Chương 230: Càn Nguyên Thành


Thánh Liên đi đâu? Trần Nguyên không trực tiếp trả lời Lữ Như Yên mà hỏi ngược lại nàng: “Lữ cô nương không ngại một lần nữa kiểm tra lại thể nội của mình.”
Lữ Như Yên không chút nghi ngờ làm theo.

Ba hơi thở sau đó, biểu cảm của nàng biến đối, thần sắc khẽ giật mình.

“A, cái này…” Nàng thốt lên trong kinh ngạc.
“Chính là nó, đó là Thánh Liên.” Trần Nguyên đơn giản giải thích một phen: “Vì lý do nào đó, Thánh Liên sau khi thanh tẩy tà khí liền lựa chọn dung nhập vào thể nội của cô nương.”
Lữ Như Yên gật đầu, xem như hiểu ra.

Thế rồi, nàng có chút không chắc chắn nói: “Như Yên cảm giác, bản thân có thể tùy thời điều động lực lượng của Thánh Liên.”
Trần Nguyên không có bao nhiêu bất ngờ.

Căn cứ những gì Thiên Lan nói, lại cộng thêm hắn sử dụng Khởi Nguyên nhãn, Trần Nguyên biết, Bạch Ngọc Thánh Liên tựa hồ đã lựa chọn đi theo Lữ Như Yên.

Bất quá, điều này có mang lại nguy cơ tiềm ẩn nào hay không thì còn cần quan sát thêm.
Lúc này, Thiên Lan xen vào: “Tốt, nếu như đã không còn chuyện gì nữa thì chúng ta nên rời khỏi đây.

Thánh Liên xuất thế gây nên dị tượng không nhỏ.

Hiện tại, hẳn có càng nhiều tu sĩ hướng về bên này mà tới.”
“Ừm.

Nơi này đã không còn gì.

Đã đến lúc nên rời đi.” Trần Nguyên khẽ gật đầu.

Hơn thế nữa, trước đó không lâu, Nguyệt Nhi thông báo cho hắn, nàng lại phát hiện thêm mấy nhóm tu sĩ hướng về phía bọn họ mà đến.


Mặc dù hắn không e ngại rắc rối, thế nhưng, hắn cũng không phải là thân lừa ưa nặng, thích mang thêm phiền phức vào người.
Lữ Như Yên không nói gì.

Nàng vẫn còn đang bồi hồi về vấn đề Thánh Liên đây.

Nàng càng không nghĩ ra rằng, chỉ lầm vào trạng thái không minh một lần, ba người bọn họ liền ở lại mảnh sơn cốc hoang vu này gần tám tháng trời.
Ba người Trần Nguyên trước tiên xóa đi dấu vết đạo pháp còn lưu lại nơi này, sau đó kêu gọi Nguyệt Nhi trở về rồi dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi mảnh sơn mạch cằn cỗi.

Tu vi của bọn hắn ít nhất cũng là Tứ phẩm tầng thứ, hơn thế nữa, còn không phải là Tứ phẩm Thượng nhân thông thường có thể so sánh, ba người bọn hắn lấy hết tốc độ phi hành, những tu sĩ đến sau không có cơ hội nào tìm được bóng dáng của bọn hắn.
Quả nhiên, tại ba người Trần Nguyên rời đi nửa canh giờ sau đó, một nhóm bốn tu sĩ, hai nam hai nữ thận trọng tiến từng bước tới khu vực lân cận Trấn Tà giếng.

Trước đó, bọn hắn đã nhìn thấy dị tượng kinh người mà Thánh Liên xuất thế tạo ra, trong lòng vội vã tìm đến nơi này tìm kiếm chí bảo.

Đáng tiếc, nửa đường, bọn hắn cảm nhận được một cỗ khí tức kinh khủng, tựa như trời xanh ép xuống.

Cứ mặc cho cỗ khí tức kia không nhằm trực tiếp vào bọn hắn, nó vẫn để cho bọn hắn không làm sao thở nổi.

Thứ tản mát ra cỗ khí tức kia, tuyệt đối thuộc về Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ.

Trong bốn người bọn hắn, kẻ mạnh nhất tu vi chỉ bất quá là Tam phẩm tầng bốn mà thôi, đứng trước đối phương, chỉ một ngón tay liền có thể ấn chết toàn bộ bọn hắn.
Bất quá, bảo vật trước mặt, bọn hắn không cam tâm cứ như vậy bỏ đi.

Suy tính một hồi lâu, bọn hắn quyết định cẩn thận dò xét tình huống, thận trọng từng bước một tiến lên.

Đáng tiếc, dẫu cho bọn hắn có là nhóm đầu tiên đến đích, thu hoạch đã định trước là không có.
Nhìn qua dãy sơn mạch trống trải, trụi lủi, một nữ tử nghi hoặc mở miệng: “Bảo vật đâu? Cơ duyên đâu, làm sao cái gì cũng không có?”
Một người khác lên tiếng: “Trước đó, ánh sáng thần thánh kia biến mất, dị tượng cũng không còn tăm tích, có khi nào bị người đi trước một bước lấy đi không?”
“Khả năng không lớn.” Một người khác phủ nhận: “Chúng ta khi đó đã ở nơi nay tương đối gần, thời gian tiếp cận nơi này cũng tương đối ngắn.

Chí bảo nào có dễ dàng lấy đi nhanh như vậy, khả năng bị người đi trước một bước là tương đối thấp.”
“Vậy còn cỗ khí tức kinh khủng kia, làm sao đột nhiên biến mất rồi?” Có người nói ra nghi hoặc.

Trước đó, cố khí tức kinh khủng kia còn dọa dẫm bọn họ run rẩy một hồi đây.
“Trước không cần loạn nghị luận không cần thiết.” Kẻ cầm đầu, cũng là kẻ duy nhất thực lực Tam phẩm trung kỳ đột nhiên ngắt lời: “Bây giờ cẩn thận kiểm tra dò xét xung quanh, có thể, bảo vật chẳng qua là bị che đi mà thôi.” Nòi rồi, hắn chỉ về phía Trấn Tà giếng: “Ta nhìn cái giếng cổ lão này có nhiều điểm bất phàm, nói không chừng bên trong ẩn giấu huyền cơ.”
Những người khác không phản đối; từng người một trong số đó riêng phần mình tế ra pháp khí, sử dụng pháp thuật, vận dụng hết thảy mọi thủ đoạn tìm kiếm bảo vật.
Đúng lúc này, từ phương xa lại có thêm mấy cỗ khí tức hùng mạnh nhanh chóng hướng về phía bên này mà tới.

Nhóm người này có cả thảy năm người, tu vi đa số đều tại Tam phẩm tầng một, tầng hai, cá biệt có tên thủ lĩnh là tu vi Tam phẩm tầng bốn, thực lực tổng hợp cùng với nhóm người trước đó không chênh lệch là bao.

Khí tức kinh khủng của Nguyệt Nhi biến mất để cho những nhóm tu sĩ này liều lĩnh hơn nhiều.
Vừa đến, nhóm năm tu sĩ này cũng sửng sốt như những người trước.

Nào có thấy bảo vật nào đâu, chỉ là một mảnh liên miên mấy ngàn dặm sơn mạch trụi lủi, hoang vu.

Lại nhìn thấy bốn tên tu sĩ trước đang lùng sục quanh đó, bọn hắn không khỏi bùng nổ khí thế, muốn từ đối phương trong miệng tìm tới mạnh mối.

Hai phe trải qua một phen thương lượng.

Tình hình vốn nên êm đẹp, cả hai cùng hợp tác tìm kiếm chí bảo, sau lại bởi bởi vì hiểu nhầm mà trực tiếp trở mặt đánh nhau.
Kế tiếp không lâu, lại có ngày càng nhiều nhóm tu sĩ vì tìm kiếm cơ duyên mà đến.

Tình huống về sau càng lúc càng hỗn loạn.

Bởi vì những người trước ra tay đánh nhau mà kích thích đến, lại có kẻ đề ra nghi hoặc, nói bọn hắn biết tung tích chí bảo mà xuống tay với nhau tranh giành, thế là tất cả đánh nhau loạn thành một đoàn.

Một lần này, rất nhiều tu sĩ tử thương thảm trọng, có đến hàng chục kẻ xấu số táng thân vĩnh viễn tại mảnh sơn mạch cằn cỗi này.

Đáng tiếc, cho đến cuối cùng, vẫn không nghe nói có kẻ nào đạt được bảo vật, thậm chí bảo vật là cái gì, hình dáng ra sao cũng chưa từng được thấy.

Thật lâu về sau, sự kiện dị thượng thần bí nơi đây liền trở thành một trong những bí ẩn lớn nhất không có lời giải đáp của bí cảnh.

Thậm chí, một bộ phận tu sĩ cho rằng, vốn chẳng có bảo vật xuất thế nào cả, hết thảy chỉ là một cái bẫy của tà tu nhằm thu hoạch tinh huyết của tu sĩ chính phái.

Bất quá, vẫn có phần lớn tu sĩ tin tưởng từng có chí bảo xuất thế, về sau vẫn không ngừng tìm kiếm khu vực phụ cận, chỉ vì dị tượng ngày đó thật sự kinh người.

Trần Nguyên đã rời đi Trấn Tà giếng thật xa.

Hắn không biết những gì xảy ra sau đó tại cái nơi thị phi ấy.

Nếu có biết, hắn đoán chừng cũng chỉ cười khẩy một cái mà thôi.

Đối với các tu sĩ tìm đế Trấn Tà giếng săn lùng Thánh Liên xuất thế, hắn mang lòng thông cảm nhưng lại không có chút nào thương tiếc.

Làm tu sĩ, nếu đã có gan liều lĩnh ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, vậy cũng phải làm tốt chuẩn bị tâm lý đón nhận hậu quả; về phần cơ duyên có tới tay được hay không, vậy phải xem vận khí.
Ba người Trần Nguyên một đường phi hành mười mấy vạn dặm mới dừng chân lại trong một sơn cốc thanh tĩnh, linh khí dồi dào, linh hoa, tiên thảo tràn ngập, một bộ sơn thanh thủy tú, tựa như chốn động thiên phúc địa cỡ nhỏ vậy.

Thân là Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ, mười mấy vạn dặm đối với bọn hắn bất quá chỉ là ngay kế bên mà thôi.
Tại mảnh sơn cốc vô danh này, ba người Trần Nguyên dừng lại chỉnh đốn năm ngày.

Trong năm ngày, Trần Nguyên vẫn luôn một mực cẩn thận quan sát Lữ Như Yên, hoặc nói chính xác hơn là Bạch Ngọc Thánh Liên ở bên trong thể nội của nàng.

Tác hại, hắn tạm thời nhìn không ra, thế nhưng, lợi ích thì đúng là thật to lớn đến không tưởng tượng nổi.

Bạch Ngọc Thánh Liên vậy mà tự động trợ giúp Lữ Như Yên luyện hóa linh khí, rèn luyện linh lực, gia tăng tốc độ tu luyện lên nhanh đến mấy lần.

Nếu như một thiên tài tiêu chuẩn tại Tứ phẩm cảnh giới cần dành ra chừng hai mươi năm để bồi đắp, rèn luyện cho mỗi tầng cảnh giới thì lấy hiệu suất luyện hóa linh khí của Bạch Ngọc Thánh Liên đến xem, nàng chỉ cần không tới, bốn, năm năm liền có thể làm được điều này.

Hơn thế nữa, ấy là còn dưới tình huống chỉ đơn độc Thánh Liên tiến hành luyện hóa linh khí, không cần Lữ Như Yên tu luyện, cũng không tính nàng sử dụng thiên tài địa bảo đặc thù, phục dụng đan dược tăng cường tu vi.

Nếu không, tốc độ tu luyện của nàng chỉ e còn tăng lên một mảng lớn nữa.
Sau khi biết được điều này, Trần Nguyên không khỏi cảm thán: Bạn gái của hắn thật biết gian lận.

Hơn nữa, nàng gian lận còn là cấp cao, so với Nguyệt Nhi dạng này gian lận còn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

Bởi vì, Thánh Liên chẳng những tăng mạnh tốc độ tu luyện cho nàng, mà còn không ngừng cung cấp đạo vận của Thủy đại đạo, trợ giúp nàng cảm ngộ tu hành, xóa bỏ đi bình cảnh, tiết kiệm cực nhiều thời gian lãng phí.

Tất nhiên, Trần Nguyên không phải đối với Nguyệt Nhi sinh ra ghét bỏ.

Là một Linh Quỷ cao cấp, bản thân nàng đã một cái máy gian lận kinh khủng rồi, muốn nói, vậy chỉ có thể nói, Thánh phẩm cấp bậc bảo vật là quá kinh người, càng là nói Nhược Thủy Thần thể kinh khủng.
Thời gian năm ngày chớp mắt một cái mà qua.

Ba người Trần Nguyên quyết định, đã đến lúc rời đi phương này tiểu thế giới.

Trải qua đoạn thời gian trước điều tra, bọn hắn phát hiện ra, phương tiểu thế giới này không còn quá nhiều cơ duyên thích hợp bọn hắn.

Thời gian dài khiến các công trình, đình đài, lâu các, truyền thừa, đan dược, trận pháp, pháp khí,...!bị ma diệt gần như không còn.

Thứ duy nhất còn tồn tại qua vô tận năm tháng bên trong tiểu thế giới là hậu duệ của lũ linh thú cùng linh thụ, linh thực còn sót lại mà chủ nhân nơi này trước khi rời đi không kịp mang theo cùng với số lượng không ít, linh thú, hung thú, bởi nhận được linh khí uẩn dưỡng mà tiến hóa theo thời gian.

Tuy nhiên, bởi pháp tắc của tiểu thế giới không được đầy đủ, lại ở vào môi trường biệt lập với thế giới bên ngoài, cho nên, dù có sở hữu lượng tài nguyên dồi dào, linh khí nồng đậm, sinh linh tại bên trong này cũng không có khả năng tiến hóa lên cao giai.

Thậm chí, một số hậu duệ của linh thú, linh thụ cao cấp trước đây còn có dấu hiệu thoái hóa.

Tam phẩm Thượng đẳng cây Linh táo mà ba người Trần Nguyên gặp hơn nửa năm trước đã được coi như đỉnh tiêm tồn tại.
Hơn thế nữa, Ngũ Diệp bí cảnh thời hạn mở ra bị lùi lại nửa năm.


Thời gian hiện tại cho đến lúc đó chỉ còn hai tháng dư mấy ngày.

Lúc này bọn hắn bắt đầu xuất phát thì đúng vừa vặn.
Ba người Trần Nguyên điều chỉnh lại mặt ngoài tu vi, trở về Tam phẩm tầng bốn, tầng bảy như thời điểm tiến nhập tiểu thế giới trước đó; tu vi tinh tiến quá nhanh, nếu như bị người hữu tâm chú ý, ngược lại dễ gây nên phiền phức không cần thiết.

Sau đó, bọn hắn căn cứ ký ức, một đường ngự kiếm phi hành hướng về nơi lối ra mà đi.
Dọc theo mười ngày phi hành, Trần Nguyên bắt gặp rất nhiều tu sĩ tìm kiếm cơ duyên bên trong tiểu thế giới.

Đều là những gương mặt xa lạ, khí tức lạ lẫm, đoán chừng là tu sĩ của Đại Càn Vương triều, sau khi sự tồn tại của bí cảnh bại lộ liền tiến vào thử thời vận.

Hắn cũng chú ý tới một điểm, đó là những tu vi tu sĩ tiến vào tiểu thế giới tìm kiếm cơ duyên không phải rất cao.

Có đến hai phần ba số lượng tu sĩ là Nhị phẩm, một phần khác là Tam phẩm, thậm chí còn có số lượng không ít Nhất phẩm tiểu tu sĩ liều lĩnh, Tứ phẩm Thượng nhân ngược lại gần như không có.

Đoán chừng, Đại Càn tu sĩ cũng nhìn ra đặc điểm của tiểu thế giới, nơi này, cơ duyên cho Tứ phẩm Thượng nhân hầu như không có.
Có tu sĩ liền có tranh đoạt.

Bởi vì số lượng tu sĩ tiến vào tiểu thế giới nhiều lắm, so với con số hàng vạn mà Trần Nguyên ước đoán ban đầu còn phải nhiều hơn thật nhiều, cho nên, việc tranh đoạt cơ duyên diễn ra cực kỳ thường xuyên, cũng cực kỳ khốc liệt.

Pháp thuật văng đầy trời, đất đá nổ tứ tung, phi kiếm bay thành đàn, hỏa diễm đốt đến tận mây trời,...!gần như đi đến đâu, Trần Nguyên cũng có thể bắt gặp cảnh tượng đấu pháp, đấu đến nhiệt huyết sôi trào.

Có đôi lần, hắn bắt gặp cả Tam phẩm trung kỳ tu sĩ, vì một gốc Tam giai linh thụ mà ra tay đánh nhau liều sống liều chết.

Mỗi một chiêu hai phe tung ra đều mang lực lượng hủy thiên diệt địa, sóng xung kích quét ngang phạm vi đại địa mười mấy dặm.
Rốt cuộc, đến ngày thứ mười một, ba người Trần Nguyên đặt chân tới lối vào tiểu thế giới.

Để cho bọn hắn kinh ngạc là, lối vào thì chẳng thấy đâu, mà chắn trước mặt bọn hắn là một tòa thành trì mới tinh, khổng lồ, cao đến hai mươi trượng có thừa, chiều ngang kéo dài đến mấy trăm dặm, nối liền tới tận dãy sơn mạch hùng vĩ phía cuối chân trời.

Dọc theo bờ tường hũng vĩ và vững chắc là những tháp canh to lớn, xây dựng lên từ đá tảng vững chắc vô cùng, bên trên có khắc lít nha lít nhít phù văn, trong tháp còn cất giữ vật dẫn làm trận nhãn khi cần thiết khởi động trận pháp cả tòa thành.

Cổng thành cao đến mười lăm trượng, rộng mười trượng, cửa được làm từ linh mộc mấy chục vạn năm, bên trên càng là gia cố không ít vật liệu luyện khí Tứ giai, một khi kết hợp với trận pháp trên thành khởi động, cho dù là Tứ phẩm Thượng nhân cũng cực kỳ khó công kích vào.

Bên trên cửa thành còn có một tấm hoành phi lớn khắc ba chữ vàng, như rồng bay phượng múa, đạo uẩn tràn đây, uy áp vẫn còn lờ mờ hiện ra, khí thế bức người: Càn Nguyên thành.

Phía trước đó, có một tốp khoảng chừng một trăm binh lính, toàn thân mang giáp, tay cầm trường thương, hông đeo đoản kiếm, mắt sáng như đuốc, biểu cảm dữ tợn, thần sắc uy nghiêm, khí thế hung thần ác sát; chỉ từ bề ngoài liền suy đoán, bọn hắn là tinh binh bên trong tinh binh, trải qua vô số chém giết mà thành.

Cứ mặc cho tu vi của những binh lính chỉ là Nhị phẩm tầng thứ, thế nhưng thực lực chiến đấu so với Nhị phẩm tu sĩ thông thường mạnh hơn nhiều lắm.

Trên tường thành còn có đến hàng vạn binh lính khác, tu vi Nhất phẩm, Nhị phẩm phân bố không đều, chi thành từng tốp, từng tốp hành quân qua lại.

Mặc dù những quân lính này, so với nhóm trấn thủ cổng thành không mạnh mẽ như vậy, thế nhưng thắng ở số lượng nhiều, đội hình có kỷ luật nghiêm chỉnh, cũng tính là quân đội chính quy.
Trần Nguyên còn chưa kịp hiểu tình hình thì đã thấy nhóm tinh binh hung thần ác sát kia quát hỏi, kiểm tra gắt gao từng tên tu sĩ ra vào thành trì.

Ánh mắt của hắn đảo sang một bên thì một lần nữa kinh ngạc.

Cách đó không xa có một bố cáo lệnh cực lớn, bên trên có ghi lại Đại Càn Vương triều đang dốc sức truy nã tội phạm, tội danh là sát hại một vị Hoàng Thất đệ tử, cướp đi bảo vật.
Càng để hắn chú ý hơn, trên đó ghi lại rõ ràng, hung thủ có cả thảy ba người, tu vi đều tại Tam phẩm trung, hậu kỳ tầng thứ..

Chương 231: Nhập thành


Càn Nguyên thành, phía trước.

Trần Nguyên có thể nhìn thấy không trung bên trên Càn Nguyên thành có đạo vận huyền ảo lưu chuyển không ngừng, tựa như những đợt khí lãng, vòng vòng đan xen, chảy xuôi theo từng dòng như những con rắn lớn liên tục di chuyển, bên trong còn ẩn chứa những phù văn mờ nhạt, như có như không, như ẩn như hiện. Trận pháp cấm phi hành, một trận pháp khổng lồ liên kết trực tiếp với mắt trận được chôn sâu dưới lòng đất bên dưới tòa thành. Chỉ một cái liếc mắt, Trần Nguyên nhận ra lai lịch của trận pháp bao phủ lên tòa thành khổng lồ này. Thực tế, hầu như mọi tòa thành trì cỡ lớn đều sẽ có bố trí loại này trận pháp, chỉ là tùy vào quy mô, kích thước, thực lực của tu sĩ trấn thủ thành trì mà cường độ trận pháp mạnh yếu khác nhau mà thôi. Đối với Càn Nguyên thành trước mắt, cường độ của nó có tác dụng mạnh nhất đối với Tam phẩm Đại tu sĩ, Tứ phẩm Thượng nhân liền khiến cho bọn hắn khó khăn trong việc lăng không mà đứng, nếu như bay thì chỉ duy trì được trong thời gian ngắn; Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc tu sĩ hoàn toàn có thể không nhìn tác dụng của Trận pháp.

Ba người Trần Nguyên đáp xuống mặt đất, khoảng cách cổng thành chính trăm trượng có thừa, sau đó, hòa vào dòng người xếp thành hàng dài phía trước tòa thành nguy nga, hùng vĩ. Giờ khắc này, Thanh Loan đã thu nhỏ hình thể, kích thước chỉ còn lại chừng một thước, ngạo kiều vươn cái cổ cao dài, một bộ xe nhẹ đường quen đứng trên bờ vai Trần Nguyên, ngạo kiều và duyên dáng phô bày bộ lông vũ rự rỡ, óng ánh dưới ánh nắng mặt trời, trêu đến không ít nữ tu sĩ ánh mắt hâm mộ cùng ước ao không thôi.

“Các vị, mời dừng lại.”

Vừa bước đến trước cửa cổng thành, ba người Trần Nguyên lập tức bị người chỉ huy đội tinh binh ngăn cản lại. Gương mặt dữ dằn, ngữ khí cứng ngắc cùng với khí chất hung thần ác sát để cho người ta đối với kẻ này vô ý thức sinh ra một tia e ngại cùng đề phòng. Bất quá, không thể không nói, thái độ của người này đối với ba người Trần Nguyên vẫn còn coi là tương đối khách khí, so với tuyệt đại bộ phận tu sĩ tốt hơn nhiều. Nguyên do đến từ thực lực. Tam phẩm Đại Tu sĩ, đặt tại bất cứ đâu ở Đại Càn Vương triều đều là một phương cao thủ nổi tiếng, đặt ở trong quân ngũ càng là có thể thống lính một chi quân đội vạn người. Vị chỉ nhóm quân lính tinh binh này, dẫu cho là tinh binh, tu vi cũng chỉ là Nhị phẩm tầng bảy mà thôi, xét theo góc độ nào, hắn đối đãi Tam phẩm Đại tu sĩ đều phải khách khí.

“Xin mời các vị xuất trình chứng thực thân phận?” Người thủ lĩnh chắp tay, nói ra.

“Chứng thực thân phận?” Trần Nguyên nghi ngờ nhìn qua hắn.

“Các vị không có chứng thực thân phận?” Phiên này, đến lượt chỉ huy nghi ngờ. Đồng thời, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên tựa như một con mãnh ưng đang quan sát con mồi. Trong bóng tối, hắn âm thầm truyền âm cho tốp tinh binh phía sau. Trăm tên tinh bình, mỗi một kẻ yếu nhất cũng có Nhị phẩm tầng hai tu vi trong lúc vô thanh vô tức di chuyển, hình thành một vòng vây quanh ba người Trần Nguyên ở khoảng cách ngoài ba mươi trượng, khí thế chậm rãi nổi lên, Nhị giai thưởng đẳng pháp khí trường thương tiêu chuẩn trong tay âm thầm tiếp nhận cỗ linh lực rót vào, tư thái tùy thời có thể ra tay. Gần như đồng thời, từ nơi cao trên tòa lầu các bên trên cổng thành, có mấy cỗ khí tức như có như không thuộc về Tam phẩm tầng thứ khóa chặt lấy bọn người Trần Nguyên.

Trần Nguyên không gấp gáp. Chỉ là tốp này binh lính cùng mấy kẻ ẩn núp phía trên không thể tạo thành được uy hiếp đối với bọn hắn. Trần Nguyên bình tĩnh hỏi lại: “Vị chi huy này, có thể cho ta hỏi, cái gì gọi là chứng thực thân phận?”

Người chỉ huy chi quân đội khẽ nhíu mày, tựa hồ trương đối bất mãn với câu hỏi của đối phương. Tuy nhiên, hắn vẫn tính là tương đối chuyên nghiệp trong công việc. Hắn hít sâu một hơi, sau đó kiên nhẫn giải thích: “Phương này tiểu thế giới được tu sĩ Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều cùng Thái Linh học viện phát hiện hơn nửa năm về trước. Phương tiểu thế giới này giá trị khai thác khổng lồ, vì thế, Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều và Thái Linh học viện ba phe thế lực quyết định cùng nhau hợp tác, quản lý phương này tiểu thế giới. Bất kỳ tu sĩ nào muốn xâm,nhập vào tiểu thế giới tìm kiếm cơ duyên cần trải qua sự đồng ý của ba phương thế lực. Khi đó, bọn họ sẽ được cấp cho một vật chứng minh thân phận, gọi là chứng thực thân phận.” Nói đến đây, ánh mắt của hắn trở nên nguy hiểm: “Các vị… sẽ không phải là trốn vào đi?”

Tiểu thế giới này tài nguyên giàu có là điều không thể phủ nhận. Cứ mặc cho sự thật rằng, rất nhiều công trình, kiến trúc, địa phương truyền thừa hay bảo vật lu lại đều đã bị hủ hóa bởi thời gian, thế nhưng, tài nguyên khoáng mạch, những vườn linh quả, những mảng rừng linh thụ cùng vô số linh thú, hung thú vẫn còn đó. Nên nhớ rằng, cho đến tận thời điểm hiện tại, Đại Càn Vương triều vẫn chưa hề khám phá ra toàn bộ cương thổ tiểu thế giới. Chỉ phần diện tích mà bọn hắn đặt chân đến thôi cũng đã vượt xa diện tích hai vương triều Đại Càn cùng Đại Nguyên cộng lại. Dưới tình huống như thế, lại cộng thêm nồng độ linh khí nơi này nồng đậm đến kinh người, như thế, dù cho phẩm giai linh thú, hung thú cùng linh thụ bị hạn chế thì phương này tiểu thế giới cũng là một khối bảo địa khổng lồ, giá trị thậm chí vượt qua quá nhiều so với tổng tài nguyên của hai Vương triều cộng lại.

Bởi phương tiểu thế giới này giàu có đến mức khó bề tưởng tượng như thế, cho nên trước nay không thiếu tu sĩ to gan lớn mật, liều lĩnh không để ý ba đại thế lực cảnh cáo, bí mật xâm nhập vào đây hòng tìm kiếm cơ duyên. Đối với những trường hợp này, bọn hắn đều bị bắt lại. Bên trong Càn Nguyên thành thế nhưng có không ít Tứ phẩm Thượng nhân cấp bậc tồn tại. Muốn qua mắt Tứ phẩm Thượng nhân, điều này gần như là không thể nào. Và chờ đợi cho những kẻ mưu đồ vụng trộm xâm nhập kia là xử trí không thể nào nghiêm khắc hơn

Ngược lại là Trần Nguyên không nghĩ rằng, sự tình phát sinh hơn nửa năm trước, từ một cái bí cảnh không mấy người để ý, lại trở thành đại sự như thế này. Thậm chí, không chỉ Đại Càn Vương triều bị kéo xuống nước mà ngay cả Đại Nguyên Vương triều rồi cả Thái Linh học viện cũng tham gia nhúng tay vào. Hắn trước tiên xuất ra thân phận lệnh bài của đệ tử hạch tâm Thái Linh nội viện, đơn giản nói ra: “Ta là Thái Linh nội viện hạch tâm đệ tử. Về phần chứng thực thân phận mà vị chỉ huy này nói, hơn nửa năm trước ta tiến vào phương này tiểu thế giới, Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều cùng Thái Linh học viện còn chưa từng đặt chân tới đây nên không hề có cái gì gọi là chứng thực thân phận cả.”

Người chỉ huy nọ kinh ngạc nhìn qua Trần Nguyên, thần sắc mang theo đề phòng. Dạng này giải thích quá không đáng tin cậy, bất kỳ ai cũng có thể nói ra được. Tuy nhiên, khi hắn nghe nói đến Thái Linh học viện nội viện, biểu cảm của vị chỉ huy nọ trở nên nghiêm túc không gì sánh bằng. Nguyên do chẳng thể đơn giản hơn, bởi vì, Thái Linh nội viện hùng mạnh. Nếu như nói, Thái Linh ngoại viện tại Thanh Châu đã là tồn tại kinh khủng, cao cao tại thượng bao quát phía trên vô số thế lực, như vậy thì Thái Linh nội viện tại cái mảnh đất nghèo này chẳng khác gì tồn tại trong truyền thuyết, xưa nay chỉ nghe danh mà hiếm khi thấy mặt.

Vị chỉ huy cẩn thận tiếp nhận lệnh bài thân phận. Thật. Lệnh bài là thật. Thời gian mấy tháng làm việc cùng người của Thái Linh học viện để hắn học được cách đơn giản phân biệt thật giả thân phận lệnh bài của học viện. Thế nhưng, hắn lại không biết, đến cùng nội viện và ngoại viện khác nhau ở điểm nào. Cái này liền khó làm. Đã đối phương đắc tội không được, hắn lại không thể nhắm mắt cứ như thế bỏ qua. Đổi lại là người lính thông thường, có lẽ sẽ làm thế, nhưng hắn lại không được.

Hắn suy nghĩ giây lát rồi cắn răng nói: “Các vị xin chờ một chút, ta cần xác nhận lại.”

“Tốt thôi.” Trần Nguyên nhún vai, không có phản đối. Điều này để cho tên chỉ huy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chí ít, đối phương không phải loại kia thiên kiêu, mắt cao hơn đầu, hung hăng quấy phá, không coi ai ra gì. Chỉ cần dễ nói chuyện, như vậy liền có thể êm đẹp, từ từ xử lý.

Tên chỉ huy nhẹ nhàng tung người lên, linh lực trong cơ thể vận chuyển để thân hình hắn nhẹ nhàng tựa như một con chim sẻ, trong nháy mắt đã xuất hiện trên đầu tường thành cao mấy chục trượng. Hắn đi vào đài các, bên trong có mấy cỗ khí tức thuộc về Tam phẩm tầng thứ. Qua không đến mấy hơi thở, có mấy đạo tàn ảnh từ lầu các phóng ra, cấp tốc tiến về mấy vị trí khác nhau bên trong Càn Nguyên thành. Trần Nguyên yên lặng chờ đợi, mấy tên lính giữ vững vòng vây, không rời ánh mắt khỏi hắn. Tên chỉ huy khách sáo cho ra giải thích rằng, đang tìm kiếm người của Thái Linh học viện để chứng thực thân phận của hắn.

Quả nhiên, chờ đợi chừng nửa khắc đồng hồ, có mấy đạo ánh sáng vạch phá không gian quay trở lại đài cách phía trên cổng thành. Vị chỉ huy lúc này cũng hấp tấp chạy xuống, thái độ so với trước đó còn thành khẩn hơn mấy phần: “Các vị, thân phận của các vị đã được xác nhận. Trước đó tại hạ có nhiều chỗ đắc tội, làm mất thời gian của các vị, xin thứ lỗi.”

“Không có chuyện gì.” Trần Nguyên không quan trọng nói. Đối phương làm việc theo trách nhiệm, đứng trên góc độ này tới nói, hắn không có gì sai. Hơn thế nữa, thái độ không tệ. Trần Nguyên lại nói: “Nếu như không còn chuyện gì, vậy chúng ta đi trước.”

Vị chỉ hủy kia vội ngăn lại: “Xin các vị chờ cho một chút. Để cho các vị tiện hành tẩu bên trong tiểu thế giới. Tại hạ đề nghị các vị vẫn là đăng ký một phần chứng thực thân phận.”

“Đa tạ vị chỉ huy này quan tâm. Chúng ta ngược lại không cần. Chúng ta không có ý định ở lại Càn Nguyên thành, qua không bao lâu sẽ ngay lập tức rời khỏi nơi đây.”

Vị chỉ huy sắc mặt có chút khó xử, sau cùng vẫn là giải thích: “Vị này, trong thời gian sắp tới, các vị e rằng khó mà rời khỏi Càn Nguyên thành.”

“Ồ. Vì sao?”

Chỉ huy chỉ vào tấm bố cáo lệnh đặt tại bên cửa thành, giải thích: “Một thành viên Hoàng thất của Đại Càn Vương triều chúng ta cách đây không lâu chịu kẻ gian ám sát, chết ngay tại phủ đệ trong Càn Nguyên thành, bảo vật cũng bị cướp đi. Vì để truy tra hung thủ, các vị đại nhân phía trên hạ đạt mệnh lệnh, trong thời gian ngắn không cho phép bất cứ ai rời khỏi phương này tiểu thế giới.”

Trần Nguyên lúc này nhướng mày. Hắn cảm thấy, chuyện đến nước này bắt đầu có chút khó giải quyết. Nếu hắn mạnh mẽ rời khỏi, vậy liền hảo tổn đến thanh danh học viện; chưa nói học viện sẽ có thái độ như thế nào đối với hành vi của hắn, hắn làm như thế cũng mang đến hiềm nghi rất lớn.

Khi mà hắn còn đang suy tư, trên bầu trời bỗng nhiên bộc phát cỗ khí tức kinh khủng không gì sánh bằng. Uy áp che đậy trời đất quét ngang đại địa mấy chục dặm, tựa như một tòa núi to lớn hoành không ép xuống, để cho đám đê giai tu sĩ không thể thở nổi. Kèm theo đó, một giọng nói giận giữ vang vọng khắp Càn Nguyên thành: “Lão phu tung hoành Thanh Châu năm trăm bảy mươi hai năm, xưa nay lão phu muốn đến không ai có thể cản, muốn đi không ai có thể giữ. Các ngươi bất quá chỉ là mấy cái tiểu tướng quân mà cũng mơ tưởng giữ chân được lão phu?”

Trần Nguyên nhăn mày, nhìn lên đầu nguồn cỗ khí thế kia. Tại đó, trên độ cao mấy ngàn trượng có một lão giả, thân mang áo bào xám, dáng vẻ có hơi già nua nhưng da dẻ hồng hào, dù gầy nhưng sống lưng thẳng tắp, huyết khí tràn đầy, tinh lực mạnh mẽ, khí thế không yếu. Về phần tu vi… Tam phẩm tầng bảy. Tu vi này đặt tại Đại Càn Vương triều cũng không tính yếu, thế nhưng, không phải là đỉnh tiêm. Trần Nguyên nghĩ không rõ, đối phương vì sao phách lối như vậy; bên trong thành, hắn còn cảm nhận được như ẩn như hiện mấy cỗ khí tức thuộc về Tứ phẩm Thượng nhân đâu.

Chỉ huy nhóm tinh binh bên cạnh cũng đưa mắt nhìn lên, sau đó hắn chỉ khe khẽ lắc đầu: “Tự tìm đường chết.”

Tên kia lão giả bùng nổ khí thế kinh người. Trên tay hắn không biết từ khi nào xuất hiện một tấm phù văn. Phù văn bị xé rách, toàn thân lão giả bỗng nhiên hóa thành một chùm ánh sáng, xuyên qua bầu trời Càn Nguyên thành, hướng thẳng tới lối ra tiểu thế giới mà bay, tốc độ nhanh cực kỳ.

Gần như đồng thời, một viên tướng lĩnh từ trong đài các phía trên cổng thành đằng không mà lên. Để Trần Nguyên ngoài ý muốn, tu vi của hắn vậy mà chỉ có Tam phẩm tầng năm, so với đối phương kém trọn vẹn hai có tiểu cảnh giới. Tứ phẩm Thượng nhận trấn thủ trong Càn Nguyên thành dường như không có ý định ra tay.

Lão giả kia gặp kẻ xuất hiện ngăn cản chỉ là một tôn Tam phẩm tầng năm, trong lòng đã mừng khấp khởi, ngoài miệng càng là không nhịn được cười lớn: “Hừ, chỉ là một cái Tam phẩm trung kỳ cũng si tâm vọng tưởng đối nghịch lão phu. Không biết sống chết.”

Xung quanh chùm sáng mà lão giả biến hóa đột ngột hội tụ nguồn lực lượng kinh khủng khiến cho tầng tầng không gian rung lên mạnh mẽ, tầng tầng mây trời bị xé rách.

Mà vị tướng quân kia chưa hề biểu lộ sắc mặt thay đổi, lời cũng chưa từng nói, sừng sững đứng tại đó, bất động như một tòa núi vững chắc. Gần như cùng lúc lão giả xuất thủ, tay hắn bấm một loại pháp quyết đơn giản. Kế tiếp, dường như có một loại sức mạnh nào đó cộng minh, bị dẫn dắt từ phía một vạn quân lính thủ thành phía dưới, xuyên qua không gian, hội tụ trên người vị tướng quân kia. Khí tức của hắn cấp tốc bành trướng, Tam phẩm tầng năm đỉnh phong… Tam phẩm tầng sáu… Tam phẩm tầng bảy… mãi cho đến tận Tam phẩm tầng tám mới dừng lại. Đồng thời, sau lưng hắn đột ngột xuất hiện một tôn tướng quân hư ảnh, thân mang khải giáp, đầu đội mũ phương, tay cầm trường kích, hông đeo trường kiếm, đỉnh thiên lập địa, cao tới ba ngàn trượng, xuyên thủng mấy tầng mây dày.

Tôn tướng quân hư ảnh biểu tình lãnh đạm, ánh mắt sắc bén mang theo ý chí sát phạt vô song, tựa như có thể chém hết thế gian hết thảy. Hắn không nói một lời, không có bất kỳ động tác thừa thãi nào, chỉ đơn giản một kích đâm ra, mang theo uy thế kinh khủng không thể cản cùng với thứ sức mạnh kinh khủng vô song của một vị tu sĩ Tam phẩm tầng tám.

“Không…” Tên lão giả trong chùm sáng hét thảm lên một tiếng, thanh âm vang vọng trời đất.

Bất quá, hết thảy đã muộn, tốc độ của chùm sáng không phải là thứ hắn có thể khống chế. Công kích từ vị tướng quân hư ảnh càng không phải là thứ hắn có thể tiếp nhận. Tam phẩm tầng bảy và Tam phẩm tàng tám, chênh lệch chỉ là một tiểu cảnh giới nhưng khác biệt về sức mạnh có thể lên đến tới hơn ba lần. Đây là cách biệt đủ để miểu sát đối thủ.

Mũi trường thương hư ảnh vắt ngang qua mấy chục dặm vòm trời, xuyên qua bầu trời xanh thẳm, đâm thủng tầng tầng mây trời, cuối cùng giáng toàn bộ sức mạnh không gì sánh bằng lên tên lão giả. Va chạm tạo ra vụ nổ khủng bố không gì sánh bằng giữa trời cao. Cỗ năng lượng tương đương với một trăm đầu đạn hạt nhân hiện đại không kiêng nể chút nào quét ngang gần trăm dặm không gian, nhấc lên sóng xung kích lật tung trời đất, đánh bật cây cối, dạt bằng núi đá, ép cho Nhất phẩm tiểu tu sĩ nằm bẹp trên đất không đứng dậy nổi. Cũng may, Càn Nguyên thành có hộ thành đại trận, tự động che chắn nội bộ kiến trúc trước từng đợt sóng công kích hủy diệt đua nhau đánh tới, nếu không, phân nửa tòa thành đã bị san thành bình địa.

Khói bụi tan đi, năng lượng cuồng bạo tan rã, thanh âm rền vang che đậy thiên địa rốt cuộc lắng lại, tướng quân hư ảnh cũng tan rã. Duy chỉ có thân ảnh lão giả nọ hiện giờ trọng thương, chân trái và tay phải bị đoạn cụt, lồng ngực bị đánh thủng một lỗ lớn, máu tươi vẩy khắp trời xanh, cả người không khống chế được bị đánh văng mấy trăm dặm, sống chết không rõ ràng.