Dỗ dành chị ấy.
Thời Vũ tìm một quán chuyên đồ ăn Trung Quốc ở nội thành.
Rất nhanh, đồ ăn đã được phục vụ, Diệp Thanh Linh chủ động giúp Thời Vũ múc canh, ngửa đầu nhìn cô ấy cười lộ ra tám chiếc răng trắng tinh, nhìn có chút ngốc nghếch.
"Em cười gì?" Thời Vũ cạn lời, liếc cô ấy một cái.
"Chị Thời, hồi em còn nằm viện, toàn là chị đút em ăn cơm, bây giờ tay em lành rồi, đương nhiên là phải hầu hạ chị cho chu đáo chớ." Nói xong, Diệp Thanh Linh còn nhẹ nhàng huơ huơ cánh tay của mình, giống như một đứa nhỏ muốn được Thời Vũ khen ngợi vậy.
Thời Vũ thất thần một giây, thiếu chút nữa đã cắn trúng lưỡi mình.
Hầu...!hạ?
Trong đầu cô tự động hiện ra đủ các thể loại hình ảnh những ngón tay và môi của Diệp Thanh Linh lướt khắp người cô của rất nhiều đêm trước kia.
Nhưng mà bây giờ, ánh mắt của Diệp Thanh Linh vô cùng ngây thơ trong sáng, đương nhiên là không phải ý nghĩa như thế rồi.
Hô hấp của Thời Vũ trở nên dồn dập, cô vùi đầu nhấp một ngụm canh để che giấu.
"Chị Thời, sao lỗ tai của chị đỏ thế ạ?" Diệp Thanh Linh không hề có chút năng lực tự hiểu nào mà cứ thò người sang, vừa tò mò vừa quan tâm hỏi, "Có phải do điều hòa bật nhiệt độ cao quá không ạ?"
Cô duỗi tay, định sờ sờ vành tai của Thời Vũ.
Ngay lập tức, Thời Vũ đã phản xạ có điều kiện, chụp tay cô ấy lại: "Em làm gì!"
Sau khi mất trí nhớ, đây vẫn là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh bị Thời Vũ quát, ngón tay cũng cô ngừng lại trên không, đôi mắt vì kinh ngạc mà chớp chớp, biểu cảm lập tức trở nên đáng thương vô cùng.
Hai người nhìn nhau.
Nhìn cảm xúc trong đôi mắt hồn nhiên của Diệp Thanh Linh khiến cho Thời Vũ cảm thấy đáy lòng mình giống như trống rỗng.

Đôi tay đang để dưới bàn của cô bỗng nhiên nhúc nhích vì bối rối.
"Chị không nóng, em ăn cơm ngoan đi." Thời Vũ dời tầm mắt đi, âm thanh cũng dịu lại, thuận tiện chuyển sang nói chuyện khác, "Diệp Thanh Linh, hôm nay em về trường chơi cả trưa à?"
"Dạ!" Diệp Thanh Linh lập tức đã quên sạch sành sanh sự đáng thương ban nãy, gật đầu thật mạnh, "Hôm nay bạn em đến bệnh viện tháo bột với em, ăn cơm trưa xong thì bạn em lại dắt em đến trường dạo."
Lúc này, Thời Vũ mới nhớ ra, hình như lúc nãy cô cũng có thấy một cô bé dáng người thấp thấp, đứng bên cạnh của Diệp Thanh Linh.
Thời Vũ "chậc" một tiếng: "Vừa mới hết bệnh đã chạy ra ngoài kết bạn linh ta linh tinh rồi."
"Có phải bạn linh ta linh tinh đâu ạ!" Diệp Thanh Linh bĩu môi, "Hoàng Tiểu Dật là đàn chị cùng trường của em, tốt nghiệp ngành Digital Media..."
Lời còn chưa kịp nói xong, tiếng chuông điện thoại của Thời Vũ đột nhiên vang lên.
Thời Vũ đưa mắt ra hiệu, ngay lập tức, Diệp Thanh Linh làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn không nói câu nào.
Trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng Thời Vũ nói chuyện diện thoại, giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc.
Diệp Thanh Linh không có ăn cơm, đợi Thời Vũ tắt điện thoại rồi mới cùng nhau ăn.
Không ngờ phải đợi tận nửa tiếng đồng hồ.
"Ăn nhanh chút, chị có việc phải về công ty." Thời Vũ để điện thoại sang một bên, xoa xoa trán, ngữ khí có chút mệt mỏi.
Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt, đau lòng, rất ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm thật nhanh, thuận lợi mà ăn cho bằng hết.

Rõ ràng Thời Vũ ăn chẳng được bao nhiêu, nhưng có vẻ cũng đã no rồi, thấy cô ăn xong thì Thời Vũ liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Diệp Thanh Linh ôm chiếc áo khoác mà Thời Vũ để lại trên ghế, rảo bước theo sau, khoác chiếc áo lên bờ vai của Thời Vũ.
Thời Vũ lái xe rất nhanh.
Cả đoạn đường cũng không nói gì, cứ thế mà chạy đến công ty.
Giống như Thời Vũ đã quên mất chuyện Diệp Thanh Linh đang đi sau lưng, cô nhanh chóng bước vào phòng họp.

Ngược lại, Trương Y nhìn thấy, vẫy tay gọi Diệp Thanh Linh lại gần mình.
"Tối nay sếp Thời hơi bận, Tiểu Diệp, em có thể đi dạo xung quanh công ty để làm quen một chút, hoặc là em có thể vào văn phòng của sếp Thời để chờ cô ấy." Trường Y cười thân thiện nói, "Nếu có vấn đề gì thì em cũng có thể đến hỏi chị."
Cả công ty chỉ có một mình Trương Y biết chuyện Diệp Thanh Linh bị tai nạn, mất trí nhớ.
"Chị Trương, chị Thời nói, hồi trước em làm...!làm thư ký ạ?" Diệp Thanh Linh hoang mang hỏi.
Diệp Thanh Linh không chỉ không nhớ những gì đã trải qua trong giai đoạn này, mà ngay cả những công việc hằng ngày của thư ký cô cũng không nhớ, thậm chí ngay cả những bố trí trong công ty cô cũng không nhớ nổi.

Việc này hoàn toàn trái ngược với tình huống lúc cô đến trường đi dạo.
"Ừa." Trương Y gật đầu.
"Bàn làm việc của em ở đâu ạ...?"
"Bên kia." Trương Y chỉ tay về phía vị trí gần cửa sổ, một góc khá khuất tầm nhìn, "Nhưng mà Tiểu Diệp nè, phần lớn thời gian, em hay vào văn phòng của sếp Thời, làm việc với cô ấy trong đó."
Diệp Thanh Linh gật đầu, đi về hướng mà Trương Y chỉ.

Một bàn làm việc nho nhỏ bên cạnh cửa sổ, tuy là gần một tháng rồi không ai ngồi đây, nhưng nó vẫn rất sạch sẽ ngăn nắp, có một chút hồ sơ đang đặt trên bàn.

Diệp Thanh Linh đến gần, ngón tay lướt trên mặt bàn thủy tinh, cuối cùng mới thấy chiếc bàn này có vẻ quen thuộc.
Cô đúng là...!đúng là từng ngồi đây làm việc một khoảng thời gian.
Lại nhìn ra hướng bên ngoài.
Ngoài cửa sổ, trung tâm thương nghiệp phồn hoa của Hải Thành, những ngọn đèn neon lấp lánh như Bất Dạ Thành - một thành phố không bao giờ ngủ.

Diệp Thanh Linh lấy điện thoại mở bức ảnh mà cô đăng trên vòng bạn bè ra, đúng thật là cô từng ngồi đây làm việc.
Nhưng mà...!Tại sao, khi nhìn những ánh đèn chớp nhoáng mỹ lệ ở bên ngoài, rõ ràng là cảnh đêm thành thị đẹp đến vậy, nhưng chẳng những mình không cảm thấy đẹp, mà ngược lại còn cảm thấy có chút ghét nhỉ?
Nơi này giống như một cái lồng thủy tinh khổng lồ vậy.

Mà những người nhân viên bên trong tựa như những con chim trong lồng.

Ngày này qua tháng nọ, không có tự do, mãi cho đến khi chết đi.
Diệp Thanh Linh mê mang mà nhăn lại mi, ngón tay bám lên mặt cửa kính.
"Chị Trương," Qua một lát, Diệp Thanh Linh xoay người, tựa vào cửa sổ, hỏi, "Mỗi ngày chị Thời đều bận như thế ạ?"
Trương Y gật đầu, cười khổ: "Trên cơ bản là vậy."
"Vậy hồi trước em...!em có giúp được gì cho chị ấy không ạ?" Diệp Thanh Linh hỏi.
Trương Y ngẩn người, cô tưởng Diệp Thanh Linh đã nhớ lại chuyện gì, uyển chuyển an ủi nói: "Tiểu Diệp, em mới vào công ty không bao lâu, đại học cũng không phải học ngành này, tạm thời cũng không giúp được sếp Thời bao nhiêu, em đừng cảm thấy tự trách nhé."
"Dạ..." Diệp Thanh Linh gục đầu, vẻ mặt càng ngày càng hoang mang, "Chị Trương, chị bận trước đi ạ, em ngồi ở đây một chút."
Sau khi Trương Y bước đi, Diệp Thanh Linh ngồi trên bàn làm việc, tiện tay mở vài tệp tài liệu ra xem, đầu óc quay cuồng.
Hoàn, toàn, nhìn, không, hiểu, gì, sất.
Cô mệt tới nỗi nằm dài lên bàn, duỗi người một cái thật mạnh: "Oaaa..."
Diệp Thanh Linh cũng không hiểu lắm, tại sau trước khi mất trí nhớ mình lại lựa chọn bỏ ngành âm nhạc mà mình đã theo đuổi nhiều năm như vậy, ngược lại còn chọn làm công việc mà Thời Vũ cho nữa.

Nhưng ít ra...!Bản thân mình bây giờ, chắc cú là không thể nào làm tiếp công việc này.
Nếu làm ở đây thì cô chỉ làm vướng tay vướng chân Thời Vũ thêm thôi.
Diệp Thanh Linh lại nhìn về phía điện thoại, Hoàng Tiểu Dật đã gửi những tài liệu liên quan đến công ty của cô ấy đến, cô click mở, nghiêm túc xem.
Truyền Thông Tinh Nguyệt, tọa lạc tại trung tâm Hải Thành, cách công ty nhà họ Thời tầm năm trăm mét.

Pháp nhân và chủ của công ty tên Chu Phá Quang, nghe Hoàng Tiểu Dật bảo là con nhà giàu từ nơi khác đến Hải Thành lập nghiệp.
Còn về những nghệ sĩ dưới trướng...
Nhìn đến phần này, Diệp Thanh Linh không nhịn được mà cười khẽ.

Quả nhiên là y hệt như lời Hoàng Tiểu Dật quảng cáo, quy mô của công ty cũng khá bé, trước mắt chỉ mới ký hợp đồng với năm nghệ sĩ.
Diệp Thanh Linh lần lượt search tên của họ để tìm hiểu một chút, rất nhanh đã phát hiện, tuy là khá ít nghệ sĩ nhưng mà nhìn chung bọn họ đang ở giai đoạn đang phát triển khá tốt, tài nguyên lẫn sự kiện cũng không thiếu.

Xét về nhân mạch của sếp thì những người nghệ sĩ này sẽ không bị gò bó khi ký với công ty nhỏ.

Ngược lại, nếu so sánh với những công ty lớn thì lại càng tự do hơn, có nhiều quyền lựa chọn hơn.
Diệp Thanh Linh lại tìm hiểu thêm về hiện trạng của ngành giải trí, xem một chốc sau, cô ngước mắt lên nhìn những ngọn đèn chói lóa ngoài cửa sổ.
Trong lòng cô đã có quyết định.
Lần này, những ngọn đèn neon bên ngoài tòa nhà cũng không còn đáng ghét như trước.
.......
Chờ đến khi Thời Vũ hết bận thì cũng đã đến khuya.
Diệp Thanh Linh đi sau lưng Thời Vũ, cùng bước về phía bãi đỗ xe.

Diệp Thanh Linh ban đầu cũng định báo chuyện cô vừa quyết định ký hợp đồng cho Thời Vũ nghe, nhưng mà lúc này, trên mặt Thời Vũ mang theo sự mệt mỏi rất rõ ràng, tiếng giày cao gót của Thời Vũ va chạm trên sàn nhà cũng không còn thánh thót như mọi ngày.

Cơm chiều Thời Vũ ăn chẳng được bao nhiêu, cộng thêm làm việc mấy tiếng đồng hồ, có chút mệt mỏi.
Diệp Thanh Linh nhìn thấy lại đau lòng, không hề lên tiếng, bỗng nhiên lại bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô ấy.
Cơ thể của Thời Vũ run rẩy nhè nhẹ, bàn tay ấm áp của Diệp Thanh Linh chạm vào bên hông của cô, cách một tầng vải của chiếc áo khoác mỏng.

Đã gần một tháng trời rồi cô và Diệp Thanh Linh không có tiếp xúc gần gũi đến thế, cho nên sự động chạm tinh tế như lúc này lại khiến cho cơ thể cô cảm nhận được có chút gì đó tê tê dại dại.
"Diệp Thanh Linh, em làm gì thế?" Thời Vũ dừng bước, định quát to nhưng âm thanh phát ra lại mang theo sự ủ dột, không hề có chút hung dữ nào.
"Chị Thời, chị mệt rồi, để em đỡ chị đi." Diệp Thanh Linh ôm chặt thêm.
Ngay lập tức, Thời Vũ gần như tựa cả người vào lòng ngực của Diệp Thanh Linh.
Đêm đầu thu mang theo chút lạnh lẽo, cơ thể tràn đầy sức sống của Diệp Thanh Linh lại nóng hổi như một cái bếp lò, vừa ấm áp lại vừa mềm mại, dựa vào rất thoải mái.
Đã khuya, trong công ty không còn ai khác, chỉ có hai người, lặng lẽ đi trong bóng đêm.
Ban đầu, Thời Vũ định lấy tay Diệp Thanh Linh ra, nhưng cuối cùng lại dịu dàng dừng ở trên đó, nhẹ nhàng nắm lại.

Cô tựa lên vai Diệp Thanh, khép hờ mắt, chậm rãi bước theo chân của Diệp Thanh Linh tiến về phía trước.
"Chị Thời ơi, chờ tí nữa về nhà, ăn chút bữa khuya rồi hẳn ngủ tiếp." Diệp Thanh Linh nhẹ giọng nói.
Thời Vũ thở ra: "Được."
Sau khi đến bãi đỗ xe, rốt cuộc Thời Vũ cũng chịu mở mắt, rời khỏi lòng ngực của Diệp Thanh Linh.

Hai người nắm tay, bước lên ghế sau của xe ô tô, tài xế đã ngồi chờ ở ghế trước.
Vách cách âm được đóng lại, Thời Vũ lại y theo bản năng, tựa vào lòng ngực Diệp Thanh Linh.
Khi xe khởi động, cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt sáng rực của Diệp Thanh Linh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

Có lẽ là Diệp Thanh Linh đã chú ý tới ánh mắt của Thời Vũ, cô ấy bỗng nhiên cúi đầu, cười cười với Thời Vũ.
Thời Vũ cảm giác được hơi thở ấm áp của Diệp Thanh Linh phả lên gương mặt mình, có chút ngứa.
Không chỉ có làn da đó chỗ đó ngứa, mà cả cơ thể bỗng nhiên cũng thấy ngứa, ngứa khắp cả người.
Muốn ngẩng đầu chạm lên môi của Diệp Thanh Linh.
Nếu là lúc trước, nhất định Thời Vũ đã rướn người lên rồi.

Nhưng mà bây giờ, đôi mắt trong suốt, xinh đẹp của Diệp Thanh Linh không hề có chút tạp niệm, càng nhìn lại càng không thấy được một chút ý muốn ướt át nào.
Thời Vũ rũ mắt, âm thanh có chút khàn khàn: "Sáng mai em phải gặp bà ngoại rồi, trước mặt bà ngoại, em cứ nói em đi ra ngoài công tác là được.

Còn nữa, gọi là chị, đừng thêm họ vào, em nhớ chưa?"
"Dạ." Diệp Thanh Linh gật đầu, "Mấy ngày nay em có gọi điện thoại với bà ngoại, em biết mà."
Nói thì nói thế, nhưng cô vẫn không thể ngăn được cảm giác hơi căng thẳng, đầu lưỡi nhẹ nhàng chống lên hàm trên.
Bà ngoại của Thời Vũ...!Cũng chính là bà ngoại của cô.
Là người thân thứ hai mà cô được gặp sau khi mất trí nhớ.
Diệp Thanh Linh hít sâu mấy hơi, nhịp tim mới dần điều hòa lại.
Mà ngay cả Diệp Thanh Linh cũng chưa hề để ý đến chuyện khi cô hít sâu, ngón tay đang đặt trên vai, trên cổ Thời Vũ cũng theo phản xạ mà vuốt ve nhẹ nhẹ.

Da thịt trắng nõn của Thời Vũ lại thấy tê dại như có một dòng điện xẹt qua mấy lần.
Thời Vũ nhịn cả chặng đường.
Cũng may là nhà họ Thời cũng không cách công ty bao xa, đường khuya lại vắng vẻ, chỉ mới mười phút thôi mà xe ô tô đã ngừng trước vườn nhà họ Thời.
Diệp Thanh Linh cùng Thời Vũ xuống xe, cô ngước đầu nhìn ngắm căn biệt thự bốn tầng này, dưới ánh đèn, biệt thự như được bao trùm bởi vầng sáng ấm áp, ở bụi cỏ trong vườn còn có thể thấy được một chút ánh sáng của đom đóm đầu thu phát ra, phía xa xa còn văng vẳng tiếng ve kêu.
Cả khuôn viên đều tỏa ra hơi thở của sự ấm cúng, tĩnh lặng.
Diệp Thanh Linh nhìn ngôi nhà trước mắt, chóp mũi lại thấy hơi chua xót, bỗng dưng không nói nên lời, có chút muốn òa khóc.
Đây là "gia đình" mà cô chung sống suốt sáu năm.

Đến gần, cô mới phát hiện ra tầng một của biệt thự còn sáng đèn, Diệp Thanh Linh ngừng bước, hơi căng thẳng.

Thời Vũ chủ động nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau rất tự nhiên, mở cửa bước vào.
Trong phòng, mùi thơm nồng của cháo gà ập vào trước mặt.
"A...?" Diệp Thanh Linh nghiêng đầu.
"Cô Thời, cô Diệp về rồi đấy à? Vừa khéo, tôi mới vừa nấu một nồi cháo gà xong, để tôi mang lên cho nhé." Một người phụ nữ trung niên trên người đang đeo tạp dề nhìn về phía hai người, nở nụ cười rồi bước nhanh vào phòng bếp.
Thời Vũ im lặng vỗ vỗ ngón tay của Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh lập tức hoàn hồn, cười nheo cả mắt: "Cảm ơn dì Liễu ạ!"
Lúc trước, Thời Vũ cũng đã nói rồi, trong nhà trừ bà ngoại ra thì còn có một dì Liễu nữa.
Cơ mà, sao đã trễ thế này rồi mà dì Liễu còn chưa ngủ?
Diệp Thanh Linh và Thời Vũ cùng lúc nhận ra có chuyện gì đó, đồng loạt nhìn về chiếc sô pha trong phòng khách.
Người bà đầu tóc bạc phơ, khí chất hiền từ chậm rãi xoay người lại, rõ ràng bà đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn dịu dàng nhìn về hướng hai người, cười: "Nhiễm Nhiễm, ngoại nghe nói hôm nay Tiểu Linh nhà mình đi công tác về, mấy ngày rồi không gặp, ngoại chờ hết nổi, muốn thấy con bé."
Bà ngoại đảo mắt về phía mười ngón tay đang đan vào nhau, lại dời tầm mắt lên mặt Diệp Thanh Linh, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ.
Diệp Thanh Linh bỗng dưng đỏ mắt.
Cho dù là cả tháng trời dưỡng thương cô cũng hay gọi về trò chuyện với bà ngoại, nhưng đến khi chính thức thấy được mặt bà ngoại rồi, cả trái tim của cô vẫn bị cảm giác nhớ nhung lấp kín.
Diệp Thanh Linh không nhớ ra bà ngoại, nhưng cô rất chắc chắn rằng bản thân cô rất nhớ thương bà ngoại.
Thật giống như người bà ngoại ruột đã khuất rất nhiều năm về trước của cô.
"Ngoại...!" Diệp Thanh Linh rảo bước nhào đến, dừng trước mặt bà ngoại, mềm mại mà ôm lấy bà, "Con rất nhớ ngoại..."
"Bé con ngoan, bé con ngoan..." Bà ngoại dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, âm thanh hơi nghẹn ngào, "Ngoại cũng nhớ con lắm..."
Thời Vũ đứng bên cạnh, sự lạnh nhạt trên khuôn mặt hiện lên một chút cảm xúc dịu dàng.
.......
Cháo gà đã được dọn xong, cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn.
Trước mặt Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đều có một chén cháo, bà ngoại thì do tiêu hóa không tốt nên buổi tối không được ăn nhiều, chỉ ngồi đó, dịu dàng mà nhìn hai người.
"Ngoại," Diệp Thanh Linh hớp một ngụm cháo, "Về sau nếu con phải ra ngoài một khoảng thời gian, không về nhà được, con nhất định ngày nào cũng gọi video cho ngoại thật là lâu luôn, như vậy thì bà ngoại sẽ đỡ nhớ con hơn."
Một tháng trước, bởi vì sợ chuyện Diệp Thanh Linh bị gãy xương và mất trí nhớ sẽ lộ tẩy, nên cô chỉ dám gọi cho bà ngoại một chút rồi lấy cớ là có việc bận, không thể nói chuyện lâu.
Bà ngoại cười, lắc đầu: "Ngoại là bà già sắp xuống mồ rồi, làm sao để để đứa nhỏ như con phải dỗ ngoại chứ.

Phải rồi, Tiểu Linh, con đi công tác cả tháng nay thấy sao? Con mệt không?"
Diệp Thanh Linh chột dạ, liếc mắt nhìn Thời Vũ, lại quay đầu lại rất nhanh, cười nói: "Dạ cũng hơi mệt...!Nhưng mà tổng thể thì vẫn vui lắm ạ! Ừm...! Con học được nhiều thứ lắm ạ."
Những câu này đều là Thời Vũ dạy cô nói.
Quả nhiên, bà ngoại cười ha hả rồi gật đầu, còn vỗ tay mấy cái nhẹ nhẹ.
Thời Vũ cũng thuận miệng bảo: "A Linh em ấy mệt mỏi cả tháng rồi, nên sắp tới con duyệt cho em ấy nghỉ phép nửa tháng, để em ấy ở nhà chơi với ngoại."
Không khí trên bàn ăn rất thích hợp.
"Bà ngoại, chị, em còn có một tin tốt khác đây ạ." Diệp Thanh Linh lấy đũa gõ "ting" vào thành chén, âm thanh vang dội, hấp dẫn ánh mắt của hai người hướng về phía này.
Bà ngoại cười khẽ: "Tiểu Linh nói thử xem nào."
Diệp Thanh Linh tựa như một đứa trẻ thích làm nũng, muốn được khen, cười tủm tỉm mà ngẩng đầu nói: "Chiều nay, có một đàn em khóa dưới của con tự nhiên lại liên hệ con, mời con tham gia cuộc thi ca hát ở trường trong tuần sau, con được làm khách quý luôn ạ!"
Nói vừa dứt câu, trong phòng ăn lại yên tĩnh trong giây lát.
Thời Vũ vốn đang uống cháo, sắc mặt liền tối sầm xống, bỗng nhiên ngước đầu, ánh mắt hơi lạnh nhìn về phía Diệp Thanh Linh.
Cùng lúc đó, bà ngoại cũng cười hiền từ, nói: "Không tồi, không tồi, quá là giỏi.

Tiểu Linh mấy ngày nay cứ phải đi công tác, lâu rồi không được hát, chắc là cổ họng ngứa ngáy lắm rồi đúng không?"
Bà ngoại cười ha hả, nói chuyện cùng Diệp Thanh Linh nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Thời Vũ, trừng cô ấy.
Ánh mắt hai người giao nhau, Thời Vũ ngẩn ngơ, cúi đầu tiếp tục ăn cháo, giấu đi sự không vui trong mắt, cuối cùng cũng không nói ra câu nào phá tan bầu không khí.
Diệp Thanh Linh không nhận được sự khích lệ của Thời Vũ nên đáy lòng có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong, cười cười mà nói chuyện phiếm cùng bà ngoại: "Đúng ạ, ngoại, con thật sự muốn đi hát."
"Con nghĩ ra hôm đó sẽ hát bài gì chưa?" Bà ngoại hỏi.
"Ơ...! Vẫn chưa ạ." Diệp Thanh Linh lắc đầu, bưng chén lại lại ngồi cạnh bà ngoại, "Ngoại, ngoại nghĩ cho con một bài được không ạ?"
"Được thôi." Bà ngoại cười gật đầu.
Diệp Thanh Linh mở list nhạc trong điện thoại ra, kéo xuống từ từ, giới thiệu từng bài một cho bà ngoại nghe.

Tuy bà ngoại đã lớn tuổi rồi nhưng xem qua không ít chương trình truyền hình, không hề bị tách biệt với thế hệ trẻ, cũng không ít bài hát bà cũng đã được nghe qua.
Một già một trẻ chụm đầu vào chiếc điện thoại, cười hi hi ha ha mà nói chuyện.
Thời Vũ ngồi bên cạnh, uống xong ngụm cháo cuối cùng, bỗng nhiên cô đặt chén cháo xuống bàn khiến nó phát ra một tiếng vang.
Cô đứng dậy: "Ngoại, con hơi mệt, con về phòng ngủ trước."
Nói xong, Thời Vũ không hề liếc Diệp Thanh Linh một cái nào, xoay người bước về phía thang máy.
"A...?" Theo bản năng, Diệp Thanh Linh định đuổi theo, nhưng cổ tay lại bị bà ngoại nhẹ nhàng kéo lại.
"Tiểu Linh, có phải con không biết cái tính tình này của con bé Nhiễm Nhiễm đâu, không việc gì cả.


Con cứ ở lại tâm sự với ngoại, chờ tí nữa rồi hẳn lên dỗ Nhiễm Nhiễm, con bé sẽ không giận dỗi nữa." Bà ngoại cười ha ha nói.
Diệp Thanh Linh đắn đo một hồi rồi cũng ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục chọn bài hát với bà ngoại.
Diệp Thanh Linh để ý tới trên khuôn mặt bà ngoại đã lộ ra vẻ mệt mỏi, dần dần, tốc độ nói chuyện của bà cũng chậm hơn ban nãy, chắc là đã không còn theo kịp dòng suy nghĩ.

Cô quan tâm hỏi: "Bà ngoại, nếu không thì hôm nay ngoại cứ ngủ trước đi ạ..."
Bà ngoại nhẹ nhàng lắc đầu: "Chọn được một bài rồi ngoại đi ngủ.

Cả tháng trời ngoại không gặp con, ngoại nhớ con lắm, ngoại lúc nào cũng muốn được nhìn thấy con hết."
"Ngoại, thời gian sau này còn nhiều mà, đâu nhất thiết phải trong hôm nay ạ?" Diệp Thanh Linh nũng nịu nói.
Giọng của bà ngoại mang theo một chút ý cười, nói chuyện rất nhỏ: "Không nhiều lắm."
Diệp Thanh Linh ngẩn ra.
Dưới bàn, bà ngoại nắm đôi tay của Diệp Thanh Linh.

Ngón tay của Diệp Thanh Linh cũng dịu dàng vuốt ve mu bàn tay của bà ngoại, cảm giác như đang mơn trớn một cành cây khô vậy, trong nháy mắt, tự nhiên Diệp Thanh Linh lại trở nên nghẹn ngào.
Bà ngoại đang già đi, còn cô vẫn đang lớn lên, theo thời gian, hai người lại chạy tới hai trạm đến khác biệt.
Diệp Thanh Linh gục đầu nức nở, khi cô ngẩng đầu thì trên mặt đã khôi phục lại nụ cười xán lạn, túc tục chọn bài hát cùng bà ngoại.
Cuối cùng, hai người chọn bài < Gurenge(*) > để biểu diễn cho lần này, đây là một ca khúc phong cách rock and roll, bài này rát có tính thử thách đối với chất giọng của người hát.

Nhưng nếu trình diễn tốt bài này thì có thể oanh tạc cả sân khấu, cũng khiến cho không khí ở đó được đẩy lên cao nhất.
Diệp Thanh Linh mở phần nhạc nền ra, trực tiếp hát theo một lần, bà ngoại thì ngồi ở một bên vỗ tay, mỉm cười.
Hai người không không hề chú ý đến hành lang trên tầng bốn, Thời Vũ đang đứng tựa người vào lan can, nhìn ánh sáng từ phòng khách đang chiếu rọi, nghe tiếng hát của Diệp Thanh Linh, phiền muộn mà xoa xoa giữa mày.
Sau khi hát xong, Diệp Thanh Linh đỡ bà ngoại trở về phòng nghỉ ngơi.
Đèn ở phòng khách cũng tắt ngúm, cả phòng trở nên im lặng.

Một mình Diệp Thanh Linh lặng lẽ đứng trên hành lanh, nghiêng nghiêng đầu mê mang, phòng bên cạnh phòng bà ngoại là của cô, nhưng mà...!Hình như Thời Vũ ở một mình trên lầu bốn.
Cần...!lên trên đó dỗ Thời Vũ sao?
Làm sao để dỗ?
Diệp Thanh Linh tự nhiên lại thấy hồi hộp.
Cô về lại phòng mình, tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ rồi mới nhắn Wechat cho Thời Vũ: [ Chị Thời, chị ngủ rồi ạ? ]
Diệp Thanh Linh không có thoát ra khỏi khung chat ngay.
Bỗng nhiên, cô thấy bên phía Thời Vũ hiện lên hàng chữ "Đang nhập câu trả lời".
Diệp Thanh Linh chờ một hồi, dòng chữ đó cũng không còn xuất hiện nữa, Thời Vũ không trả lời cô.

Cho nên cô đã chậm rãi mở cửa ra, cô không vào thang máy mà đi thang bộ, từng bậc từng bậc một lên đến tầng bốn, sau đó cô mới cẩn thận mà gõ cửa phòng của Thời Vũ.
Không ai trả lời.
Diệp Thanh Linh nhẹ giọng hô lên: "Chị Thời ơi?"
Bên trong phòng vẫn không có tiếng động.
Cô cụp mắt, liếm liếm môi, to gan lớn mật mà nắm lấy tay nắm cửa, "cùm cụp" một cái thì cửa đã bị mở ra, không có khóa.
Đôi mắt Diệp Thanh Linh sáng lên, cô đẩy cửa bước vào, ánh đèn mỏng manh trong phòng lập tức đã ập vào mắt.
Phòng của Thời Vũ rất to, phải đi qua một đoạn hành lang nhỏ mới thấy được giường.

Diệp Thanh Linh chạy chầm chậm qua đó, xoay người một cái, cô thấy Thời Vũ đang nằm nghiêng trên chiếc giường lớn, đưa lưng về phía cô, chiếc đèn đầu giường vẫn còn đang sáng.
Diệp Thanh Linh cứ cảm giác như kiểu một giây trước khi cô gõ cửa, Thời Vũ còn đang bấm điện thoại, sau khi nghe thấy giọng của cô thì cô ấy mới giả vờ ngủ.
Thì ra là chị ấy giận thật?
Nhưng mà, tại sao giận?
Diệp Thanh Linh liếm liếm môi, bước đến mép giường, đá chiếc dép lê rồi rồi nhanh trí chui vào trong chăn.

Sột sột soạt soạt bò về phía Thời Vũ.

Sau đó, cô nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Thời Vũ.
"Chị Thời ơi..."
Diệp Thanh Linh rướn người về trước một ít, lại dùng thêm một chút xíu lực, xích lại gần Thời Vũ rồi ôm cô ấy vào lòng, dễ như trở bàn tay.
"Sao hôm nay tự nhiên chị lại giận thế ạ?"
Hơi thở ngọt mềm ấm áp, nhẹ nhàng thở ra một cái, phả lên gương mặt Thời Vũ khiến cô ấy rùng mình một cái..