Chương 216: Sư Đồ


Trần Nguyên tự nhận, hắn không phải loại người cùng cùng hung cực ác gì, dù nói là tàn nhẫn thì cũng không đúng.

Thậm chí, theo một nghĩa nào đó đến xem, Trần Nguyên là một kẻ tương đối lương thiện.

Đối với người khác, hắn rất dễ nói chuyện, cũng rất dễ ở chung.
Thế nhưng, Trần Nguyên còn chưa lương thiện đến mức sẵn sàng ra tay cứu giúp hết thảy chúng sinh gặp nạn.

Hắn không phải là Thánh Nhân, mang bên trong mình lòng đại từ bi, đại thiện lương.

Mỗi hành động của hắn đều mang trong đó mục đích riêng, hoặc ít, hoặc nhiều ẩn chứa sự tự tư của bản thân.
Trên thực tế, hoàn cảnh của Lục Thanh Dao để cho Trần Nguyên cảm thấy thương xót.

Thể chất của nàng để cho Trần Nguyên cảm thấy đáng tiếc nếu như không đạp vào con đường tu hành.

Tuy nhiên, nếu là vì hai lý do trên, hắn vẫn có thật nhiều cách để sắp xếp cho tương lai của nàng bình an và ổn thỏa.

Thậm chí, hắn có thể lấy danh nghĩa Tầm Đạo đạo nhân để mang nàng từ Đông Thiên vực trở về Nam Hoàng vực.

Chắc chắn, rất nhiều đạo sư của Thái Linh học viện sẽ không từ chối một thiếu nữ, thân phụ Thái m Linh thể.
Bất quá, hắn không làm như vậy.

Hắn nhìn trúng Đại khí vận gia thân của Lục Thanh Dao.

Hắn nghĩ đến: liệu ta thu nàng làm đệ tử, vậy ta có nhận được khí vận của thiên địa che chở? Ý nghĩ này vừa ra, Trần Nguyên liền muốn bắt tay thực hiện.
Sự thật chứng minh, ý nghĩ của hắn là đúng.

Kể từ ngày thu Lục Thanh Dao làm đồ đệ, hắn cảm nhận được, hắn đã có sự thay đổi một cách lạ kỳ và huyền diệu từ trong cõi u minh.

Hắn không thể nói rõ điều đó là gì, cũng không thể mô tả một cách chính xác và trực quan bằng từ ngữ và trải nghiệm trước đó của hắn.

Khí vận vốn là hư vô, mờ mịt, huyền ảo và khó giải thích; đối với bất kỳ một tu sĩ nào, tự quan sát khí vận của bản thân là điều cực kỳ khó khăn.

Nhưng, sự thay đổi là thực sự xảy đến: quá trình cảm ngộ trở nên dễ dàng hơn, tu luyện trở nên thông thuận hơn, thậm chí, hắn có thể tinh tế nhận ra, quá trình hấp thu và luyện hóa linh khí cùng trước đó có sự khác biệt nho nhỏ.

Dù là nho nhỏ, nhìn như không đáng kể, bất quá theo trăm năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm tích lũy lại, điểm ấy chênh lệch có thể tạo ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nói lên khí vận, Trần Nguyên chỉ là cộng hưởng mà thôi, chân chính mang đại khí vận chính là Lục Thanh Dao.

Không phải sao? Trong khi đi qua khu tàn tích còn sót lại của Ngọc Thanh tông, nàng vô tình kích hoạt cấm chế, mở ra một bảo tàng ẩn mà Ngọc Thanh tông trưởng lão xây dựng lên.

Kinh thư, công pháp, bí tịch, pháp thuật, bảo vật, linh thạch, đan dược, pháp khí, dược thảo, phù chú,...!vô số đồ trân tàng hắn có thể tìm ra ở trong đó.

Dù là đứng ở góc độ của Trần Nguyên tới xem, bảo tàng này cũng là một thu hoạch tương đối khá.

Chỉ là điển tịch, kinh thư, công pháp, truyền thừa, pháp thuật thì có đến trên dưới hai trăm cuốn, phẩm giai phân bố từ Nhị phẩm tới Ngũ phẩm hạ đẳng không đồng đều.

Đan dược, pháp khí, trận pháp và đặc biệt là phụ lục, số lượng cũng không kém, phẩm giai không chênh lệch so với công pháp truyền thừa.
Hết thảy những điều này, đối với Lục Thanh Dao một thiếu nữ vừa bước vào con đường tu hành không lâu, quả thực là thiên đại tạo hóa.

Có đây hết thảy, lại thêm Trần Nguyên chỉ dẫn, trong vòng một trăm năm, nàng có gần như chắc chắn có thể thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân.
Tạm thời không đề cập đến vấn đề khí vận của Lục Thanh Dao.

Trần Nguyên gặp thiếu nữ biểu cảm vừa hối lỗi lại có đáng thương, hắn không nỡ nặng lời, chỉ đành thở dài: “Thanh Dao, ấn ký này cực kỳ hệ trọng.

Nói rằng, ấn ký này quan hệ trực tiếp tới an nguy tính mệnh của ngươi cũng không sai.

Sau này, ngươi không thể sơ suất như vậy nữa.”
Trần Nguyên không biết rằng, vị tu sĩ mười lăm, mười sáu năm trước có từng nhìn thấu thể chất của Lục Thanh Dao; thế nhưng, hắn có thể nói rằng, ấn ký che đậy thể chất của nàng quá quan trọng.

Nguyên do chính là vì Thái m Linh thể của nàng quá đặc thù.
Thái m Linh thể có thể coi là một trong những thể chất hoàn mỹ nhất để trở thành lô đỉnh.

Đúng vậy.

Chính là lô đỉnh, hoặc cũng có thể nói là song tu đạo lữ cũng không sai, tùy thuộc vào cách đối phương đối xử với người mang Thái m Linh thể.

Tuy nhiên, bất kể là sử dụng theo phương hướng nào, lợi ích của Thái m Linh thể mang lại là quá lớn.

Cơ hồ là một lần cùng Thái m Linh thể song tu, đối với tu sĩ có thể thắng qua nửa năm, một năm khổ tu; hơn nữa, tu sĩ cũng sẽ vì thế mà đối với đột phá bình cảnh có nhiều hơn khả năng.
Bởi vì Thái m Linh thể dạng này thể chất quá hiếm hoi, có thể là một phương tiểu thế giới, trong một thời đại chưa chắc đã đản sinh ra một Thái m Linh thể, cho nên, loại thể chất này cực kỳ bị tu sĩ truy phủng.

Chỉ cần Thái m Linh thể bạo lộ đi ra, không hề nghi ngờ, Lục Thanh Dao sẽ bị cả cái Đông Thiên vực truy tìm; dù là tà tu hay là danh môn chính phái cũng sẽ không chần chờ bắt lấy nàng, cưỡng ép nàng phục tùng.
Nếu như đối phương chưa đến nỗi mất đi nhân tính, Lục Thanh Dao có lẽ sẽ bị bắt trở thành đạo lữ song tu của đối phương; như thế, dù nàng bị ép trở thành công cụ, nàng vẫn còn có thể tu luyện, vẫn còn khả năng bước lên con đường tu sĩ; dẫu sao, tu vi của nàng càng cao, lợi ích nàng mang lại cho đạo lữ song tu càng lớn.
Nếu như đối phương phần này nhân tính cũng mất, kết cục của Lục Thanh Dao bi thảm chẳng khác nào nô lệ.

Nàng sẽ bị cưỡng ép trở thành lô đỉnh; từ nhục thể, linh hồn cho đến giọt năng lượng cuối cùng đều bị hút khô, trở thành dinh dưỡng cho đối phương.— QUẢNG CÁO —
Có lẽ bởi vì tạo nghệ của vị tu sĩ đã từng giúp đỡ Lục Thanh Dao không đủ sâu, cho nên ấn ký trên cổ tay nàng không quá ổn định.

Thời gian càng về sau, sẽ càng thường xuyên xuất hiện hiện tượng ấn ký mất đi tác dụng.

Tại mấy tháng trước, Trần Nguyên hướng dẫn Lục Thanh Dao tu luyện, đồng thời cũng tìm ra cách để nàng chủ động nắm giữ quyền điều khiển ấn ký.

Bất quá, để làm được điều này cần một bộ phận tinh thần nàng tập trung.
Lúc này, Lục Thanh Dao tiến đến sát bên người Trần Nguyên, ngoan ngoãn nói: “Vâng, đồ nhi biết.” Sau đó, nàng dừng tạm một chút, chăm chú nhìn hắn, cười hì hì rồi chân thành nói: “Hơn nữa, chẳng phải có sư tôn bảo hộ cho Thanh Dao hay sao? Mặc kệ có kẻ xấu nào có ý đồ không tốt với Thanh Dao, chỉ cần có sư tôn, Thanh Dao liền không sợ."
Trần Nguyên gặp nàng biểu lộ này, biết nàng không thực sự nghiêm túc nghe lời dặn của hắn.

Hắn cũng không có cách.

Lục Thanh Dao còn quá nhỏ, chưa đầy mười sáu tuổi, tại thế giới trước của hắn thì nàng chỉ bất quá là một thiếu nữ chưa lớn mà thôi.

Nàng từ nhỏ sinh ra và lớn lên trong môi trường tương đối yên bình; dù các thôn dân đối với nàng có xa lánh, có kỳ thị, nhưng chưa một lần làm qua điều nguy hại trực tiếp tới tính mạng của nàng, ngoại trừ một lần duy nhất mời hắn hàng yêu trừ ma.

Hơn thế nữa, Lục Thanh Dao bắt đầu con đường tu luyện không lâu, lại luôn nhận Trần Nguyên che chở, nàng sao có thể chân chính trải nghiệm được thế giới tu luyện tàn khốc?
Trần Nguyên không có tiếp tục khuyên giải thêm.

Thế giới ngoài kia hung hiểm như thế nào, chỉ có chính Lục Thanh Dao nàng tự mình đi trải nghiệm mới khắc sâu rõ ràng.

Đến lúc đó, không cần hắn nhắc nhở, nàng sẽ tự mình nhớ lấy cần phải hành động cẩn trọng trong từng cử động.

Hiện giờ hắn có nói điều gì cũng là thừa thãi mà thôi.
Bất quá, vẫn có một chút hắn cần uốn nắn cho tên đồ nhi đầu tiên này: “Thanh Dao, ngươi cần phải học được cách tự bảo vệ mình.

Ta lại không thể bảo hộ ngươi cả đời.”
Lục Thanh Dao điềm nhiên nhìn hắn: “Thanh Dao cả đời này sẽ không rời đi sư tôn, sẽ dành cả đời để bầu bạn và hầu hạ bên sư tôn.

Như vậy, sư tôn chẳng phải có thể bảo hộ Thanh Dao cả đời sao?”
Trần Nguyên thoáng kinh ngạc nhìn qua thiếu nữ trước mặt.

Sau đó, hắn khẽ lắc đầu, từ tốn nói: "Con người sẽ có lúc lớn lên.

Thanh Dao ngươi cũng sẽ có lúc trưởng thành.

Đến một lúc nào đó, ngươi sẽ tìm ra con đường của mình."
Ai ngờ, Lục Thanh Dao lại bướng bỉnh đáp lại: "Nếu vậy thì Thanh Dao sẽ vĩnh viễn không lớn lên.

Như thế thì có thể vĩnh viễn ở cạnh sư tôn rồi."
“Hồ đồ.” Trần Nguyên nổi giận, quát nhẹ: “Ngươi sao có thể nói như vậy?”
Chuyện này không phải là trò đùa.

Tu luyện không phải chỉ là hấp thu linh khí, luyện hóa linh lực, tăng cường tu vi; tu luyện cũng không chỉ là cảm ngộ thiên địa áo nghĩa, tăng thêm lý giải của bản thân đối với quy luật vận chuyển của thế giới; mà càng quan trọng hơn là tu tâm, hoàn thiện bản thân, cải biến tâm cảnh.

Nếu Lục Thanh Dao khăng khăng giữ vững tâm tính trẻ con như vậy, thành tựu tương lai của nàng sẽ cực kỳ hạn chế.
Ngay sau đó, nhìn thấy hai con mắt to, long lanh ngậm nước của nàng, hắn lại không đành lòng, hắn cảm thấy mình có chút quá lời, cho nên hòa hoãn hơn một chút: “Thanh Dao, tu luyện một đường là cần tu sĩ tự tìm tòi, khám phá rồi hoàn thiện nhược điểm của bản thân.

Nếu ngươi vĩnh viễn chịu lấy ta che chở, ngươi lại có thể như thế nào trưởng thành?’
Lục Thanh Dao điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, vô tội nói: “Thế nhưng Thanh Dao chỉ muốn ở cạnh sư tôn, hầu hạ sư tôn ngài mà thôi.”
— QUẢNG CÁO —
Trần Nguyên không đồng ý: “Thanh Dao, ta thu ngươi làm đệ tử chứ không phải thu ngươi làm thị nữ.

Ta truyền cho ngươi công pháp để ngươi sớm có một ngày tu luyện có thành tựu, không nói dương danh lập vạn, rung chuyển Ba ngàn thế giới, thế nhưng chí ít cũng có sức tự bảo vệ bản thân.

Lại nói, ta đường đường sư tôn ngươi, ở đâu cần đến ngươi hầu hạ?”
“Vâng… Thanh Dao biết rõ.” Lục Thanh Dao biểu tình không cao hứng, buồn thiu nói ra.
Trần Nguyên thấy nàng không vui vẻ, bèn nói sang chuyện khác: “Tốt, chuyện này chúng ta sau này hãy bàn.

Thanh Dao, ngươi bây giờ cũng đã là Nhất phẩm trung kỳ tầng thứ.

Ta nghe nói, bốn năm sau, Ngọc Yến tông tổ chức hai mươi năm một lần yến hội, mời tu sĩ trẻ tuổi khắp Mộc Long quận tới tham dự.

Nếu trong bốn năm này, ngươi có thể bước vào Nhị phẩm tầng hai tu vi; đến lúc đó, vi sư sẽ mang ngươi đi kiến thức tuổi trẻ thiên kiêu thiên hạ.”
Thời gian bốn năm, đối với các tu sĩ thông thường có lẽ chỉ đủ để nâng lên một hay hai cái tiểu cảnh giới; thế nhưng với người mang Thái m Linh thể như Lục Thanh Dao, tư chất đã tiếp cận tầng lớp thiên tài, ngần ấy thời gian đã đầy đủ cho nàng tu vi đột phá cả một cái đại cảnh giới.

Nên biết, thời điểm Lục Thanh Dao bước vào con đường tu hành, nàng chỉ mất có nửa canh giờ để học được cách dẫn dắt linh khí nhập thể, ba ngày thành tựu tu sĩ, một tháng bước vào Nhất phẩm tầng hai, ba tháng bước vào Nhất phẩm tầng ba, sáu tháng tu vi đạt tới Nhất phẩm tầng ba đỉnh phong, bế quan một tháng liền đột phá bình cảnh, thành tựu Nhất phẩm trung kỳ tầng thứ.

Lấy tốc độ tu luyện này của nàng, không ra hai năm liền có thể thành tựu Nhị phẩm tu sĩ; lại tiếp hai năm tu vi cũng có thể tiến một bước.
Đến nỗi Trần Nguyên, hắn cũng cần mấy năm thời gian để hoàn toàn tiêu hóa hết trên dưới hai trăm cuốn kinh thư, công pháp, bí tịch thu hoạch lần này.

Cho tới khi đó, tu vi của hắn chí ít cũng đạt tới Tứ phẩm tầng một hậu kỳ, thậm chí là đại viên mãn tầng thứ.

Nếu như lại đến tiếp một phần cơ duyên, đột phá cũng không phải là chuyện đùa.

Cho nên, hắn định ra kỳ hạn bốn năm, coi như là thời điểm thích hợp cho Lục Thanh Dao xuất thế.
Thế nhưng là, không giống như với Trần Nguyên tưởng tượng, Lục Thanh Dao đối với việc gặp mặt anh hùng thiên hạ lại không tỏ ra bao nhiêu hào hứng.

Nàng đáp lại cho có lệ: “Thanh Dao toàng nghe sư tôn.” Đến lúc này, nàng đảo mắt quanh một vòng, rồi khẽ liếc nhìn Trần Nguyên như thăm dò cảm xúc của hắn, hơi do dự một chút, sau đó nói: “Sư tôn, lúc trước ngài hứa, chỉ cần Thanh Dao thành tựu Nhất phẩm trung kỳ, ngài sẽ đáp ứng Thanh Dao một phần thưởng, không biết ngài còn nhớ hay không?”
“Còn nhớ.” Trần Nguyên gật đầu.

Cũng là vì cổ động nàng chăm chỉ tu luyện, hắn mới đưa ra lời hứa như thế.

Chuyện này, hắn đương nhiên sẽ không quên, càng không thể nuốt lời “Thế nào, Thanh Dao đã nghĩ ra muốn cái gì chưa?”

Lục Thanh Dao cười tươi nói: “Nghĩ ra.

Sư tôn phải chăng còn nhớ Thanh Liên phường thị bảy tháng trước sư tôn từng dẫn Thanh Dao đi qua?”
“Nhớ rõ.” Trần Nguyên gật đầu.

Thanh Liên phường thị là một phường thị nhỏ, nằm cách vị trí bọn người Trần Nguyên hiện tại không đầy ba ngàn dặm do ba cái Nhị phẩm gia tộc chung sức dựng lên nhằm trao đổi hàng hóa, đan dược, pháp khí, bảo vật tu luyện cho tầng lớp đê giai tu sĩ.

Trước đây, vì hỏi thăm tin tức Ngọc Thanh tông, Trần Nguyên đã từng ở lại đó mấy ngày.
Lục Thanh Dao lúc này cười càng tươi: “Đã sư tôn nhớ ra, vậy Thanh Dao muốn sư tôn bồi tiếp Thanh Dao đến Thanh Liên phường thị ba ngày.

Sư tôn không thể nuối lời.”
“Tốt.

Ta đồng ý ngươi chuyện này.” Trần Nguyên không chút do dự đáp ứng: “Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ta đưa ngươi tới Thanh Liên phường thị kiến thức thế giới tu sĩ.”
Mà đổi lại Lục Thanh Dao, gặp hắn đồng ý dứt khoát như vậy, không khỏi nhảy lên vui vẻ.

Nàng không chút cố kỵ nào nhảy vào người Trần Nguyên, ôm lấy cánh tay của hắn, thật cao hứng nói: “Sư tôn, ngài quá tốt rồi.

Sư tôn là tốt nhất.”
Cảm nhận lấy thân thể mềm mại, êm ái và ấm áp của thiếu nữ áp sát lấy cánh tay, Trần Nguyên không khỏi gõ nhẹ vào cái trán của nàng: “Tốt, Thanh Dao, ngươi cũng đã sắp mười sáu tuổi thiếu nữ, không còn nhỏ nữa.

Lần sau không thể làm như vậy nữa.

Nếu có người ngoài trông thấy, vậy còn ra thể thống gì nữa.

Người ta đối với ngươi cũng sẽ bàn ra nói vào.”— QUẢNG CÁO —
“Người ta nói gì mặc người ta nói, Thanh Dao không để ý.” Nàng đáp: “Lại nói, sư tôn là sư tôn của Thanh Dao, nơi đây lại không có người ngoài, Thanh Dao cũng không cần cố kỵ như vậy.”
Bất quá, dù lời nói của nàng có chút ngang bướng, Lục Thanh Dao vẫn là lặng lẽ buông ra cánh tay của Trần Nguyên.

Không để cho hắn nói gì, nàng vội nói: “Thanh Dao bây giờ trở về chuẩn bị đồ đạc, ngày mai sẽ cùng sư tôn đi.”
Sau đó, nàng quay người, cũng không chờ đợi Trần Nguyên nói cái gì, một mạch chạy trở lại sơn động.

Lúc này, trên gương mặt nàng biểu lộ đã không còn sự tinh nghịch, đáng yêu và có chút bướng bỉnh như trước mà là đỏ bừng như trái cà chua.

Hàm răng nàng cắn chặt, hai vành tai nóng rực, đỏ chót, mười ngón tay bám chặt sau ống tay áo.

Trái tim nàng giờ đây đã điên cuồng nhảy loạn không kiểm soát.
Trần Nguyên nhìn theo bóng lưng thiếu nữ rời xa, khe khẽ lắc đầu thở dài.

Hắn có thể lý giải tâm lý lệ thuộc của nàng vào hắn.

Đối với nàng, hắn có lẽ là chỗ dựa duy nhất của nàng, cũng là người nàng tin tưởng nhất hiện tại, cho nên, ý nghĩ chấp nhất của nàng đối với hắn là điều dễ hiểu.

Trần Nguyên không muốn, chấp niệm này của Lục Thanh Dao, theo thời gian, sẽ biến tương mối quan hệ sư đồ của hắn và nàng trở nên phức tạp.
“Có lẽ, phải thật sớm uốn nắn tư tưởng của Thanh Dao.”
Xử lý sự tình của Lục Thanh Dao không phải là chuyện dễ dàng, càng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Làm không khéo, hắn có thể tạo ra thương tổn không thể vãn hồi đối với thiếu nữ trẻ tuổi này mà từ đó hủy hoại cả cuộc đời nàng.
Thế nhưng, đây còn chưa phải là vấn đề phức tạp nhất mà Trần Nguyên phải đối mặt.

Trong các bộ phân thân hắn phân ra chín vực, đạt được cơ duyên lớn nhất, nhưng cũng đối mặt với vấn đề nan giải nhất lại nằm ở một vực khác..

Chương 217: Bách Linh Hoàng triều

Nguyệt Châu, Nguyên vực, cùng thời gian.

Minh Nguyệt giới cả thảy có chín vực; lại bởi vì truyền thừa, tài nguyên tu hành, nồng độ linh khí cùng thực lực tu sĩ cao tầng mà phân chia thành ba cấp độ: Thượng ba vực, trung ba vực và hạ ba vực. Trong đó, Nguyên vực, cùng với Tây vực và Nam Hoàng vực đứng hàng thượng tam vực, sở hữu tài nguyên giàu có nhất, truyền thừa lâu đời nhất, cao thâm nhất, cũng sở hữu nhiều tu sĩ cao giai nhất, càng là các đạo thống, thế gia, hoàng triều, có nhiều móc nối quan hệ với các thế lực thượng giới nhất. Trên mọi khía cạnh tổng hợp, cả ba vực đều ở mức độ sàn sàn nhau, khó mà phân biệt hơn thua.

Nguyên vực sở hữu diện tích cương thổ rộng lớn, Nam Bắc, Đông Tây mỗi chiều kéo dài mấy chục tỷ dặm liên miên không dứt, so với Đông Thiên vực, Bích Ngô vực các loại vực đứng hạng dưới phải rộng gấp mấy lần không thôi. Khắp nơi trên Nguyên vực có thể thấy được những dãy sơn mạch hùng vĩ với lấp ló những đỉnh núi khổng lồ, mà tòa cao nhất có thể chạm đến trăm vạn trượng, như những gã khổng lồ luôn luôn lấp ló bên trong lớp mây mù và những trận bão tuyết dày đặc. Xẻ ngang dọc cả tòa Nguyên vực rộng lớn theo các chiều khác nhau, phân chỉ những mảnh đồng bằng phì nhiêu, bát ngát rộng không thấy biên giới, là những dòng sông lớn trải dài cả trăm triệu dặm, bắt nguồn từ những dãy núi cao ngất kia, thời thời khắc khắc đổ ra ngoài đại dương vô biên vô tận không biết cơ man nào là nước. Và chen lẫn giữa những mảng đồng bằng bao la bát ngát, bao trùm lên những dãy sơn mạch hùng vĩ đến kinh người ấy là những cánh rừng nguyên sinh rậm rạp, cổ mộc mọc chằng chịt, cao đến vạn trượng như những cột chống trời, thẳng tắp và vững vàng, to lớn và cổ lão, là nơi nuôi sống của vô số chủng tộc mạnh vẽ và chỗ cư trú của những tồn tại thần bí, khủng bố mà ngay cả Thất phẩm Tôn giả cũng phải e dè không thôi. Ấy là còn chưa kể đến vô số cao nguyên khổng lồ, sừng sững phía trên địa vực như những bức tường khổng lồ ngăn cách giữa các chủng tộc; chưa kể đến những mảnh hồ lớn như cả một đại dương, có chỗ sâu không biết bao nhiêu ngàn dặm, đủ để giấu cả những đỉnh núi hùng vĩ nhất mà không lộ ra bất kỳ vết tích nào khỏi mặt nước, là nhà sinh sống của không biết bao nhiêu sinh linh Thủy tộc; chưa kể đến những mảnh đầm lầy bùn đất nhão nhoẹt, rộng lớn như cả đại lục, quanh năm ẩm ướt như thể cả một mảnh lục địa bị ngâm cả nghìn năm trong thứ nước đầy kiềm vậy, là nơi sinh sống của hàng chục, hàng trăm chủng tộc, thứ mà trong mắt con người là những sinh vật quái dị, ghê tởm, gớm ghiếc… Và còn nhiều, nhiều nữa những khu vực cấm khu, là chỗ bị cai trị bởi những tồn tại cổ lão, khủng bố, bí ẩn, nơi nguy hiểm trùng trùng bởi vô số hung thú, bẫy rập, cấm chế, trận pháp tự nhiên, nơi chỉ những tu sĩ can đảm nhất, hoặc điên rồ nhất, hoặc có lẽ là cả hai mới dám đặt chân đến; còn vô số tòa bí cảnh, không gian, tiểu thế giới, nơi mà cửa vào, hoặc nhiều hoặc ít bị các thế lực chia nhau kiểm soát, cách mỗi đoạn thời gian sẽ lại cung cấp cho tu sĩ, sinh linh trên Nguyên vực nguồn tài nguyên khổng lồ; còn cả những tòa đảo, cung điện, lầu các, hay phi thuyền khổng lồ, lớn như một tòa đại lục, luôn luôn trôi nổi giữa chín tầng trời, vô định không có tuyến trình đoán trước, ẩn mình lấp ló sau những tầng mây và cương phong dày đặc, để thỉnh thoảng lộ ra trước mắt tu sĩ như những bóng ma khổng lồ lang thang bất định của trời cao; …

Thật không khó hiểu khi mảnh địa vực bao la, hùng vĩ đến bực ấy có thể đản sinh và nuôi sống hàng ngàn, hàng vạn chủng tộc lớn nhỏ khác nhau: Giao Long tộc, Hồ tộc, Nguyệt tộc, Nhân tộc, Thanh Loan tộc, Khổng tước tộc, Huyền Quy tộc,... có bộ tộc nào mà không phải là nổi danh ba ngàn thế giới. Mà ở trong đó, con người càng là bộ tộc chiếm ưu thế, là một trong mấy tộc quần mạnh mẽ nhất, đông đảo nhất, chiếm cứ địa bàn rộng lớn nhất, tài nguyên giàu có nhất trên Nguyên vực.

Tương tự như Nam Hoàng vực, lãnh địa của Nhân tộc tại Nguyên vực được phân chia thành các Châu. Trong đó, có cả thảy hai mươi bốn châu. Mà Nguyệt Châu, Tuyền Châu, Linh Châu và Băng Châu được xưng tụng là Tứ Đại châu, chính là cách nói khác để mô tả bốn châu đứng đầu, giàu có nhất, phồn hoa nhất, phát triển nhất, diện tích lãnh địa rộng lớn nhất và cũng sở hữu thực lực tu sĩ mạnh nhất trong cả hai mươi bốn châu.

Nguyệt Châu nằm tại phía Đông Nam của Nguyên vực. Sở dĩ châu này được lấy tên là Nguyệt Châu, ấy là bởi vì hình dạng địa lý của nó là lên. Mặt đông của Nguyệt Châu giáp ranh với đại dương bao la vô tận, tưởng như như không có đầu cuối, bờ biển càng là có nửa hình tròn, hình thành trong lòng Nguyệt Châu lên một cái vịnh khổng lồ, ngang dọc mỗi chiều kéo dài mấy tỷ dặm, cực kỳ thích hợp phát triển các ngành liên quan đến Thủy sản, Ngư nghiệp. Ba mặt Nam, Tây, Bắc của Nguyệt Châu bị giới hạn bởi một sơn mạch có hình cánh cung gần hoàn mỹ, xưng là Nguyệt sơn mạch. Nguyệt sơn mạch ôm trọn lấy toàn bộ lãnh địa Nguyệt Châu vào trong lòng, ngăn cách nó với phần còn lại của Nguyên vực bởi những đỉnh núi khổng lồ, cao đến trăm vạn trượng, quanh năm suốt tháng giấu mình bên trong chín tầng mây, không lộ ra. Cứ như vậy, cả Nguyệt sơn mạch hùng vũ và mảnh biển đông bao la, kết hợp với nhau, giới hạn lại một dải đất bằng phẳng, dài, cong vút tựa như một mảnh trăng lưỡi liềm khổng lồ. Nơi này mới được xưng là Nguyệt Châu.

Nguyệt Châu cương thổ rộng lớn tài nguyên phong phú, văn minh tu luyện phát triển phồn thịnh, đạo thống truyền thừa mọc lên san sát, Vương triều, Thế gia tu hành càng là như nấm sau mưa. Nếu như người ta muốn biết cái gì gọi là thời kỳ hoàng kim thịnh thế, vậy thì nơi này chính là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện này. Nguyệt Châu, nếu như nói về độ sự phát triển, truyền thừa đạo thống cùng thực lực cao giai tu sĩ, thì cùng với Tô Châu của Nam Hoàng vực không phân cao thấp.

Giữa hàng ngàn, hàng chục ngàn, thậm chí trăm ngàn thế lực đan xen dày đặc, rắc rối phức tạp ấy, Bạch Linh Hoàng triều sừng sững tại Nguyệt Châu vô số tuế nguyệt không đổ, là một trong số mấy thế lực khổng lồ, đứng tại đỉnh tiêm nhất của châu này, cao cao tại thượng trong hàng trăm vạn năm, nhìn xuống không biết bao nhiêu tông môn, thế gia, Vương triều chìm nổi, hưng thịnh rồi suy tàn.

Ở thế giới này, danh xưng Hoàng triều, Vương triều không phải là có thể tùy tiện lấy ra xưng hô như vậy. Vương triều có thể lập nên, cần ít nhất tới một vị Ngũ phẩm Chân nhân tới chống đỡ triều đình. Mà một Hoàng triều sở dĩ có thể xưng là Hoàng triều, ấy cũng là bởi vì đằng sau Hoàng triều có đứng đó tu sĩ cấp bậc Lục phẩm Chân nhân tọa trấn. Đừng nhìn cách biệt giữa Hoàng triều và Vương triều chỉ là một cảnh giới mà cho rằng khoảng cách về địa vị không xa. Trái ngược lại, chênh lệch này là xa, xa đến vô cùng. Một Ngũ phẩm trung kỳ thông thường mạnh hơn một Ngũ phẩm sơ kỳ gần một trăm lần; một Ngũ phẩm hậu kỳ thông thường mạnh hơn một Ngũ phẩm sơ kỳ xấp xỉ một trăm lần; đến lượt một Lục phẩm sơ kỳ thông thường lại mạnh hơn một Ngũ phẩm hậu kỳ gần một ngàn lần. Cứ như vậy mà suy ra, ở giới này tu hành, tu vi chỉ là khác biệt một tiểu cảnh giới mà thôi cũng tạo ra chênh lệch lớn như lạch trời, gần như không thể vượt qua, lại nói gì đến khoảng cách một đại cảnh giới. Không phải ai cũng sở hữu thể chất đặc thù, hay thủ đoạn thông thiên như các Chuẩn Thánh Tử, Chuẩn Thánh Nữ hay Chuẩn Đế Tử, Chuẩn Đế Nữ, dễ dàng vượt cấp bại địch.

Mà thân là một phương Hoàng triều, Bách Linh Hoàng triều sở hữu cương vực lãnh thổ trải dài đến gần một trăm triệu dặm, kéo dài theo mỗi chiều ngang dọc. Tại lãnh thổ của nó, khắp nơi đều là đất đai phì nhiêu, tài nguyên giàu có, linh khí nồng đậm. Chỉ bằng việc tìm một cái tùy tiện dãy sơn mạch nho nhỏ hay một khu rừng rậm cổ lão, lại hoặc là lòng hồ nước ngọt, người ta đều có thể phát hiện ra trong đó một phương tiểu động thiên phúc địa, linh khí sung túc, đầy đủ nuôi dưỡng một vị tu sĩ có thành tựu. Cũng là bởi vì chiếm lĩnh phần cương thổ giàu có đến như thế, Bách Linh Hoàng triều mới có khả năng duy trì lực lượng tu sĩ hùng mạnh, đầy đủ trấn áp một phương Nguyệt Châu: Lục phẩm Chân quân không phải chỉ có một, hai vị đơn giản như vậy; Ngũ phẩm Chân nhân có đến vài chục vị, thậm chí có lời đồn cho rằng con số có thể lên đến hàng trăm; đến nỗi Tứ phẩm Thượng nhân càng là nhiều không đếm xuể, cơ hồ là đã dùng hàng vạn để tính.

Ở trong một cái Hoàng triều phồn thịnh như thế, thiên kiêu trẻ tuổi tự nhiên là nhiều không đếm xuể. Mặc dù bàn về chất lượng và số lượng đến xem, Bách Linh Hoàng triều chẳng thể nào so sánh với Thái Linh nội viện, thế lực áp phía trên cả Nam Hoàng vực, thế nhưng từ góc độ nào đó nói tới, nơi này quả thực là nhân tài đông đúc, thiên tài nhiều không kể xiết, đến mức, Hoàng đô Bách Linh Hoàng triều vẫn lưu truyền câu nói đùa rằng, tại Bách Linh Hoàng triều, thứ không đáng giá nhất chính là thiên kiêu. Lời nói đùa này là phóng đại sự thật. Không sai. Thế nhưng sự thực không thể phủ nhận, tại đây thiên kiêu đông đảo đến nhường nào. Tại những cái Tứ phẩm, Ngũ phẩm thế lực như Minh Hằng Thiên tông, Thanh Liên Kiếm các hay những cái Vương triều phổ thông kia tỉ mỉ bồi dưỡng ra người nối nghiệp thì tại Bách Linh Hoàng triều này, đâu đâu người ta cũng có thể bắt gặp cấp bậc đó nhân tài.

Và để trợ giúp Hoàng triều nuôi nấng, đào tạo và quản lý tốt hơn số lượng nhân tài trẻ tuổi ấy, Bách Linh học phủ được lập ra. Tại Bách Linh Hoàng triều, Bách Linh học phủ sở hữu địa vị siêu nhiên và sức ảnh hưởng tuyệt đối gần như chỉ đứng sau Hoàng gia mà thôi. Bách Linh học phủ có được điều này, không phải chỉ dựa vào nó trợ giúp Hoàng triều đào tạo ra vô số nhân tài, nhân mạch quan hệ rộng khắp, cũng không phải chỉ dựa vào Hoàng gia mang lại cho nó đặc ân như là lời cảm ơn đối với sự phụng sự và cống hiến cho Hoàng triều qua vô tận năm tháng. Bách Linh học phủ đạt được đây hết thảy, đều là dựa vào lịch sử truyền thống cổ lão đến khó tin và thực lực tuyệt đối không thể nghi ngờ từ chính nó.

Người ta nói rằng, Bách Linh học phủ được thành lập cùng thời điểm với Hoàng đế khai triều của Bách Linh Hoàng triều, và rằng, vị Hoàng đế đầu tiên của Bách Linh Hoàng triều cùng với vị tu sĩ sáng lập Bách Linh học viện là hai huynh đệ kết nghĩa, tình cảm còn thân hơn cả anh em ruột thịt. Cũng là vì thế, mối quan hệ giữa Bách Linh Hoàng triều và Bách Linh học phủ từ bao đời nay luôn được duy trì ở mức độ ôn hòa, được cả Hoàng gia các vị lão tổ cùng tầng lớp cao tầng nhất học phủ, ngoài sáng trong tối, điều tiết ở trạng thái cân bằng. Cả Hoàng triều lẫn học phủ tồn tại, theo tổ huấn đời đời truyền thừa, là để bổ sung cho nhau, trợ giúp lẫn nhau, cộng đồng tạo nên một tập đoàn lợi ích khổng lồ, cai trị cương vực lãnh thổ rộng lớn một cách hiệu quả nhất có thể. Bởi vì mối quan hệ khăng khít, gắn bó thân mật này mà Bạch Linh Hoàng triều mới dễ dàng áp chế vô số thế lực, sừng sững tại đỉnh chóp của Nguyệt Châu vô số năm tháng không ngã. Thậm chí, vì để làm cho mối quan hệ càng bền chặt hơn, Hoàng gia Bách Linh Hoàng triều đều không mở tộc học riêng trong cung mà hết thảy đều gửi con cháu Hoàng gia tới Bách Linh học phủ học tập. Lịch đại các đời Hoàng đế Hoàng triều cũng là từ học phủ này tốt nghiệp mà thành. Khi đó, Hoàng đế nhận được sự ủng hộ từ sư phụ, sư huynh đệ, sư tỷ muội bên trong học phủ, sự cai trị của hắn bên trên cương vực Hoàng triều lại càng được củng cố hơn, không gì có thể suy suyển.

Ấy là nói đến truyền thống, mà luận đến thực lực, có thể cùng với một cái Hoàng thất Hoàng triều sánh vai, Bách Linh học phủ sở hữu nội tình, thứ mà nếu tiết lộ ra ngoài, đầy đủ để cho các phương Lục phẩm thế lực thông thường sợ hãi không thôi. Muốn trở thành đạo sư chính thức của Bách Linh học phủ, vậy tu vi chí ít phải đạt tới Tứ phẩm Thượng nhân trở lên, hơn nữa, không phải bất kỳ Tứ phẩm Thượng nhân nào đều có thể đảm đương được vai trò đạo sư này. Để được nhận vào học phủ, Tứ phẩm Thượng nhân thông thường càng là phải trải qua vô số bài kiểm tra nghiêm ngặt về thân phận, tâm tính. tính cách, tâm cảnh, phẩm chất, thiên phú, ngộ tính, kiến thức,... Có thể nói, bài kiểm tra này có tỷ lệ đào thải còn khắc nghiệt hơn so với đệ tử trẻ tuổi thông thường muốn thi vào Bách Linh học phủ. Bất quá, tại Bách Linh học phủ, Tứ phẩm Thượng nhân chỉ có thể coi như trung tầng mà thôi. Lực lượng trung kiên của học phủ phải kể đến tầng thứ Ngũ phẩm Chân nhân. Tại đây, số lượng Ngũ phẩm Chân nhân đạo sư được công bố có đến hơn tám mươi vị. Ấy là còn chưa kể con số không nhỏ khác được học phủ cất giấu trong cơ mật như là nội tình, thứ mà chỉ có cao tầng học phủ cùng với Hoàng thất Hoàng triều nắm rõ. Còn Lục phẩm Chân quân, Bách Linh học phủ sỡ hữu càng không phải chỉ một, hai vị. Chí ít, người ta là biết đến, ba vị học phủ phó viện trưởng đều là ở tầng thứ tu vi này; chưa kể đến con số chưa biết những vị lão tổ thế hệ xa xưa thuộc về hàng vạn năm trước, lâu dài bế quan không ra, còn có cả những vị trưởng lão khác mà học phủ và Hoàng thất vẫn luôn giấu kín thật sâu không nguyện ý tiết lộ ra ngoài.

Và đặc biệt nhất chính là vị học phủ viện trưởng đương thời, kẻ được xưng tụng là người mạnh nhất của Bách Linh Hoàng triều đương thời, đã đảm nhiệm vị trí viện trưởng mấy vạn năm có thừa, đã từng là một đời thiên kiêu, lực áp cùng thế hệ, ngày nay càng là cây định hải thần trâm, là bậc thần tượng trong lòng vô số đệ tử trẻ tuổi của Bách Linh Hoàng triều, và cũng là một trong số mấy vị đại năng mạnh nhất toàn bộ Nguyệt Châu. Chỉ bất quá, vị viện trưởng này như là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, thường thường không xuất đầu lộ diện. Ở trong mắt dân chúng và tu sĩ phổ thông, vị viện trưởng này đã có mấy nghìn năm không ra mặt; tu vi của hắn đến cùng đạt đến loại trình độ nào, không ai có thể tưởng tượng được. Thậm chí là Hoàng thất hay học phủ, đối với vấn đề này cũng là mờ mịt.

Ấy vậy mà, tại nửa năm trước, có một sự kiện chẳng những khiến cho cả Bách Linh học phủ phải rung động, mà là cả Bách Linh Hoàng triều phải ngỡ ngàng trong sự chấn kinh khó có thể tin được: Vị Bách Linh học phủ viện trưởng thần bí kia, vậy mà lại xuất thế. Hơn thế nữa, xuất hiện ở bên cạnh hăn còn có một vị nam tử trẻ tuổi, dung mạo tầm thường, khí chất phổ thông, nhìn qua không có bao nhiêu điểm đáng chú ý; tuy thế, thái độ của viện trưởng đối với đối phương lại rất xem trọng. Điều này để cho vô số thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ của Bách Linh Hoàng triều trong lòng hâm mộ lại ghen ghét không thôi.

Chuyện chấn động chưa dừng lại ở đó. Viện trưởng còn lấy tự thân địa vị cùng thực lực, lực bài chúng nghị, an bài vị nam tử trẻ tuổi kia một vị trí đạo sư bên trong học phủ. Đối với điều này, phản ứng mãnh liệt nhất tự nhiên là tầng lớp đạo sư cao tầng của học phủ. Từ khi nào mà Bách Linh học phủ đạo sư lại xuống giá đến như thế? Một kẻ tùy tiện tìm kiếm bên ngoài đều có thể làm đến. Bất quá, viện trưởng lấy danh dự của hắn đảm bảo cho vị nam tử trẻ tuổi này, hơn nữa, vị trí đạo sư mà viện trưởng hứa hẹn cũng là đạo sư thấp nhất, là những vị Tứ phẩm Thượng nhân kia thông qua kiểm tra liền được điều đến. Có như vậy, tầng lớp quản lý học viện và Hoàng thất mới cho qua chuyện này.

Thế nhưng là, chuyện gây xôn xao nhât còn chưa dừng lại ở đây. Viện trưởng học viện trực tiếp lấy quyền lợi mở ra Thánh Linh trì duy nhất một lần để cho vị này nam tử trẻ tuổi sử dụng. Tại Bạch Linh học phủ, có một cái ao đặc biệt, là bảo địa trân quý vô cùng, bên trong chứa nguồn linh khí dày đặc, cuồng bạo, sắc bén và kinh khủng vô cùng, được xưng là Thánh Linh trì. Nếu như tu sĩ chẳng may rơi vào đây, hắn sẽ ngay lập tức bị cỗ năng lượng khủng bố này thôn phệ, tra tấn, từ đó chịu cảm giác thống khổ vô cùng của việc bị nghiền nát, bị chém vụn. Nếu như quá trình này kéo dài, nhục thân của tu sĩ đó có thể đạt tới giới hạn chịu đựng mà sụp đổ, sau đó linh linh hồn bị xoắn nát.

Bất quá, Thánh Linh trì là bảo vật vô giá. Bởi vì trong này ẩn chứa nguồn năng lượng khổng lồ đến đáng sợ. Nếu như có thể chịu đựng sự tra tấn thống khổ đến chết đi sống lại kia mà tập trung tu luyện trong đó thì quả thực là làm ít công to, hiệu suất đạt được chẳng khác nào trực tiếp quán thông linh lực. Có vị đạo sư đã từng nói, tại trong đó tu luyện một ngày thì thắng qua bên ngoài tu luyện trăm ngày. Tất nhiên, Thánh Linh trì nào có thể dễ dàng mở ra. Bởi vì để duy trì nó cần một nguồn năng lượng khổng lồ đến khó có thể tin, cho nên, Thánh Linh trì chỉ có thể mở ra mỗi ba mươi năm một lần; cũng là trùng khớp với khoảng thời gian Bách Linh học phủ tổ chức học phủ tranh tài, tuyển chọn ra đệ tử xuất chúng nhất. Chỉ mười vị đệ tử đứng đầu tiên mới có cơ hội được vào Thánh Linh trì, nhận được tạo hóa to lớn ấy.

Mà vừa vặn, lần cuối cùng Thánh Linh trì mở ra liền đã trôi qua gần sáu năm. Lúc này đây, Bách Linh học phủ viện trưởng, sử dụng quyền lợi được tự ý mở ra một lần Thánh Linh trì của viện trưởng để tăng cơ duyên này cho vị nam tử trẻ tuổi xa lạ kia. Nếu như sự tình vị trí đạo sư thì chỉ gây nên sự chú ý chính từ các đạo sư thì việc mở ra Thánh Linh trì chỉ để dành riêng cho một người đủ gây nên các đệ tử trẻ tuổi phản ứng kịch liệt.

Đối với các thiên kiêu, vị trí đạo sư không có hấp dẫn đến như vậy. Dẫu sao, chỉ cần tu vi đạt đến Tứ phẩm, phẩm tính, nhân cách, kiến thức, đạo tâm, ngộ tính,... đạt đầy đủ yêu cầu là có thể. Thế nhưng, Thánh Linh trì khác biệt. Bởi vì, Thánh Linh trì là phần thưởng chỉ dành cho mười vị thiên kiêu xuất chúng nhất, cho nên Thánh Linh trì đối với bọn hắn mang ý nghĩa cao quý, đại biểu cho sự công nhận, minh chứng cho vị trí thiên kiêu xuất chúng nhất Bách Linh Hoàng triều. Cứ như vậy, để cho một kẻ xa lạ, không có chút tiếng tăm gì đột nhiên được không công hưởng dụng vinh quang mà hết thảy thiên kiêu hoàng triều hướng đến, các đệ tử trẻ tuổi lại như thế nào không tức giận cho được. Sự hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ giờ đây đã trở thành phẫn nộ và bất công.

Đối mặt với vô số đệ tử trẻ tuổi, thiên kiêu chất vấn, vị viện trưởng trong truyền thuyết chỉ để lộ ra hai mẩu thông tin ngắn gọn:


Một, nam tử mà hắn mang về là Tứ phẩm Thượng nhân tu vi.

Hai, hắn chưa đầy năm mươi tuổi.

Tin tức này vừa ra, không chỉ các học sinh ngỡ ngàng, ngay cả ba vị phó viện trưởng cùng toàn bộ tầng lớp cao tầng bị chấn kinh đến. Hoàng thất Bạch Linh Hoàng triều cũng bị chấn động dữ dội. Không đến năm mươi tuổi, tu vi đã là Tứ phẩm Thượng nhân, đây là bực gì yêu nghiệt? Đây là cỡ nào khủng bố thiên phú tu luyện cùng ngộ tính.

Không chỉ là Nguyệt Châu, cho dù là toàn bộ Nguyên vực, thậm chí Minh Nguyệt giới, có thể ở ba mươi tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ, chín mươi tuổi thành tựu Tứ phẩm đã được coi là thiên tài xuất chúng. Dạng này thiên kiêu, dù là Bạch Linh Hoàng triều không phải đời nào cũng có thể sản sinh ra. Còn như đối phương, có thể tại trước năm mươi tuổi thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân, đơn giản là trong toàn bộ lịch sử Nguyên vực còn ghi chép đều chưa từng xuất hiện qua, nghe cũng chưa từng nghe nói qua. Tuyệt thế thiên tài như thế, có lẽ chỉ ở các Thánh địa, Cổ lão thế gia, Tiên triều ở trên các Đại Thiên thế giới mới có thể đản sinh.

Tin tức này vừa công bố, mặc dù còn một bộ phận nhỏ đệ tử trẻ tuổi cố chấp không nguyện ý tin tưởng, nhưng ở phương diện tổng thể, tiếng đồn xấu đã bị áp xuống.

-------------------------------------------------

Mà giờ khắc này, nhân vật tiêu điểm, nam tử trẻ tuổi khuấy đảo nên phong vân của toàn bộ Bách Linh Hoàng triều rộng lớn, lại đang ở một gian nhà trúc đơn sơ nhưng tình tế, tràn ngập cỗ khí tức cổ lão tang thương và đạo uẩn nồng đậm. Hắn nhàn nhã thưởng thức tiên trà, một bên trầm ngâm ngồi nhìn thế cờ biến hóa. Qua thật lâu, Trần Nguyên mới đặt xuống một con cờ, ánh mắt mang theo ý cười nhìn vị nam tử trẻ tuổi trước mặt.

Không thể không nói, kẻ đối diện hắn lúc này quả thực là một tên nam tử tuấn mỹ cực kỳ. Độ tuổi của đối phương nhìn qua như chỉ vừa mới vào đến ba mươi, ở cái độ tuổi mà người ta vẫn còn giữ lại trong mình nét trẻ trung, tràn đầy sức sống và phóng khoáng, thế nhưng từ trong ánh mắt, biểu cảm lại không thiếu đi phần thành thục, ổn trọng của một người đàn ông trưởng thành.

Bất quá, không thể nhìn bề ngoài trẻ trung phong độ, tuấn lãng ngời ngời như một vị thiên kiêu trẻ tuổi mà nhầm lẫn thân phận của hắn. Ai lại có thể ngờ tới, vị nam tử bề ngoài trẻ tuổi nho nhã, thân thiện, dễ gần này lại là Bách Linh học phủ viện trưởng nổi danh, kẻ đã sống qua không biết bao nhiêu vạn năm, đứng sừng sững trên đỉnh cao của Nguyệt Châu.

Tại thời khắc Trần Nguyên mở ra hành lang tinh thần với bản tôn không lâu trước đó, hắn đã thử dò xét vị viện trưởng này. Khởi Nguyên nhãn vừa mở ra, thông tin thu được để cho hắn khẽ giật mình. Tu vi mặt ngoài của viện trưởng là Lục phẩm tầng chín; tu vi thật sự, thình lình lại là Thất phẩm tầng năm. Ấy thế nhưng, đây còn chưa phải là điều đáng kinh ngạc nhất. Hắn bắt được một tin tức từ trên đối phương:

Diệu Chân Tôn giả: Bạch Linh học phủ viện trưởng, pháp tướng hóa thân hành tẩu thế gian của Diệu Chân Đạo nhân.

Trần Nguyên không rõ ràng, vị Diệu Chân Đạo nhân này rốt cuộc là nhân vật bực nào. Tuy nhiên, chỉ là một đạo hóa thân của đối phương liền có tu vi Thất phẩm trung kỳ, vậy bản tôn của đối phương lại mạnh đến đâu? Không có bao nhiêu cơ sở để kết luận, bất quá, chí ít đối phương cũng không thấp hơn Bát phẩm tu vi đi.

Đúng lúc này, Diệu Chân Tôn giả hạ xuống quân cờ; thế cục trên bàn lại một nữa thay đổi. Diệu Chân Tôn giả không có bao nhiêu để ý tới điều này mà mỉm cười nhìn Trần Nguyên, nói: “Thế nào, Trần tiểu hữu, tiểu hữu đã cân nhắc tới đề nghị của ta?”

Trần Nguyên trầm mặc một lát, ánh mắt rơi trên bàn cờ, quân cờ trắng chuyển động uyển chuyển qua lại giữa các ngón tay. Qua một lát, hắn rốt cuộc hạ cờ; thế cờ một lần nữa thay đổi. Kế đó, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Diệu Chân Tôn giả, trả lời:

“Vãn bối có thể trợ giúp tiền bối phá cục. Bất quá, kết thành đạo lữ với Nữ Hoàng bệ hạ thì vẫn là thôi đi, vãn bối làm không được.”

----------------------------------

Chương này kể lể hơi dài; nhưng mà mình vẫn phải viết vì map này quan trọng về sau á, nên phải giới thiệu nhiều chi tiết.

Mặt khác, chương này là của ngày hôm qua; vì hơi dài nên biết đến sáng nay mới xong.

Thân, Con Cua.