nương, sẵn sàng?” Trần Nguyên hỏi lại sau khi kiểm tra tòa trận pháp cùng các đồ vật đã chuẩn bị ba lần.

Lữ Như Yên ngồi xếp bằng trên Ngộ Đạo Bồ đoàn. Nàng trước đó liền đã dành ra hai canh giờ điều chỉnh lại thân thể và tinh thần, phục dụng cả Thanh Tâm đan cùng Nguyên Linh trà để bản thân đạt đến trạng thái tốt nhất.

Cảm nhận được cơ thể ở vào tình trạng chưa từng tốt hơn, nàng khẽ gật đầu với Trần Nguyên: “Như Yên đã chuẩn bị ổn thỏa. Tiếp đó liền nhờ Trần công tử.”

“Hết thảy giao cho ta.”

Lữ Như Yên khẽ gật đầu, quăng cho hắn ánh mắt tràn đầy nhu tình cùng tin tưởng. Nàng không nhiều lời, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra bình Thiên Nguyên Linh dịch.

Bình Thiên Nguyên Linh dịch này làm từ bạch ngọc, có hình dạng như chiếc hồ lô, kích thước không lớn, bên trong ẩn chứa chừng một cân Thiên Nguyên Linh dịch. Chỉ là một cân mà thôi, thế nhưng bởi vì năng lực trợ giúp thức tỉnh Linh thể, giá trị của nó không thấp hơn trăm cân Tứ phẩm Linh thủy của Trần Nguyên.

Nắp bình mở ra. Cô mùi hương thanh mát, thấm vào ruột gan chầm chậm lan tỏa khắp động phủ. Chỉ một hơi hít vào cũng khiến cho con người ta cảm thấy thần thanh khí sảng. Trần Nguyên ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bình. Chất dịch lỏng trong suốt tựa như nước suối, ẩn chứa trong đó cỗ năng lượng lượng khổng lồ, gấp đến hàng chục lần Tứ phẩm Linh thủy nhưng lại ôn hòa, dịu nhẹ phi thường, theo động tác ưu nhã của Lữ Như Yên, chậm rãi tiến vào trong thể nội của nàng.

Lữ Như Yên cẩn thận cảm nhận một lần trong cơ thể nguồn linh lực khổng lồ, tràn đầy kinh khủng như cả đại dương. Nàng nhẹ nhàng thở ra. Không có bất cứ dị thường nào. Kế tiếp, nàng không chút do dự, bắt đầu vận chuyển công pháp, chậm rãi luyện hóa cỗ năng lượng kinh khủng.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ đi qua trong nháy mắt. Trần Nguyên không dám rời mắt chút nào khỏi Lữ Như Yên. Thần thức khủng bố của hắn khóa chặt lấy thân ảnh của nàng, giám sát từng chút một thay đổi xảy ra bên trong nàng.

Không thể không nói, Thiên Nguyên Linh dịch cực kỳ thần kỳ. Nương theo lấy thể nội Linh lực bị công pháp dẫn dắt khắp toàn cơ thể, từng chút, từng chút một Thiên Nguyên Linh dịch xen lẫn vào trong đó, tuần tự tiến đến mọi ngóc ngách kinh mạch, chậm rãi cải tạo thân thể nàng. Thể chất của Lữ Như Yên cũng theo đó từ từ biến đổi.

Và theo thể chất thay đổi, bề ngoài cùng khí chất của nàng cũng chậm rãi biến hóa. Làn da vốn đã trắng nõn, nay lại càng thêm tinh tế, tỉ mỉ.Gương mặt của nàng vốn đã cân xứng đến hoàn hảo, nảy lại càng lộ ra ôn nhu động lòng người. Toàn thân Lữ Như Yên từ trên xuống dưới toát ra cỗ khí chất lại càng thêm cuốn hút so với trước đó. Trần Nguyên chỉ nhìn vào thôi cũng đã say mê.

Đúng lúc này, dị biến đột ngột xảy ra.

Chỉ thấy, cỗ Thiên Nguyên Linh dịch, vốn nên dịu dàng ngoan ngoãn ẩn trong cơ thể Lữ Như Yên, đột nhiên như bị thứ gì đó kích thích đến, trở nên bạo động không yên. Cùng lúc, tốc độ vận chuyển Linh lực trong cơ thể nàng bạo tăng lên.

Hai lần… ba lần… năm lần… mười lần… hai mươi lần…

Trong chưa đầy mười hơi thở thời gian, tốc độ Linh lực lưu chuyển trong thể nội Lữ Như Yên tăng lên hàng chục lần và còn không có dấu hiệu ổn định lại. Ngay tiếp phía sau, Thiên Nguyên Linh dịch, lúc trước vốn nên là từng tia, từng tia hòa lẫn trong linh lực đi theo kinh mạch, cải tạo thân thể thì bây giờ chuyển thành từng khối lớn, cưỡng ép thấm nhuần vào từng tế bào của nàng.

Trần Nguyên cẩn thận cảm ứng liền phát giác ra, tốc độ biến hóa thể chất của nàng, trong chớp mắt vừa rồi, đã tăng lên hàng trăm lần.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hắn khẽ thì thầm, khắp gương mặt là lo lắng cùng hấp tấp.

Hắn do dự, do dự có nên hay không cưỡng ép xuất thủ đánh gãy quá trình thức tỉnh Linh thể của nàng.

Bất quá, theo hắn cẩn thận quan sát, hai hàng lông mày lá liễu của Lữ Như Yên chỉ là khẽ nhíu một chút, không có gì khác thường. Nàng vẫn còn đang nỗ lực kiểm soát tình huống. Lại cẩn thận thăm dò sâu hơn. Linh lực vận chuyển tốc độ nhanh hơn, thế nhưng lộ tuyến không hề xảy ra dị thường. Hết thảy không có gì bất ổn, ngoại trừ tốc độ luyện hóa Thiên Nguyên Linh dịch tăng mạnh.

Đúng lúc này, dị biến lần thứ hai phát sinh. Chỉ thấy, thiên địa linh khí trong động phủ không tự chủ hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ trên đỉnh đầu Lữ Như Yên, lấy tư thái quán đỉnh, tràn vào thể nội của nàng.

“Lượng linh khí thật nhiều.” Trần Nguyên không khỏi thầm hô. Lúc này, đã không chỉ linh khí thông thường trong động phủ mà dường như cả tòa Ngũ phẩm linh mạch bên dưới ngọn núi đều sắp bị rút khô, chỉ để cung cấp Linh khí cho Lữ Như Yên. Tốc độ lưu chuyển linh lực cùng luyện hóa Thiên Nguyên Linh dịch trong thể nội cơ thể nàng lần thứ hai bạo tăng, so với thời khắc vừa rồi còn nhanh hơn cả trăm lần.

Lần này, Trần Nguyên thật gấp gáp. Tốc độ lưu chuyển nhanh như vậy, liệu cơ thể nàng có theo kịp không chế? Chỉ hơi sai sót một chút, thể nội của nàng sẽ bị cỗ sức mạnh kinh khủng này tàn phá hoàn toàn.

Ngay tại lúc hắn định ra tay, cưỡng ép ngăn cản Lữ Như Yên luyện hóa Thiên Nguyên Linh dịch, một đạo thanh âm nữ tử êm tai, trong trẻo, nhu hòa vang lên bên cạnh hắn: “Đừng đánh gãy nàng.”