Kỳ Gia ở lầu trên lết gần mười phút mới xuống được dưới lầu. Lúc xuống, vừa đúng lúc đối mặt với Phó Tư Diễn đang đứng bên cạnh bãi đậu xe. Mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng lên. Trời xanh ơi, làm chuyện xấu sau lưng bạn trai giờ phải làm gì cho hết ngượng đây?

Phó Tư Diễn ngoắc ngoắc tay, Kỳ Gia không thể làm gì khác hơn là phải cúi đầu bước ra, Phó Tư Diễn kéo cậu đến bên cạnh mình, hai người bước chân ra khỏi kí túc xá, đến một góc yên lặng.  

“Ở trên mạng không phải có gì muốn nói sao? Sao lại không nói gì nữa?”

“Cậu đọc hết rồi còn gì?” Kỳ Gia ngượng ngùng giãy dụa một chút.

Phó Tư Diễn nắm nhẹ vành tai đỏ ửng của Kỳ Gia, cố ý doạ dẫm: “Ừ, đọc không sót chữ nào cả.”

Kỳ Gia vùi đầu trong ngực Phó Tư Diễn, mặc kệ đầu mình bị hắn vò tung lên.

“Tớ phát hiện hình như đã chiều hư cậu rồi thì phải, để cho cậu có nhiều thời gian nghĩ lung ta lung tưng như vậy, còn cái gì mà thừa lúc chưa rơi vào hố sâu hoàn toàn thì sẽ rời đi, cái gì mà hi vọng tớ có thể thích người khác, cậu vậy mà lại thánh thiện đến thế luôn đấy.”

“Tớ…” Kỳ Gia muốn giải thích, nhưng câu chữ tự tay mình viết còn sờ sờ ở đó, cậu lại không biết phải giải thích gì cho phải.

Phó Tư Diễn thở dài, kéo Kỳ Gia vào lồng ngực, “Lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, tớ không có nhiều kinh nghiệm, muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho cậu, không ngờ là lại làm phiền cậu đến vậy.”

“Không phải phiền, là do tớ.” Kỳ Gia lắc đầu, cậu bám vào cổ áo sơ mi của Phó Tư Diễn, vội vàng nói, “Là do tớ nghĩ vớ vẩn, cậu đã làm rất tốt rồi.”

“Đối tốt với cậu không phải là vì coi cậu là nữ, cũng không phải chỉ yêu đương qua đường mà là vì yêu cậu thật lòng nên muốn đối tốt với cậu.” Phó Tư Diễn vuốt vuốt tóc Kỳ Gia nói: “Tốt với cậu không có giới hạn thời gian, tớ cũng không cần cậu hoàn trả gì cả.”

Mũi Kỳ Gia chua xót, nước mắt tràn đầy khóe mắt, cậu dựa vào cằm Phó Tư Diễn, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao vậy, tớ có gì đáng giá mà cậu phải như vậy?”

“Tớ yêu cậu không cần lý do, tuy rằng thật sự thì cũng có lý do: ví dụ như cậu nhìn đẹp mắt, nói thật trên thế giới này không có ai đẹp hơn cậu, rồi như cậu lương thiện, đáng yêu, cả những thời điểm cậu giận dỗi cũng đáng yêu nữa. Mọi chỗ trên người cậu đều hấp dẫn tớ, nhưng đó cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là cậu hợp với tớ thế thôi.” Phó Tư Diễn nâng đầu Kỳ Gia lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lưu luyến, “Bề ngoài rồi sẽ thay đổi theo thời gian, ưu điểm cũng đều có thể biến thành khuyết điểm, những thứ đó không phải là tiêu chuẩn định nghĩa một người. Nhưng cậu, một người hoàn chỉnh, ở trong tim tớ là bất biến, tớ chỉ cần nhìn thấy cậu là sẽ vui vẻ, yêu cậu làm tớ cảm thấy cực khổ hơn đi chăng nữa cũng có thể kiên trì, vậy cậu nói thử xem người như vậy có ai khác thay thế được không?”

Một lúc lâu, Kỳ Gia nhìn chằm chằm đôi mắt của Phó Tư Diễn, sau đó nhìn kỹ từng chút từng chút một, mũi, đôi môi, cằm… Cậu như muốn dùng đôi mắt để vẽ lại ngũ quan của Phó Tư Diễn. Cậu không nhớ nổi thời điểm nào đã bắt đầu động tâm với con người này, thời điểm nào thì bắt đầu thích hắn.

Hình như là ngày Phó Tư Diễn nói ra câu “Cho tớ một cơ hội có được không?”, cũng có thể là đêm nào đó ven hồ, tay khẽ chạm tay. Tình yêu như một mầm sống, nó sinh cứ vươn vươn lên một cách âm thầm, mỗi ngày mỗi ngày đều phát triển cao hơn rộng ra. Để rồi một ngày chợt quay đầu lại thì mới phát hiện nó đã chằng chịt trong tim rồi, người ấy cứ vậy mà nhẹ nhàng chiếm lấy tim cậu. Có thể trở thành một người không thể thay thế trong trái tim của Phó Tư Diễn, cậu còn cầu gì nữa?

“Tớ biết rồi.”

“Biết cái gì?” Phó Tư Diễn khẽ chạm vào trán cậu, hỏi lại.

“Biết được cậu đối với tớ…”

“Tớ cái gì?” Phó Tư Diễn nói từng chữ từng chữ, “Tớ muốn cậu nói hết ra.”

Kỳ Gia trừng Phó Tư Diễn một cái, quanh co nửa ngày rốt cuộc cũng nhỏ giọng nói: “Biết cậu yêu tớ.”

“Là rất yêu, hơn nữa chỉ yêu mình cậu thôi.”

Kỳ Gia “Ừ” một tiếng, chưa kịp nói gì thêm liền bị Phó Tư Diễn nhấn vào nụ hôn. Phó Tư Diễn lần này không nhẹ nhàng cũng không thô bạo, hắn dùng đầu lưỡi lướt qua hàm trên của Kỳ Gia, sau đó quấn lấy đầu lưỡi ngượng ngùng của người kia, chốc chốc lại đẩy vào sâu hơn. Kỳ Gia bị Phó Tư Diễn hôn đến choáng váng đầu óc, chân mềm nhũn cả, cánh tay khẽ khoác lên vai Phó Tư Diễn, eo dựa cả vào Phó Tư Diễn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Kỳ Gia bị hôn một lúc liền thiếu khí, ư ư a a phản kháng thì Phó Tư Diễn đột nhiên buông ra, còn dùng tay bịt miệng cậu.

Đôi môi Kỳ Gia bị hôn đỏ đến mức đẹp mê người, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, Phó Tư Diễn quay đi, ngữ khí bất ổn nói: “Bảo bối đừng thở hổn hển nữa, tớ sợ tớ không nhịn được.”

Hai người dính sát vào nhau, áo sơ mi của Phó Tư Diễn bị Kỳ Gia kéo nhăn nheo, cậu chợt cảm nhận được phần dưới bụng bị cái gì đó cứng cứng chọc tới, vừa định đưa tay đến sờ thử thì mới sực tỉnh mà đẩy Phó Tư Diễn ra.

Phó Tư Diễn khẽ cười một tiếng, “Cái này không trách tớ được.”

Kỳ Gia quay lưng lại, chỉnh chỉnh quần áo đang xộc xệch, chỉ hôn thôi mà giống như cái gì đó rồi vậy. Nếu mà đợi đến lúc Phó Tư Diễn làm gì đó thật, nói thẳng là mình bị cậu ấy ăn đi, ây da hình ảnh đó không thích hợp cho trẻ con đâu. Kỳ Gia đột nhiên cảm thấy cả người run rẩy một trận, trên mặt đỏ bừng. Quả nhiên, trước đây thuần khiết đáng yêu bao nhiêu đều là giả vờ cả, hiện tại nắm được trong tay rồi mới lộ bản tính đây mà!

“Nghĩ cái gì mà mặt đỏ thế?”

“Không… Không có, hết rồi à, nhanh vậy?”

Phó Tư Diễn sững sờ, nghiến răng nói với Kỳ Gia, “Cậu nói gì cơ?”

“Không không không, tớ không có ý đó, ý tớ là cậu lợi hại, ý chí mạnh mẽ, khống chế bản thân tuyệt đỉnh…” Kỳ Gia cũng không biết mình đang nói cái gì, càng nói càng chột dạ.

“Không phải cái gì? Cậu giúp tớ giải quyết đi?” Phó Tư Diễn nắm chặt tay Kỳ Gia, xoa xoay bàn tay cậu.

Kỳ Gia không nói, vùi đầu vào ngực Phó Tư Diễn làm đà điểu.

Phó Tư Diễn ôm cậu, “Đi thôi, trời còn sớm, chúng ta hẹn hò thôi.”

“Đi đâu?”

“Bạn trai quyết định đi, đâu cũng được hết.”

“Trước tiên đi ăn cơm đi.”

“Được.”

Ra khỏi trường, Kỳ Gia chủ động dựa vào cánh tay Phó Tư Diễn, lén lút dưới tay áo lén lút nắm tay hắn. Khóe miệng Phó Tư Diễn khẽ nhếch lên, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào khi bạn trai nhỏ của mình muốn lấy lòng mình.

“Sao cậu thấy được topic tớ trả lời vậy?”

“Trong lúc vô tình lướt đến, vừa nhìn mở đầu là biết đó là cậu rồi.”

Quả nhiên, cậu còn chưa hiểu đủ rõ Phó Tư Diễn. Phó Tư Diễn đúng là người sẽ để ý tới câu hỏi kia mà. Kỳ Gia liền xin lỗi: “Vậy cậu đừng giận nữa có được không?”

“Tớ không có giận. Tớ đau lòng muốn chết, giận chỗ nào?” Phó Tư Diễn cọ bàn tay vào má Kỳ Gia, ngữ khí đắng chát.

“Tớ không muốn cậu đau lòng đâu, hay là tớ xóa nó đi, coi như bắt đầu lại từ đầu được không?”

“Giữ lại đi để làm bằng chứng, sau này cậu lại nghĩ vớ vẩn, tớ liền lấy nó ra.”

Kỳ Gia căm giận trừng Phó Tư Diễn một cái, làm bộ không vui, Phó Tư Diễn vẫn vững như núi Thái Sơn, không hề bị lay động, Kỳ Gia không thể làm gì khác hơn là phải thay đổi thủ đoạn, thừa dịp không có ai liền đến hôn Phó Tư Diễn một cái.

“Vậy cậu xóa đi.” Phó Tư Diễn thích mềm không thích cứng, nhanh chóng quay lại.

Kỳ Gia hưng phấn lấy điện thoại di động ra, chưa kịp mở trang Zhihu lên thì nghe Phó Tư Diễn nói nhỏ phía sau: “Có điều tớ chụp màn hình lại hết rồi.”

Kỳ Gia: “…”

Ăn cơm xong cả hai đi dạo phố, Phó Tư Diễn nhìn bầu trời trở nên ấm áp hơn liền kéo Kỳ Gia đi mua quần áo. Lúc mua mấy bộ, Kỳ Gia cứ từ chối liên tục thì Phó Tư Diễn lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mặt cậu, Kỳ Gia đuối lý nên không thể làm gì khác ngoại nhận lấy mấy bộ đồ kia.

Phó Tư Diễn bỏ một tiết học chạy đến tìm Kỳ Gia. Tuy rằng không phải là tiết quan trọng nhưng hắn là lớp trưởng hơn nữa hắn còn phải xử lý rất nhiều công việc nên sau khi đi chơi với Kỳ Gia nửa ngày, cuối cùng vẫn phải trở về.

Sau khi Kỳ Gia bị phát hiện thì như biến thành người khác. Trước đây Kỳ Gia đối với Phó Tư Diễn lạnh như băng, Phó Tư Diễn nói mười câu cậu trả lời một câu đã là như ban ân rồi. Hiện tại, cậu như một cái bánh nếp nhỏ, hận không thể dính lên người Phó Tư Diễn, luôn kề cận bên hắn.  

“Vé tàu mua xong rồi à?”

“Ừ, là tám giờ rưỡi.”

“Vậy còn có nửa tiếng nữa thôi à.” Kỳ Gia buồn buồn ngồi trong cửa hàng McDonald bên cạnh trạm tàu, bên ngoài hàng người vội vã kéo va li đi qua lại, cậu có cảm giác cả ngày hôm nay đều như mơ, rất không chân thật.

Phó Tư Diễn nắm tay cậu hỏi: “Không nỡ à?”

“Ừm.”

“Nhìn xem trước đây tớ muốn ôm cậu một chút thôi, cậu liền trưng ra bộ dạng như muốn tớ đi ngay lập tức.” Phó Tư Diễn nói đùa: “Cậu không biết mỗi lần tớ tới tìm cậu đều phải lấy hết dũng khí, mặt cậu lạnh băng tớ liền chẳng dám nói gì nữa.”

Kỳ Gia nghe xong không lên tiếng, Phó Tư Diễn cho là Kỳ Gia đang mất hứng, vừa định an ủi. Kết quả là Kỳ Gia bật khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống bàn tay Phó Tư Diễn đang nắm tay cậu, Phó Tư Diễn nháy mắt trở nên hoảng hốt.

“Gia Gia…”

“Nơi nào lạnh băng? Chỉ là giả vờ thôi. Cậu cho rằng mỗi lần cậu lên tàu đi về tớ không đau lòng sao, mỗi lần thấy cậu tớ không hồi hộp sao? Tớ nghĩ mình lạnh lùng như vậy mà cậu vẫn đối tối với tớ như thế thì cho rằng cậu thích kiểu người như vậy, tớ mới không dám…”

Không dám làm nũng, không dám đòi hỏi gì cả.

“Cậu…” Phó Tư Diễn siết chặt tay Kỳ Gia, xách túi rồi kéo Kỳ Gia ra ngoài.

“Đi đâu vậy? Sắp tới giờ soát vé rồi!”

“Tư Diễn, cậu làm gì vậy?”

Phó Tư Diễn không hề lên tiếng, nắm tay cậu qua đường rồi dừng lại trước một phòng nghỉ.

Kỳ Gia không rõ vì sao, vẫn còn hối thúc hắn: “Tư Diễn, trễ tàu rồi đó.”     

“Tớ không muốn đi nữa.” Phó Tư Diễn cúi đầu nói khẽ bên tai Kỳ Gia: “Tớ muốn ăn cậu thôi.”