Cái tên Nam Tự Trai này rất quen. Mục Từ Túc cẩn thận nhớ lại một hồi lâu thì mới chợt nhận ra cửa hàng Nam Tự Trai này hình như là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất ở đời trước.

Khi đó Khúc Phương Trai đã không còn, thay vào đó chính là Nam Tự Trai. Nhưng mà ông chủ cửa hàng này được đánh giá rất tốt, nghe nói sau khi Khúc Phương Trai sập tiệm, tay nghề tổ truyền của nhà họ Khúc được ông ta tiếp quản và lưu truyền mãi về sau, cho nên mới không bị thất truyền.

Tuy nhiên, chỗ trọng nghĩa nhất của ông chủ này chính là không làm mai một danh tiếng của nhà họ Khúc, mà đường hoàng bày tỏ đây chính là hương vị ký ức yêu thích nhất của người dân Yến Kinh. Đồng thời còn thiết kế phòng bếp theo kiểu mở để chứng minh nguyên liệu nấu nướng là sạch sẽ chất lượng.

Lúc đó Mục Từ Túc còn tưởng rằng nhà họ Khúc xảy ra chuyện rắc rối nào đó nên mới chuyển nhượng cửa hàng của mình cho Nam Tự Trai. Bây giờ nhìn lại thì thấy rõ ràng là có âm mưu.

Nhưng vấn đề là ông chủ của Nam Tự Trai đã hại ông cụ Hoa kiều vào bệnh viện bằng cách nào?

Mục Từ Túc lập tức điều tra thân phận của ông cụ Hoa kiều về nước này.

Là một nhà nghiên cứu kỹ thuật có thâm niên, mang bằng sáng tạo về nước, gia đình hòa thuận hạnh phúc, không có hiềm khích cạnh tranh, vì thế loại trừ giả thuyết thông đồng với người thân hãm hại vu oan người khác.

Thế thì phần còn lại thì sao? Ông cụ này cũng đâu thể tự mình hạ độc được? Thật quá vớ vẩn.

Mục Từ Túc suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa thông suốt. Cuối cùng anh quyết định tìm vị bác sĩ Từ kia để trò chuyện vài câu.

Nếu là ngày thường, Mục Từ Túc thân là luật sư bào chữa của bị cáo thì chắc chắn bác sĩ Từ không muốn trao đổi bất cứ điều gì với anh. Nhưng bây giờ… Nói không chừng cô ấy có thể nguyện ý nói chuyện với anh.

Nhưng Mục Từ Túc cũng không ung dung chút nào, bởi vì sự nguyện ý này là dùng máu thịt của Khúc Mính đổi lấy mà có được.

“Anh…”Có vẻ như Phó Chiêu Hoa cảm nhận được sự thay đổi trong tâm tình của Mục Từ Túc, cậu mơ màng mở mắt ra.

“Lạnh không?” Mục Từ Túc chạm mu màn tay vào mặt Phó Chiêu Hoa.

“Không, anh đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ…” Phó Chiêu Hoa muốn nói với Mục Từ Túc rằng tất cả rồi sẽ ổn thôi, nhưng lại bị Mục Từ Túc che miệng chặn nửa lời còn lại của cậu.

“Anh?” Phó Chiêu Hoa không hiểu tại sao Mục Từ Túc lại làm như vậy, nhưng một giây sau đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu liền cong thành vầng trăng khuyết.

Lúc nãy Phó Chiêu Hoa vì bói chữ cho Khúc Mính nên đã phải trả một cái giá lớn. Vì thế bây giờ Mục Từ Túc không muốn để cậu nói nhiều.

Đây là Mục Từ Túc đau lòng cho cậu.

Nhận ra điều này, tâm tình của Phó Chiêu Hoa bỗng trở nên tốt hẳn ra, nhưng Mục Từ Túc lại hung hăng vò đầu cậu “Đừng xem nhẹ bản thân như vậy nữa, cái gì cũng để em làm, còn bọn anh thì ngồi không chắc?”

“Em sợ anh quá mệt mỏi.” Phó Chiêu Hoa nói thật, không giống như một luật sư chuyên nghiệp có đoàn đội riêng, Mục Từ Túc toàn tự mình cáng đáng hết.

Trong nghề luật sư, mỗi một lần tiếp nhận vụ án thì đều phải lên kế hoạch tỉ mỉ, cho đến khi tòa tuyên án cuối cùng thì mới ngừng lại, thời gian nhận vụ án từ nửa năm đến tết năm sau xem như là ngắn, chứ bình thường thời gian trung bình giải quyết một vụ án phải kéo dài đến tận một, hai năm. Đặc biệt là Mục Từ Túc không chỉ nhận một vụ án, trong thời gian xử lý vụ án bận rộn bù đầu bù cổ, bỏ bữa một hai ngày đều có hết.

Phó Chiêu Hoa cảm thấy chua xót khi nhớ lại cảnh Mục Từ Túc ngất xỉu trên đường đến bệnh viện vì cảm lạnh do làm việc quá sức.

“Anh không mệt.” Mục Từ Túc biết đứa trẻ nhà mình cũng là vì lo lắng, anh thở dài cởi áo khoác ra đắp lên người Phó Chiêu Hoa “Nghỉ ngơi thêm chốc nữa, anh thấy đèn trong phòng cấp cứu tắt rồi, có lẽ Khúc Mính sắp được đưa ra.”

“Dạ.” Phó Chiêu Hoa gật đầu, sau đó ngồi tại chỗ chờ Mục Từ Túc.

Khi Mục Từ Túc đi đến trước cửa phòng cấp cứu thì cửa phòng cũng vừa vặn mở ra.

“Người đã không sao, đã được cứu sống. Nhưng cơ thể mất máu quá nhiều, trạng thái tinh thần cũng không tốt, còn khi nào tỉnh lại thì tùy thuộc vào ý thức của bệnh nhân.” Bác sĩ Từ bình tĩnh nói với bạn trai của Khúc Mính về tình hình của cô gái.

Bác sĩ Từ đưa ra lời khuyên xong thì quay người rời đi.

Nhưng bạn trai Khúc Mính lại gọi cô lại.

“Còn chuyện gì?” Dù sao chuyện của cha mình vẫn chưa được giải quyết, cô cũng không muốn dính líu quá nhiều với người nhà họ Khúc. Thế nên bạn trai Khúc Mính năm lần bảy lượt cản đường làm cô vô cùng bực bội.

Cô là bác sĩ, tất nhiên sẽ không giận lây sang mạng người, nhà họ Khúc đang được nước lấn tới đấy phỏng?

Bất ngờ là bạn trai Khúc Mính lại cung kính cúi đầu với cô “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ đã cứu Mính Mính.”

“…” Tư thái của cậu thanh niên trước mắt này có thể nói là đủ thành kính, trong thoáng chốc bác sĩ Từ không biết nên đáp lại như thế nào, cuối cùng chỉ để lại một câu “Là trách nhiệm của tôi.” Sau đó vội vã rời đi.

Mục Từ Túc tỏ ý bảo Phó Chiêu Hoa đợi anh chỗ này rồi nhanh chóng đi theo.

Trước phòng nghỉ ngơi của bác sĩ trưởng khoa, Mục Từ Túc gọi cô một tiếng.

“Rốt cuộc anh có chuyện gì?” Thái độ của bác sĩ Từ không mấy thân thiện.

“Tôi là luật sư của Khúc Ái Quốc.”

“Tôi biết, nhưng anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút về tình huống đổ bệnh của cha cô. Tôi cảm thấy trong vụ án này có chỗ kỳ lạ.”

“Có cái gì kỳ lạ? Ý anh là con trai tôi đã làm sai? Cha tôi đang gặp nguy hiểm vì ăn bánh đào chiên của bọn họ, chúng tôi không nên hỏi? Không nên báo cảnh sát?” Không biết có phải vì Khúc Mính tự tử để minh oan hay không mà bác sĩ Từ nhạy cảm hơn thường ngày.

Mục Từ Túc vội vàng nói “Không phải như vậy, chuyện như vậy báo cảnh sát là điều tất nhiên. Nhưng cô có nghĩ rằng việc này không phải là do lỗi của Khúc Phương Trai?”

“Vậy anh nói ai sai? Trừ chúng tôi ra, cha tôi không tiếp xúc với bất kỳ người ngoài nào khác. Anh là đang ám chỉ chúng tôi có ý đồ sát hại cha mình?”

“Là tôi, chồng tôi, hay là con trai tôi?” Bác sĩ Từ cảm thấy thật nực cười, cô chất vấn Mục Từ Túc một cách gay gắt, mãi đến khi trút sạch nỗi phiền muộn trong lòng ra thì mới hơi bình tĩnh lại.

“Tôi đã nghe qua tên tuổi của anh, cũng biết đây là công việc của anh, cũng có thể tôn trọng anh, nhưng anh ít ra cũng phải tôn trọng lại chúng tôi chứ?”

“Tôi có thể hiểu tâm tình của cô, nhưng vụ án này không chỉ liên quan đến mạng người, mà còn liên quan đến sự tồn vong của một cửa hàng lâu đời.”

Nhưng bác sĩ Từ lại cười nhạo “Luật sư Mục! Tôi muốn nhắc nhở anh một câu.” Vành mắt của cô dần ửng đỏ “Trong khi anh đang tìm kiếm cái gọi là chân tướng cho thân chủ của mình, liệu anh có thể nghĩ cho tâm tình của tôi và người nhà của tôi không?”

“Chúng tôi mới là người bị hại! Bây giờ cha tôi vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt và chưa thoát khỏi cơn nguy kịch!” Bác sĩ Từ nói xong liền quay người đi vào phòng nghỉ ngơi.

Mục Từ Túc đứng bên ngoài, không có ý định đi theo vào, chẳng qua là thở dài ngồi lên băng ghế bên cạnh cửa.

Đây chính là chỗ khó khăn nhất của bào chữa vô tội. nếu muốn lật tẩy tội lỗi thì phải có bằng chứng xác thực tội lỗi hiện tại. Nhưng thông thường, những điểm nghi ngờ này phải được tìm kiếm cẩn thận từ chính nạn nhân.

Đúng là ngoài việc duy trì hoạt động công chứng hợp pháp, còn cần phải tránh xảy ra những vụ án oan. Nhưng đối với gia đình nạn nhân, kiểu hỏi han truy cùng đuổi tận này lại chính là một tổn thương nghiêm trọng khác.

Vì thế nếu không phải không còn cách nào thì Mục Từ Túc cũng không muốn bức bách người thân của nạn nhân như vậy.

Thôi đành suy nghĩ cách khác ổn thỏa hơn vậy! Mục Từ Túc nghĩ như thế rồi đứng dậy.

Nhưng khi anh chuẩn bị rời đi thì bác sĩ Từ bất ngờ kêu anh lại.

“Anh chờ một chút!”

Mục Từ Túc quay đầu.

“Đây là địa chỉ nhà tôi, năm giờ chiều tôi tan làm, con trai tôi hẳn là sẽ về sớm hơn tôi. Từ ngày cha tôi về nước, thằng bé lúc nào cũng quấn quýt bên ông ấy. Những gì anh muốn hỏi nó đều biết. Khoảng bảy giờ anh hãy tới.”

“Cám ơn cô.”

“Khỏi cảm ơn, tôi chỉ muốn biết hung thủ hại cha tôi là ai thôi.” Bác sĩ Từ nói xong thì đóng cửa lại.

Lần này người phụ nữ dịu dàng và mạnh mẽ kia rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi mà bật khóc.

Cha của cô dành hơn nửa đời người trong phòng nghiên cứu, đến độ tuổi này còn muốn mang bằng sáng chế kỹ thuật về nước để giúp đỡ phần nào cho tổ quốc. Nhưng giờ đây chỉ có thể nằm trên giường.

Cô là con gái ruột của ông! Cô đau khổ hơn bất kỳ người nào! Nhưng có thể làm gì được? Giống như Mục Từ Túc nói, nếu Khúc Phương Trai thật sự bị oan thì sao?

Nhớ lại những vết thương trên người Khúc Mính trong ca cấp cứu, cô biết rõ cô gái đó đã ra tay tàn nhẫn như thế nào.

Vậy nếu cô gái đó thật sự oan uổng thì sao?

Trong lòng bác sĩ từ rối bời như tơ vò, cô vừa muốn nhanh chóng biết được sự thật nhưng lại vừa sợ nó. Bởi vì cô rất sợ nếu quả thật mọi chuyện không như cả nhà cô đã nghĩ, vậy thì bi kịch của Khúc Mính chính là do một tay họ tạo thành?

Là họ đưa Khúc Mính vào đường chết.

Sao lại khó khăn như vậy? Dòng nước mắt rơi như mưa từ khóe mắt của bác sĩ Từ tựa như vô cùng vô tận.

Mà Mục Từ Túc cũng đã trở về bên ngoài phòng cấp cứu, Phó Chiêu Hoa vẫn ở đó chờ anh.

“Khúc Mính đã qua cơn nguy hiểm.” Phó Chiêu Hoa nói tình huống bây giờ của Khúc Mính cho Mục Từ Túc.

“Ừm.” Mục Từ Túc gật đầu “Anh đưa em về trước.”

“Buổi tối còn phải ra ngoài?”

“Anh đến nhà bác sĩ Từ để gặp con trai cô ấy.”

“Em cũng đi!”

“Cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay vất vả rồi.”

Phó Chiêu Hoa còn muốn gì đó nhưng cậu nhìn ra tâm tình của Mục Từ Túc không tốt lắm, cuối cùng vẫn là nghe theo sự sắp xếp của anh.

“Vậy thì anh đi đường nhớ chú ý an toàn.”

“Yên tâm.” Mục Từ Túc vừa nói vừa đưa Phó Chiêu Hoa lên xe.

Yến Kinh rộng lớn, nhà của Phó Chiêu Hoa và nhà của bác sĩ Từ như đầu sông cuối sông, Mục Từ Túc chạy tới chạy lui hai cuốc xe, lúc đến nơi thì đã là hai tiếng sau. Thời gian vừa đúng bảy giờ.

Cả nhà bác sĩ Từ đã cơm nước xong xuôi, vì thế người mở cửa cho Mục Từ Túc là con trai của cô ấy, trên mặt cậu ta đầy vẻ khinh thường.

Mục Từ Túc không có chút khó chịu nào, chẳng qua là bình tĩnh đi vào nhà và nói ra ý định của mình theo thói quen.

“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, muốn tìm bằng chứng chứng minh Khúc Ái Quốc vô tội chứ gì? Tôi nói cho anh biết, nằm mơ!” Con trai của bác sĩ Từ như muốn nổ tung ngay tại chỗ, cậu ta nhỏ hơn Phó Chiêu Hoa khoảng một, hai tuổi, tính tình cũng nóng nảy hơn.

Nhưng Mục Từ Túc lại không tỏ ra nổi giận gì, chẳng qua chỉ yên lặng đứng dậy định rời đi.

“Xin lỗi, xem ra hôm nay không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện, làm phiền mọi người rồi.”

“Anh có ý gì? Lấy lui làm tiến sao?” Con trai bác sĩ Từ hỏi dồn hỏi ép “Có phải bước tiếp theo anh sẽ công bố trên mạng, rêu rao nạn nhân chúng tôi ngu xuẩn vô lý đến chừng nào, ngay cả việc phối hợp điều tra cũng mặc kệ?”

“Sau đó tỏ vẻ chúng tôi là một lũ ác độc, ông ngoại xảy ra chuyện cũng là đáng đời?”

“Tại sao cậu lại nói như vậy?” Mục Từ Túc vô cùng kinh ngạc.

“Không phải chính anh đã công khai chuyện Khúc Mính tự sát lên mạng sao?” Con trai của bác sĩ Từ cười nhạt “Bây giờ trên mạng đang nghiêng hẳn về một bên, tất cả đều cho rằng Khúc Mính là vô tội, điểm tâm của Khúc Phương Trai không có vấn đề. Còn tin tức Khúc Phương Trai bị tra ra là dùng dầu bẩn và phần điểm tâm ngộ độc kia thì đều bị nói là giả! Đều không có thật! Đều là do nạn nhân chúng tôi hoang tưởng vô căn cứ!”

Cậu ta thở hồng hộc, nhìn chằm chằm vào Mục Từ Túc, trong ánh mắt như toát ra hận ý “Mục đích của anh đạt được rồi đấy, bây giờ trong mắt mọi người, Khúc Phương Trai là nạn nhân đáng thương cần cứu vớt kia kìa.”

“Tôi thật tò mò, những kẻ luật sư như anh có phải cảm thấy bản thân đặc biệt ngạo mạn? Giống như chúa cứu thế?”

Mục Từ Túc nhìn con trai bác sĩ Từ một hồi, sau đó bỗng nhiên mở miệng hỏi cậu ta một câu không liên quan “Cậu có cảm thấy Khúc Mính vốn dĩ xảy ra chuyện là vì bài viết đăng lên mạng của cậu không?”

Trong thoáng chốc bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh, nhưng được vài giây ngắn ngủi, con trai bác sĩ Từ lập tức phản bác “Sao có thể?”

“Nhà họ Khúc hại người không biết hối lỗi, dù có chết hết cũng… Cũng…” Cậu ta ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng đỏ mắt hung hăng nện một cú vào sofa.

“Xin lỗi.” Lần này người lên tiếng là bác sĩ Từ “Sau khi Khúc Mính xảy ra chuyện, con trai tôi cũng bị không ít người công kích. Vì thế mấy hôm nay tâm trạng của nó không ổn cho lắm. Anh có vấn đề gì thì hỏi liền bây giờ đi, qua mấy ngày nữa chúng tôi sợ là không dám tiếp tục nhớ lại.”

Bác sĩ Từ giữ Mục Từ Túc lại.

Còn con trai của bác sĩ Từ cũng dần bình tĩnh lại dưới sự động viên của ba mình, cậu ta chủ động đưa điện thoại của mình cho Mục Từ Túc.

“Tự anh xem đi!”

Mục Từ Túc nhận lấy điện thoại, trên màn hình là trang cá nhân weibo của con trai bác sĩ Từ, đập vào mắt là một loạt thông báo inbox chửi bới mắng mỏ cực kỳ khó nghe, hiện tại vẫn còn tiếp tục nhảy thông báo.

Trong đó nhức mắt nhất và cũng châm chọc nhất chính là tin nhắn “Khúc Mính chết là do mày làm hại!”

Mà nực cười nhất cũng không phải là nội dung của những tin nhắn này, mà là tên của người gửi tin nhắn.

Những cái tên này vô cùng quen thuộc, rõ ràng là những kẻ lúc trước còn hò hét muốn Khúc Mính đi chết. Vậy mà bây giờ Khúc Mính tự sát thật, bọn chúng lại quay xe chửi rủa cả nhà bác sĩ Từ là hung thủ giết người.

Trong lúc Mục Từ Túc cảm thấy đây là chuyện hoang đường đến cực điểm thì con trai bác sĩ Từ bỗng mở miệng hỏi anh.

“Không phải anh là luật sư sao?” Giọng nói cậu ta nức nở và vô cùng oan ức “Vậy anh nói cho tôi biết tại sao, tại sao tôi là nạn nhân ngay cả tư cách tố khổ cũng không có?”