Joanna giận đến mức viền mắt đỏ lên: “Dì nói cháu trộm đồ của dì, vậy dì có chứng cứ không?”“Đương nhiên là có!” Mẹ Mộ lấy di động ra, mở tin nhắn rồi giơ lên trước mặt Joanna: “Nhìn thấy chưa, đây là chứng cứ!”Joanna nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, sau một lúc lâu, cô ta vẫn không hiểu gì sất: “Đây không phải là tin nhắn nhắc nhở sao?”Cô ta thật sự không hiểu, tin nhắn này đâu có liên quan đến mình.

“Tôi ở ngoài, thế mà thẻ của tôi lại bị người ta mang vào cửa hàng này để tiêu xài.

” Thấy đối phương chưa gặp quan tài chưa đổ lệ, mẹ Mộ cũng không màng thể diện của đối phương, phang tất cả chứng cứ vào mặt cô ta: “Tôi nhờ nhân viên cửa hàng hỗ trợ tóm kẻ nào trộm thẻ của tôi, nào ngờ vừa tới đây thì thấy cô ở ngay trong cửa hàng này! ”Bà dừng lại giây lát để hỏi: “Joanna, cô còn lời nào để nói nữa?”"Cháu đang ở trong cửa hàng nên chứng tỏ tôi là kẻ trộm sao?” Joanna ấm ức muốn khóc: “Lỡ như trùng hợp thì thế nào?”“Trên đời nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?” Mẹ Mộ tỏ vẻ chán ghét: “Nể tình quen biết cô từ khi cô còn bé, tôi mới đồng ý chuyện lớn hóa nhỏ.

Nếu cô biết điều thì mau giao thẻ ra đây.

”"Không thì chúng tôi sẽ để cảnh sát giải quyết chuyện này!” Bà nội ở bên cạnh bổ sung: “Chắc cô không muốn vào đồn cảnh sát chứ?”“Cháu nói lại với các người lần nữa, cháu không có trộm!” Joanna vùng vẫy khỏi tay mẹ Mộ: “Tin hay không tùy các người!”Cô ta vừa lau nước mắt, vừa lùi lại! Bà nội thấy cô ta xoay người chạy đi, tức giận hừ hừ: “Có bản lĩnh thì cô trốn cả đời đi, nếu không ngày mai chúng tôi sẽ đến công ty cô, bảo lãnh đạo của cô giúp tôi lấy lại thẻ ngân hàng!”“Bà Mộ! ”Có tiếng người dè dặt vang lên sau lưng.


Bà nội thở phì phì quay lại.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng thấy bà cụ tức giận như vậy, sợ mình nói lớn tiếng sẽ càng làm bà cụ không vui.

Vì thế cô ta nói nhỏ: “Đây là người mà vừa rồi hai người nhờ tôi giữ lại.

”Cô gái trẻ đứng cạnh nhân viên hướng dẫn mua hàng, nhìn thấy bà nội và mẹ Mộ, cô ả sợ tới mức quỳ phịch xuống đất: “Thưa bà, thưa bà chủ, tôi biết lỗi rồi!”Kẻ trộm thẻ không phải là Joanna sao?Cô nàng bảo mẫu nhà mình đột ngột quỳ xuống đất thế này! Tạm thời bà nội chưa phản ứng kịp, bà ấy quay sang nhìn mẹ Mộ.

Mẹ Mộ cũng hết hồn, lát sau, bà vẫn không thể tin nổi những gì mình nhìn thấy.


Bà thử thăm dò: “Cô chắc chứ, người vừa mới dùng thẻ của tôi để mua đồ là! ”Mẹ Mộ chưa nói hết câu, cô nàng bảo mẫu đã cất giọng run rẩy, xin lỗi: “Tôi không dám nữa.

”“! ” Tin này quá chấn động, tạm thời mẹ Mộ chưa nuốt nổi, bà tìm ghế dựa và ngồi xuống.

Cô nàng bảo mẫu thấy sắc mặt bà như thế, cho rằng bà không chịu tha thứ cho mình, cô ả quỳ xuống trước mặt mẹ Mộ: “Bà chủ, tôi cũng chỉ hồ đồ một lúc! ”"Cô im mồm đi!” Mẹ Mộ thấy bà nội ngồi xuống cạnh mình, bà tỏ vẻ khổ sở: “Hình như chúng ta nói oan cho Joanna rồi, phải làm sao đây?”Sắc mặt của bà nội cũng rất kém: “Còn làm sao nữa, xin lỗi!”“Mẹ có thể nói ra không?” Trước giờ mẹ Mộ là người sĩ diện.

Bà nội liếc xéo bà: “Nói không nên lời cũng phải nói!”"Được.

" Mẹ Mộ đưa di động cho bà nội.

Bà nội không nhận, có vẻ do dự: “Hay là chúng ta liên lạc với Thanh Thiển trước, nói chuyện này cho nó nghe?”"Nói với nó cũng vô ích thôi.

” Mẹ Mộ vô cùng sầu não: “Dù sao cũng không thể bảo nó thay mặt chúng ta xin lỗi chứ?”.